Sở Thành đợi một lúc, thấy cậu chậm chạp không hôn anh, đụng nhẹ lên mặt cậu một cái, "Hành động đâu?"
Quý Khinh Chu kinh ngạc, "Chẳng lẽ không phải anh hôn tôi sao?"
Sở Thành bật cười, "Được thôi," anh tốt tính nói, "Ai bảo cậu là độc đinh cơ chứ."
Quý Khinh Chu bị anh nói như thế, có chút ngượng ngùng.
Sở Thành nhìn cậu, Quý Khinh Chu bị anh nhìn, không tự chủ nghiêng đầu, Sở Thành đem đầu của cậu xoay lại, Quý Khinh Chu đang chuẩn bị nói anh muốn hôn thì hôn nhanh lên, đừng nhìn tôi mãi thế, kết quả mới vừa hé miệng, lời còn chưa kịp nói, Sở Thành liền hôn lên.
Lần này là chặt chẽ vững vàng hôn môi.
Quý Khinh Chu hơi ngây ra, không biết phải đáp lại anh thế nào, cũng may Sở Thành rất có kiên nhẫn, ôn nhu chậm rãi dẫn dắt cậu. Sở Thành hôn một lúc, hơi tách ra, đầu kề sát vào trán Quý Khinh Chu, cười nói, "Sao hôn môi cậu cũng không biết thế?"
"Tôi đã hôn môi với ai đâu." Quý Khinh Chu nhỏ giọng nói.
Cậu nói xong, không rõ nhìn về phía Sở Thành, "Ngược lại anh rất nhuần nhuyễn."
Sở Thành buông lỏng cậu, tựa ra sau, rất đắc ý nói, "Hôn môi là thiên phú của đàn ông, tôi thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không bị việc này làm khó."
Quý Khinh Chu nhíu nhíu mày, Sở Thành hỏi, "Tôi nói không đúng à?"
Quý Khinh Chu không nói gì, chỉ nhìn anh.
Sở Thành cười, chọt chọt mi tâm cậu, "Đừng cau mày, lời papa nói luôn đúng."
Anh thấy Quý Khinh Chu thay quần áo xong, cũng đã ở trên xe được một lúc, có thể ra ngoài rồi, nói, "Tầm này được rồi, chúng ta ra ngoài đi, cậu đi xin đạo diễn nghỉ một ngày, nói buổi chiều sẽ không quay." Sau đó chuẩn bị mở cửa xe.
Kết quả vừa đụng tới chốt cửa, liền cảm thấy có người ở sau lưng vỗ vỗ anh, Sở Thành quay đầu, còn chưa kịp nói chuyện, Quý Khinh Chu liền đánh tới, trực tiếp hôn lên.
Cậu tấn công đột ngột khiến Sở Thành ngây ngẩn cả người, mãi đến tận khi cảm giác được Quý Khinh Chu đang vụng về hôn mình, anh mới hoàn hồn, ôm lấy eo Quý Khinh Chu, hôn lại cậu.
Lần hôn môi này, rõ ràng so với lần vừa rồi khá hơn một chút.
Quý Khinh Chu rất hài lòng, sau khi kết thúc, mắt mang theo kiêu ngạo nhìn anh.
Sở Thành nhìn kiêu ngạo trong mắt cậu, không nhịn được cười, "Sao đột nhiên hôn tôi thế?"
"Anh nói mà, hôn môi là thiên phú của đàn ông, tôi thông minh như vậy, dĩ nhiên cũng không làm khó được tôi."
"Cho nên vừa nãy cậu cau mày là đang suy nghĩ chuyện này?"
Quý Khinh Chu gật đầu.
Sở Thành thấy cậu thật đúng là có khả năng làm cho người ta bất ngờ, nói cậu ngây thơ, thì thời điểm nên táo bạo cũng rất mạnh dạn, không xấu hổ chút nào; nói cậu to gan, có lúc tùy tiện trêu chọc vài câu thì liền thẹn thùng không nói. Đúng thật là, khiến người nhìn không thấu. Có điều Sở Thành lại rất thích, anh thích Quý Khinh Chu ngây ngô trong phương diện tình cảm, cũng thích cậu đôi lúc vô cùng táo bạo, Quý Khinh Chu như vậy, làm cho anh cảm thấy đặc biệt sinh động.
Anh niết nhẹ Quý Khinh Chu một cái, hỏi cậu, "Hôn nữa không?"
Quý Khinh Chu lắc đầu, "Không phải ban nãy anh bảo tôi đi tìm đạo diễn xin nghỉ sao?"
"Còn không phải do tôi sợ cậu hôn chưa đủ sao, lỡ tôi vừa mới mở cửa, cậu liền nhào tới."
"Còn lâu tôi mới vậy." Quý Khinh Chu phản bác, "Nhưng mà," cậu suy nghĩ một chút, "Buổi chiều tôi không đi quay thật sao?"
"Không quay," Sở Thành nghiêm mặt nói, "Chu Chu, hôm nay papa giảng cho cậu một đạo lý, có lúc, làm người tính tình không thể quá tốt, cậu càng dễ nói chuyện, lại càng có người cảm thấy cậu dễ ức hiếp. Không nể mặt sư cũng nể mặt Phật, tiểu hòa thượng cậu là người mới, bọn họ không nể mặt cậu, thì thôi đi, nhưng phải nể mặt Như Lai là tôi. Tối hôm qua tôi gọi cho Khương Nam cả đêm, Khương Nam chính mồm nói sẽ an bài thỏa đáng, kết quả thì sao? Còn xảy ra chuyện như vậy. Cậu có thể không tính toán, nhưng tôi phải tính, hiểu không?"
Quý Khinh Chu đương nhiên hiểu, Sở Thành làm như thế, một là vì bảo hộ cho cậu, quyết tâm muốn giúp cậu hả giận; hai là vì thị uy với đoàn phim, cho bọn họ biết, những chuyện này, cậu có thể không để ý, có thể nhịn, thế nhưng Sở Thành để ý, anh sẽ không nhịn.
Xét cho cùng, vẫn là vì cậu.
Quý Khinh Chu thân thủ kéo anh lại, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."
Sở Thành gãi gãi lòng bàn tay cậu, "Vậy cậu lo mà nghĩ làm sao để báo đáp tôi đi."
"Tôi đều lấy thân báo đáp rồi, còn có thể báo đáp thế nào nữa?"
Sở Thành nhíu mày, "Cậu nói mà không thấy ngại, thân cậu đâu? Cho tôi khi nào?"
Quý Khinh Chu:...
Sở Thành hừ một tiếng, "Còn lấy thân báo đáp, cậu nói mà không thấy ngại."
Quý Khinh Chu chịu rồi, không thể làm gì hơn, cười với anh, lấy lòng nói: "Sẽ cho mà, sẽ cho mà, anh chờ chút thôi."
Sở Thành thở dài, cảm thấy mình đối với Quý Khinh Chu đúng thật là tràn đầy kiên trì cùng nhẫn nại, "Tôi đối với cậu thật sự là quá tốt." Anh không nhịn được cảm khái nói.
Quý Khinh Chu lập tức phụ họa nói, "Cho nên anh là tốt nhất."
"Thu lại thẻ người tốt của cậu đi, gom đủ 7 tấm có thể triệu hoán rồng thần à?"
"Gom đủ 7 tấm thẻ người tốt, tôi sẽ thực hiện một yêu cầu của anh."
"Bao gồm ngủ với tôi?"
Quý Khinh Chu bất đắc dĩ, "Anh đổi cái khác đi."
"Tôi không muốn đổi cái khác."
Quý Khinh Chu hết cách, suy nghĩ một chút, nói với anh, "Vậy giữ lại cho anh trước, nói không chừng tới đó anh muốn một yêu cầu khác."
"Vậy bây giờ tôi có mấy tấm thẻ rồi?"
Câu hỏi này khiến Quý Khinh Chu cứng họng, "Tôi không nhớ nữa. Chúng ta tính từ bây giờ đi, quy tắc trò chơi cũng là hôm nay mới xác định mà."
"Được thôi," Sở Thành rất dễ nói chuyện, "Vậy hiện tại tôi có một tấm."
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Note vào đi," Sở Thành nhắc nhở cậu, "Nếu không tới đó thì cậu quên mất."
Quý Khinh Chu vội vã lấy điện thoại, mở ghi chú ra, nhập từng chữ vào. Sở Thành lại gần liếc mắt nhìn, nói với cậu, "Cậu viết rõ ràng, người tham dự trò chơi này chỉ có tôi, kẻo tới lúc tôi gom đủ 7 tấm, cậu lại đi thực hiện nguyện vọng cho người khác trước."
Quý Khinh Chu cảm thấy yêu cầu này của anh quả thực không có cần thiết, "Trừ anh ra, tôi còn phát thẻ cho ai nữa đâu?"
"Tiểu Tiền, Chu Thành Phong đấy, không đúng à?"
Quý Khinh Chu cảm thấy dục vọng chiếm hữu của anh còn rất mạnh, đặc biệt thích được đãi ngộ khác biệt, lần đi bơi kia chính là như vậy, lần này cũng thế. Nhưng cậu vẫn luôn vui vẻ theo ý Sở Thành trong những chuyện này, để kim chủ papa nhìn thấy sự hiếu thuận của cậu, vì thế nhanh chóng chú thích thêm:
Nhân số tham gia: 1
Người tham dự: Chỉ Sở Thành có thể tham dự.
"Được rồi chứ?"
"Kỳ hạn trò chơi đâu?" Sở Thành hỏi cậu, "Vạn nhất hiệp ước một năm của chúng ta đều kết thúc, tôi vẫn chưa gom đủ thì sao."
"Không thể nào," Quý Khinh Chu căn bản cũng không tin sẽ như vậy, "Tần suất tôi phát thẻ nhiều như thế, thỉnh thoảng lại phát cho anh một tấm, tôi còn lo anh mới một tháng đã gom đủ đây."
"Cái này phải xem cậu."
Quý Khinh Chu nhìn anh, thương lượng, "Trước tiên xác định một năm đi, gom đủ 7 tấm được đề xuất một yêu cầu, sau đó có thể mở ra vòng gom thẻ thứ 2."
"Trò chơi này của cậu còn lặp lại à? Vô hạn lưu hả? Không thăng cấp sao?"
"Anh muốn thăng cấp thế nào?"
"Tỷ như gom đủ 7 tấm được một yêu cầu, vòng thứ 2 gom đủ 7 tấm có thể có 2 yêu cầu, vòng thứ 3, có thể có 3 yêu cầu, vòng thứ 4..."
"Papa, anh đây là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, về sau anh không thèm gom thẻ nữa, mỗi ngày vừa mở mắt ra, chỉ cần nghĩ xem đề yêu cầu gì với tôi là xong."
"Như vậy mới có động lực chứ." Sở Thành nói năng hùng hồn.
"Anh gom thẻ phải có động lực, tôi phát thẻ cũng cần có áp lực. Tới lúc đó, có khả năng anh là tù trưởng Châu Phi, vài tháng mới lấy được một tấm thẻ [Người Tốt SSR] từ chỗ tôi."
Sở Thành:...
Quý Khinh Chu khuyên anh, "Cho nên, cái trò chơi này đây, chỉ có hai lựa chọn, một là chỉ chơi một lần, gom đủ 7 tấm thẻ, thỏa mãn một yêu cầu của anh, trò chơi hết hiệu lực; hai là lặp lại vòng chơi, duy trì như vậy. Không thể thăng cấp, thật sự không thể."
"Không thể xài tấm màn đen à? Tôi có thể nạp tiền! Nếu như nạp một lần không đủ, tôi có thể nạp hai lần!"
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu tàn nhẫn cự tuyệt người chơi hệ quẹt thẻ, "Trò chơi chính quy, từ chối tấm màn đen, từ chối nạp tiền, tất cả dựa vào thực lực."
Sở Thành có chút tiếc hận, "Cậu như vậy không kiếm được tiền đâu, hay là nghĩ lại đi?"
"Tôi là loại người vì năm đấu gạo mà khom lưng sao?"
Sở Thành nhìn cậu, "Cậu không phải sao? Ngày đó là ai nói với tôi có thể co được dãn được thế."
"Hiện tại không phải, tôi thân là người phát triển trò chơi, cốt khí cao ngạo bất khuất đấy."
Sở Thành nở nụ cười, "Người phát triển trò chơi? Thân phận của cậu nhiều thật."
Quý Khinh Chu ngược lại cảm thấy rất thú vị, "Thân phận này của tôi sẽ không dễ dàng khuất phục đâu, chết tâm đi."
Sở Thành thở dài, không buông tha bất luận cơ hội được lợi nào, "Vậy chọn lặp lại vòng chơi đi."
"Cái này thì có thể."
Hai người vui vẻ nghĩ xong quy tắc trò chơi, lúc này mới xuống xe.
Khương Nam còn có đạo diễn, phó đạo diễn cùng với Trần Ký Nguyên và người đại diện của hắn Trương Huy đã đợi hai người họ một hồi lâu, nói chính xác là đợi Sở Thành một hồi lâu.
Lúc này vừa thấy Sở Thành xuống xe, Khương Nam còn chưa làm gì, Trương Huy đã tiến lên nghênh tiếp trước.
"Sở tổng, mới nãy là tôi không phải, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, không nhận ra cậu, mới mạo phạm, có điều thân thủ Sở tổng thật sự khá lắm, làm cho tôi trộm gà không thành còn mất nắm gạo." Hắn cười ha ha nói, không nhìn thấy chút phẫn nộ nào trước đó.
Sở Thành cười lạnh, "Tôi không khá mà được sao? Không khá thì có khi bây giờ tôi đã vào bệnh viện rồi."
"Sao vậy được, Sở tổng nói đùa." Trương Huy nói xong, mở lời cho Trần Ký Nguyên, "Ký Nguyên, cậu còn đứng đấy làm gì, lại đây xin lỗi Sở tổng đi."
Trần Ký Nguyên có chút không muốn, nhưng hắn không đắc tội nổi Sở Thành hay Sở gia, bởi vậy dù cho nội tâm bất mãn, một mặt thì nói trong đầu rõ ràng là hắn bị đánh, hắn có lỗi gì chứ, một mặt cúi đầu nói, "Mới vừa rồi là tôi sai, Sở tổng đừng để ý."
Sở Thành cười nhạo một tiếng, trào phúng nhìn hắn, "Người cậu nên xin lỗi là tôi chắc?" Anh nhìn Quý Khinh Chu liếc mắt một cái, "Cậu nên xin lỗi em tôi mới phải, Trần Ký Nguyên, thủ đoạn được đấy, đầu tiên là pts, sau đó là lịch hoá trang và quay chụp, tiếp nữa là đóng phim không phối hợp, cậu biết làm trò thật, hết chuyện này tới chuyện khác, cấp độ còn tăng dần, làm sao, cậu định dằn vặt phế luôn em ấy à?"
"Dĩ nhiên không phải," Trần Ký Nguyên giải thích, "Tôi không biết cậu ấy là em của anh, tôi không cố ý."
"Cho nên là, đối với cậu mà nói, em tôi thì không chọc được, không phải em tôi thì không sao đúng không."
"Tất nhiên là không." Trần Ký Nguyên vội vã phủ nhận.
"Nhưng những gì cậu làm thì nói vậy đấy."
"Sở tổng, tôi cũng là bất đắc dĩ, gần đây thân thể tôi không tốt, tâm tình cũng không tốt, tôi không khống chế được tâm trạng tiêu cực của mình."
"Vậy cậu còn đóng phim làm gì nữa?" Sở Thành không chút lưu tình nói, "Thân thể không tốt, tâm trạng không tốt, nên đi chữa bệnh, thả lỏng bản thân, ở lại đoàn phim gieo vạ cho người khác làm gì? Làm sao, cậu gây chuyện cho người khác thì tâm trạng sẽ tốt hơn à? Vậy cậu cũng rất lợi hại đấy, vui sướng của mình được xây trên nỗi khổ của người khác. Cậu không vui, cho nên người khác đều phải không vui theo cậu, chà chà, cậu nào phải người, cậu phải là Thượng Đế mới đúng, tiếc là tôi không có vầng hào quang trên tay, không thì tôi đã đội lên đầu cậu rồi, để mọi người được chiêm ngưỡng một lần."
Trần Ký Nguyên từ sau khi nổi lên nào nghe mấy lời vậy nữa, còn là ở trước mặt mọi người, nhất thời chỉ cảm thấy giận dữ cùng xấu hổ, cắn răng nói, "Sở tổng, tôi có lòng nói xin lỗi, anh không chấp nhận cũng đừng làm nhục tôi như vậy."
"Tôi nhục nhã cậu à? Thuật lại sự thật là nhục nhã sao? Việc cậu làm khiến cậu cảm thấy xấu hổ, bị xúc phạm à? Vậy thì nên ngẫm lại một chút, ngẫm lại xem mình làm việc gì buồn nôn đến mức bản thân cũng không nghe nổi."
Trần Ký Nguyên không tự chủ siết chặt quyền, khớp tay trắng bệch.
Sở Thành hai tay đút túi, khinh bỉ nhìn hắn, "Đúng là tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu, cậu bày ra nhiều trò như thế, một câu xin lỗi đã muốn xong chuyện, lời xin lỗi của cậu cũng có giá quá rồi đấy. Vầy đi, những việc lúc trước để qua một bên, chỉ nói việc đội mưa ban nãy, không phải cậu muốn xin lỗi sao? Vậy được, cậu ra kia đứng đi, đứng ở chỗ Khinh Chu phải đội mưa, để xe phun nước xối hết 1 tiếng, xối xong, hẵng nói tiếp chuyện xin lỗi với tôi."
Trần Ký Nguyên không nghĩ tới anh sẽ đề ra loại yêu cầu này, không thể tin được nhìn anh, nhất thời cũng không biết trả lời làm sao.
"Đi đi, không phải muốn xin lỗi tôi à? Lấy thành ý của cậu ra cho tôi xem."
Trương Huy thấy vậy, vội vã xen mồm yểm trợ nói, "Sở tổng, thân thể Ký Nguyên không tốt, sao có thể bị xối hết 1 tiếng đồng hồ được, hay là để trợ lý của cậu ấy ra đi."
Trợ lý Trần Ký Nguyên không nghĩ tới sẽ bị đẩy ra, trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía Trương Huy, cậu ta không muốn đội mưa, nhưng nơi này căn bản không có chỗ cho cậu ta lên tiếng, bởi vậy chỉ có thể nhìn về phía Sở Thành, chờ Sở Thành quyết định.
Sở Thành cười một tiếng, "Tôi thấy lúc cậu ta chèn ép người khác có thể chạy có thể nhảy, sao lúc này thân thể lại không tốt được, có điều nếu anh kiên trì muốn trợ lý cậu ta cũng ra đứng thì được thôi, ba người các anh cùng ra đi, tôi thấy chỗ đó khá rộng rãi, đứng ba người thừa sức đấy, đi đi."
Trương Huy trong nháy mắt nói không nên lời, hắn coi như là nhìn ra rồi, Sở Thành quyết tâm muốn thay Quý Khinh Chu ra mặt, cho nên nhất định bắt Trần Ký Nguyên phải bị xối như vậy một lần. Trương Huy ở trong giới lâu hơn Trần Ký Nguyên, cũng rõ ràng thế lực sau lưng Sở Thành hơn Trần Ký Nguyên, hắn chỉ có thể quay đầu lại nhìn Trần Ký Nguyên, "Ký Nguyên, cậu cũng nghe rồi đấy."
Hắn nháy mắt ra hiệu với Trần Ký Nguyên, "Cho Sở tổng thấy thành ý của cậu đi."
Trần Ký Nguyên khó mà tin nhìn Trương Huy, trước công chúng, biết bao nhân viên đoàn phim đang nhìn, người đại diện của hắn thật sự định để hắn ra ngoài đứng bị xối mưa hết 1 tiếng đồng hồ, sau này người của đoàn phim nhìn hắn thế nào?! Hắn còn mặt mũi nào ở lại đoàn phim nữa.
Trương Huy thấy hắn không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là đi tới khuyên hắn, Trần Ký Nguyên nghe hắn khuyên, hai tay nắm thật chặt, Trương Huy cũng hết cách rồi, chỉ có thể ra hiệu cho hắn nhịn, bây giờ Sở Thành rõ ràng đang nổi nóng, đi đối nghịch với anh không phải quyết định sáng suốt.
Trần Ký Nguyên cuối cùng vẫn đi ra chỗ Quý Khinh Chu đội mưa trước đó, đồng thời còn có trợ lý của hắn ra cùng, Trương Huy không đi, hắn cười nói với Sở Thành, "Sở tổng cậu xem, Ký Nguyên đã biết lỗi rồi."
Sở Thành nhìn hắn, cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhân viên phụ trách xe phun nước, "Sững sờ làm gì, phun nước đi."
Nhân viên công ngơ ra nhìn anh, lại nhìn Trần Ký Nguyên, cuối cùng nhìn về phía Khương Nam cùng đạo diễn, Khương Nam gật đầu bất đắc dĩ, lúc này nhân viên công tác mới mở công tắc.
"Ào" một tiếng, những tia nước không ngừng rơi xuống như đổ mưa, tạt Trần Ký Nguyên và trợ lý của hắn co rúm lại, Sở Thành thấy Trần Ký Nguyên đứng trong mưa tức không chịu được nhưng phải nhẫn nại, tâm tình rất thoải mái.
Khương Nam nhìn Sở Thành xả giận, lúc này mới im lặng đi tới trước mặt Sở Thành và Quý Khinh Chu, rất biết cách nói chuyện quan tâm hỏi Quý Khinh Chu, "Khinh Chu không sao chứ? Có khó chịu gì không?"
Quý Khinh Chu đang chuẩn bị nói không có gì, nhưng Sở Thành mở miệng trước, "Bây giờ em ấy đương nhiên không có chuyện gì, ai biết được tiếp tục quay có xảy ra chuyện hay không."
"Không đâu," đạo diễn vội vàng nói, "Chúng tôi có chừng mực, sẽ không để Tiểu Quý bị cảm lạnh."
"Các ngươi có chừng mực? Có chừng mực chính là sửa ảnh em ấy xấu đi, sắp xếp thời gian hoá trang càng kéo dài càng tốt, bố trí lịch quay càng không hợp lý càng tốt, đúng không?"
Đạo diễn bị anh nói tới nghẹn họng, Quý Khinh Chu lo lắng đạo diễn bị Sở Thành nói như vậy, không xuống sân được, không tốt cho Sở Thành, bất động thanh sắc kéo kéo anh.
Nhưng mà Sở Thành cũng không để ý, lạnh mặt nhìn về phía phó đạo diễn, "Lịch trình là do anh sắp xếp? Tôi muốn hỏi một chút, em tôi làm sai cái gì sao? Diễn không tốt à? Thái độ không chuyên chú ư? Sao lại bị các người nhằm vào, là đoàn phim này cảm thấy em ấy dễ ức hiếp? Hay là nghĩ em ấy phúc ba đời mới được quay bộ phim này, cho nên các người làm gì em ấy cũng phải chịu? Tôi thật không hiểu đấy, Trần Ký Nguyên chỉ là diễn viên hạng hai, cũng không phải sao đỉnh cấp gì, đáng giá tới mức để các người chiếu cố hắn, vì hắn làm khó người mới à? Các ngươi cũng giỏi thật đấy."