Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 5: Chương 5: Thật ngoan




Edit by Sel

Nặc Nặc rất đói bụng.

Cô ngồi ở trong phòng học, cả người như bị say xe.

Mùi khoai lát mãnh liệt truyền ra từ cái hộp dưới bàn học của Lữ Tương, khiến cô không có cách nào tập trung tâm tư nghe giảng bài, liên tục nuốt nước miếng.

Cô chưa bao giờ biết khoai lát lại có thể mê người như vậy!

Vật Lý lão sư vẫn đang ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt, mà bụng của Nặc Nặc đã bắt đầu không biết xấu hổ mà reo lên.

Ngồi cùng bàn Lữ Tương kinh ngạc nhìn Nặc Nặc liếc một cái.

Nặc Nặc vô cùng xấu hổ.

Không còn cách nào khác, nhân tố tâm lý thì cô có thể khống chế, nhưng là phản ứng sinh lý thì cô không khống chế được.

Cô đã nhịn hai bữa cơm rồi.

Sáng sớm dì Trần đã đến bệnh viện chăm sóc cho Cừu Lệ, lúc Nặc Nặc xuống lầu, đầu bếp mặt vô biểu tình mà nói với cô: “Không có lệnh của Cừu thiếu, cho nên không có cơm cho tiểu thư.”

“Nhưng mà Cừu thiếu ở bệnh viện cũng chưa có tỉnh......”

“Vậy tiểu thư cứ chờ đến lúc Cừu thiếu tỉnh lại rồi nói, tôi không dám chuẩn bị thức ăn cho tiểu thư.”

Nặc Nặc không còn cách nào khác, đành phải vác cái bụng rỗng đến trường học. Cũng may tài xế không có khó xử cô, trực tiếp trở cô tới trường.

Tới giờ phút này, Nặc Nặc mới ý thức được một vấn đề.

Cừu Lệ rất có tiền, làm nam chủ bá tổng văn, hắn có thể vì nữ chủ vung tiền như rác, hắn cũng không có bỏ đói nguyên thân Tống Nặc Nặc, hơn phân nửa còn sẽ ném cho nguyên thân vài cái thẻ gì đó.

Nhưng mà Nặc Nặc ngay cả cơm còn không được ăn.

Tống Chiêm không cho cô tiền, bởi vì đi theo Cừu thiếu, thiếu cái gì thì thiếu chứ đặc biệt không thiếu tiền.

Nguyên thân thật ra có mấy cái thẻ, nhưng Nặc Nặc không biết mật mã.

Cho nên cô không một xu dính túi bị bỏ đói tới tận bây giờ.

Lữ Tương ngồi cùng bàn với mình là một nữ sinh kiêu ngạo cứng đầu, giờ phút này thấy cô mất mặt như vậy, không cần nói cũng biết trong lòng có bao nhiêu vui sướng.

Nhưng Lữ Tương là một người rất thích ăn, suy nghĩ một hồi lại cảm thấy, chịu đói rất khó chịu.

Ăn rất quan trọng nha!

Lữ Tương do dự hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu có muốn ăn khoai lát không?”

Sau đó cô nàng thấy đôi mắt của thiếu nữ bên cạnh sáng lấp lánh nhìn mùnh: “Muốn, cảm ơn Lữ Tương.”

“......” Đm! Trong nháy mắt, Lữ Tương không thể không thừa nhận, cô nàng bị biểu cảm mềm mại tràn đầy làm cho rung động rồi. Cô nàng nhìn Nặc Nặc, vốn dĩ còn cho rằng Nặc Nặc sẽ cao lãnh mà nói một câu “Liên quan đ gì đến cậu?”

Nhưng thời điểm Nặc Nặc ôn nhu gọi hai tiếng “Lữ Tương”, cô nàng thiếu chút nữa không khống chế được đỏ mặt. Tống Nặc Nặc lớn lên thật là đẹp mắt.

“Được rồi được rồi, tan học cho cậu.”

“Ừm.”

Một bộ dáng dễ nghe lời.

Hàng Duệ ngồi ở phía sau nghe vậy, ngòi bút hơi dừng một chút, trên giấy đột ngột xuất hiện một dấu chấm.

Cậu ngước mắt nhìn Nặc Nặc một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn vào đề toán.

Nửa túi khoai lát cũng không thể khiến Nặc Nặc no bụng, mà khiến cô càng đói hơn.

Nhưng tình bạn của nữ sinh cũng đến một cách vô cùng thần kỳ lại đơn giản, hết tiết học thứ ba, Nặc Nặc thế nhưng lại được Lữ Tương hỏi có muốn đi wc hay không.

Nặc Nặc gật đầu: “Có.”

Đi vệ sinh cùng nhau, mọi người chính là bạn bè.

Lữ Tương nhìn sườn mặt tinh xảo của bạn cùng bàn, vô cùng hào khí hỏi: “Buổi chiều cậu còn ăn khoai lát không?”

Nặc Nặc sợ đến trưa Cừu thiếu vẫn không cho cô ăn cơm, vì thế nghiêng nghiêng đầu: “Có thể ăn sao?”

“Đương nhiên.”

“Vậy ăn.”

Lữ Tương lại muốn che ngực.

Thật sự đáng yêu...... muốn mạng. Cô đường đường là một gái thẳng chính hiệu mà lại bị bạn cùng bàn làm cho tim đập nhanh không ngừng, chỉ qua một buổi sáng mà cô nàng đã quên lúc trước bản thân có bao nhiêu chán ghét Tống Nặc Nặc.

Nặc Nặc giữa trưa về đến nhà liền ngửi được mùi đồ ăn.

Rất thơm, thơm đến nỗi khiến đầu óc của cô đều trở nên hỗn hỗn độn độn, chỉ nhớ thương hương vị kia.

Hai chân Nặc Nặc nhũn ra.

Nguyên thân mới mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi rất dễ đói, học tập mệt mỏi cả một buổi sáng, Nặc Nặc càng thêm đói bụng.

Cô rất sợ chính mình lúc này bị đói chết.

Nặc Nặc theo mùi hương đi đến bên cạnh bàn ăn, liền thấy Cừu Lệ.

Cừu Lệ đang thong thả ung dung ăn cơm.

Trên bàn bày đầy đồ ăn, toàn bộ đều là thức ăn thanh đạm, nhưng vô cùng đa dạng, anh đúng là quá xa xỉ.

Nặc Nặc dừng lại bước chân.

Người đàn ông nâng lên đôi mắt, cách bàn ăn xa hoa, lạnh mặt nhìn cô.

Trên mặt nam chủ đã sớm không còn dấu vết, nhưng mà ngực Nặc Nặc vẫn còn đau.

Nặc Nặc một chút đều không hối hận khi đac đánh anh, nếu có thể, cô thậm chí còn muốn đánh thêm vài cái. Dù sao cái tên xấu xa này cũng không biết.

Nhưng hiện tại Nặc Nặc đã sắp chết đói.

Ngón tay của cô xoắn chặt: “Cừu...... Cừu thiếu, tôi có thể ăn cơm không?”

Cừu Lệ cười.

“Tống Nặc Nặc.”

“Vâng, Cừu thiếu.”

“Ăn đi.” Ăn, ăn bữa cơm trước khi bị “chặt đầu” đi.

Nặc Nặc hoài nghi chính mình nghe lầm, cô thấp thỏm ngồi đối diện với Cừu Lệ, bắt đầu cẩn thận cơm.

Lúc cô ăn cơm cũng rất nghiêm túc, chẳng sợ sắp chết đói, sống lưng cũng phải thật thẳng.

Cừu Lệ cứ như vật ngồi đối diện với cô.

Anh kiều chân, châm một điếu thuốc.

Trong làn sương khói lượn lờ, Nặc Nặc thấy không rõ mặt anh, Cừu Lệ cười nhạo một tiếng, bắt đầu tự hỏi phải giết chết cô gái to gan này như thế nào.

Cái gì Cừu Lệ cũng nhớ rõ.

Anh nhớ rõ ngực cô mềm mại, nhớ rõ cảm giác sung sướng khi chạm vào. Nhưng dù có sung sướng thế nào cũng không đủ để làm hắn quên đi hai cái tát không thoải mái kia.

Anh nhất định sẽ không để cho cô chết một cách bình yên.

Không phải không cho anh chạm vào sao?

Anh sẽ vì cô mà tìm một lý do thật tốt.

Nặc Nặc ăn cơm xong, Cừu Lệ thong thả ung dung mở miệng: “Buổi chiều mang cô đi gặp một người.”

Nặc Nặc có loại dự cảm bất thường, cô nhút nhát sợ sệt, đánh bạo cự tuyệt: “Buổi chiều tôi có tiết......”

Dưới ánh mắt lạnh băng của anh, giọng nói của Nặc Nặc càng ngày càng nhỏ.

Cô cũng không thể đối nghịch với anh, ít nhất là bây giờkhông thể.

Buổi chiều Cừu Lệ lái xe mang cô đi ra ngoài.

Anh dùng tốc độ đua xe để chạy xe thể thao, lúc Nặc Nặc xuống xe, chân có chút nhũn ra.

Xe dừng lại ở trước một hội sở giải trí.

Nặc Nặc ngẩng đầu nhìn, tên của hội này là “Giấy Say“.

Nặc Nặc cảm thấy có chút quen tai, nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Lúc đó cô còn mặc đồng phục của Thất Trung, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dáng thanh thuần bộ dáng, thấp thỏm mà liếc mắt nhìn Cừu Lệ một cái.

Anh muốn làm cái gì đây?

Hội sở chia thành hai tầng.

Cừu Lệ trực tiếp mang cô lên lầu hai, trên lầu hai có một đám cậu ấm đang đợi. Thấy anh tới liền sôi nổi gọi Lệ ca.

“Người có tới không?”

“Ở lầu một.”

Anh lạnh lẽo câu ra một nụ cười, nói với Nặc Nặc: “Lại đây, giới thiệu cho cô một 'người bạn'”

Nặc Nặc đi qua, trên mặt Cừu Lệ không hề có một tia ý cười.

Anh bỗng nhiên duỗi tay bóp chặt cằm cô, để cô đứng từ trên lầu hai nhìn xuống, Nặc Nặc cảm thấy xương cốt của mình sắp bị anh bóp nát.

Nhưng những lời anh nói khiến cô lạnh hơn: “Thấy người đàn ông có hình xăm trên cổ kia không? Hắn ta tên là Vệ Vịnh. Tôi nghĩ, hắn ta nhất định rất thích cô.”

Sắc mặt Nặc Nặc trắng bệch.

Cô nhớ rõ Vệ Vịnh, lúc bạn cùng phòng kể chuyện, còn vô cùng cường điệu biểu đạt sự ghê tởm đối với người đàn ông này.

Hắn có đam mê ngược đãi.

Vai ác, có thể xem như đối thủ một mất một còn của nam chủ.

Sau này có ý đồ nhúng chàm nữ chủ, bị nam chủ Cừu Lệ phế đi. Ở trong chuyện tình tương ái tương sát của nam nữ chủ, vị này chẳng qua chỉ là một diễn viên phụ không hơn không kém.

Hắn cũng không phải đối thủ của Cừu Lệ đối, chỉ có mình hắn đơn phương coi Cừu Lệ là tình địch, mà Cừu Lệ lại coi hắn như con kiến. Sau này Cừu Lệ bị hắn chọc giận mới ra tay giải quyết.

Đây rõ ràng phải là cốt truyện mà nữ chủ phải đối mặt.

Nhưng mà giờ phút này, Nặc Nặc không biết đã xảy ra cái gì, thế nhưng mọi chuyện lại chuyển đến trên người cô.

Mạng nữ chủ quý, Cừu Lệ sẽ đau lòng cô ta.

Nặc Nặc đi thì chỉ có con đường chết.

Sống sờ sờ bị tra tấn chết.

Trong lòng Nặc Nặc rét run, tới giờ phút này, cô coi như đã hiểu rõ, Cừu Lệ cái gì cũng biết. Anh biết cô mắng anh, cũng biết cô tát anh hai bàn bạt tai, cho nên tên nam chủ bị bệnh tâm thần này mới muốn cho cô chết không được tử tế.

Cả người Nặc Nặc đều lạnh, cô ngước mắt nhìn anh.

Đôi mắt của người đàn ông so với bóng đêm càng lạnh hơn.

Trương Thanh Đạc đột nhiên nói: “Lệ ca, Vệ Vịnh lên đây.”

Ánh mắt Cừu Lệ cũng chưa chuyển, ngón tay ở trên môi của cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Môi hồng hồng mềm mềm giống như anh đào, giống như hoa đào mới nở.

Không cho anh nếm thử, không cho anh chạm vào, một người phụ nữ như vậy, anh cũng không cần.

Anh thích người nghe lời.

Hoặc là chớ chọc anh, nếu đã trêu chọc anh, dù sao cũng phải làm anh vừa lòng một chút.

Vệ Vịnh cười ha ha đi lên lầu.

Phía sau hắn dẫn theo một đám người, cách không xa, Nặc Nặc thậm chí nghe được trong bọn họ có người đang kể chuyện hài thô tục.

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần.

Ngay cả giết ngưởi Cừu Lệ còn dám, anh không có gì là không làm được.

Nặc Nặc không ngu ngốc, chỉ là tính cách cô ôn hòa, nhưng cũng rất thông minh. Cô đoán được Cừu Lệ chính là muốn dùng làm con mồi để nhử, chính thức khơi mào chiến tranh cùng Vệ Vịnh, lấy cớ vì báo thù cho Nặc Nặc mà đoạt lấy lợi ích từ Vệ Vịnh.

Cừu Lệ buông cằm Nặc Nặc ra, lạnh lùng câu môi.

Nặc Nặc hận chết cái cốt truyện cẩu huyết của mấy tiểu thuyết bá tổng văn này.

Quá trí mạng.

Phải ở trong đó, mới biết được có bao nhiêu trí mạng.

Vệ Vịnh đã lên lầu, đi qua chỗ rẽ.

Nặc Nặc biết, cô cần thiết phải đưa ra một lựa chọn.

Khoé miệng đang cười của Cừu Lệ bỗng dưng khựng lại, một thân mình mềm mụp nhào thẳng vào trong lòng ngực của anh.

Khó khăn lắm đỉnh đầu của cô mới chạm đến bả vai của anh, Nặc Nặc vươn tay ôm lấy eo của anh.

Thiếu nữ 17 tuổi thiếu, thân thể kiều mềm, tiếng nói cũng rất ngọt: “Cừu Lệ.”

Cô thấp giọng gọi như vậy.

Trong giọng nói giống nhue chứa đường, ngọt đến nỗi trong lòng phát run. Đây là lần đầu tiên cô không hề lắp bắp mà là mềm mại gọi thẳng tên của anh.

“Tôi sẽ ngoan,về sau đều nghe anh nói, anh đừng đem tôi đưa cho hắn.”

“Anh dẫn tôi về nhà nhé?”

“Anh bảo vệ tôi, được không?”

Ánh mắt của người đàn ông ám lại.

Anh trầm mặc một lúc lâu, cơ hồ không áp xuống được loại cảm giác quái dị này.

Anh không có kéo cô ra.

Anh thích cảm giác này.

Thân thể của thiếu nữ cũng mềm mại như giọng nói của cô vậy.

Ngón tay của anh chậm rãi mơn trớn cái trán của Nặc Nặc.

Mỗi một giây đồng hồ, đối với Nặc Nặc mà nói chính là dày vò.

“Lại gọi một lần.” Anh thấp giọng ở bên tai cô nói.

Nặc Nặc không xác định được anh rốt cuộc muốn gì, âm cuối nhu nhu mềm mềm: “Cừu Lệ?”

“Ừm.”

Ngón tay Cừu Lệ xoa xoa vành tai mềm mụp của cô, thật ra cô có chút đau, nhưng lại không dám hé răng.

Nặc Nặc còn muốn sống tiếp.

Cô muốn sống sót trở về, cầu xin tác giả viết kết cục cho tên nam chủ bệnh tâm thần này thật lâm li bi đát, tốt nhất là chết đi.

Càng thảm càng tốt.

“Thích tôi sao?” Anh thấp giọng hỏi.

Lúc đó Vệ Vịnh đã đẩy cửa ra.

Bọn người Trương Thanh Đạc đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Không khí mạc danh dày đặc.

Ở trong bầu không khí như vậy, cô ôm chặt anh thêm một chút, rầu rĩ nói: “Thích.”

Cừu Lệ cười nhạo: “Khá tốt, thích thì tạm thời sống tiếp.” Khi nào không thích, liền có thể đi tìm chết.

Sau đó anh mạnh mẽ đem đầu cô ấn vào trong lòng ngực mình, nghênh ngang mang Nặc Nặc xuống đươi lầu.

Mọi người chỉ có thể nhìn thấy bộ đồng phục màu xanh nhạt trong lòng ngực của anh.

Cừu Lệ rất bừa bãi, anh không hề cho Vệ Vịnh mặt mũi, ngay cả liếc một cái cũng không thèm, trực tiếp rời đi.

Trương Thanh Đạc líu lưỡi, quả thực muốn hô một tiếng soái. Ngay sau đó mới kịp nhận ra, đm, Lệ ca đi rồi, người thu thập cục diện rối rắm này lại biến thành bọn họ!

Tràn đầy hô hấp của Nặc Nặc đều là hương vị trên người Cừu Lệ.

Cô vừa nhặt lại được một cái mạng, nhưng cô cười không nổi.

Nặc Nặc biết nam chủ thích nguyên bản chính mình.

Cô dùng cái này cứu mình một mạng, cô đánh cuộc anh sẽ luyến tiếc khoái cảm trong chớp mắt kia. Không cần cho anh xem gương mặt mà anh sẽ yêu, cho anh cảm giác mà anh thích như vậy lả đủ rồi.

Nhưng mà thích nam chủ?

Đời này đều không thể.

Cô không thích bị ngược, cũng không thích tương ái tương sát. Nặc Nặc không phải nữ chủ Tống Liên, cô là người có đầu óc bình thường.

Nặc Nặc không cần nam chủ thích cô, tốt nhất đi xong cốt truyện, sau này không gặp lại là tốt nhất. Cô tin tưởng tiểu thuyết cường đại, chờ nam chủ thấy “em gái” của Tống Nặc Nặc, liền sẽ buông tha cho cô.

Nặc Nặc tình nguyện đối diện với gương mặt như cây bài Poker của Hàng Duệ.

Đến nỗi chuyện thích nam chủ, nếu có một ngày anh hèn mọn quỳ gối dưới chân của cô, khẩn cầu cô nói yêu anh.

Vậy Nặc Nặc...... nhất định phải đá cho anh một cái.

Biến đi, bệnh tâm thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.