Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 87: Chương 87: Chương 83




Liêu Tư Bác ít nhiều cũng biết Nguyên Minh Húc đã làm chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Giang Mặc Thần nói câu kia, vẫn không nhịn được đi hỏi Tôn Tầm, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ ở ngoài vòng khẳng định không hiểu rõ như Tôn Tầm trong vòng, sau đó Tôn Tầm nói đơn giản một chút. Tôn Tầm nói xong, Liêu Tư Bác sợ ngây người, đây sao lại là Nguyên Minh Húc ngoan ngoãn hiểu chuyện cần bảo vệ mà hắn quen biết a, đây quả thật là con quay hai mặt gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ a.

Vì thế mà Liêu Tư Bác còn hơi tổn thương, cảm thấy mình đã bị lừa gạt, hấp hối giãy giụa nghĩ có thể là bọn họ hiểu lầm không, nhưng rất nhanh cái đầu trên cổ khó khi dùng được vậy mà hôm nay lại xoay một hồi —— hắn và Giang Mặc Thần cùng nhau lớn lên, Giang Mặc Thần là loại người gì hắn còn không rõ ràng sao, ngay cả lần đó mình làm cậu ấy khó xử, xong việc lại đi tìm cậu ấy hòa giải, Giang Mặc Thần cũng không khó xử hắn, chỉ mắng hắn một trận, nói rõ ràng đạo lý với hắn, kêu hắn xin lỗi, thì bỏ qua hết chuyện này. Nguyên Minh Húc có thể làm hắn tức giận như vậy, khẳng định đã làm ra chuyện gì rất quá mức.

Liêu Tư Bác nghĩ đến đây, thở dài, “Cậu nói người này sao lại đột nhiên biến thành như vậy, lúc trước cậu ta không phải như thế.”

“Ai biết được, nói không chừng là mất cân bằng, hoặc là vốn dĩ chính là như vậy, trước đó không bị lộ, dù sao, trước kia cậu ta cũng coi như sống rất dễ chịu, tuy rằng Chu Dĩ Hành không đáp lại cậu ta, nhưng Mặc Thần đối với cậu ta rất tốt a.”

“Có phải Chu Dĩ Hành sắp trở lại không?”

“Đúng vậy,“ Nhậm Tự gật đầu, “Trước đó vài ngày không phải đăng vòng bạn bè sao, cậu nói xem có thể có quan hệ với Nguyên Minh Húc không?”

Liêu Tư Bác nghĩ nghĩ, “Vậy chắc là Nguyên Minh Húc rất vui vẻ đi, cậu ta thích Chu Dĩ Hành như vậy.”

“Ai biết, nhưng cậu ta có vui vẻ hay không cũng không có quan hệ gì với chúng ta.” Hắn nói xong, còn mỉm cười nhìn Liêu Tư Bác, “Tôi nói đúng không a?”

Liêu Tư Bác: “...... Ăn cơm của cậu đi, cậu nhọc lòng quá.”

“Còn không phải vì cậu ngu.”

“Nhậm Tự cậu nói tôi nữa, tôi đánh cậu thật đấy.”

“Bằng cậu? Tôi đánh cậu còn kém không nhiều lắm.”

Tất nhiên Yến Thanh Trì không chút cảm kích tiểu đoàn thể lấy Giang Mặc Thần làm trung tâm nên giữ khoảng cách với Nguyên Minh Húc. Thậm chí chí y còn không biết những việc Giang Mặc Thần đã làm sau lưng mình. Y chỉ cảm thấy Vệ Lam vì mình thật sự trả giá quá nhiều, cho nên trong lúc vô tình mà đối đãi cậu như em trai mà bao dung cậu, ở phim trường ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào còn quậy với cậu, phối hợp cậu diễn, hơn nữa còn tình cảm mãnh liệt đánh call cho cậu.

Trừ cái này ra, Yến Thanh Trì nhìn nhìn ngày tháng trên di động mình, ngày y và Giang Mặc Thần gặp mặt rốt cuộc cũng tới rồi.

Là khách quý tuyên truyền của hai tập cuối cùng, Giang Mặc Thần còn chưa bắt đầu ghi hình đã có nhiệt độ. Tổ tiết mục nhằm vào hình tượng của hắn làm ra những từ khoá mấu chốt, rất nhanh cư dân mạng đã đoán được là Giang Mặc Thần, sôi nổi tuyên truyền, trong lúc nhất thời tin tức Giang Mặc Thần muốn ghi hình “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” đã thành đề tài nóng nhất.

“Không phải đâu, Giang tổng thật sự muốn đi ghi hình “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” sao, không phải Giang tổng không thích lên tổng nghệ sao? Lần này là vì sao?”

“Trước đó không phải Nguyên Minh Húc nói hy vọng Giang tổng tới quay sao, có thể là vì cái này không?”

“Tỉnh lại đi, da mặt của ánh mặt trời tỷ tỷ không cần thêm nữa đã có thể vòng qua địa cầu hai vòng, Tôn Tầm thân là thường trú của “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” Cũng từng nói hy vọng Giang tổng tới vậy, sao không thể là vì Tôn Tầm.”

Đối với đáp án của vấn đề này, mọi giả thuyết xôn xao, cuối cùng đều tương đối nghiêng về là vì Tôn Tầm. Ngay lúc này tổ tiết mục cũng đang công bố Giang Mặc Thần, cũng tỏ vẻ hoan nghênh hắn đến “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!“.

Cùng ngày 14, Yến Thanh Trì ngồi máy bay sớm nhất đến thành phố H trước. Hoàn toàn khác với lần đầu tiên y đến sân bay, lúc này nghênh đón y chính là một biển người mênh mông, Yến Thanh Trì hơi kinh ngạc, Hà Phi và Quản Mai nhìn đám người như thủy triều tràn vào, vội vàng che chở y. Yến Thanh Trì nghe được fan cách khá xa không ngừng kêu tên mình, fan đứng gần thì “răng rắc răng rắc” ấn nút chụp hình, thậm chí còn có người cầm dv trong tay không ngừng quay chụp.

Có fan tặng quà cho y, Quản Mai nói không nhận quà, lập tức có fan đặt câu hỏi.

“Ca ca đi ghi hình “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” sao?”

“Ừm.”

“Ca ca thật lợi hại, ca ca từng luyện qua sao?”

Yến Thanh Trì cười cười, không trả lời.

“Ca ca cố lên.” Fan hô.

“Cảm ơn.”

Mãi cho đến vào kiểm an, fan mới dừng lại, Yến Thanh Trì nhìn các cô gái cố ý đến đây vì y, cúi người chào các cô, fan lập tức hét lên, y phất phất tay, xem như hẹn gặp lại các cô.

“Cảm nhận được nhân khí của cậu chưa?” Quản Mai hỏi y.

Yến Thanh Trì gật đầu, “Chưa thích ứng được.”

“Vậy cậu nhanh chóng thích ứng đi, sau này nhân khí của cậu chỉ tăng không giảm.”

Yến Thanh Trì nhìn cô, “Cảm ơn chị.”

“Không cần cảm ơn tôi, cậu hồng, tôi cũng kiếm được tiền.” Quản Mai cười cười, rất thành thật.

Hai tập cuối cùng, tổ tiết mục vì để khách quý có hoàn cảnh ghi hình tốt hơn, chuyên môn đổi đến thành phố H khí hậu ấm áp, cảnh sắc hợp lòng người. Khi Yến Thanh Trì biết khách sạn tổ tiết mục chọn còn hơi kinh ngạc, vậy mà chọn khách sạn dưới trướng Giang thị, lần này tổ tiết mục phải đổ nhiều máu a.

Bởi vì đóng phim, Giang Mặc Thần đến trễ hơn y một chút. Yến Thanh Trì nhận được WeChat, trực tiếp vào thang máy vip chờ hắn.

Hai người lâu ngày không gặp, bây giờ gặp lại, nhất thời đều kích động lại có chút mùi vị khác, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt mang ý cười, lại cố tình không nói lời nào.

Giang Mặc Thần xoát thẻ vàng vào thang máy với y.

“Không nghĩ tới vậy mà tổ tiết mục lại chọn khách sạn nhà chúng ta, thật là ngoài ý muốn.”

“Đúng vậy, lúc anh nhận được tin tức cũng rất kinh ngạc.”

Giang Mặc Thần nhìn y, “Em quay phim thế nào?”

“Còn hai tháng nữa, đến tháng 1 mới có thể đóng máy.”

“Quay xong phim này sắp xếp thế nào? Muốn nghỉ ngơi sao? Dù sao nửa năm nay em cũng không được nghỉ ngơi.”

“Nghỉ một thời gian đi.” Yến Thanh Trì nói, “Đã lâu không gặp Kỳ Kỳ, chờ quay phim xong, về nhà chơi với nó. Lần trước video với Kỳ Kỳ, ngoài miệng nó không nói, lúc nhìn em miệng cũng trề ra rồi, bộ dáng muốn em về mà không dám nói, quá đau lòng.”

Giang Mặc Thần nghe vậy, thở dài, “Quay xong bộ phim này, anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó về nhà chơi với nó.”

“Vậy chắc là Kỳ Kỳ rất vui vẻ.”

Giang Mặc Thần cười cười, ra khỏi thang máy, sau đó lấy thẻ mở cửa.

Yến Thanh Trì kéo rương hành lý vào giúp hắn, Giang Mặc Thần thuận tay đóng cửa.

Yến Thanh Trì nhìn căn phòng theo phong cách cổ trước mặt, cảm khái, “Phòng vip nhà anh thiết kế rất nhập gia tuỳ tục a, một chỗ một cái phong cách.”

“Em thích không?”

“Rất thích.”

“Vậy,“ Đột nhiên Giang Mặc Thần ôm lấy y từ phía sau, thấp giọng hỏi bên tai y, “Nhớ anh không?”

Yến Thanh Trì cười xoay người trong ngực hắn, nhìn hắn, “Anh nhớ em không?”

Giang Mặc Thần nhìn y, không nói gì, Yến Thanh Trì cũng không nói gì, chỉ là trong mắt chứa ý cười.

Sau đó, Giang Mặc Thần cúi đầu, hôn y.

Yến Thanh Trì duỗi tay ôm lấy cổ hắn, chậm rãi hôn môi hắn.

Tiểu biệt thắng tân hôn, chờ đến khi Yến Thanh Trì bị Giang Mặc Thần đè trên giường, một bên hôn y, một bên vuốt ve sườn eo y, Yến Thanh Trì mới cười giãy giụa nhắc nhở, “Anh khắc chế chút, hôm nay không thể làm, không chỉ hôm nay, ngày mai cũng không thể.”

Giang Mặc Thần ôm y vào trong ngực, hôn một cái, “Không làm, anh chỉ ôm em một cái.”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Xem ra anh thật sự nhớ em.”

Giang Mặc Thần nghe được lời này, đột nhiên nghĩ tới cái gì, móc di động trong túi ra, “Anh cho em nghe cái này.”

Sau đó, Yến Thanh Trì đã nghe di động truyền đến âm thanh của y rất rõ ràng câu “Em cũng nhớ anh“.

Yến Thanh Trì quả thật câm nín, “Có phải anh định đặt nó làm nhạc chuông luôn không? Mỗi lần em gọi cho anh, đều nhắc nhở anh, ván này anh thắng?”

Giang Mặc Thần nghe vậy, vậy mà tỏ vẻ, “Em nói rất đúng, sao trước đó anh không nghĩ tới.”

“Anh năm tuổi a! Ấu trĩ như vậy!” Yến Thanh Trì quả thật dở khóc dở cười.

“Bởi vì anh biết, lần thắng lợi này có thể chỉ có một lần.”

“Vậy bây giờ anh diễu võ dương oai chỉ làm cho kết cục sau này của anh xấu thêm thôi.”

Giang Mặc Thần cười cười, lại nằm xuống ôm lấy y, “Ngủ với anh một lát đi, vì trích ra hai ngày này, anh phải thêm rất nhiều cảnh, hơi mệt mỏi.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, cũng không đấu võ mồm với hắn nữa, dựa vào hắn nhắm mắt lại.

Giang Mặc Thần ôm y, cảm nhận được cảm giác y đang ở trong ngực mình, rốt cuộc cũng ngủ được một giấc yên ổn.

Lúc hai người thức dậy đã là 7 giờ tối, khó được lần này Giang Mặc Thần dậy tương đối sớm, hắn không sốt ruột rời giường, cũng không đánh thức Yến Thanh Trì, an tĩnh nhìn y một lát lát, nhẹ nhàng ôm y.

Không bao lâu Yến Thanh Trì đã dậy, âm thanh mang theo chút khàn khàn, hỏi Giang Mặc Thần, “Mấy giờ?”

“Hơn 7 giờ.”

“Phải ăn cơm.”

“Ừm, kêu thêm Tôn Tầm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”

Yến Thanh Trì gật đầu.

Giang Mặc Thần nhìn y hình như còn hơi mơ hồ, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt y, “Còn không dậy?”

“Dậy rồi, nhưng ngủ lâu như vậy, càng ngủ càng choáng.”

“Cũng không ngủ được bao lâu.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, thở dài, “Anh biết trước kia thời gian rèn luyện mỗi ngày của em là bao lâu sao? Từ khi bắt đầu đóng phim, thời gian rèn luyện càng ngày càng ít, em đã cảm thấy mình sa đọa.”

“Em đã rất lợi hại, Yến đại hiệp, em còn tự hạn chế như vậy, bọn anh làm sao sống a.”

Yến Thanh Trì cười cười, “Em tự so sánh em với em, lại không phải so sánh với các anh.”

Y vừa nói vừa ngồi dậy, chuẩn bị xốc chăn xuống giường, kết quả mới vừa xốc chăn lên, đang chuẩn bị đứng dậy đã bị Giang Mặc Thần ôm lấy eo.

“Làm gì?” Yến Thanh Trì quay đầu lại, nhưng vừa quay đầu lại đã bị Giang Mặc Thần hôn một cái.

Yến Thanh Trì cả kinh.

Giang Mặc Thần nhanh chóng buông lỏng y ra, “Lấy tiền lời.”

Yến Thanh Trì có chút ngốc, “Vậy tiền vốn là cái gì?”

“Lúc vào cửa kia.”

“Em thiếu anh khi nào?”

“Ngày “Lạc Đường” đóng máy đó.”

“A?” Yến Thanh Trì quả thật bị hắn làm cho tức cười, “Anh đúng là vô thanh vô tức làm người khác thiếu nợ ngập đầu!”

“Chỉ có em,“ Giang Mặc Thần đứng dậy xuống giường, “Tiền vốn là từ ngân hàng nghĩa vụ vợ chồng hợp pháp sinh ra, tiền lời lại sinh ra từ tiền vốn,“ Hắn đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Yến Thanh Trì, “Tính thử xem em thiếu anh bao nhiêu ngày nghĩa vụ vợ chồng hợp pháp? Lấy của em chút tiền lời như vậy đã là tiện nghi cho em.”

Đây là lần đầu tiên Yến Thanh Trì nghe thấy loại ngụy biện như vậy, nhịn không được vỗ tay, “Đây là Giang tổng em quen biết, gian thương khắc sâu quán triệt con đường chủ nghĩa tư bản!”

“Gian thương nhắc nhở em đi ăn cơm, đứng lên đi.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, xuống giường, hỏi, “Tôn Tầm tới rồi sao? Anh hỏi anh ấy thử.”

“Tới rồi, trước khi chúng ta ngủ đã đến, nhắn WeChat cho anh.”

“Vậy ăn cái gì nha?”

“Em muốn ăn cái gì?”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Ăn lẩu đi, đã lâu không ăn.”

“Được.”

Hai người đi kêu Tôn Tầm, tìm tiệm lẩu ăn lẩu.

Tôn Tầm vừa nhúng thịt bò vừa nói chuyện với Giang Mặc Thần, hai người bọn họ lâu rồi không gặp, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, Yến Thanh Trì ở một bên an tĩnh ăn, đôi khi mình gắp quá nhiều đồ ăn, nên bỏ vào đĩa của Giang Mặc Thần một ít.

Tôn Tầm nhìn, nhịn không được cảm khái: “Tẩu phu nhân thật là hiền huệ.”

Yến Thanh Trì một ngụm phì ngưu thiếu chút nữa nghẹn ở cổ họng, y khụ khụ, khó hiểu nhìn Tôn Tầm, chỉ vào mình, “Tẩu phu nhân? Tôi? Hiền huệ?” Từ nhỏ đến lớn y từng nghe không ít người khác đánh giá y, thông minh, lợi hại, ôn nhu mấy cái đó y đều có thể hiểu được, hiền huệ là chuyện gì?

“Đúng vậy, còn gắp đồ ăn cho Mặc Thần.”

Yến Thanh Trì: “......”

Yến Thanh Trì yên lặng đứng lên gắp mấy miếng củ mài vào đĩa cho Tôn Tầm, “Tầm ca anh ăn.”

Giang Mặc Thần nhìn Tôn Tầm, nhướng mày, nâng giọng nói, “Tầm ca? Anh ăn.”

Tôn Tầm:......Mẹ nó sao tôi còn làm dám ăn a.

“Khụ, đó Thanh Trì cậu ăn của cậu đi, đừng để ý đến tôi, còn có, kêu tôi Tôn Tầm là được, đừng khách khí như vậy.”

Yến Thanh Trì tâm nói “Đúng không? Không dám thân cận như vậy, còn khách khí?”

Y quay đầu liếc Giang Mặc Thần một cái, “Ăn đồ ăn của anh đi, chỉ có anh âm dương quái khí.”

“Anh đâu có âm dương quái khí.”

“Không có sao?”

“Đương nhiên không có.”

“Vậy vừa rồi em nghe lầm rồi, ai, vậy vừa nãy anh có ngửi được mùi dấm không?”

“Anh chỉ ngửi được mùi nước cốt lẩu.”

Yến Thanh Trì “À” một tiếng, “Có thể là vừa nãy có người không cẩn thận làm đổ, bây giờ đã lặng lẽ dọn xong, ăn cơm ăn cơm.”

Tôn Tầm nhìn hai người bọn họ anh một câu em một câu, chỉ cảm thấy tim mình thật mệt, cái này mà là lẩu sao, rõ ràng là cẩu lương! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!

———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.