Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 143: Chương 143: Chương 139




“Rất đơn giản, anh đi tìm Phó đạo, Phó đạo cho người phục vụ của khách sạn mở cửa giúp anh.”

“Tâm cơ.” Yến Thanh Trì bình luận.

Y lắc lắc cái hộp trước mặt mình, “Vậy anh gửi cho em cái gì?”

“Em có thể mở ra xem.” Giang Mặc Thần nói.

Yến Thanh Trì xé băng dán, mở cái hộp ra, phát hiện bên trong là một ít đồ ăn vặt đặc sắc của trấn trên.

“Em tới đây đóng phim lâu như vậy, từng ăn mấy món này chưa?” Giang Mặc Thần hỏi y.

Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, “Đa số thời gian em đều ở phim trường, rời khỏi phim trường, chính là về khách sạn, đúng là không có thời gian đi dạo thị trấn này, ăn đồ ăn vặt đặc sắc của nơi này.”

“Anh cũng đoán được, nên thuận tay mua một chút, chúng ta cùng nếm thử.”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, cảm thấy theo thời gian trôi qua, hắn đúng là càng thêm ôn nhu săn sóc.

Y nhìn hộp ăn vặt, đột nhiên nghĩ đến, “Anh lại đây như vậy, bảo bảo làm sao bây giờ? Kỳ Kỳ biết chúng ta hai cái đều bất hòa hắn cùng nhau ăn tết sao?”

“Anh là người làm việc không chu toàn như vậy sao? Đương nhiên cũng mang Kỳ Kỳ đến, Kỳ Kỳ nói rất đúng, chúng ta là người một nhà, tất nhiên phải cùng ăn tết.”

“Vậy Kỳ Kỳ đâu?” Yến Thanh Trì nhìn quanh phòng một vòng, “Anh giấu nó ở đâu rồi?”

Giang Mặc Thần thở dài, “Em biết “chúng ta” của Kỳ Kỳ là cái gì không?”

“Anh em nó?”

“Còn có em trai bảo bối của nó.” Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì, bất đắc dĩ nói: “Nên nó muốn mang Nghiên Nghiên cùng đến, mẹ anh vừa nghe anh nói muốn mang Nghiên Nghiên ra ngoài, lập tức tỏ vẻ cũng phải đến, mẹ anh đi rồi tất nhiên ba anh cũng không cam lòng yếu thế, kết quả cuối cùng chính là, năm nay mọi người cùng nhau ăn tết ở đây.”

Yến Thanh Trì sửng sốt, sau đó nhịn không được nở nụ cười, “Còn có thể như vậy à, thật lợi hại, tiểu Kỳ Kỳ của em có quyền lên tiếng ở trong nhà như vậy a.”

Giang Mặc Thần cười nói, “Như vậy cũng tốt, trước giờ luôn ăn tết ở thành phố X, bây giờ đi chơi năm mới, cũng có thể xem phong thổ* bên này, thay đổi tâm tình.”

*đất đai và nếp sống của một vùng, cũng có thể chỉ khí hậu của một vùng

“Ba mẹ cũng cảm thấy như vậy sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ăn tết ở nơi nào, đều là đoàn viên.”

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn nói rất đúng, nhưng cảm thấy chỉ vì mình mà khiến cho nhiều người lăn lộn như vậy, hơi ngượng ngùng, nội tâm cũng cảm động nói, “Cảm ơn.”

“Giữa anh và em còn nói cái này à.” Giang Mặc Thần nhìn y.

Yến Thanh Trì cúi đầu cười cười, không có nói nữa, chỉ chìa tay cầm tay hắn, chậm rãi nắm chặt.

Lúc Kỳ Kỳ nhìn thấy Yến Thanh Trì, vui vẻ đến đôi mắt đều cong thành mặt trăng non, bay thẳng nhào vào trong lòng y, hô, “Ba ba.”

Yến Thanh Trì ôm bé lên, hỏi bé, “Kỳ Kỳ nhớ ba ba không?”

Kỳ Kỳ gật đầu, ôm cổ y, “Lâu rồi Kỳ Kỳ không gặp ba ba.”

Yến Thanh Trì hôn hôn bé, “Bây giờ gặp được rồi.”

“Dạ.” Kỳ Kỳ cũng hôn hôn y, cong mắt cười.

Bác Nghiên nhìn thấy Yến Thanh Trì theo Giang Mặc Thần về, lại không gặp mẹ mình, ngửa đầu hỏi Bác Phong, “Mẹ đâu?”

Bác Phong nhìn khát vọng trong mắt nhóc, trong lòng có hơi khó chịu. Phó Mẫn Chi không giống Yến Thanh Trì, Phó Mẫn Chi là đạo diễn, là trung tâm của một đoàn phim, cô không thể để toàn bộ người của đoàn phim ngày mai vượt năm ở khách sạn, mình lại không lộ mặt, hưởng thụ niềm vui đoàn tụ với con trai. Nên cô không đồng ý với Bác Phong, chỉ là cầm một ít đồ để Bác Phong mang về cho Bác Nghiên.

“Mẹ con nói mẹ con đi không được, chờ mẹ bận xong rồi lại đến tìm con, đây là mẹ cho con.” Bác Phong lấy đồ Phó Mẫn Chi cho nhóc giao cho Bác Nghiên.

Bác Nghiên nhận lấy, mở ra nhìn đồ ăn trong túi, nhấp nhấp môi, không nói gì.

Bác Phong thấy nhóc như vậy, hơi không đành lòng, hắn biết Bác Nghiên muốn ăn tết cùng Phó Mẫn Chi và hắn, nếu không cũng sẽ không nhọc lòng lăn lộn muốn cùng đến thăm ban với Giang gia, cũng sẽ không tỏ vẻ nếu mình không đi, Bác Nghiên một mình ngồi xe Giang Mặc Thần về, nói với hắn phải đi ga tàu hỏa ngủ.

Hắn nhìn bộ dáng cúi đầu không nói lời nào của Bác Nghiên, thì trong lòng nhịn không được oán trách Phó Mẫn Chi, trong lòng cô ấy, công việc vĩnh viễn là quan trọng nhất, hắn và Bác Nghiên đều như nhau, đều phải nhượng bộ cho giấc mộng điện ảnh của cô ấy.

Nhưng Bác Nghiên cũng đã đến đây rồi, nhóc đã muốn một nhà ba người bọn họ đoàn tụ như vậy, Bác Phong thật sự không đành lòng năm mới này bắt đầu bằng bằng sự thất vọng của nhóc, vì thế hắn thở dài, “Đi,“ hắn vươn tay kéo Bác Nghiên lại, “Không phải cô ta không đến được sao? Vậy chúng ta đi qua bên kia thôi, núi không theo ta thì ta theo núi.”

Hắn nói xong, hỏi mượn Giang Mặc Thần chìa khóa xe, lôi kéo Bác Nghiên ra ngoài cửa.

Bác Nghiên sửng sốt một lát mới phản ứng lại đây, “Chúng ta đi tìm mẹ sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy chúng ta có thể cùng ăn tết sao?”

“Đúng vậy.”

Bác Nghiên lập tức vui vẻ lên, “Ba ba thật tốt, ba ba ba là ba ba tốt nhất trên đời.”

Bác Phong hừ một tiếng, “Con chỉ lúc này mới cảm thấy như vậy.”

Yến Thanh Trì nằm mơ cũng không nghĩ tới năm nay y có thể cùng ăn tết với Giang Mặc Thần, Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên, càng không nghĩ tới y và Giang Mặc Thần có thể hẹn hò giống một đôi tình nhân bình thường ngay đầu năm mới.

Bọn họ thức dậy từ rất sớm, cùng nhau đi dạo vào sáng ngày giao thừa trong một thành phố không lớn. Bởi vì trời lạnh, y và Giang Mặc Thần mang khẩu trang cũng không có người cảm thấy kỳ quái, càng không có người chú ý bọn họ. Bọn họ còn vào một quán nhỏ mua chút đồ chơi đặc sắc của địa phương, lại mua pháo hoa cho Kỳ Kỳ, hai người đi dọc theo bên đường, từng bước một, dường như vĩnh viễn không có điểm kết.

Yến Thanh Trì nhìn nhìn người bên cạnh, đây là cái tết thứ hai bọn họ ở bên nhau cái, bọn họ đổi một chỗ ăn tết, lại vui vẻ hạnh phúc như cũ.

Qua đêm giao thừa, Yến Thanh Trì phải về đóng phim, Giang Mặc Thần, Kỳ Kỳ muốn ở cùng y nhiều hơn, nên không sốt ruột về nhà, thương lượng với Yến Thanh Trì một chút, ngày hôm sau đi tham ban y.

Giang Mặc Thần xuất hiện, tất nhiên khiến cho những người khác trong đoàn phim chú ý, sôi nổi suy đoán xem hắn tới thăm ai, cuối cùng lúc phát hiện là Yến Thanh Trì, vậy mà lại cảm thấy hình như vốn nên là như thế. Nhưng vẫn nhịn không được châu đầu ghé tai nói, “Quan hệ của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần tốt như vậy sao? Hôm nay là mùng một đầu năm a.”

Mọi người khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện bọn họ là một đôi, tuy rằng hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng hình như trong tiềm thức mỗi người cam chịu giữa những người cùng giới tính thì đa phần là bạn bè.

Yến Thanh Trì diễn xong, thấy một mình Giang Mặc Thần ngồi trên ghế của y chờ y, hơi tò mò, “Kỳ Kỳ đâu? Không phải anh nói nó muốn đến với anh sao? Sao chỉ có mình anh?”

Giang Mặc Thần giải thích, “Trên đường bọn anh đến gặp Bác Nghiên và Bác Phong, Bác Nghiên nói muốn dẫn nó đi xem chó con, anh nghĩ chắc em còn đóng phim lâu lắm mới xong, để nó chờ cũng không để làm gì, nên để nó đi chơi với Bác Nghiên, chờ chơi xong, Bác Phong sẽ đưa nó lại đây.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Xem chó con a, vậy chắc là ở chỗ Tô Tinh, chờ lát nữa chúng ta có thể đi tìm nó.”

“Được.”

Đúng là Kỳ Kỳ và Bác Nghiên ở chỗ Tô Tinh, Bác Nghiên nghe Phó Mẫn Chi nói trong đoàn phim có một con chó con, nên rất tò mò, Phó Mẫn Chi để Trần Hi trợ lý của mình dẫn nhóc đi tìm Tô Tinh, Bác Phong nhàn rỗi không có việc gì lạm, lại không muốn đi xem Phó Mẫn Chi làm việc, nên cũng đi theo Bác Nghiên, định tự mình tùy tiện đi dạo.

Tô Tinh ở cùng với chó con một thời gian, đã có mối quan hệ rất tốt với nó, có thể làm chó con nghe lời cô bé như kịch bản.

“Tiểu hắc, bắt tay.” Cô thò tay ra ngoài, quả nhiên tiểu hắc nâng một chân trước lên, Tô Tinh nắm tay với nó, đổ cho nó chút thức ăn vào chén của nó, ôn nhu vuốt ve.

Kỳ Kỳ và Bác Nghiên vừa vặn nhìn thấy hình ảnh chó con bắt tay với cô bé, đều rất ngạc nhiên, đi tới nhìn nhìn chó con, lại nhìn nhìn cô, hỏi: “Chị, nó còn biết bắt tay sao?”

Tô Tinh không biết hai đứa nhỏ, nên không tự giác mà ngẩng đầu nhìn trợ lý của Phó Mẫn Chi.

Trần Hi cười nói, “Đây là con trai của Phó đạo, muốn tới chơi với tiểu hắc một lát, em chơi cùng hai đứa nó để một lát, được không?”

Tô Tinh hiểu rõ, gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”

Cô bé nhìn Bác Nghiên và Kỳ Kỳ, trả lời bọn họ, “Đúng vậy, nó biết bắt tay.”

“Chị, chị có thể bắt tay lại với nó một lần không?” Bác Nghiên hỏi nàng.

“Có thể a.” Tô Tinh nói xong, vươn tay mình đến trước mặt tiểu hắc, “Tiểu hắc, bắt tay.”

Quả nhiên tiểu hắc lại nâng chân trước mình lên.

Kỳ Kỳ thật tâm động, “Em cũng muốn bắt tay với nó.”

“Em vươn tay ra,“ Tô Tinh dạy bé, “Chờ chị nắm tay em bắt tay với nó.”

“Có thể chứ?” Kỳ Kỳ hơi sợ, “Nó có cắn em không?”

“Không đâu, tiểu hắc rất ngoan.”

Trần Hi thấy mấy đứa nhỏ cùng chơi, nên nói với Bác Phong mình còn chút việc, đi về trước.

“Đi đi.” Bác Phong cảm thấy cô ở lại cũng không làm gì, nên để cô đi.

Hắn nhìn ba đứa nhỏ và một con chó chơi hăng say, hơi nhàm chán, vừa lúc điện thoại vang lên, nên thuận tay nhấc máy.

Cuộc điện thoại này là bạn gái nhỏ lúc trước gọi đến, khóc sướt mướt muốn quen lại, Bác Phong bất đắc dĩ, “Chúng ta đã chia tay gần một năm, sao cô còn muốn quen lại a.”

“Em biết sai rồi, sau này em sẽ không làm như vậy nữa, em quên anh không được, dù đã qua lâu như vậy rồi nhưng em vẫn còn thích anh.”

Bác Phong không muốn làm trò xử lí chuyện tình cảm của mình trước mặt Bác Nghiên, vì thế đi đến chỗ xa từ chối người cũ, chia tay cũng đã chia, cần gì phải vậy.

Trương Thông và Vương tổng cãi nhau xong, nổi giận đùng đùng rời khỏi phim trường, đi ngang qua chỗ Tô Tinh, vừa lúc nghe được tiếng cười “ha ha ha” vui vẻ.

Tâm tình hắn không tốt, lúc này lại nghe được tiếng cười của người khác, chỉ cảm thấy chói tai. Trương Thông quay đầu lại, thấy Tô Tinh và hai đứa nhỏ không biết nơi nào tới vừa nói vừa cười, lửa giận bùng cháy.

Từ trước đến nay hắn đều đội trên đạp dưới, ỷ mạnh hiế* yếu, lại vì ngày khởi động máy đó Tô Tinh không cẩn thận đụng phải hắn, nên vẫn luôn thích tìm Tô Tinh gây phiền toái, huống chi lúc này tâm tình hắn còn không tốt.

“Cười cái gì mà cười, tưởng phim trường là nhà mày sao?!” Trương Thông mắng.

Hắn rống quá hung, làm Kỳ Kỳ sợ tới mức không dám cười, Tô Tinh vừa nghe là hắn, sợ Kỳ Kỳ và Bác Nghiên bị mắng, cuống quít giải thích, “Không phải, hai đứa......”

Cô bé còn chưa dứt lời, đã bị Trương Thông ngắt lời, “Mày đúng là hay ghê, tùy tiện để nhân viên tạp vụ đi vào phim trường, mất đồ mày chịu trách nhiệm sao? Người phụ trách đâu, còn không đuổi hai tiểu quỷ này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.