Edit by Kòy (TaeMin997)
Beta-er: Sel
Nặc Nặc đi ra ngoài ban công đứng, sắp đến tiết tự học buổi sáng, mọi người hầu như đều trở về chỗ của mình.
Cô liếc nhìn vị trí còn lại, ở hàng ghế phía trước là Hàng Duệ.
Cô đi qua đó ngồi xuống, lật sách ra. Phát hiện trên đó quả nhiên viết ba chữ thật to Tống Nặc Nặc.
Chữ viết của Tống Nặc Nặc rất xấu, quả thực không nỡ nhìn thẳng, trong sách chỉ viết tên lớp, những chỗ khác đều trắng tinh, chắc hẳn là chưa từng nghe giảng.
Nặc Nặc xem qua đại khái nội dung của mấy quyển sách một lần, trong long yên tâm hơn.
Vẫn ổn, mấy thứ này cô đều học rồi, cũng từng vì thế mà nỗ lực rất nhiều.
Nặc Nặc đã từng đứng đầu lớp.
Nhưng mà giờ phút này, cô nhất định phải trở thành Tống Nặc Nặc lúc trước.
Tống Nặc Nặc không học vấn không nghề nghiệp, Tống Nặc Nặc không nghe giảng phản nghịch lười nhác. Bạn cùng bàn của Nặc Nặc xem cô lật sách, ánh mắt cổ quái, Nặc Nặc cúi xuống, nằm sấp trên mặt bàn.
Bạn cùng bàn lúc này mới quay đầu lại.
Trong tiếng đọc sách lanh lảnh, Nặc Nặc nhắm mắt lại.
Cô không ngủ, đang suy nghĩ về mọi chuyện.
Đầu tiên thành tích nhất định phải từ từ đi lên, nhưng phải “tuần tự tiệm tiến” (tiến hành theo chất lượng). Đi hết cốt truyện xong xuyên trở về là thiết tưởng tốt nhất, nếu không được, chỉ có thể lưu lại thế giới này, cô lại càng phải dựa vào bản thân.
Cách ngày Tống Nặc Nặc trốn khỏi biệt thự còn hơn nửa năm.
Đợi khi nữ chủ Tống Liên đến bên cạnh nam chủ cũng sắp tới kỳ thi đại học, Nặc Nặc thi đậu đại học, là có thể hoàn toàn rời khỏi tên nam chủ bệnh thần kinh kia.
Tưởng tượng như vậy, Nặc Nặc lại lạc quan mà cảm thấy nhân sinh còn có hi vọng.
Bạn cùng bàn Nặc Nặc hơi béo, rất đáng yêu, sau khi tan học là bắt đầu ăn khoai tây chiên, thuận tiện quay đầu cùng bạn bàn dưới trò chuyện ríu rít.
Xem ra quan hệ của Tống Nặc Nặc cùng bạn cùng bàn cũng không tốt, Nặc Nặc lặng lẽ nhìn quyển vở mà lớp phó học tập phát xuống.
Bạn cùng bàn tên là Lữ Tương.
Cô yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Thời gian còn lại Nặc Nặc đều dùng để quan sát Hàng Duệ đằng sau.
Hàng Duệ rất yên tĩnh, đến tận lúc tan học, Nặc Nặc cũng không nghe cậu nói được mấy câu.
Cô cứ nhìn Hàng Duệ suốt, Hàng Duệ tự nhiên sẽ phát hiện.
Thiếu niên nâng mắt dứt khoát chống lại ánh mắt của Nặc Nặc. Trong mắt Hàng Duệ tràn đầy thiếu kiên nhẫn và chán ghét, cảnh cáo mà nhìn Nặc Nặc.
Nặc Nặc: “......”
Nguyên chủ ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy?
Trước ánh mắt chán ghét lạnh như băng của thiếu niên, Nặc Nặc chưa có kinh nghiệm yêu đương thật sự không thể mặt dày như vậy được, cô vùi mặt trốn vào khuỷu tay.
Quên đi...... Trước hết nghĩ xem buổi tối đối mặt với Cừu Lệ như thế nào đã.
Hàng Duệ nhìn cô ảo não rút lui, lại cúi đầu đọc sách.
Lúc tan học Hàng Duệ cưỡi xe đạp đi, thiếu niên dáng người tuấn lãng như gió, gương mặt lạnh lùng.
Gió thổi tung vạt áo của cậu, trong giây lát thân ảnh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nặc Nặc nhìn theo bóng dáng cậu, thở dài, như thế này thì đuổi theo kiểu gì? Cao lãnh chi hoa (*), coi vẻ vô cùng khó khăn.
(*)Cao lãnh chi hoa: được sử dụng như một phép ẩn dụ cho thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa và không thể chạm vào, đó là thứ chỉ có thể mơ ước, ngoài tầm với của bản thân.
“Tống Nặc Nặc.”
Nặc Nặc quay đầu lại, mới phát hiện nữ chủ Tống Liên đang gọi cô.
Tống Liên chính nghĩa nói: “Cô nếu đã là hôn thê của Cừu thiếu, vậy không cần quấy rầy bạn học Hàng Duệ. Cuối tuần trước cô tỏ tình với cậu ấy tôi thấy cả rồi, bạn học Hàng Duệ từ chối cô. Cậu ấy không muốn yêu đương, cậu ấy muốn thi đại học. Quấy rầy cậu ấy nếu để Cừu thiếu biết được sẽ không để yên cho cô đâu.”
Thì ra Tống Nặc Nặc tỏ tình với Hàng Duệ bị từ chối, chẳng trách Hàng Duệ nhìn cô bất thiện. Ai cũng sẽ không thích người không biết xấu hổ quấy rầy mình.
Nhưng mà giọng điệu này của Tống Liên làm Nặc Nặc cảm thấy kỳ lạ, cô chớp chớp mắt: “Cô cũng thích Hàng Duệ?”
Tống Liên đỏ mặt: “Cô...... Cô đừng nói bậy!”
Đúng là thích rồi.
Chẳng trách Tống Liên căm thù Tống Nặc Nặc đến tận xương tuỷ như vậy, những người cô nàng có cảm tình, đều từng bị Tống Nặc Nặc “chấm mút“.
Nặc Nặc đối với người mình thích có thể dịu dàng vô hạn, nhưng với người mình không thích, Nặc Nặc sẽ không để mặc cô ta bắt nạt.
Nguyên chủ kết cục thảm như vậy, Tống Liên góp sức rất lớn.
Nặc Nặc nhớ lại tính cách vốn có của Tống Nặc Nặc, miệng nhếch lên: “Cô không có can đảm tỏ tình còn đòi quản tôi? Tôi thích đấy thì sao? Ít nhất tôi dám nói với cậu ấy, mà cô thì không dám. Tôi có thể không để ý cô nói ra, cùng lắm thì Cừu thiếu nổi giận, chúng ta 'người một nhà' chết cùng nhau.”
Tống Liên tức đến mức run cả tay. Sao lại có thứ con gái không biết xấu hổ như thế?
Nặc Nặc quay đầu, không thèm lý sự với cô ta nữa, đi về phía cổng trường.
Cô cảm thấy cuốn tiểu thuyết này không khoa học, nam chủ và nữ chủ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Một người tàn nhẫn độc ác cấp độ ác ma, một người kích động EQ thấp cấp tân thủ.
Nặc Nặc kéo dây quai cặp sách.
Cảm thấy hơi vui vẻ.
Diện mạo nữ chủ bình thường, nhiều lắm coi như thanh tú. Dáng người bình thường. Nói thiện lương thật ra cũng ích kỷ, nói chính nghĩa lại quá dễ dàng gặp rắc rối.
Nữ chủ tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo......
Nặc Nặc nghĩ đến người đàn ông bóp chết mình, nghĩ đến anh ta về sau vì Tống Liên vung tiền như rác, nói không chừng còn muốn tà mị cuồng quyến, liền nhịn không được muốn cười.
Nhưng mà tới biệt thự rồi.
Khi trời tối, Nặc Nặc rốt cuộc cười không nổi nữa.
Cừu Lệ ngồi trên sô pha, biệt thự đèn sáng như ban ngày.
Anh đang xem văn kiện, bên chân là ba con chó becgie đen ngồi xổm, bị vệ sĩ nắm dây thừng, như hổ rình mồi mà nhìn Nặc Nặc.
Nặc Nặc thấy chúng nó, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Cô đến giờ vẫn nhớ rõ cái cảm giác sợ muốn chết ấy, đêm mưa, chó sủa, ánh mắt của người đàn ông lạnh băng.
Nặc Nặc mặc đồng phục trường học, đeo cặp sách, đứng ở cửa không dám đi vào.
Nguyên chủ muốn chạy là chuyện bình thường, Nặc Nặc cũng rất muốn chạy.
Tên điên!
Cô cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Dì Trần nghiêm mặt đến đổi dép cho cô.
Thấy Nặc Nặc cứng đờ như cái cọc gỗ, dì Trần cũng lười quan tâm đến cô, tự mình rời đi.
Sự an tĩnh tiếp tục đến khi Cừu Lệ khép văn kiện lại.
Vệ sĩ cung kính đưa dây thừng trong tay cho cho anh.
Anh đứng dậy, rốt cuộc đối mặt với khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Nặc Nặc.
“Tống Nặc Nặc.”
“Cừu thiếu.”
Cừu Lệ cười nhạo một tiếng, chiếc mặt nạ cố gắng duy trì bình tĩnh đã tan vỡ, thiếu nữ ở trong một tấc vuông, không có chỗ trốn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, trên mặt không còn giọt máu.
Thế nhưng không hiểu sao lại có chút xinh đẹp.
Con chí becgie đen bổ nhào đến trước mặt Nặc Nặc, Cừu Lệ búng tay một cái, con chó lớn uy phong ngồi xuống tại chỗ.
Giọng điệu Cừu Lệ lười biếng: “Nghe lời một chút.”
Không biết đang nói con chó hay là nói cô.
Nặc Nặc nuốt nước mắt vào trong, lần đầu tiên chán ghét một thứ khốn nạn đến như vậy.
Cô tủi thân nghĩ, hay...... hay là theo đuổi cao lãnh chi hoa trước đi.
Cừu Lệ đi đến trước mặt cô, bóp chặt cằm cô: “Nghe hiểu không, hửm?”
Nặc Nặc lúc này rất sợ anh, vội vàng gật đầu.
Cô nước mắt lưng tròng, bộ dáng ngoan ngoãn.
Cừu Lệ híp mắt, không hề có cảm giác áy náy khi bắt nạt trẻ vị thành niên.
Anh nhìn môi cô, sắc mặt trắng bệch, nhưng sắc môi vẫn là màu hồng anh đào như cũ. Anh nhớ hành động che miệng anh ngày hôm qua của Nặc Nặc, ánh mắt lạnh lùng.
Cừu Lệ buông lỏng tay ra.
Dì Trần nghiêm mặt lại xuất hiện, đưa cho Cừu Lệ một cái khăn.
Cừu Lệ lau khô ngón tay.
Vệ sĩ dắt chó đi.
Cừu Lệ không quản cô nữa, đi lên lầu.
Cằm Nặc Nặc hiện lên hai vệt màu hồng.
Cô mím môi, lau khô nước mắt. Cừu Lệ là cô người ghét nhất trong suốt 18 năm cuộc đời.
Nặc Nặc không ăn cơm tối.
Cừu Lệ xã giao ở bên ngoài đã ăn rồi, không có lệnh của anh ta, đầu bếp sẽ không chuẩn bị cơm tối cho Nặc Nặc.
Biệt thự chỉ còn lại có một chiếc đèn, dì Trần lạnh lùng nói: “Cừu thiếu muốn Tống tiểu thư ngủ phòng chứa đồ, yên tĩnh một chút, đừng khiến cậu ấy tức giận.”
Nặc Nặc trầm mặc, sắc mặt bình tĩnh.
Cô hiền dịu, tính tình tốt, cũng hiểu Cừu Lệ đang làm cái gì.
Tính cách như nước tiểu của nam chủ bá đạo tổng tài văn, coi người như chó, dạy dỗ đến khi hợp ý anh ta. Nhưng cô không phải nữ chủ, cô vĩnh viễn sẽ không hợp ý anh ta.
Nặc Nặc không cùng dì Trần tranh cãi, cô an tĩnh mà đi đến phòng chứa đồ.
Phòng chứa đồ đã dọn dẹp, trống rỗng, ở giữa chỉ có một cái giường.
Tốt xấu gì cũng là nhà nam chủ, cho dù là phòng chứa đồ, xem ra cũng rất xa hoa, màn giường màu xanh đậm khép lại, có một loại cảm giác lạnh người ngột ngạt khó thở.
Nặc Nặc mở đèn, lấy sách trong cặp ra xem một lát.
Đến hơn mười một giờ tối, Nặc Nặc lặng lẽ đi ra ngoài rửa mặt -- phòng chứa đồ không có nhà vệ sinh riêng.
Nhưng những phòng cho khách khác đều có.
Bên ngoài thật yên tĩnh.
Một mảnh tối đen, Nặc Nặc không dám bật đèn, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng rửa mặt xong lại trở về.
Nam chủ này thích lạnh băng cô tịch cùng hắc ám, biệt thự to như vậy bên ngoài có vệ sĩ, bên trong lại không có người, Nặc Nặc hẳn là ngoại lệ đầu tiên.
Nặc Nặc nhắm mắt lại, buộc mình phải ngủ.
Ngày mai còn muốn đi học.
Bởi vì sắp thi đại học, thứ bảy cũng không được nghỉ, mỗi tuần chỉ có một ngày chủ nhật nghỉ.
Nặc Nặc mê man thiếp đi, nhưng đến nửa đêm, nàng bị đói tỉnh.
Học cao trung rất dễ đói, một bữa không ăn là đói đến mức tay đều run rẩy.
Nặc Nặc mở to mắt, cô nhất định là nguời xuyên sách thảm nhất, cơm cũng không được ăn.
Cô cắn môi, an ủi chính mình ngủ nhanh lên, ngủ sẽ không đói bụng.
Đêm yên tĩnh, cô nghe được phòng khách có âm thanh cái gì rơi trên mặt đất, một tiếng vang lanh lảnh, ngay sau đó là một tiếng “rầm”, giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nặc Nặc do dự một chút, hé cửa ra một khe nhỏ.
Ánh trăng rơi đầy trên mặt đất.
Tiếng Cừu Lệ kêu rên truyền tới, anh tựa hồ đang chịu đựng nỗi đau cực đại, cả người đau đến nỗi cuộn tròn ở trên mặt đất.
Nặc Nặc bất chấp vui sướng khi người gặp họa, phản ứng như vậy hiển nhiên là đau tới cực hạn rồi.
Cứu người quan trọng.
Nam chủ mà chết thì cô cũng xong, cả đời này đều không thể quay về.
“Cừu tiên sinh.” Nặc Nặc chạy tới, hạ tuần tháng chín, đêm lạnh như nước. Cô định tới dìu anh: “Anh làm sao vậy?”
Cừu Lệ hoàn toàn không thấy rõ trước mắt là ai, nhưng có thể nghe thấy tiếng của cô, thực mềm mại nhu hòa, như gió tháng ba.
“Thuốc......”
“Thuốc gì? Thuốc ở đâu?”
“Bàn trà......”
Nặc Nặc không có cách nào nâng anh dậy, một người đàn ông trưởng thành cao lớn quá nặng. Cô vội vàng đi lấy thuốc.
Nặc Nặc trong lúc nôn nóng tìm thuốc thuận tay mở đèn lên, Cừu Lệ nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.
Thiên đạo luân hồi thật tốt......
Nặc Nặc bỗng nhiên nhớ tới tên nam chủ bá đạo tổng tài văn kia, không sợ trời không sợ đất nhưng lại bị bệnh đau dạ dày hành hạ đến chết đi sống lại.
Nặc Nặc rất nhanh tìm được thuốc: “Bao nhiêu viên?”
Cừu Lệ cầm lên, trên tay nổi đầy gân xanh, thật vất vả mở nắp lọ, trực tiếp đổ vào miệng.
Một lát sau, anh dường như đã khá hơn một chút.
Thần sắc dữ tợn biến mất hoàn toàn, anh bình tĩnh từ trên mặt đất đứng dậy.
Nặc Nặc trong lòng còn ghi hận anh, thấy anh không có việc gì, cũng không muốn giúp đỡ.
Ngay sau đó Cừu Lệ liền ngã lên người cô, anh đau lắm rồi, đứng không vững nữa.
Người đàn ông một mét chín, trực tiếp đẩy cô ngã nhào xuống sàn nhà. Nặc Nặc bị anh ép tới một hơi thiếu chút nữa không hồi lại được, cũng may trên sàn nhà trải thảm mềm, phía sau lưng cô không bị thương.
Chờ hơi thở của cô hồi phục bình thường.
Phát hiện tay nam chủ...... đặt ở nơi không tốt lắm.
Cừu Lệ thần sắc tái nhợt thống khổ, ý thức không rõ, chỉ biết mình đè lên một người.
Nặc Nặc vừa xấu hổ lại vừa tức giận, duỗi tay đẩy anh ra.
...... Đau quá.
Một giây sau khi cô gỡ tay anh ra, anh gục đầu, té xỉu trên cổ cô.
Nặc Nặc dùng sức lực lớn nhất cả đời này đẩy anh ra, từ dưới người anh chui ra, ngồi ở trên sàn nhà.
Cô thở phì phò, lần này thật sự tức phát khóc.
Nặc Nặc có một loại ảo giác...... cô sớm hay muộn cũng bị anh đùa chết. Loại đàn ông thô bạo này, xứng đáng đau đến chết.
Nặc Nặc nước mắt lưng tròng.
“Khốn nạn.”
“Bắt nạt người khác.”
“Không cho ăn cơm, tàn nhẫn đáng hận.”
Cô dùng hết tất cả vốn từ nghèo nàn của mình ra mắng Cừu Lệ.
Càng nghĩ càng tủi thân, xuyên thư đã đủ xui xẻo, ăn không đủ no, còn bị bắt nạt như vậy!
Nặc Nặc ngồi xổm xuống, nhìn người đàn ông bất tỉnh nhân sự.
Anh ta còn giết cô một lần.
Ma quỷ!
Cô tát một cái lên mặt nam chủ.
Nghĩ đến anh về sau nói không chừng lúc nào đó nổi điên rồi vẫn sẽ giết cô, Nặc Nặc lại cho anh một cái tát.
Sức lực cô không lớn, hai tiếng giòn giã, nhưng khồng hề lưu lại dấu vết gì.
Nặc Nặc từ trước đến nay rất ngoan, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm chuyện xấu, đây là chuyện 'ác độc' nhất cả hai đời cô làm.
Cô thật sự triệt để chán ghét người đàn ông này.
Nước mắt cô lăn dài: “Cái tên khốn này...... Xấu xa chết đi được.”
Nặc Nặc bình tĩnh một hồi lâu, trở về phòng mặc nội y vào, lại mở cửa đi ra ngoài gọi người. Bệnh bao tử có thể nặng có thể nhẹ, để Cừu Lệ ở đây không phải biện pháp.
Cấp dưới của anh vội vội vàng vàng đưa anh đến bệnh viện.
Nặc Nặc lúc này mới về phòng ngủ một lần nữa.
Ban đầu cô chỉ là đói bụng, lúc này còn thêm ngực đau.
Nặc Nặc không ngủ được, bấm tay tính toán.
Ngày rời xa Cừu Lệ, còn tám tháng.
~
Cừu Lệ tỉnh lại, mặt vô cảm nhìn hoàn cảnh bốn phía.
Dạ dày anh vẫn còn đang đau, anh nhịn đau một trận, không rên một tiếng.
Anh đang ở bệnh viện.
Dì Trần thấy anh tỉnh, vội vàng bưng cháo loãng đến: “Cừu thiếu.”
Cảnh tượng này, Cừu Lệ không thấy ngoài ý muốn.
Bệnh bao tử của anh mỗi lần tái phát, tỉnh lại đều ở chỗ quỷ quái này.
Nhưng mà lần này lại không giống......
Anh mặt đầy âm lệ mà đẩy cháo ra, lạnh lùng nheo mắt, sờ sờ mặt mình.
Thật không may, anh có lẽ là làm nhiều chuyện xấu. Ngủ không an ổn, té xỉu cũng không an ổn.
Hai tiếng giòn giã kia.
Còn có cô nũng nịu mắng anh xấu xa, tất cả anh đều biết.
Rõ ràng.
Đuôi mắt anh hiện lên màu đỏ nguy hiểm, rất tốt.