Quý Khinh Chu nhìn anh, đột nhiên có chút nói không nên lời.
Sở Thành thấy cậu lại bị cảm động, quả thật hết cách, “Tối qua dạy em thế nào?”
Quý Khinh Chu không thèm quan tâm, vươn tay ôm anh.
Sở Thành bất lực thở dài, ôm cậu vỗ vỗ lưng, “Sao mà giống con nít thế.”
“Chẳng phải anh xem tôi như con nít à? Lại còn mừng tuổi cho tôi nữa.”
“Lì xì mừng tuổi là truyền thống nhà tôi mà.”
Quý Khinh Chu không nói gì, chỉ yên lặng ôm anh.
Sở Thành để cậu ôm một lúc, lát sau cậu mới thả tay ra nói với anh, “Tìm xe của anh tiếp đi.”
Sở Thành cười cười xoa đầu cậu.
Sau khi Quý Khinh Chu tạm biệt Sở Thành thì xuống căn tin bệnh viện mua bữa sáng rồi về phòng Uông Phương. Uông Phương vẫn chưa thức dậy, Quý Khinh Chu thấy thời gian còn sớm, nghĩ chắc Dư An Nghi cũng chưa tỉnh ngủ nên đeo tai nghe vào lướt video.
Lúc Dư An Nghi nhận được điện thoại của Quý Khinh Chu đã là buổi trưa, cô mới vừa trang điểm xong còn đang nghĩ xem hôm nay nên mặc chiếc váy nào thì nhận được điện thoại của Quý Khinh Chu.
“Chúc em năm mới vui vẻ.” Quý Khinh Chu nói.
“Chúc anh năm mới vui vẻ.” Dư An Nghi nhìn tủ đồ, cái thì đơn giản quá, cái thì lại hở quá.
“An Nghi, anh có việc muốn nhờ em.” Quý Khinh Chu suy nghĩ một lúc quyết định hỏi thẳng.
Dư An Nghi hỏi, “Nhờ gì em?”
“Mấy miếng ngọc lần trước em cho anh xem vẫn còn chứ? Anh muốn mua 1 miếng, tốt nhất là miếng mà lúc đó anh nói anh thích ấy.”
Dư An Nghi chớp mắt, “Sao anh cũng muốn mua ngọc vậy? Nhìn em giống dân buôn ngọc lắm ha gì?”
“Sở Thành nhờ thợ khắc cho anh một sợi dây chuyền ngọc, anh cũng muốn tặng lại anh ấy nhưng anh không muốn mua mấy mẫu có sẵn trên thị trường nên tìm em mua một miếng ngọc, nếu tiện thì em kiếm giúp anh thợ khắc ngọc đáng tin cậy chút, khắc giúp anh một sợi dây chuyền để anh tặng Sở Thành. “
Dư An Nghi hơi ngạc nhiên, cô cứ tưởng Sở Thành sẽ tặng cho Quý Khinh Chu vào Valentine, không ngờ giờ đã tặng luôn rồi.
“Em bán cho anh thì ok thôi có điều miếng anh thích thì không được, miếng đó anh đang đeo trên cổ rồi, chỉ còn mấy miếng khác thôi.”
Lúc này Quý Khinh Chu mới phản ứng được, “Ra là lần trước em nhờ anh xem ngọc vì lý do này.” Cậu vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ mình, “Sở Thành đã muốn tặng anh từ sớm rồi à?”
Dư An Nghi nghe vậy, nghĩ tới sự việc lúc đó, nói với cậu, “Anh biết sao ảnh tặng anh dây chuyền ngọc không?”
“Tại sao?”
“Bữa đó tụi em đang tám trong group, em nói nhìn anh hơi giống La Dư Tân, Diêu Tu Viễn phân tích lý do Phương Diệu Tuyên theo đuổi anh, bảo là không có được hoa hồng trắng nên thôi lấy đỡ bắp cải cũng được. A Thành không chịu, kêu là mắc gì anh là bắp cải mà La Dư Tân lại là hoa hồng trắng, có mà hoa hồng trắng làm bằng nhựa bán sỉ ngoài chợ ấy, cái em mới nói anh mà là bắp cải thì cũng phải là bắp cải dùng phỉ thúy điêu thành, ảnh thấy đúng nên hỏi em mua ngọc, bảo là phải khắc ngọc cho anh. Hồi đầu em cứ tưởng ảnh định khắc bắp cải thật làm em sợ gần chết.”
Quý Khinh Chu không ngờ phía sau sợi dây chuyền ngọc này lại có cố sự như vậy, bất giác cười cười, có chút vui vẻ.
“Mà anh định khắc hình gì?” Dư An Nghi hỏi.
Nhất thời Quý Khinh Chu cũng không biết nên nói sao với cô, trả lời đại, “Chờ gặp đi rồi em biết.”
“OK, vậy em gửi hình cho anh, anh xem rồi chọn.”
“Em gửi cho Sở Thành đi, để Sở Thành tự chọn miếng mình thích.” Quý Khinh Chu nói, “Giống lúc em gạt anh đấy.”
“Cũng được.”
“Chọn xong em báo giá cho anh, để anh chuyển khoản cho em.”
Dư An Nghi vốn định kêu thôi nhưng nhớ lại lời Sở Thành nói lần trước, phải trả tiền đàng hoàng thì mới là mua bán bình thường, nên trả lời, “Được.”
Có điều, nói tới nói lui minh tinh nhỏ tuyến 18 như Quý Khinh Chu một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, Dư An Nghi nghĩ thầm, thôi cứ bớt cho ảnh đi, không nói ảnh biết là được.
Hai người hàn huyên chốc lát thì thợ trang điểm của Dư An Nghi đến, lúc này Dư An Nghi mới cúp điện thoại để thợ trang điểm giúp cô chọn xem hôm nay nên mặc trang phục nào.
°
Hôm sau gặp nhau, Dư An Nghi mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, để tóc dài đen thẳng, nhìn không hoạt bát như trước mà trông điềm đạm hơn.
“Nay nhìn em đẹp thật.” Quý Khinh Chu khen.
“Có hôm nào em không đẹp à?” Dư An Nghi hỏi ngược lại.
Quý Khinh Chu nghĩ thầm không hổ là bạn thân Sở Thành, trình độ tự luyến y như nhau.
Dư An Nghi đưa hộp đựng ngọc cho cậu, “A Thành thích miếng này.”
“Anh ấy có đoán được anh định tặng quà cho anh ấy không?”
“Không có, em nói em tính khắc ngọc cho anh trai em, hỏi ảnh đám con trai thích kiểu nào, kêu ảnh chọn một miếng ảnh thích với một miếng anh em thích.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Vậy thì tốt.”
“Thế anh định khắc hình gì?”
Quý Khinh Chu nghe vậy, lấy sợi dây chuyền trong cổ áo ra cho cô xem.
Dư An Nghi nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc trên tay cậu, “Đây là cái gì? Trái cây à? Trái gì thế? Trái hạnh à?”
“Ừ.”
“Tặng anh trái hạnh là sao?” Cô không hiểu hỏi.
“Thanh Hạnh đại biểu cho sự non nớt, anh ấy thấy anh cũng non nớt giống vậy. Còn có nghĩa là ý xuân náo động đầu cành hoa hồng hạnh, tượng trưng cho vẻ đẹp mùa xuân, anh ấy hy vọng tương lai của anh sẽ tốt đẹp như cảnh ngày xuân.”
Hàm nghĩa quan trọng nhất thì cậu không nói với Dư An Nghi, dù sao đó cũng là tình thú nho nhỏ thuộc về cậu và Sở Thành.
Dư An Nghi không get được kiểu giải thích bay bổng như này, “So ra em cứ như sinh viên nghệ thuật pha kè ấy.”
Quý Khinh Chu cười cười, “Phải rồi An Nghi, em có quen thợ khắc ngọc nào không?“. Tiên Hiệp Hay
“Có,“ Dư An Nghi gật đầu, “Anh đưa bản phác thảo cái anh muốn khắc cho em. Không cần phải kỹ quá, người ta sẽ căn cứ theo rồi khắc lại cho hoàn chỉnh. Em cũng khắc cho anh trai em một cái, để em đưa một lần cho người ta luôn thể.”
Quý Khinh Chu sớm đã chuẩn bị xong, cậu lấy bản phác thảo ra đưa cho cô, “Cái này này.”
Dư An Nghi mở ra xem, ngơ ngác nhìn bản phác thảo rồi lại nhìn cậu, “Vầy là sao? Chẳng phải cái này là trái hạnh của anh thêm cái khung à?”
Quý Khinh Chu cúi đầu cười, thầm nghĩ, thế thì hồng hạnh sẽ bị bức tường vây lại không vượt ra khỏi tường, đúng như Sở Thành muốn.
Nhưng cậu cũng không nói vậy với Dư An Nghi được, chỉ có thể giải thích, “Hàm nghĩa của cái này là anh tặng hết mọi non nớt của anh cho anh ấy, cũng tặng anh ấy những gì tốt đẹp nhất.”
Dư An Nghi “Ồ” một tiếng, “Sến thấy sợ.”
“Yêu mà, phải sến chứ.”
“Giờ em biết sao em không có ai rồi, em không sến giống hai anh.”
“Sẽ có thôi,“ Quý Khinh Chu nói, “Em vừa xinh vừa đáng yêu, sao lại không có ai được.”
“Đúng vậy,“ Dư An Nghi rất tự tin, “Người theo đuổi em nhiều lắm nhưng em không vừa mắt đấy thôi.”
Cô nói tới đây thì không khỏi than cho mối tình đầu đáng thương của mình, khó khăn lắm mới nhìn trúng một người vậy mà lại cong, khổ quá đi mà.
“Phải rồi, cái này bao nhiêu tiền thế?”
Dư An Nghi báo giá cho cậu.
Trong nháy mắt Quý Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu vẫn trả được, chỉ có điều, “Em không gạt anh chứ? Anh không muốn nhờ em giúp lại còn ăn lời của em, vậy không được hay.”
“Đương nhiên không có,“ Dư An Nghi bình tĩnh trả lời, “Em đâu phải kiểu thích chịu thiệt, em mua miếng ngọc này lâu rồi, mua giá hữu nghị nên không đắt. Anh tính theo giá thị trường bây giờ thì tất nhiên là đắt, nhưng tụi mình là bạn em cũng đâu thể kiếm lời từ anh.”
Lúc này Quý Khinh Chu mới yên lòng, “Tí nữa anh chuyển khoản cho em.”
“OK.”
Hai người trò chuyện một lúc, Dư An Nghi còn có việc nên cầm bản phác thảo rồi đi trước, “Để khắc xong em đưa anh.”
“Ừ.”
Quý Khinh Chu tạm biệt cô, đón xe về bệnh viện.
°
Đến mùng 4 thì Sở Thành mới tới bệnh viện thăm Uông Phương, hết cách rồi, ba ngày trước nhà anh có khách không đi được.
Uông Phương nhìn thấy anh thì rất bất ngờ, cười bắt chuyện bảo anh ngồi xuống, “Cháu tới đây làm gì vậy Tiểu Sở?”
“Cháu đến thăm dì ạ.” Sở Thành nhẹ giọng trả lời.
“Dì có gì đâu mà thăm, cháu có lòng quá, hôm nay nhà cháu không đi thăm họ hàng à?”
“Hôm nay không đi ạ, mấy bữa trước đến một tốp rồi chắc mai sẽ đến nữa, nên nay cháu tới thăm dì luôn.”
Uông Phương thấy Sở Thành đúng là khách khí quá, vừa cười vừa trò chuyện với anh, phòng bệnh cũng trở nên náo nhiệt được chút.
°
Lúc Sở Thành đi có nói với Quý Khinh Chu, mùng 9 Tân Văn Hóa mới đi làm lại nên mùng 9 anh mới về nhà, mấy ngày này sẽ ở lại Sở gia.
Quý Khinh Chu không nghĩ nhiều, đáp, “Được.”
Sở Thành đi rồi Quý Khinh Chu liền ở cùng Uông Phương, được mấy ngày thì Uông Phương bảo cậu về nhà.
“Ở mãi trong bệnh viện cũng không tốt, con về nhà đi.” Uông Phương ân cần nói.
Mùng 8 Quý Khinh Chu mở điện thoại lên xem ngày, ngạc nhiên phát hiện hôm nay là Valentine. Nhưng cậu không có người yêu nên ngày này cũng không liên quan gì đến cậu.
Quý Khinh Chu đi vào bếp định nấu mấy món, mở tủ lạnh ra mới biết thức ăn mua hôm trước Tết với Sở Thành đều đã hết sạch, trong tủ lạnh gần như không còn gì.
Cậu suy nghĩ rồi quyết định đi siêu thị một chuyến.
Quý Khinh Chu đeo kính lên, trang điểm một tí để nhìn khác trên TV, lúc này mới ra cửa. Cậu bắt taxi tới gần siêu thị thì xuống.
Mới vừa xuống xe đi chưa được mấy bước thì nghe thấy có người gọi mình, “Khinh Chu?”
Quý Khinh Chu quay đầu lại, thấy Ứng Niên ngồi trong xe đeo kính râm cười với cậu.
Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, đi tới chào hỏi cậu ta, “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới,“ Ứng Niên đáp, “Đi đâu đây? Hẹn hò à?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi ra siêu thị mua thức ăn, còn cậu?”
“Tôi định đi ăn.”
Quý Khinh Chu kéo dài ngữ điệu “Ồ” một tiếng, “Hẹn hò à?”
Ứng Niên lắc đầu, bất lực cười, “Cậu ăn gì chưa? Tôi mời, lên xe đi.”
Quý Khinh Chu nghĩ dù sao hôm nay cậu cũng phải ăn một mình, ăn chung với Ứng Niên cũng được, đúng lúc cậu còn nợ Ứng Niên một bữa cơm.
“Để tôi mời đi, tôi còn nợ cậu một bữa cơm mà, cậu quên rồi à?”
Ứng Niên mở cửa ghế phụ cho cậu, Quý Khinh Chu ngồi xuống.
Ứng Niên nói, “Việc đó có gì đâu, cứ để tôi mời, tôi cũng đặt chỗ sẵn rồi.”
°
Tác giả có lời muốn nói:
Dư An Nghi: Em cầm kịch bản tình địch lên sàn mà phải đi cung cấp tín vật định tình cho mấy người, làm như em là đại lý sỉ lẻ ngọc ấy!