Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 74: Chương 74




Quý Khinh Chu nghe vậy, dừng thắt dây an toàn ngẩng đầu lên nhìn Ứng Niên, “Vậy mà cậu còn nói không phải hẹn hò?”

“Một người thì hẹn hò cái gì.” Ứng Niên nhìn cậu, “Hẹn hò với cậu à?”

Quý Khinh Chu:!!!

Ứng Niên cười cười, “Đùa đấy, đi thôi, mời cậu ăn cơm.”

Quý Khinh Chu nhìn cậu ta, nghĩ thầm, không ngờ ngoài chương trình Ứng Niên sẽ như thế này.

Ứng Niên dẫn cậu đi một nhà hàng thoạt nhìn rất có phong cách, khoảng cách giữa các bàn rất rộng, bày một chậu cây xanh dùng để che chắn.

Ứng Niên đã đặt chỗ từ sớm nên nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bọn họ đi qua. Chắc vì hôm nay là Valentine, trên mỗi bàn ăn đều trang trí một bình hồng nhỏ, Quý Khinh Chu ngồi xuống mới phát hiện chỗ này liếc mắt một cái là có thể trông thấy các kiến trúc mang tính tiêu biểu của trung tâm thành phố.

“Đến tối nhìn đẹp lắm.” Ứng Niên nói, “Cảnh đêm khi đó trông rất đẹp.”

“Thế sao cậu không đợi tới tối rồi đi cùng người cậu hẹn luôn?” Quý Khinh Chu không hiểu hỏi.

Cậu ta đặc biệt chọn vị trí có thể nhìn thấy cảnh đêm vào Valentine, vậy tại sao không đợi đến tối rồi đi với người mình thích?

“Giờ người đó đang có việc thì nói không chừng tới tối sẽ hết bận, có thể cùng cậu ngắm cảnh.”

Ứng Niên cười cười, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thấp giọng nói, “Ngắm với ai cũng như nhau thôi, bỏ lỡ là bỏ lỡ, chẳng ai sẽ mãi đợi chờ.”

Quý Khinh Chu cảm thấy lời này của cậu ta có chút buồn bã, trực giác cậu cho thấy chuyện tình cảm của Ứng Niên hẳn là không được thuận lợi, thế nên nhanh chóng đổi đề tài, “Chúng ta sắp đi ghi hình chương trình lại rồi nhỉ?”

“Ừ, thứ 5 tuần sau.”

“Hết Tết tôi cũng bắt đầu lười, hôm nọ nhớ ra sắp phải đi ghi hình chương trình mà choáng ghê luôn.”

“Phải đấy.” Ứng Niên đáp, “Năm nay tôi đón Tết trong đoàn phim, mãi mới hơ khô thẻ tre xong, tưởng được nghỉ mấy ngày lại phát hiện phải đi quay show, tuyệt vọng thực sự.”

“Hầy, mong lần này ê-kíp mời người nào bớt lo được chút đến tuyên truyền.”

“Hahaha,“ Ứng Niên nghe vậy thì cười, “Thế tôi mong lần này không phải chung team với La Dư Tân nữa, có chung team thì cũng đừng bonus bạn thân Phương Diệu Tuyên của anh ta vào, hành xác quá.”

Quý Khinh Chu nghe vậy cũng không nhịn được cười, đúng là hành xác thật.

- --

Diêu Tu Viễn đến buổi xem mắt theo ý mẹ anh ta thì bắt gặp cảnh hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.

Anh ta nhìn từ xa thấy không rõ lắm liền đến gần chút, mãi đến tận khi tới gần ghế ngồi mới xác định được thật sự là Quý Khinh Chu, sao cậu ta lại ở đây?!

Quý Khinh Chu cũng chú ý tới anh ta, “Diêu Tu Viễn?”

Mặc dù thường nghe Sở Thành nhắc đến bạn anh nhưng cũng chỉ mới gặp một lần hôm ở bể bơi, sau một thời gian dài như vậy Quý Khinh Chu không chắc mình có nhận nhầm người hay không.

Ứng Niên nghe vậy quay đầu nhìn Diêu Tu Viễn, Diêu Tu Viễn bình tĩnh quan sát Ứng Niên, hừ lạnh trong lòng, được lắm, trông trắng trẻo xinh trai đấy, mắt nhìn của Quý Khinh Chu không tồi, lá gan cũng rất lớn.

“Mấy cậu, hẹn hò à?” Anh ta nhìn Quý Khinh Chu, nói xong thì nhìn Ứng Niên, “Đẹp trai đấy.”

Ứng Niên khẽ mỉm cười.

Quý Khinh Chu bất lực nói: “Tất nhiên là không, tụi tôi có hợp tác ghi hình trong chương trình, gặp nhau trên đường ai cũng chưa ăn cơm nên mới cùng đi ăn.”

“Gặp nhau trên đường? Nên mới cùng đi ăn?” Diêu Tu Viễn nghĩ Quý Khinh Chu lươn cũng ghê thật, “Cậu biết nhà hàng này phải hẹn trước bao lâu không? Mà cậu tiện đường ghé qua ăn?”

Quý Khinh Chu không biết thật, cậu nghe vậy bất giác nhìn về phía Ứng Niên, nghĩ Ứng Niên vì người mình thích chắc đã phải chuẩn bị từ rất lâu.

“Là tôi đặt bàn trước.” Ứng Niên thấy Diêu Tu Viễn hoài nghi, thay Quý Khinh Chu giải thích, “Tôi hẹn người khác nhưng hôm nay người đó không rảnh, đúng lúc gặp Khinh Chu, nghĩ cũng đặt chỗ đặt thức ăn cả rồi, tiền cũng đã trả nên tôi mời Khinh Chu qua đây dùng bữa.” Cậu ta nói xong, nhẹ nhàng hỏi, “Anh muốn ăn chung không? Tôi đặt nhiều món lắm.”

Diêu Tu Viễn nghi ngờ nhìn cậu ta, đột nhiên nhớ tới cái gì định hỏi nhưng phải nhịn xuống, nói, “Không cần, tôi còn có hẹn.”

Anh ta nói xong, nhìn Quý Khinh Chu một cái, quay người đi vào trong.

Quý Khinh Chu cảm thấy ánh nhìn này của anh ta có hơi sâu xa, nhưng nghĩ mình cũng chẳng làm chuyện gì đuối lý nên không để trong lòng.

Ứng Niên thấy anh ta đi rồi mới hỏi, “Bạn cậu à?”

“Bạn của bạn tôi.” Quý Khinh Chu nói.

Ứng Niên gật đầu, không nói thêm gì.

- --

Diêu Tu Viễn vừa đi qua bàn mẹ mình đặt sẵn vừa gửi Wechat cho Sở Thành: Hey bro, Valentine không lên công ty ở nhà làm gì thế? Lựa mũ đội à?

Sở Thành:??? Nói tiếng người.

Diêu Tu Viễn: Tôi mới gặp bé tình nhân của cậu, biết cậu ta đang làm gì không?

Sở Thành nghĩ trong lòng em ấy còn có thể làm gì, không ở nhà thì cũng ở bệnh viện, chẳng lẽ Valentine ra đường dạo phố.

“Đang làm gì?”

Diêu Tu Viễn: Đang hẹn hò với người ta!

Sở Thành:???!!!! Cậu mù à?

Diêu Tu Viễn sa mạc lời: Cậu mù tôi cũng chưa mù đâu nhé, tôi tận mắt nhìn thấy đấy, haiz khỏi phải nói luôn đối phương trông trắng trẻo xinh trai lắm.

Sở Thành nghĩ không thể nào, “Cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm?”

“Tôi còn nói chuyện với bé tình nhân của cậu đây này.” Diêu Tu Viễn trả lời, “Cậu ta còn nhận ra tôi nữa kìa, tôi mù cậu ta cũng mù luôn hay gì!”

“Cậu gặp em ấy ở đâu?” Sở Thành hỏi.

Diêu Tu Viễn: Dục.

Sở Thành:... Cũng chịu chi ghê đấy.

Sở Thành nghĩ nhóc con nhà mình đúng là đến tuổi phản nghịch thật rồi, tôi lì xì cho em để em xài thế đấy à!

Diêu Tu Viễn: Không phải bé tình nhân của cậu trả, tên trắng trẻo kia bảo hẹn với người khác mà người ta không tới, đúng lúc gặp bé tình nhân của cậu nên sẵn mời đi ăn chung luôn.

Sở Thành: Cậu tin à?

Diêu Tu Viễn: Tôi tin hay không quan trọng à? Cũng có phải tình nhân của tôi đâu.

Sở Thành:...

Diêu Tu Viễn: Thôi tôi đi gặp đối tượng hẹn hò đây, cậu tự lựa mũ đội đi nhá ~

Sở Thành câm lặng.

Diêu Tu Viễn tắt máy rồi bỗng nhớ tới cái gì, mở Wechat lên định hỏi Thiệu Vĩnh có phải từng gặp Ứng Niên rồi không, nhưng phát hiện mình quên không chụp hình lại cũng không hỏi Quý Khinh Chu tên của cái cậu trắng trẻo kia, lúc này mới bỏ điện thoại vào túi, nghĩ sau này rồi nói vậy.

- --

Lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Wechat Quý Khinh Chu ting một tiếng.

Quý Khinh Chu mở ra xem thì thấy Sở Thành chất vấn: Em có gì cần nói với tôi không?

Quý Khinh Chu đọc tin nhắn, thầm nghĩ, Diêu Tu Viễn không hổ là bạn tốt của Sở Thành, đoán chừng chân trước vừa đi chân sau đã báo cho Sở Thành rồi, đúng là best friend.

Quý Khinh Chu bất đắc dĩ lắc đầu, trả lời anh: Trong nhà hết thức ăn tôi ra ngoài mua thêm gặp một người bạn ghi hình chương trình chung, đúng lúc cả hai đều chưa ăn cơm nên cùng nhau đi ăn luôn.

Sở Thành: Em biết nay ngày gì không? Đúng lúc cùng nhau đi ăn? Trùng hợp thế á?

Quý Khinh Chu thấy anh nghĩ hơi nhiều: Cậu ấy có người mình thích rồi, nhưng hôm nay người đó không đến được, cậu ấy đặt bàn đặt thức ăn sẵn rồi không muốn lãng phí nên mới mời tôi thôi.

Sở Thành nghĩ vầy thì còn tạm, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tạm gì mà tạm, Valentine Quý Khinh Chu không ở nhà mà ra ngoài đi ăn với người khác làm gì, có gì ngon mà ăn.

Quý Khinh Chu thấy anh không nói lời nào, trấn an: Yên tâm đi, ăn xong tôi về nhà, tụi tôi là bạn bình thường thôi, không vượt tường đâu.

Sở Thành hừ lạnh một tiếng coi như đồng ý, chỉ là tự nhiên thấy hơi nhàm chán. Anh dựa vào ghế, có chút tẻ nhạt, bố mẹ anh tuổi đã lớn còn đi đón Valentine, Sở Tín cuồng công việc chắc cũng đón Valentine với công việc. Sở Thành mở vòng bạn bè lên xem, ai có bồ thì khoe tình cảm, ai không có bồ thì làm bộ có bồ, đúng là dối trá hết sức!

Hầy, Sở Thành thở dài, sớm biết thì về nhà luôn cho rồi, tuy anh với Quý Khinh Chu không đón lễ này nhưng tốt xấu gì Quý Khinh Chu cũng có thể xem phim chơi game với anh, dù sao cũng tốt hơn phải buồn chán một mình. Hơn nữa nếu anh ở đó thì sao Quý Khinh Chu có thể đi ăn với người khác mà không biết hôm nay là ngày gì được cơ chứ!

Sở Thành càng nghĩ càng thấy có lý, chẳng lẽ anh bao Quý Khinh Chu là để lúc người khác thất tình Quý Khinh Chu đi ăn với người ta chắc? Tất nhiên là không, có thời gian thế thì ở cùng anh đi.

Sở Thành nghĩ tới đây, nói với Quý Khinh Chu, “Lát tôi về đấy, em ăn xong về nhanh đi.”

“Không phải mai anh mới về sao?” Quý Khinh Chu hỏi anh.

Sở Thành: Tôi đổi thời gian không được à.

Quý Khinh Chu hỏi: Mấy giờ anh về?

Sở Thành trả lời: Giờ về, em nhanh lên đấy.

Quý Khinh Chu đọc tin nhắn, thầm nghĩ sao anh không nói sớm! Nếu mà biết Sở Thành về sớm vậy cậu đã không đi ăn với Ứng Niên rồi.

Quý Khinh Chu hết cách, đành phải nhắn: Vậy cũng được, tôi ăn xong đi siêu thị rồi về ngay.

Sở Thành: Đi siêu thị?

Quý Khinh Chu: Trong nhà hết thức ăn, tôi mới nói xong.

Lúc này Sở Thành mới nhớ ra đúng là cậu có nhắc chuyện này: Được thôi, thế tôi qua đón em rồi đi siêu thị chung luôn, em khỏi phải kêu xe.

Quý Khinh Chu: OK.

Ứng Niên thấy cậu cứ lo cúi đầu nhắn tin, cả người tràn ngập vui vẻ từ trong ra ngoài, vừa nhìn cậu vừa ăn.

Quý Khinh Chu nhắn với Sở Thành một lúc mới nhớ tới mình còn đang dùng bữa với người khác, nhìn Ứng Niên xin lỗi, “Ngại quá, tôi bận trả lời tin nhắn.”

Ứng Niên lắc đầu, “Không sao, trông cậu vui thế, bạn gái à?”

“Không phải.” Quý Khinh Chu đáp, “Tôi không có bạn gái.”

“Vậy sao? Vậy chắc chắn fans của cậu sẽ rất vui.”

Cũng chưa chắc, Quý Khinh Chu nghĩ, tuy cậu không có bạn gái nhưng cậu có kim chủ papa, với fans bạn gái mà nói không khác gì bạo kích.

Hai người vừa trò chuyện vừa dùng bữa, trong thời gian này Quý Khinh Chu chú ý tới điện thoại của Ứng Niên không có lấy một lần vang lên.

Ăn xong ra ngoài, Sở Thành đã đợi sẵn ở bãi đậu xe.

Vị trí anh đỗ xe không xa chỗ Ứng Niên đỗ xe, Quý Khinh Chu vừa đi vừa nói với Ứng Niên, “Bạn tôi đến đón rồi, tôi đi trước nhé.”

Ứng Niên hơi nghi nghi về người bạn này nhưng cũng không nhiều lời, chỉ cười rồi nói, “Được.”

Hai người đi tới trước xe của Sở Thành, Sở Thành hạ cửa sổ xuống, Ứng Niên thoáng nhìn qua lập tức kinh ngạc, hoá ra bạn của Quý Khinh Chu lại là Sở Thành.

Sở Thành thấy sự kinh ngạc trên mặt cậu ta, hỏi, “Cậu biết tôi à?”

“Trước đây tôi từng gặp anh một lần nhưng chắc là anh không chú ý đến tôi.”

Tình huống này đối với Sở Thành là chuyện quá bình thường, anh cũng không để ý, nói với Quý Khinh Chu, “Lên xe đi.”

Quý Khinh Chu nói tạm biệt với Ứng Niên rồi ngồi lên ghế phụ.

Mãi đến khi Sở Thành lái xe đi mất Ứng Niên mới thôi sửng sốt, hoá ra Quý Khinh Chu là bạn của Sở Thành, cậu ta bất giác nở nụ cười, hôm nay thu hoạch lớn rồi, Quý Khinh Chu là bạn Sở Thành vậy thì chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn. Cho dù Quý Khinh Chu không làm được thì chắc chắn Sở Thành sẽ làm được, hôm nay gặp được Quý Khinh Chu đúng là không vô ích.

Tâm trạng Ứng Niên rất tốt đi ra xe của mình, mà ở nơi cậu ta không nhìn thấy La Dư Tân đang ngồi trong xe nhớ lại người hắn vừa bắt gặp. Chắc chắn hắn đã thấy người đó ở đâu rồi, ở đâu nhỉ? La Dư Tân không nghĩ ra, nhưng hắn biết chắc một điều người này rất quan trọng với Quý Khinh Chu.

°

Tác giả có lời muốn nói:

Diêu Tu Viễn: Huynh đệ, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây!

Sở Thành: Người đâu, bãi giá hồi cung!

Sở Tín: Hah

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.