Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 144: Chương 144: Chương 140




Kỳ Kỳ vừa nghe phải bị đuổi ra, nghĩ đến mình còn chưa nhìn thấy ba ba, hơi khổ sở, lôi kéo tay áo Bác Nghiên, hỏi nhóc, “Tại sao phải đuổi chúng ta ra ngoài a?”

Bác Nghiên thấy bé lo lắng, vội vàng nói, “Không sao, chúng ta sẽ không ra ngoài.”

Trương Thông nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Con nít bây giờ đúng là cái gì cũng dám nói, nghĩ mình là ai đây!” Hắn nhìn về phía trợ lý của mình, “Đi kêu người phụ trách lại đây, đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, nhìn là phiền.”

Bác Nghiên nghe hắn nói như vậy, nhịn không được trả lời, “Anh mới phiền đấy.” Dù sao nhóc cũng là thiếu gia nhà giàu lớn lên trong cẩm y ngọc thực, từ nhỏ đến lớn, trừ Bác Phong ra, không có ai dám nói nhóc không tốt, bây giờ lại bị một người xa lạ nói tới nói lui như thế, tính tình của Bác Nghiên cũng nổi đây, “Chúng tôi chơi của chúng tôi, liên quan gì đến anh, anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi!”

Trương Thông thấy nhóc dám tranh luận với mình, không khỏi cười một tiếng, “Nhìn không ra a, còn nhỏ mà tính tình đã lớn vậy rồi, chỗ đóng phim của bọn tao, mày không tuân thủ quy tắc mà vào địa bàn của người khác, nói mày hai câu cũng không được hả? Không giáo dưỡng!”

Bác Nghiên vừa nghe hắn nói “không giáo dưỡng”, tức giận nắm chặt tay, lớn tiếng nói, “Anh mới không giáo dưỡng, mẹ tôi là Phó Mẫn Chi, mẹ tôi để tôi chơi ở đây, anh dựa vào đâu mà nói tôi!”

Trương Thông nghe nhóc nói xong, nháy mắt nở nụ cười, “Phó Mẫn Chi? Ai không biết Phó đạo độc thân, từ đâu ra một đứa con trai như mày? Vậy mà mày cũng biết tên này, Tô Tinh nói cho mày đi. Mẹ mày là Phó Mẫn Chi? Vợ tao là Phó Mẫn Chi mới phải chứ? Thấy người là kêu mẹ, mẹ mày dạy mày vậy à, không phải mày có mẹ sinh không mẹ dạy chứ?”

Bác Nghiên nghe được lời này, đôi mắt đỏ lên, nhóc chạy qua, giơ nắm tay nhào về phía Trương Thông, Trương Thông ỷ vào mình là người trưởng thành, đẩy Bác Nghiên té xuống đất.

“Nghiên Nghiên.” Kỳ Kỳ thấy tiểu đồng bọn của mình bị đẩy ngã, vội vàng chạy đến đỡ Bác Nghiên. Bé đỡ Bác Nghiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Trương Thông, bé không biết mắng người, nhưng lại tức giận Trương

Nhưng Bác Nghiên quật cường hơn bé nhiều, Bác Nghiên đứng lên, tránh khỏi Kỳ Kỳ, muốn tiếp tục đánh Trương Thông.

Trương Thông bắt lấy nhóc như bắt một con gà con, Kỳ Kỳ chạy qua, vươn tay đánh cánh tay hắn để hắn buông Bác Nghiên ra.

Trương Thông thấy bé phiền, đẩy bé ra, Kỳ Kỳ lùi về sau hai bước, thiếu chút nữa đã té ngã, lại được người ôm lấy từ phía sau, Kỳ Kỳ quay đầu lại, đã thấy Yến Thanh Trì lo lắng nhìn bé, “Không sao chứ bảo bảo?”

Hốc mắt Kỳ Kỳ chua xót lên trong nháy mắt, ủy khuất hô, “Ba ba.”

Yến Thanh Trì vội vàng ôm bé vào ngực, vỗ lưng bé dỗ dành, “Không khóc không khóc, Kỳ Kỳ ngoan.”

Y giương mắt nhìn Trương Thông, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng y không cần ra tay, bởi vì Giang Mặc Thần đã đánh gục hắn ta.

Giang Mặc Thần nhìn người ngã trên mặt đất, nghĩ đến hắn và Yến Thanh Trì vừa đi đến khúc cong, từ rất xa đã nhìn thấy cảnh Trương Thông khi dễ hai đứa nhỏ, trong lòng đã không áp được lửa giận.

Hắn đang định nói chuyện, đã thấy Bác Nghiên giống như mọt viên đạn nhỏ bắn ra ngoài, một chân đá vào người Trương Thông, mắng, “Anh mới có mẹ sinh không mẹ dạy, anh mới không giáo dưỡng!”

Bác Nghiên mắng xong, hồng mắt trừng hắn ta.

Giang Mặc Thần vội vàng kéo Bác Nghiên ra sau lưng mình.

Trương Thông thình lình bị Bác Nghiên đá một chân, sửng sốt một lát, mới phản ứng lại, vừa đứng lên, vừa nhìn Giang Mặc Thần, “Giang Mặc Thần, anh không phải người của đoàn phim này đi, anh ở đoàn phim chúng tôi, đánh diễn viên của đoàn phim chúng tôi, anh cảm thấy việc này anh có lý sao?”

Yến Thanh Trì nghe vậy thì một tiếng cười lạnh, “Anh ấy không phải nhưng tôi phải, cậu cảm thấy anh ấy không có tư cách đánh cậu đúng không, được thôi.” Yến Thanh Trì buông Kỳ Kỳ ra, đi tới tặng Trương Thông một quyền, trực tiếp đánh Trương Thông đến lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống đất.

Yến Thanh Trì lắc lắc tay, “Tôi luôn có tư cách đánh cậu mà.”

Lúc trợ lý của Trương Thông mang người phụ trách tới, chỉ nhìn thấy màn Yến Thanh Trì đánh Trương Thông, người phụ trách và trợ lý hai mặt nhìn nhau, vội vàng chạy tới, hỏi có chuyện gì.

Yến Thanh Trì không phản ứng bọn họ, đi tới trước mặt Kỳ Kỳ, hỏi Kỳ Kỳ, “Vừa rồi hắn ta có làm con đau không?”

Kỳ Kỳ lắc đầu, “Con không sao, nhưng chú ta đẩy Nghiên Nghiên ngã, chú ta còn bắt lấy Nghiên Nghiên không bỏ.”

Yến Thanh Trì thấy bé không sao, lúc này mới yên lòng, sờ sờ tóc bé, “Không sao.”

Kỳ Kỳ gật đầu, lại nghĩ một quyền của Yến Thanh Trì bé mới nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Ba ba thật lợi hại.”

Yến Thanh Trì ôn nhu cười cười với bé, để ngón trỏ trên miệng miệng, “Suỵt.”

Kỳ Kỳ nhớ bé đã đồng ý với Giang Mặc Thần không thể kêu Yến Thanh Trì là ba ba ở phim trường, nên lập tức che kín miệng, gật đầu với y.

Yến Thanh Trì nhéo nhéo mặt bé, “Thật ngoan.”

Từ khi vào giới đến giờ, Trương Thông dựa vào Vương tổng phía sau, chưa từng bị người đánh mặt mũi như vậy, hắn không phục Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đánh hắn, muốn đánh lại ngay lập tức. Yến Thanh Trì cố kỵ Giang Mặc Thần không phải người của đoàn phim, nên không để hắn động thủ nữa, Trương Thông động một cái, y sẽ đánh trả Trương Thông một cái, trợ lý của Trương Thông thấy Yến Thanh Trì đánh Trương Thông như đánh một con chuột cống, một bên khuyên giải, một bên bảo người phụ trách đi tìm Phó Mẫn Chi.

Phó Mẫn Chi làm sao cũng không nghĩ đến đoàn phim của mình sẽ xảy ra sự kiện ẩu đả như vậy, cô nhìn người trước mặt, từ Bác Nghiên đôi mắt hồng hồng đến Trương Thông tuy rằng trên mặt đã có màu nhưng vẫn không cam lòng, khó hiểu nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau?”

Cô nhìn Bác Nghiên, “Nghiên Nghiên con nói, làm sao vậy?”

Bác Nghiên nói không nên lời, cúi đầu không nói lời nào.

Khoảnh khắc Trương Thông nghe được Phó Mẫn Chi kêu đứa nhỏ trước mặt là Nghiên Nghiên kia, đã biết mình xong rồi. Hắn nhìn Phó Mẫn Chi, trong mắt tràn đầy không thể tin được, không phải cô ta độc thân sao? Không phải cô ta là loại nữ cường nhân độc lập tự chủ thích làm việc sao? Không phải cả đời cô ta đều theo đuổi sự nghiệp điện ảnh của mình sao? Sao cô ta lại có một đứa con trai lớn như vậy?!

Trương Thông nuốt nuốt nước miếng, yết hầu lăn lộn, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Yến Thanh Trì nhìn hắn như vậy, nhịn không được cười lạnh một tiếng. Khác với diễn viên, dù là đạo diễn lớn nổi danh như Phó Mẫn Chi thì đại đa số người cũng chỉ biết cô có tác phẩm gì, không biết sinh hoạt cá nhân của cô thế nào, từng kết hôn với ai, từng có con với ai.

Yến Thanh Trì đã sớm đoán được chắc là Trương Thông không biết thân phận của Bác Nghiên và Kỳ Kỳ, theo quán tính đội trên đạp dưới, thấy hai đứa bé còn nhỏ, lại chơi cùng Tô Tinh, nên mới muốn khi dễ bọn họ.

Phó Mẫn Chi nghe tiếng cười lạnh của y, hỏi y, “Cuối cùng là chuyện gì?”

Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, con nói cho dì Phó sao lại thế này đi.”

Kỳ Kỳ gật đầu, nhìn Phó Mẫn Chi, rất nỗ lực thuật lại chuyện mới xảy ra, “Con và Nghiên Nghiên còn có chị đang chơi với chó con, đột nhiên anh này dữ với chúng con, nói muốn đuổi đuổi chúng con ra ngoài, Nghiên Nghiên nói dì Phó là mẹ của cậu ấy, dì cho chúng con chơi ở đây, thì anh đó nói Nghiên Nghiên không giáo dưỡng, nói Nghiên Nghiên......”

“Kỳ Kỳ không cho cậu nói!” Bác Nghiên hô, nước mắt đều chảy ra, “Không cho cậu nói.”

Phó Mẫn Chi vừa thấy Bác Nghiên như vậy, đã biết chắc là Trương Thông nói chút lời khó nghe, nhưng cô không biết Trương Thông nói cái gì mà có thể làm Bác Nghiên khẩn trương đến như vậy, cô nhìn Bác Nghiên, trấn an: “Nghiên Nghiên ngoan.” Sau đó, lại nhìn Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, con nói cho dì nghe, cậu ta nói cái gì?”

Kỳ Kỳ lắc đầu, không chịu nói.

“Kỳ Kỳ......” Phó Mẫn Chi còn muốn tiếp tục dỗ bé.

Yến Thanh Trì mở miệng ngắt lời cô, “Nó sẽ không nói đâu, Nghiên Nghiên không cho nó nói, nó sẽ không nói nữa.”

Phó mẫn nghe vậy, quay đầu nhìn Trương Thông, “Cậu vừa mới nói với nó cái gì?”

Trương Thông nào dám nói, chỉ cúi đầu xin lỗi, “Tôi sai rồi, tôi không biết nó là con trai ngài.”

“Vậy nó không phải con trai tôi, thì cậu có thể tùy tiện nạt tụi nó, mắng tụi nó không giáo dưỡng sao?”

“Thật xin lỗi, Phó đạo.”

“Trương Thông, tôi biết cậu cảm thấy mình có bối cảnh, nên cảm thấy mình chính là cao nhân nhất đẳng, nhưng tôi đã nói rồi, quay được thì quay, không được thì chạy lấy người đi, cậu muốn chạy à?”

“Đương nhiên không phải, thật xin lỗi Phó đạo.”

“Cậu không cần xin lỗi tôi, cậu xin lỗi mấy đứa nhỏ là được.”

Trương Thông lập tức quay đầu nói với Bác Nghiên và Kỳ Kỳ, “Thật xin lỗi.”

“Anh cút!” Bác Nghiên căm hận nói, “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi không tha thứ cho anh.”

Phó Mẫn Chi nhìn bộ dáng kích động của Bác Nghiên, hơi kinh ngạc, Bác Nghiên cũng không phải đứa nhỏ vô cớ gây rối, cũng rất ít khi có cảm xúc kịch liệt như vậy. Cô càng thêm tò mò rốt cuộc Trương Thông vừa nói gì, có thể làm Bác Nghiên chán ghét hắn như vậy. Cô thấy Tô Tinh an tĩnh đứng bên kia, nhớ tới Kỳ Kỳ vừa nói —— bé và Nghiên Nghiên còn có Tô Tinh cùng chơi. Nhưng lại ngại vừa rồi Bác Nghiên rõ ràng không muốn để cô biết, không cách nào trực tiếp hỏi Tô Tinh tại chỗ này.

Kỳ Kỳ nghe Bác Nghiên nói không tha thứ cho Trương Thông, cũng phụ họa tỏ vẻ, “Nghiên Nghiên không tha thứ cho anh ta, con cũng không tha thứ cho anh ta.”

Yến Thanh Trì không nghĩ tới bé lại có cùng kẻ địch với tiểu đồng bọn của mình như vậy, nhất thời không nhịn được cười.

Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, Yến Thanh Trì cười cười với bé, Kỳ Kỳ rất nghiêm túc nói, “Vừa rồi anh đó nói thật khó nghe, Nghiên Nghiên rất tức giận, Nghiên Nghiên không tha thứ cho anh ta, thì con cũng không tha thứ.”

“Được.” Yến Thanh Trì sờ sờ mặt bé, “Nghe lời con.”

Kỳ Kỳ thấy y không tức giận, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.