Nhân viên công tác bị anh rống một tiếng, mới từ trong kinh ngạc có người đạp Trần Ký Nguyên phản ứng lại, vội vã đóng vòi phun nước. Quý Khinh Chu cũng phản ứng lại, lập tức đi tới cạnh Sở Thành. Trần Ký Nguyên chống tay muốn đứng lên, lại bị Sở Thành lần thứ hai một cước gạt ngã, người đại diện và trợ lý của hắn vội vàng chạy qua, Tiểu Tiền thấy vậy, cũng chạy tới.
Đạo diễn cùng phó đạo diễn bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt phát ra nghi vấn giống nhau, "Đây là ai vậy?"
"Cậu làm gì vậy!" Trương Huy - người đại diện của Trần Ký Nguyên chạy tới trước mặt Sở Thành muốn đánh anh, kết quả lại bị Sở Thành bắt được, Sở Thành lạnh lùng nói, "Muốn làm gì?"
Trương Huy tức giận hướng về phía nhân viên công tác của đoàn phim hô lên, "Nhân viên đâu? Sững sờ ra đó làm gì, nhanh đuổi tên thần kinh này ra ngoài."
Sở Thành nghe vậy, tăng thêm lực đạo, làm Trương Huy bị đau hét "A a", anh bình tĩnh nói, "Hiện tại nhìn anh còn giống bị thần kinh hơn đấy."
Trợ lý Trần Ký Nguyên thấy vậy, không dám động tới anh, chỉ có thể khuyên, "Có việc gì thì nói rõ ràng, anh buông anh Trương ra."
Trần Ký Nguyên thừa dịp Sở Thành không rảnh bận tâm tới hắn, đứng lên, vung tay đánh về phía Sở Thành, Sở Thành xoay người, đem Trương Huy đưa tới trước mặt hắn, Trần Ký Nguyên trực tiếp đánh vào mặt Trương Huy.
Sở Thành "Chậc chậc" hai tiếng, "Trộm gà không thành còn mất nắm gạo."
Trần Ký Nguyên tức điên lên, lại lần nữa nắm chặt quyền, đẩy Trương Huy ra muốn đánh anh.
Nhưng mà hắn không phải đối thủ của Sở Thành, người còn chưa kịp tiến lên đã bị Sở Thành đánh. Trương Huy thấy Sở Thành buông hắn ra, đương trường gia nhập cuộc hỗn chiến này, Quý Khinh Chu liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Tiền, tự mình ngăn cản Trương Huy, để Tiểu Tiền ngăn cản trợ lý của Trần Ký Nguyên.
"Anh Trương cẩn thận chút, kẻo anh ấy đánh trúng anh bây giờ." Quý Khinh Chu làm bộ tri kỷ tới giúp đỡ.
Trương Huy cả giận nói, "Đây là ai, có quan hệ gì với cậu, lá gan lớn như vậy, nhân viên đâu rồi, sao còn chưa đem tên này đuổi ra ngoài."
Đạo diễn đang chuẩn bị kêu nhân viên kéo người ra ngoài, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nữ, "Làm cái gì đấy? Không đi đóng phim đi, tụ một đống lại làm gì?"
Đạo diễn cùng phó đạo diễn quay đầu lại, mới phát hiện là Khương Nam đến.
Khương Nam mặc áo gió, quần jean, mang giày cao đến mắt cá chân, phối hợp với tóc xoăn lọn to màu đen, trông thập phần già giặn.
Đạo diễn còn chưa kịp mở miệng, Khương Nam nhìn thấy Sở Thành, kinh ngạc nói, "Chuyện gì thế này sao lại đánh nhau? Tiểu Sở tổng, tôi chỉ mới đi đậu xe một lát, sao cậu lại đi đánh nhau với người ta vậy?" Cô định thần nhìn lại, phát hiện người bị đánh đúng là nam chính của mình, sốt ruột chạy tới, kéo Sở Thành lại, "Được rồi được rồi, Tiểu Sở tổng, nể tình tôi, cậu đừng đánh nữa."
Sở Thành bị cô kéo, đánh thêm mấy phát, mới thu tay lại, kéo kéo quần áo, liếc mắt nhìn Khương Nam một cái, cười nói, "Khương sản xuất, lời chị nói không có tác dụng." Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu.
Khương Nam theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy Quý Khinh Chu cả người ướt sũng, lập tức hơi nhăn mày, trong lòng hiểu ra đã có chuyện gì.
Sở Thành cười khẽ một tiếng, "Nếu Khương sản xuất không quản được, vậy thì để tôi quản, em trai tôi, tôi còn chưa bắt nạt bao giờ, sao để cho người khác bắt nạt được."
"Không phải, Tiểu Sở tổng, tôi..." Khương Nam sốt ruột giải thích.
Nhưng Sở Thành đánh gãy cô, "Không vội," anh nói, "Tôi mang Khinh Chu đi thay quần áo, còn để như vậy nữa, có quay xong không tôi không biết, nhưng Khinh Chu chắc chắn sẽ bị cảm."
"Đúng vậy đúng vậy." Khương Nam gật đầu, "Thân thể Tiểu Quý quan trọng, cậu dẫn cậu ấy đi thay quần áo trước đi, chờ Tiểu Quý thay quần áo xong, chúng ta lại nói tiếp."
"Ừ." Sở Thành đáp một tiếng, liếc mắt nhìn Trần Ký Nguyên một cái, chỉ thấy trong mắt Trần Ký Nguyên tràn đầy phẫn nộ lẫn nghi hoặc, Sở Thành trào phúng cười, quay người đi tới cạnh Quý Khinh Chu.
Trần Ký Nguyên căm tức nhìn anh, không tự chủ siết chặt tay lại.
Quý Khinh Chu chào đạo diễn còn có nhà sản xuất một tiếng, lúc này mới cùng Sở Thành rời đi.
Đạo diễn cùng phó đạo diễn nhìn nhau, khi Sở Thành và Quý Khinh Chu đi rồi, mới hỏi Khương Nam, "Chị Khương, đó là ai vậy?"
Người đại diện của Trần Ký Nguyên cũng cả giận nói, "Đúng đó, Khương sản xuất, kia là ai vậy, ngông cuồng như thế, chị nhìn xem Ký Nguyên nhà tôi bị hắn đánh ra sao này."
Khương Nam liếc qua nhìn Trần Ký Nguyên, mới phát hiện Sở Thành ra tay đúng thật tàn nhẫn, Trần Ký Nguyên là minh tinh dựa vào mặt kiếm cơm, bị đánh mắt mũi sưng bầm, khóe miệng còn đang chảy máu. Trần Ký Nguyên nào từng trải qua chuyện như vậy, trừng mắt nhìn Khương Nam, căm hận nói, "Nhân viên đoàn phim làm việc như vậy sao? Tôi là diễn viên bị người ngoài đánh, nhân viên cứ như người chết không thèm động đậy một cái, Khương sản xuất, đây là đoàn phim của chị đấy."
Khương Nam trong lòng cũng khó chịu, cô chân trước bảo đảm với Sở Thành xong, suốt đêm phải đi căn dặn mỗi một bộ phận tôn trọng Quý Khinh Chu chút, kết quả chân sau Trần Ký Nguyên liền bắt đầu giở trò, đây không phải là đánh lên mặt cô sao?
"Cậu om sòm cái gì," Khương Nam lạnh lùng nói, "Nhiều người như vậy, tại sao chỉ đánh một mình cậu, trong lòng cậu không hiểu rõ sao? Đánh cũng đánh rồi, bị đánh mới khôn ra được, cậu cũng nhận được một bài học rồi đi?"
Trần Ký Nguyên không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, giận dữ cười, "Khương sản xuất, chị nói câu này tôi không thích nghe."
"Trần Ký Nguyên." Khương Nam hai tay đút túi nhìn hắn, "Lúc trước cậu làm mấy trò vặt vãnh kia, làm cũng đã làm rồi, tôi cho cậu mặt mũi, không truy cứu, có điều tôi khuyên cậu thu tay lại đi, cái giới này người có năng lực hơn cậu nhiều lắm, cậu chọc vào người không nên dây vào, sau này vẫn nên khiêm tốn chút đi."
"Có ý gì?" Trần Ký Nguyên không hiểu, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, hỏi: "Người mới vừa đánh tôi rốt cuộc là ai?"
"Sở Thành, lão tổng của Tân Văn Hóa, nhị thiếu gia tập đoàn Sở thị, những bộ phim nổi rần rần suốt mấy năm qua, tất cả đều mua bản quyền từ tay cậu ta, bao gồm cả bộ cổ trang khiến cậu một bước lên mây kia."
Trần Ký Nguyên không thể tin được, "Làm sao có thể, ông chủ của Tân Văn Hóa sao lại trẻ như vậy được?"
"Đúng đó, mới hơn 20 tuổi đi." Phó đạo diễn khó có thể tin.
Khương Nam liếc mắt nhìn hắn ta, "Vậy ý là tôi đang nói dối anh à?"
"Dĩ nhiên không phải." Phó đạo diễn chột dạ nói.
Khương Nam liếc mắt nhìn hắn ta, nhớ lại việc tốt lúc trước hắn làm, cười lạnh một tiếng, thầm nói, anh cũng tự cầu phúc đi.
Phó đạo diễn bị một tiếng cười lạnh này của cô hù đến trực tiếp cúi đầu, không dám nói nữa. Trần Ký Nguyên sững sờ tại chỗ, làm sao cũng không thể tin được, ông chủ Tân Văn Hóa còn trẻ như thế, đã vậy Quý Khinh Chu còn là em của Sở Thành? Sao có thể!
°
Sở Thành lo Quý Khinh Chu cảm mạo, vừa lên xe bảo mẫu liền để Tiểu Tiền đem y phục và khăn mặt của cậu lấy ra, "Lau người, thay đồ đi, đừng để cho bị cảm."
"Anh không sao chứ?" Quý Khinh Chu lo lắng hỏi anh, "Trần Ký Nguyên không đánh trúng anh đi?"
"Không có chuyện gì, dựa vào hắn, tôi chấp mười tên như hắn còn được, cỡ đó mà muốn đánh tôi, nằm mơ đi."
Lúc này Quý Khinh Chu mới yên tâm, Tiểu Tiền thấy cậu muốn thay quần áo, rất thức thời xuống xe trước. Trước lúc đóng cửa xe, cậu ta nhớ đến cái gì, hỏi, "Sở thiếu, anh không xuống xe sao?"
Sở Thành cây ngay không sợ chết đứng, "Sao tôi phải xuống xe?"
"Anh Quý muốn thay quần áo mà." Tiểu Tiền nhắc nhở anh.
"Vậy tôi thân là bạn trai, càng không thể xuống xe." Anh nói xong, nhìn về phía Quý Khinh Chu, "Phải không, anh Quý?"
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu phất phất tay, bảo Tiểu Tiền đóng cửa.
Sở Thành vốn không nghĩ gì, bị Tiểu Tiền nhắc như thế, bắt đầu có chút hứng thú với chuyện tiếp theo, nhìn Quý Khinh Chu chằm chằm không chớp mắt.
Quý Khinh Chu bị anh nhìn như vậy, nhất thời cởi cũng không được, không cởi cũng không xong, cậu lúng túng nói, "Anh nhắm mắt lại."
"Cũng không phải tôi chưa từng nhìn, hôm đi bơi, không phải tôi gần như thấy hết rồi à."
"Vậy anh còn nhìn chằm chằm tôi làm gì."
"Còn không phải là vì hôm đó tôi chỉ thấy kết quả không nhìn thấy quá trình sao." Sở Thành cảm khái nói.
"Không có gì hay để nhìn đâu." Quý Khinh Chu nỗ lực khuyên anh.
"Có hay không do tôi quyết định, cậu nói không tính." Sở Thành vuốt cằm, "Nhanh lên, trước mặt tôi còn xấu hổ cái gì, ngoan ~ "
Quý Khinh Chu không nói gì, yên lặng quay người, cúi đầu bắt đầu cởi quần áo.
Sở Thành tao nhã tựa lưng vào ghế ngồi, yên tĩnh thưởng thức. Anh muốn trêu Quý Khinh Chu, cố ý ôm lấy eo cậu từ phía sau.
Quý Khinh Chu sợ hết hồn, hỏi anh, "Anh làm gì?"
Sở Thành tiện tay sờ soạng một cái, cảm khái nói, "Da dẻ còn rất non."
Quý Khinh Chu hơi ngượng, đẩy anh, "Anh buông tôi ra, tôi muốn thay quần áo."
"Chúng ta nói trong điện thoại thế nào, lần gặp mặt tiếp theo phải làm gì?" Sở Thành hỏi cậu.
Quý Khinh Chu nghe vậy, trong nháy mắt nói không ra lời.
"Có phải là cậu nên thực hiện lời hứa của cậu rồi không?" Sở Thành nghiêng đầu nhìn cậu.
Quý Khinh Chu không nghĩ tới anh sẽ trong tình huống này nhắc tới việc hôn môi, cậu nhìn Sở Thành, mềm giọng nói, "Anh để tôi thay đồ trước, được không?"
"Hôn xong tôi sẽ để cậu thay quần áo."
"Tôi chủ động hôn anh một cái, anh để tôi thay quần áo, được không?"
"Hôn mà tôi nói là ý này sao?" Sở Thành nhíu mày.
"Cũng có thể là ý này mà."
Cậu thấy Sở Thành không nói lời nào, chỉ nhướng mày nhìn mình, chủ động đến gần hôn Sở Thành, "Tôi hôn rồi."
Nghĩa bóng chính là, anh nên buông tôi ra.
Sở Thành bị giọng điệu này của cậu chọc cười, cố ý nói, "Ai đồng ý với cậu vậy."
"Papa," Quý Khinh Chu nhìn anh chăm chăm, hỏi, "Tôi có phải là người anh thương yêu nhất không?"
Sở Thành:...
"Sao anh không nói lời nào?" Quý Khinh Chu tiếp tục hỏi anh.
Sở Thành, "... Nếu tôi trả lời 'Phải', thì thế nào? 'Không phải', thì thế nào?"
"Nếu phải, anh nên nghe tôi, buông tôi ra đã."
"Vậy hẳn là không phải." Sở Thành tiếc hận nói.
"Tôi không phải người anh thương yêu nhất, anh còn ôm tôi làm gì!" Quý Khinh Chu nghĩa chính ngôn từ, "Buông tay!"
Sở Thành:...
Sở Thành cảm thấy con trai nhỏ của anh mới mấy ngày không gặp, đầu óc thay đổi nhiều rồi, còn đi bẫy người cha già này.
"Cậu thật đúng là lợi hại, còn học được cách nói sao cũng là cậu có lý?"
Quý Khinh Chu vỗ vỗ cánh tay của anh, đàng hoàng trịnh trọng, "Hổ phụ không sinh khuyển tử."
Sở Thành không nhịn được cười ra tiếng, "Tôi thật không hiểu, cậu trước mặt tôi lợi hại như thế, biết cách nói năng, cò kè mặc cả, một chút thiệt thòi đều không ăn, sao vừa ra ngoài, cái gì cũng không làm để cho bị thua thiệt vậy."
"Không giống nhau mà." Quý Khinh Chu nói.
"Sao lại không giống?" Sở Thành hỏi cậu, "Chỉ dám bắt nạt người nhà à."
"Dĩ nhiên không phải," Quý Khinh Chu bất đắc dĩ nói, "Hai ta là quan hệ riêng, tôi với bọn họ là quan hệ công việc, đi làm mà, không phải đều như vậy sao, vì tiền, cái gì cũng nhịn được, không thì sao lại nói đi làm như đi chết."
Sở Thành cúi đầu nhìn cậu, ghé sát vào cậu nhẹ giọng nói, "Vậy sao khi ở cùng tôi không thấy cậu vì tiền cái gì cũng nhịn?"
Quý Khinh Chu rất ngoan ngoãn tán dương, "Đó là vì papa tôi là người tốt, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác với tôi, đâu phải kim chủ papa của tôi, đúng không."
Sở Thành cảm thấy cậu càng ngày càng biết nói chuyện, "Hôm nay ăn đường à? Miệng ngọt thế."
"Ăn ngay nói thật thôi, tôi đây là thuật lại sự thật."
Sở Thành "Chà chà" hai tiếng, lắc lắc đầu, "Sự thật là, cậu ngày càng co được dãn được."
Anh buông lỏng Quý Khinh Chu, "Được, thay quần áo đi."
Quý Khinh Chu thấy anh cuối cùng cũng coi như đã chịu buông tay, lúc này mới cầm lấy khăn mặt lau trên người, thay cái áo khác. Lúc thay quần, cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Thành một cái, chỉ thấy Sở Thành trưng ra bộ dạng tràn đầy phấn khởi, thấy cậu nhìn mình, còn hỏi, "Nhìn tôi làm gì? Thay đồ tiếp đi?"
Quý Khinh Chu vò mẻ chẳng sợ nứt, quay đầu bắt đầu thay quần. Cậu thay rất nhanh, cũng may Sở Thành không cố ý đùa cậu, mấy phút cuối ngắn ngủi này hữu kinh vô hiểm vượt qua. . đam mỹ hài
Quý Khinh Chu thay đồ xong, tiện tay lấy khăn mặt lau tóc tai, "Được rồi, có thể ra ngoài."
"Không vội." Sở Thành đem bình giữ nhiệt Tiểu Tiền để lại trước khi xuống xe đưa cho cậu, "Uống miếng nước ấm."
Quý Khinh Chu nhận lấy, không hiểu nói, "Không đi ra ngoài sao? Khương sản xuất bọn họ còn đang chờ anh đấy, không phải anh có chuyện muốn nói với chị ta sao?"
"Để cho bọn họ chờ." Sở Thành nhìn cậu, "Trước đó không phải Trần Ký Nguyên bắt cậu chờ hắn sao? Hiện tại đến phiên hắn chờ cậu, cũng nên để hắn nếm thử tư vị chờ đợi."
Quý Khinh Chu không nghĩ tới Sở Thành còn có tâm tư như thế, hơi kinh ngạc, có chút dở khóc dở cười, lại thấy thật ấm áp, cậu rót một cốc nước ấm từ bình giữ nhiệt, chỉ cảm thấy Sở Thành chu đáo, quan tâm hơn cậu tưởng nhiều lắm.
Sở Thành thấy cậu ôm cốc bắt đầu uống nước, cuối sợi tóc đen kịt còn hơi ẩm ướt, thỉnh thoảng có vài giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, anh nghiêng người giúp cậu lấy khăn, lau tóc cho cậu.
Quý Khinh Chu từ sau khi lớn lên không có hưởng qua loại đãi ngộ này nữa, nhất thời hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thành.
"Uống nước của cậu đi," Sở Thành nhìn cậu, "Chờ một lát uống xong, nói Tiểu Tiền một tiếng, cậu về khách sạn với tôi."
"Nhưng cảnh diễn hôm nay còn chưa quay xong."
"Cậu muốn bị cảm à?"
"Dĩ nhiên không phải," Quý Khinh Chu có chút bất đắc dĩ, cậu nhớ tới hành động của Trần Ký Nguyên, "Anh nói xem, Trần Ký Nguyên làm như vậy có ý nghĩa gì đâu?" Cậu không hiểu lắm, "Hắn so với tôi nổi hơn nhiều, cần gì cứ làm phiền tôi như thế."
"Dư An Nghi nói, có hai nguyên nhân."
"Hai nguyên nhân?" Quý Khinh Chu không rõ.
"Đúng," Sở Thành gật đầu, "Nguyên nhân bề ngoài là sợ cậu lấn át danh tiếng của hắn, cho nên giở trò với cậu, chèn ép người mới; còn nguyên nhân chính," Sở Thành ngừng động tác trên tay nhìn cậu, "Cậu biết cậu trông giống một minh tinh nào không?"
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, cậu đương nhiên biết, nhưng hiện tại Sở Thành cũng biết sao?
Sở Thành thấy cậu sửng sốt không nói lời nào, cho là cậu không biết, giải thích, "Gương mặt cậu giống La Dư Tân, Trần Ký Nguyên trước đó xích mích với La Dư Tân, cho nên hắn giận chó đánh mèo lên cậu."
Quý Khinh Chu không tự chủ nắm chặt cốc, thầm nói, cậu vẫn chịu ảnh hưởng từ La Dư Tân.
Bên trong sách gốc, "Quý Khinh Chu" làm thế thân cho La Dư Tân lâu như vậy, thậm chí vì gián tiếp ảnh hưởng từ La Dư Tân khiến mẹ Quý lựa chọn tự sát. Hiện tại, cậu trở thành "Quý Khinh Chu", vẫn bị La Dư Tân ảnh hưởng, lần đầu đóng phim đã bị người nhằm vào, dựa vào cái gì? Tại sao!
Sở Thành thấy sắc mặt cậu không quá tốt, an ủi nói, "Yên tâm đi, việc này tôi giúp cậu giải quyết, có lá gan giận chó đánh mèo người của tôi, cũng thật lớn mật!"
Quý Khinh Chu gật đầu, cậu bây giờ vẫn là người mới, Trần Ký Nguyên đang nổi, cậu không có năng lực đấu lại Trần Ký Nguyên, cũng chỉ có thể mượn lực của Sở Thành, "Cảm ơn."
Sở Thành cười khẽ một tiếng, "Khách sáo thế."
Anh nhìn Quý Khinh Chu, "Đúng rồi, tôi có tra xem La Dư Tân, không thể không nói, hai người các cậu xác thực khá giống nhau, đặc biệt là góc mặt khi cúi đầu."
Quý Khinh Chu:????
"Anh tra hắn làm cái gì?"
"Tò mò a." Sở Thành đáp rất tự nhiên, "Nếu có người nói có một minh tinh nhìn rất giống cậu, cậu không tò mò sao? Không muốn đi tra thử xem giống hay không, giống cỡ nào à?"
"Không muốn." Quý Khinh Chu không chút do dự, "Tôi không muốn chút nào."
Sở Thành không tin, "Người mà, ai không có lòng hiếu kỳ chứ."
"Sau khi xem xong anh có cảm giác gì không?" Quý Khinh Chu cẩn thận dò xét.
Sở Thành suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Dáng dấp hắn không tệ, nếu mà nói thì cũng là loại hình tôi thích."
Quý Khinh Chu:!!!!
"Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Anh sẽ không, cũng muốn bao dưỡng hắn đi?" Quý Khinh Chu không nghĩ tới cậu chạy xa khỏi Phương Diệu Tuyên, nhưng làm sao cũng không thoát được La Dư Tân, cậu nắm chặt tay Sở Thành, chân thành nói, "Papa, tôi muốn làm độc đinh, tối ưu hoá sinh đẻ và giáo dục, chỉ nuôi một con là đủ!"
Sở Thành sửng sốt một chút, lập tức nhịn không được phá lên cười ha ha, "Độc đinh lại còn tối ưu hoá sinh đẻ và giáo dục?" Sở Thành cảm thấy Quý Khinh Chu thật đúng là quá thú vị.
Anh nhìn Quý Khinh Chu, hơi cúi đầu, "Muốn papa chỉ nuôi mình cậu?"
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Không muốn có anh chị em khác?"
Quý Khinh Chu tiếp tục gật đầu.
"Vậy cậu nên làm thế nào?"
"Nghe lời papa."
"Còn gì nữa không?"
"Hiếu thuận papa."
"Còn gì nữa không?"
"Còn nữa?" Quý Khinh Chu hỏi anh, "Còn gì nữa?"
"Đương nhiên là hứa với papa cái gì, đều phải thực hiện được."
Quý Khinh Chu vỗ ngực, "Không thành vấn đề."
"Vậy cậu còn nhớ buổi trưa hôm nay hứa với tôi cái gì không?" Sở Thành ghé sát vào cậu, nhẹ giọng nói, "Chu Chu, tới lúc thực hiện lời hứa của cậu rồi."