Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 88: Chương 88: Chương 84




Ăn lẩu xong, Giang Mặc Thần đăng Weibo, Weibo rất đơn giản.

Giang Mặc Thần V: @Yến Thanh Trì @Tôn Tầm, Tới Chiến Đi! Bằng hữu! [ hình ảnh ]

Hình ảnh là ảnh selfie của ba người bọn họ khi ăn lẩu.

Weibo vừa mới đăng, đã bị dọn tới diễn đàn và nhóm cp.

“Quan hệ của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần rất tốt? Giang Mặc Thần và Tôn Tầm ăn cơm còn dẫn cậu ta?”

“Đều cùng một công ty, lại từng quay phim với nhau, quan hệ tốt cũng bình thường.”

“Hơn nữa không phải nói lần này Giang Mặc Thần đi “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” là vì tuyên truyền “Lạc Đường” sao? Mang Yến Thanh Trì cũng rất bình thường.”

“Chỉ có mình tôi chú ý người đầu tiên Giang Mặc Thần @ chính là Yến Thanh Trì sao? Vì sao cậu ta lại ở trước Tôn Tầm?”

“Thuận tay đi.” Có người suy đoán.

“Đã nói là tuyên truyền cho “Lạc Đường”, đương nhiên là @Yến Thanh Trì trước, tưởng là vì Tôn Tầm mà đến “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” a.”

Nhưng mà trong nhóm cp Thành Trì lại không cho rằng như vậy, “Khẳng định là vì Giang tổng thích và coi trọng Thanh Trì hơn a!”

“Nhóm chúng ta yên lặng lâu như vậy, rốt cuộc thì xác chết cũng vùng dậy.”

“Hu hu hu, quá không dễ dàng, rõ ràng chúng ta có cp trước hết, bây giờ đã bị cp khác áp xuống hết rồi.”

“Không có cách nào, Giang tổng và Thanh Trì thật sự lâu lắm rồi không gặp, Thanh Trì lại chơi với những người khác rất vui.”

“Đó không giống nhau, chơi với những người khác chỉ là tình hữu nghị thuần khiết, với Giang tổng là yêu a!!!!”

“Phải! Tui thấy lần này Giang tổng đi “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!” nói không chừng chính là vì Thanh Trì!”

“Khẳng định là vậy, gần đây cp của Thanh Trì quá nhiều, chắc chắn Giang tổng cảm thấy mình cần phải ra mặt nói với mọi người, ai mới là sơ tâm của Thanh Trì, ai mới là tình yêu đích thực của cậu ấy!”

“1551, tui đã chèo cp thần tiên thần tiên gì a, Thành Trì is real!!!”

“Chị em chờ tui, chờ này tập này chiếu, tui sẽ cắt một video cho Thành Trì tên “Chân Tướng Là Thật”, Thành Trì là thật sự!”

“Chờ chị iu, tỷ tỷ cố lên, Thành Trì xông lên đi!”

Yến Thanh Trì dở khóc dở cười, cho nên các cô tự mình làm mình cảm động trước luôn rồi? Thuyết phục? Y cảm thấy fan cp thật đúng là vô cùng dễ thỏa mãn hơn nữa giỏi tự cung tự cấp, ngay cả chi tiết nhỏ mình còn chưa từng chú ý, khai quật ra cái mà họ cho rằng là đường, hơn nữa thông qua cách này mà chứng minh cho cậu xem, bọn họ đúng một đôi.

Cũng rất không dễ dàng, Yến Thanh Trì nghĩ.

Chờ về khách sạn, Giang Mặc Thần hỏi y có sắp xếp gì, Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Sắp xếp gì?”

“Không phải tổ tiết mục nói ngày kia có hạng mục trên nước, anh định lát lát nữa bơi vài vòng trước, lâu rồi không xuống nước.”

“Em đi với anh.”

“Được.”

Khách sạn của Giang thị có hồ bơi trong nhà, Giang Mặc Thần đưa thẻ vàng, nói với nhân viên công tác hồ bơi bọn họ muốn bao hết.

Nhân viên công tác cung kính đưa bọn họ vào phòng nghỉ, tỏ vẻ hồ bơi cần dọn dẹp, mời Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì ngồi nghỉ.

Chờ dọn dẹp xong, lại có nhân viên công tác vào phòng nghỉ báo cho bọn họ hồ bơi đã có thể sử dụng.

Hai người thay áo tắm xong, đi vào bể bơi, Yến Thanh Trì đùa hắn, “Anh định làm chuyện gì không thể cho người khác nhìn sao? Còn phải bao hết.”

Giang Mặc Thần quay đầu nhìn y, “Em muốn để anh làm chuyện gì không thể cho người khác nhìn?”

Yến Thanh Trì vẻ mặt vô tội, “Không muốn làm gì cả a.”

Giang Mặc Thần nhìn y đầy hàm súc.

Yến Thanh Trì chỉ vô tội nhìn hắn, thậm chí còn chớp chớp mắt.

Giang Mặc Thần “chậc chậc” hai tiếng, lắc lắc đầu, xoay người xuống nước, “Xuống đây, chúng ta thi một vòng.”

“Được thôi.” Yến Thanh Trì nói, cũng xuống nước.

Nước hồ nước vừa đủ ấm, hai người chuẩn bị xong, Giang Mặc Thần hô “Bắt đầu”, hai người lập tức bơi về trước.

Từ khi còn rất nhỏ Giang Mặc Thần đã tiếp xúc với môn bơi lội, hơn nữa vẫn luôn rất thích, thiếu chút nữa đã thi lên cấp chuyên nghiệp. Bởi vậy, rất nhanh hắn đã vượt qua Yến Thanh Trì, sau đó đạp vách tường xoay người, bơi về bên kia.

Chờ hắn bơi xong một vòng dựa vào vách tường nghỉ ngơi, đã thấy Yến Thanh Trì bơi về phía mình. Giang Mặc Thần cười cười, chờ y bơi tới.

Yến Thanh Trì không nghĩ tới tốc độ bơi của Giang Mặc Thần lại nhanh như vậy, “Trước kia anh từng luyện qua?”

“Đúng vậy, khi còn nhỏ ước mơ của anh là trở thành một vận động viên bơi lội, đứng trước hồ bơi Olympic, làm vẻ vang cho nước nhà.”

“Vậy sao anh không tiếp tục kiên trì?”

“Cha mẹ anh không đồng ý, dù sao trong nhà còn một ngôi vị hoàng đế chờ anh kế thừa.” Giang Mặc Thần trêu chọc nói.

Lúc Yến Thanh Trì nghe được từ “ngôi vị hoàng đế” đã cười ra tiếng, “Nhưng bây giờ ngôi vị hoàng đế không phải để chị anh kế thừa sao?”

“Nhưng anh đã qua tuổi rồi, không thích hợp.”

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, “Thật đáng tiếc.”

“Cũng không có gì đáng tiếc.” Giang Mặc Thần rất hiểu rõ bản thân mình, “Huấn luyện bơi là một việc rất buồn tẻ và nhạt nhẽo, cho dù cha mẹ anh không phản đối, cũng không nhất định anh có thể kiên trì tiếp.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, cười cười, “Anh có thể nghĩ như vậy cũng khá tốt.” Ít nhiều cũng không để mình phải tiếc nuối.

Ngày thường Giang Mặc Thần rất ít khi nói về đề tài này với người khác, bây giờ nhắc đến, lại nghĩ đến đoạn thời gian khi còn nhỏ mình tham gia khoá học bơi lội kia, “Như vậy đi,“ Hắn nhìn Yến Thanh Trì, “Em giúp anh một việc.”

“Cái gì?”

“Anh muốn xem thử tốc độ bây giờ của anh, em giúp anh canh đồng hồ, anh luyện thử.”

“Được thôi.” Yến Thanh Trì nói, lên bờ lấy di động của mình, ngồi bên cạnh hồ bơi, “Anh bơi đi, em giúp anh canh đồng hồ.”

“Được.”

Giang Mặc Thần nói xong, nghe Yến Thanh Trì hô khẩu lệnh “Bắt đầu”, lập tức bơi về phía trước, đạp vách tường bơi về, bơi một vòng.

Yến Thanh Trì nhìn hắn đang lặn trong nước, chỉ cảm thấy hắn lặn rất đẹp, rất có tính thẩm mỹ.

Rất nhanh Giang Mặc Thần đã bơi về, hỏi y, “Bao lâu?”

Yến Thanh Trì đưa điện thoại cho hắn xem.

Giang Mặc Thần hơi bất mãn, “Anh bơi lại một lần.”

“Ừm.”

Vì thế, lại bơi một vòng, lần này không cần Giang Mặc Thần nói, Yến Thanh Trì đã đưa điện thoại cho hắn xem, Giang Mặc Thần nhìn, vẫn bất mãn.

“Thời gian trong lý tưởng của anh là bao nhiêu?” Yến Thanh Trì hỏi hắn.

“Chỉ chừa lại số nguyên phía trước.” Giang Mặc Thần nói xong, lại chuẩn bị tốt, bơi ra ngoài.

Yến Thanh Trì nhìn hắn phóng ra ngoài như tên rời cung, lại nhìn thời gian trên di động không ngừng nhiều thêm, sầu thúi ruột.

Giang Mặc Thần đột nhiên sinh ra chấp niệm với thời gian, mỗi lần bơi về, nhìn thời gian một cái, sau đó lại bơi ra ngoài. Giống như muốn tìm lại giấc mơ thời niên thiếu của mình, lại giống như muốn về lại khoảng thời gian kia.

“Hay là anh nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại bơi?” Yến Thanh Trì nhẹ giọng nói.

“Không có việc gì, anh còn chưa mệt.” Giang Mặc Thần nhìn y, “Hay là, em cổ vũ anh một chút.”

“Cổ vũ thế nào?”

“Chờ anh bơi đạt tới thời gian quy định, em hôn anh một cái.”

Yến Thanh Trì cười, “Được a.”

“Vậy giúp anh kêu bắt đầu đi.”

Giang Mặc Thần nói xong, Yến Thanh Trì hô “Bắt đầu”, hắn lại bơi ra ngoài.

Yến Thanh Trì ngồi bên cạnh ao, nghiêm túc nhìn hắn bơi tới bên kia bể bơi lại đạp vách tường trở về, lúc hắn sắp bơi đến lại nhìn thời gian, hơi tiếc hận.

Giang Mặc Thần thò nửa người trên từ trong nước lên, chuẩn bị hỏi y thời gian, nhưng mà còn chưa mở miệng, Yến Thanh Trì đã cúi đầu hôn hắn.

“Tiếp tục bơi đi.”

Giang Mặc Thần vốn tưởng rằng y hôn mình là do mình đạt đến thời gian quy định rồi, kết quả còn chưa kịp vui vẻ đã nghe được y nói “Tiếp tục bơi đi”, nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn. Hắn dở khóc dở cười, Yến Thanh Trì lại cười tủm tỉm, “Cố lên.”

Giang Mặc Thần đành phải bơi thêm một vòng.

Yến Thanh Trì ngồi bên cạnh ao kiên nhẫn xem, xem Giang Mặc Thần nỗ lực vì mục tiêu của mình, nhìn hắn ở trước mặt mình. Y đột nhiên cảm thấy cứ như vậy cũng thực không tồi, an tĩnh, an hòa, không hỗn loạn, cũng không có những người khác.

Có chút ấm áp, cũng có chút hạnh phúc.

Rất nhanh Giang Mặc Thần đã bơi về, Yến Thanh Trì cúi đầu hôn hôn hắn, “Tiếp tục.”

Giang Mặc Thần nhéo mặt y một cái, chờ y kêu “Bắt đầu”, lại bơi một vòng.

Chắc là bơi quá nhiều vòng, tìm được cảm giác rồi, Yến Thanh Trì nhìn thời gian, phát hiện đúng là hắn càng bơi càng nhanh.

“Tiếp tục.” Yến Thanh Trì cúi đầu hôn xong, mỉm cười nói.

Giang Mặc Thần nhìn y, không thể hiểu được, không phải bơi tới thời gian quy định mới hôn sao, sao bây giờ lại thành bơi một vòng hôn một cái? Nhưng làm một gian thương đủ tư cách, tất nhiên Giang Mặc Thần sẽ không dị nghị, tiếp tục lao tới mục tiêu của mình.

Lúc đến vòng thứ năm, Yến Thanh Trì nhìn đồng hồ, kinh hỉ phát hiện vậy mà hắn đã bơi tới thời gian quy định.

Giang Mặc Thần vươn mình lên, đã thấy Yến Thanh Trì đưa điện thoại cho mình xem, “Anh xem, thành công.”

Giang Mặc Thần kinh ngạc, thật ra khi bơi đến cuối cùng, chấp niệm của hắn với thời gian đã nhỏ đi nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy việc hắn bơi một vòng, Yến Thanh Trì hôn hắn một cái đã đủ làm hắn thích, cho nên mới không ngừng bơi tới bơi lui, không nghĩ tới, vậy mà đạt đến thời gian quy định rồi.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, “Vậy có phải em nên khen thưởng anh không?”

“Lúc nãy chẳng lẽ không phải đã dự chi trước rồi?”

“Anh chưa nói đó là dự chi trước.” Giang Mặc Thần mặt dày vô sỉ nói.

Yến Thanh Trì cong cong mắt cười cười, “Vậy cho anh cái khác lúc nãy vậy.”

Y nói xong, cúi đầu hôn hắn.

Giang Mặc Thần duỗi tay ôm lấy y, chậm rãi tăng thêm lực độ cho nụ hôn này.

Bơi cùng Giang Mặc Thần thêm vài vòng, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần rời khỏi hồ bơi, về phòng thay quần áo, đi tới phòng họp họp với đạo diễn.

Đạo diễn tất nhiên rất để bụng việc lần này Giang Mặc Thần tham dự ghi hình “Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!”, nếu không phải trước đó lúc bàn bạc Quản Mai đã nói trước với tổ tiết mục chỉ quay hai ngày, không cho phép qua đêm, phỏng chừng tổ tiết mục đã làm như khi Vệ Lam đến vậy, cứng rắn kéo một tập tận hai ngày, hai tập cắt thành bốn tập.

Giang Mặc Thần nghe đạo diễn nói lịch trình, nhìn trọng điểm trên kịch bản, nghĩ thầm còn được, không quá phiền toái.

Đạo diễn hỏi hắn, “Mặc Thần cậu cùng đội với Tôn Tầm đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Những người khác thế nào? Bây giờ chúng ta chia đội trước, ngày mai chia tượng trưng chút thôi.”

“Tôi cùng đội với Trần đội trưởng.” Yến Thanh Trì chủ động nói.

Tôn Tầm sặc một ngụm nước trong cổ họng, ho nửa ngày, không thể tin được hỏi: “Cậu và Trần Hiên Lãng?”

Yến Thanh Trì gật đầu.

Giang Mặc Thần nhìn y, “Phải không, tôi thật chờ mong.”

Yến Thanh Trì cười cười, “Yên tâm đi Thần ca, trước kia lúc ở đoàn phim anh từng chăm sóc em, cho nên, bây giờ em cũng sẽ chăm sóc anh.”

Bởi vì Giang Mặc Thần chọn Tôn Tầm, cho nên Triệu Tường đến tuyên truyền cho “Lạc Đường” với hắn phải về đội Trần Hiên Lãng.

———————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.