Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70

Chương 21: Chương 21: Cô, cô kết hôn?




Edit: Tiểu Đặng

Lưu Cầm từ trong nhà đi ra, đi ngang qua nhà Tôn doanh trưởng, vừa vặn gặp phải vợ hắn đang chuẩn bị ra ngoài, hai người nhìn nhau cũng không chào hỏi gì, Lưu Cầm quay đầu nhìn cô ta một cái, lắc lắc đầu tiếp tục đi về hướng Diệp gia.

Lưu Cầm mang cho Diệp gia ít bánh nướng áp chảo nhà mình làm, trong nhà không có việc gì, thuận tiện cùng Diệp mẫu nói chuyện phiếm trong chốc lát.

“Tiêu Diệu Linh nhà bên cạnh lại đi ra ngoài rồi, cũng không biết là làm gì......” Con cái cũng mặc kệ, hai ngày trước Tôn doanh trưởng không có ở nhà, mấy đứa trẻ nhà cô ta đói đến mức phải chạy sang nhà cô ăn ké cơm.

Lưu Cầm cầm chút đồ ăn sang cho con nhà cô ta, muốn xem khi nào cô ta trở về nói mấy câu, để khi nào cô ta ra ngoài tốt xấu gì cũng nên chuẩn bị tốt cho bọn trẻ ở nhà, đừng để bọn nhỏ bị đói, kết quả cô ta tỏ vẻ lạnh nhạt nói ăn hết nhiều hay ít còn trả cô, giống như cô là luyến tiếc về chút đồ ăn này vậy, nhớ tới liền tức.

Diệp mẫu không quen nhà hàng xóm này cho lắm, lúc mới dọn đến cũng có đến chào hỏi, nhưng thấy người ta không tha thiết, về sau cũng không qua lại nhiều.

Diệp mẫu tốt xấu gì cũng từng cùng người ta nói một hai câu, còn Giản Dao chính là đến nói cũng chưa cùng người ta nói qua, khi nào chạm mặt thì chỉ gật đầu một cái cũng tính là chào hỏi rồi. Nhưng tính ra mấy đứa trẻ nhà cô ta, có chơi cùng Điền Gia Tuấn và tiểu bạch hai lần.

“Ngoài ra, còn nghe nói Tề Lan cháu gái nhà chính ủy và Vương Kiến Quân đang hẹn hò, đoán chừng không bao lâu nữa thì kết hôn.”

Ánh mắt Giản Dao chớp mắt, hỏi một câu: “Vương Kiến Quân là?”

“Là liên trưởng bộ binh của tiểu đoàn ba.” Lưu Cầm trả lời xong, lại nhỏ giọng nói: “Nghe nói trong nhà có chút bối cảnh, bằng không vợ chính ủy làm sao có thể nhìn trúng.”

Nói xong Lưu Cầm bĩu môi.

Cô không ưa cái bà chính ủy phu nhân này cho lắm. Chính ủy nguyên bản là có một người vợ nguyên phối, người này là vợ sau. Rõ ràng chính mình cũng là từ nông thôn đến, còn chướng mắt những người như bọn họ. Đừng tưởng rằng khuôn mặt bà ta lúc nào cũng tươi cười, mà Lưu Cầm nhìn không ra được.

Cô ấy nhìn người luôn rất chuẩn.

Vợ chính ủy chỉ thích qua lại với những người nhà có bối cảnh, còn đối với mấy người xuất thân chân đất như bọn họ, cũng chỉ khách khí bên ngoài thôi.

Giản Dao hiểu rõ.

Cô cũng cùng vợ chính ủy không thân, có chạm mặt vài lần. Nhìn vẻ mặt cười nói nhẹ nhàng khi nói chuyện của vợ chính ủy, khiến cho cô đặc biệt liên tưởng đến bạch liên hoa. Tề Lan lớn lên có một khuôn mặt tương tự vợ chính ủy, nhưng lại là người đầu óc đơn giản, liếc mắt một cái người khác cũng có thể nhìn thấu, không thể không nói, Tề Lan so với cô của cô ta còn kém xa.

Hai người này Giản Dao đều không thích lắm. Nhưng mà cô cũng không ngốc, người ta dù sao cũng là phu nhân lãnh đạo, cho dù có không thích thì cũng không thể đắc tội.

“Dao Dao, con không phải muốn vào thành phố sao?” Nói hai câu, Diệp mẫu mới nhớ ra. Cô có nói muốn mua mấy quyển sách để đọc giết thời gian.

Giản Dao gật đầu. Lý Thanh Thanh gửi thư cho cô nói con trai cô ấy sinh non, cơ thể hơi yếu, sữa cô ấy không đủ, hỏi xem cô có thể nghĩ cách mua giúp hai hộp sữa bột được hay không.

Việc này Giản Dao khẳng định là sẽ giúp, cô đã mua hai hộp sữa bột, còn sắp thêm mấy bộ quần áo mà hai tiểu gia hỏa mặc khi còn nhỏ.

Sau khi gửi đồ cho Lý Thanh Thanh, Giản Dao đột nhiên nghĩ đến hiện tại đã là năm76.

Chẳng bao lâu nữa, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.

Cô nhớ rõ kỳ thi đại học đầu tiên, nữ chính cũng tham gia, còn đỗ đại học. Về sau, dẫn theo mấy đứa con thuê phòng trọ ở gần trường học, vừa đi học vừa tìm cách kiếm tiền......

Giản Dao cũng không có tham vọng gì lớn, cô không muốn một lần nữa trải qua kỳ thi đại học. Nhưng mà Giản Đông Lai có thể đi thi. Hắn cũng chỉ mới nghỉ học không bao lâu, kiến thức trong đầu chắc vẫn còn có thể dùng, chỉ cần cố gắng thì nhất định có thể thi đỗ, nếu mà thi không đỗ thì cô sẽ nghĩ cách cho hắn để hắn làm buôn bán, nói chung là vẫn tốt hơn so với việc làm ruộng, Giản Dao đã thay hắn quyết định xong, trước tiên cứ thi đại học, nếu thi không đỗ lại nói sau.

Cô đi chuẩn bị trước sách giáo khoa cho hắn, mấy bộ sách toán lý hóa, nữ chính chính là ôn tập bằng sách này, bằng cấp của cô ấy không cao bằng Giản Đông Lai, còn bỏ bê việc học lâu như vậy cũng thi đỗ đại học, không lý nào Giản Đông Lai lại thi không đỗ.

“Vậy bọn nhỏ lại phải làm phiền mẹ rồi, mẹ, con sẽ về sớm.”

Diệp mẫu có chút không yên tâm: “Con đi một mình có sao không, nếu không chờ Vệ Đông được nghỉ rồi cùng đi với con?”

Giản Dao: “Không có việc gì đâu ạ, tiểu Hứa đưa con đi mà.”

Giản Dao thay quần áo, tiểu Hứa đã chờ sẵn ở cửa.

Vào đến thành phố, tiểu Hứa mở cửa xe cho Giản Dao.

“Chị dâu, em đi làm việc trước, khi nào chị xong việc thì cứ chờ em ở cửa hiệu sách.”

Giản Dao xuống xe, nói: “Chị không vội, cậu cứ đi làm việc của cậu đi.”

Chờ mọi người rời đi, Giản Dao bước vào hiệu sách, có lẽ vì hôm nay là ngày đi làm, nên bên trong không có nhiều người lắm, Giản Dao thấy được có mấy đứa trẻ đứng ở trước kệ sách đang cầm quyển sách nhỏ xem đầy thích thú.

Giản Dao đi xung quanh, thấy được một quyển《 Mười vạn câu hỏi vì sao? 》, cô rút quyển sách từ trên kệ ra, sau đó nhìn lướt qua, không thấy được thứ mình muốn.

Giản Dao nhìn quanh một chút, liền thấy một ông cụ mặc một bộ quần áo lao động màu xám ngồi ngay ngắn sau quầy, cô đi đến tính tiền.

Ông cụ giương mắt nhìn, lướt qua sách trong tay cô rồi báo giá.

Giản Dao thanh toán tiền, hỏi: “Lão bản, cho cháu hỏi một chút, trạm thu mua phế phẩm ở đâu vậy?”

Nữ chính chính là tìm sách ở trạm phế phẩm, cô cũng muốn đi thử thời vận một chút.

Ông cụ nhìn cô một cái, nói: “Ra cửa rẽ phải, cứ đi thẳng là có thể thấy được.”

“Cảm ơn lão bản.”

Giản Dao cầm cuốn sách, sau đó dựa theo địa chỉ cho chủ quán, đi bộ mấy phút liền đến trạm thu hồi phế phẩm, cô nhấc chân đi vào.

Một bà thím nhìn cô một cái, cười nói: “Nha, tiểu cô nương xinh dẹp như này tới đây làm gì, cẩn thận một chút, trên mặt đất loạn lắm, đừng để bị vướng ngã.”

“Cảm ơn thím.” Giản Dao cười cười, nói: “Nghe nói sách vở ở đây khá tiện nghi, cháu ghé qua xem một chút.”

Bà thím cũng không hỏi nhiều, chỉ chỗ cho cô: “Cháu đi thẳng vào trong, trong phòng ở bên trái ý, tất cả đều là sách vở báo chí đấy, cháu muốn tìm gì thì tự mình tìm, rồi đi ra tính tiền.”

Giản Dao đi vào trong, nhìn cả phòng sách vở lung tung lộn xộn, nhíu mày.

Có hơi bẩn và bụi bặm, Giản Dao ngồi xổm xuống tùy tiện lật tìm. Nhìn thấy quyển sách nào thú vị thì lại đặt sang một bên. Một lúc sau, cô phủi sạch bụi bám trên tay, thở dài.

Cái gì mà sách toán lý hóa cô một quyển cũng không nhìn thấy, như thế nào mà nữ chính tìm một lát là đã đủ rồi, còn tìm được đồ tốt nữa chứ. Quả nhiên là hào quang nữ chính, Giản Dao cảm thán một câu, cô không có cái vận khí này.

Giản Dao từ mặt đất đứng dậy, cầm lấy mấy cuốn sách đã chọn tốt đi ra ngoài.

Bà thím nhìn thoáng qua sách trong tay cô, nói: “Một hào một quyển, sáu hào.”

“Đây ạ.” Giản Dao thanh toán tiền, đi ra khỏi trạm thu mua phế phẩm. Vừa đi đến chỗ đầu một cái hẻm, bỗng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động. Cô dừng lại một chút hướng bên trong nhìn thoáng qua, liền thấy một người bọc kín mít hoang mang rối loạn từ bên trong chạy ra......

“Đứng lại, đừng chạy!”

Người kia đụng trúng người Giản Dao, hoảng loạn ngẩng đầu.

“Cô......” Giản Dao mới vừa mở miệng, người kia liền nhét cái túi bọc trong tay vào trong ngực cô rồi chạy.

Giản Dao trợn mắt há hốc mồm, không biết vì cái gì lại nhét đồ vào ngực cô. Cô nhìn túi bọc trong lòng, khi thấy đồ vật bị lộ ra bên trong ánh mắt cô liền thay đổi. Nhìn trái nhìn phải, không tiếng động mà thu đồ vật vào trong không gian.

Ngay sau đó, một đám người mang theo băng đeo tay màu đỏ lao tới. Nhìn thấy Giản Dao, trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm, một người đàn ông đeo kính đi lên phía trước, nhìn cô hai lần, đôi tay đặt ở sau lưng, có vẻ là người đứng đầu.

“Vị đồng chí này, xin hỏi cô vừa nãy có thấy một người trông lén lút chạy qua đây không?”

“Có thấy một người không rõ mặt lắm chạy về hướng bên kia.” Giản Dao nhìn qua kiểu tóc bổ luống của hắn, yên lặng dời tầm mắt, chỉ phương hướng cho bọn họ.

Người dẫn đầu ném cho người bên cạnh một ánh mắt, người này lập tức dẫn theo mấy người đuổi theo phương hướng Giản Dao chỉ.

“Còn có việc gì không?” Giản Dao hỏi: “Nếu không có việc gì, tôi có việc phải đi.”

Người dẫn đầu nhìn cô một cái, nắm tay đặt bên miệng khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Vị nữ đồng chí này, chúng tôi là đội giám sát, tôi là đội trưởng, cô gọi tôi đội trưởng Lý là được.”

“Nga.” Giản Dao nói: “Đội trưởng Lý, tôi có thể đi được chưa?”

Đội trưởng Lý nghiêm trang nói: “Là như thế này, chúng tôi vừa nãy là đang truy bắt phần tử khả nghi, cô vừa lúc xuất hiện ở chỗ này, lại cùng người kia chạm qua mặt. Vì sợ bị hiểu lầm, còn mời cô phối hợp điều tra......”

Giản Dao nhìn hắn một cái, đánh gãy lời hắn, nói. “Đội trưởng Lý, tôi chỉ là đi ngang qua, mới từ trạm thu mua phế phẩm đi ra, tìm mấy quyển sách, anh nếu không tin có thể đi hỏi một chút, tôi tranh thủ thời gian, còn phải về bộ đội nữa.“. Bạn đang đọc truyện tại — TRUМtrц yeЛ.VЛ —

Đội trưởng Lý ánh mắt sáng lên, bộ đội? Lại không dấu vết đánh giá Giản Dao, chẳng lẽ là văn nghệ binh? Khó trách lớn lên đẹp như vậy.

Lý đội trưởng càng tâm động, trên mặt mang theo cười: “Về bộ đội hả, được được được, gặp mặt tức là có duyên, nếu không chúng ta trao đổi phương thức liên hệ......”

Giản Dao cười như không cười nhìn hắn một cái, nói: “Cũng được, tôi đưa số điện thoại trong bộ đội của chồng tôi cho anh, anh có việc thì cứ liên hệ với anh ấy.”

Lý đội trưởng như bị sét đánh, “Cô, cô kết hôn?”

“Đúng rồi, tôi còn phải về nhà cho bọn nhỏ ăn nữa.” Giản Dao vô ngữ nói.

“Con, con cũng đã có?” Lý đội trưởng đau lòng nhìn cô, tình yêu của hắn cứ như vậy tiêu tán?

Giản Dao:......

Giản Dao nhìn vẻ mặt không thể tin được của hắn, khóe miệng giật giật.

Ai không biết còn tưởng rằng cô làm gì hắn.

“Đội trưởng Lý, vậy tôi xin phép đi trước.”

Không chờ hắn phản ứng lại, Giản Dao đã rời đi. Đội trưởng Lý cùng mấy người bên cạnh hắn cũng không ngăn cản cô, Giản Dao nhẹ nhàng thở ra.

Giản Dao đi đến cửa hiệu sách, cô đã hẹn tiểu Hứa là chờ ở chỗ này. Giản Dao đứng một lúc, móc từ trong túi ra một viên kẹo cho vào miệng.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào, Giản Dao nghiêng đầu qua xem, là một đám tiểu tử mười mấy tuổi vây quanh ở một chỗ không biết đang làm gì.

Giản Dao thu hồi tầm mắt, chỉ là âm thanh bên kia không chịu khống chế cứ lọt vào tai cô.

“Mày cái thằng chó này, thả tao ra!”

“Trả đồ lại cho tôi.”

“Đồ gì? Ai lấy đồ của mày? Ai, bọn mày có thấy không?”

“Không có a, nào có đồ gì đâu, không nhìn thấy.”

Một đám người cùng nhau cười đùa.

Giản Dao nhíu mày, bên kia vẫn còn tiếp tục.

“Dược, cầu xin cậu, ông nội của tôi bị bệnh, ông ấy đang rất cần thuốc này, cậu trả lại cho tôi, muốn tôi làm cái gì tôi cũng nguyện ý.” Một giọng nói khàn khàn đau khổ cầu xin.

“Như vậy đi, giày tao bị bẩn rồi, mày liếm sạch sẽ cho tao.” Một thiếu niên mắt híp liếc nhìn hắn một cái, ác liệt nói: “Đây chính là ba tao tốn nửa tháng tiền lương mua cho tao, liếm sạch sẽ một chút, bằng không tao liền ném đồ mày muốn xuống sông.”

Ding ding

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.