Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70

Chương 22: Chương 22: Lần sau lại thu thập hắn




Edit: Linn

Hắn giơ giơ gói thuốc trong tay lên.

Đối mặt uy hiếp của hắn, bàn tay gầy gò dưới ống tay áo của cậu thiếu niên chặt chẽ nắm chặt.

“Còn tao còn tao nữa, mặc dù tao đeo giày vải, nhưng mà tao cũng không chê, mau liếm đi.”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, cứ từ từ từng người một.”

“Có nghe thấy không, Cố Quân, nhanh lên.”

......

Cố Quân trầm mặc cúi đầu, sau đó chậm rãi hạ thấp chân, vừa định quỳ xuống thì một giọng nữ vọng vào tai hắn.

“Đừng nghe bọn họ.”

Giản Dao cau mày đi tới, nhìn nhóm người này đều là thiếu niên mười mấy tuổi. Mới bao lớn mà đã biết bắt nạt người khác, Giản Dao nhìn không chịu được.

“Mấy đứa nhóc này đang làm gì thế, khi dễ người khác rất vui sao?”

Tên mắt híp không kiên nhẫn quay đầu, đang định nói không phải chuyện của mày, thì chợt nhận ra người đến là một chị gái xinh đẹp, lời vừa đến cổ họng đã lập tức nuốt xuống, hắn cười hì hì nói: “Chị à, nó chính là chó con nhà địa chủ, chúng tôi đây là đang cải tạo nó thôi mà.”

Giản Dao nhìn bọn họ liếc mắt một cái, không nóng không lạnh nói: “Cải tạo người ta hay là muốn cướp của người ta? Còn muốn người khác liếm giày cho mấy người? Đây là cái tác phong gì đây, tôi thế nào lại thấy mấy người giống chó con nhà địa chủ hơn nhỉ?”

Làm như ai cũng không biết xả đại kỳ (?) vậy, Giản Dao mới không sợ bọn họ.

“Không cần cô quản.” Cố Quân ngước nhìn Giản Dao liếc mắt một cái, lạnh nhạt cự tuyệt.

Giản Dao nhìn hắn một cái, nói: “Tôi đây đang giúp cậu đấy, bị khi dễ thì phải biết phản kháng chứ.”

Cố Quân giật giật khóe miệng, cái xuất thân này của hắn, người khác nhìn thấy đều tránh né không kịp, cô lại muốn giúp hắn? Phản kháng, hắn dựa vào cái gì phản kháng, chỉ có hắn càng thảm thì những người đó mới có thể càng vui vẻ.

Nghe được Giản Dao nói, sắc mặt của đám người kia không tốt lắm, có người lắp bắp nói: “Tôi, chúng tôi chỉ là đùa giỡn với hắn...... Đúng, đùa giỡn thôi mà.”

Mắt híp Mã Hồng Quân hoàn toàn không còn hảo cảm gì với Giản Dao, nhà hắn chính là căn chính miêu hồng tam đại bần nông*, cô cư nhiên lại nói tác phong hắn có vấn đề.

(* căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.

Tam đại bần nông:Ba thế hệ nông dân nghèo)

Một chút ánh mắt cũng không có, tự nhiên lại giúp cái thằng nhóc thối tha này.

Tuy rằng rất tức giận, Mã Hồng Quân cũng không muốn chọc phải phiền toái.

Nhưng mà cứ như vậy bỏ qua Cố Quân thì hắn cũng không vui, tròng mắt vừa chuyển, trực tiếp ném gói thuốc trong tay vào con sông cách đó không xa.

Hắn còn cố ý khiêu khích nhìn Giản Dao một cái, sau đó gọi mấy người bên cạnh, cùng nhau xoay người bỏ chạy.

Lần sau lại thu thập hắn!

Giản Dao nhìn một loạt thao tác của bọn họ, sắp tức đến bật cười.

Còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên gầy yếu phía trước liền bùm một tiếng nhảy vào trong sông.

“Này......” Giản Dao há hốc mồm, vội vàng chạy đến bờ sông, nhìn thấy hắn biết bơi mới nhẹ nhàng thở ra.

“Này, cậu mau lên đây, đừng vớt làm gì!” Giản Dao thấy gói thuốc cũng đã tan, vớt đi lên cũng vô dụng.

Giản Dao nhìn thiếu niên kia cầm đám dược liệu ướt dầm dề rải rác vừa vớt lên, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt không biết là nước hay là nước mắt.

Hắn ngước nhìn Giản Dao liếc mắt một cái, Giản Dao nhìn đôi mắt đen kịt của hắn, dừng lại.

Cô thấy được sự tĩnh mịch cùng tuyệt vọng trong mắt hắn.

“Thuốc này vô dụng.”

Giản Dao nói: “Cậu mau trở về đi, thay đổi quần áo, đừng để bị cảm.”

Cố Quân nhìn cô một cái, cắn chặt khớp hàm, lý trí nói cho hắn, việc này không liên quan đến cô, kỳ thật hắn biết, lấy tính tình của Mã Hồng Quân dù hắn có làm theo lời hắn ta nói, hắn ta cũng sẽ không trả đồ lại cho hắn.

Nhưng mà, đó là hy vọng duy nhất của hắn.

Cố Quân vẫn không kìm được mà giận chó đánh mèo với cô, tuyệt vọng quát: “Đã nói là không cần cô lo!!!”

Thuốc không còn, hắn thật vất vả mới mua được, ông nội còn đang chờ hắn. Hắn biết, không có thuốc, ông nội chịu không nổi......

Cố Quân thất hồn lạc phách bước về nhà.

Giản Dao nhìn có chút không đành lòng, cũng không để ý đến việc bị quát.

Nhìn cậu nhóc mới 11-12 tuổi, gầy như cái xương sườn, đám người kia chắc là thường xuyên bắt nạt hắn.

“Cậu đừng đi vội, thuốc chị sẽ đền cho cậu, chị sẽ đưa ông nội cậu đi bệnh viện.”

Cô vừa rồi có nghe được, thuốc kia là để cho ông nội hắn, dựa vào biểu tình này của hắn, phỏng chừng ông nội bệnh rất nặng.

Bước chân Cố Quân dừng lại, trong mắt không còn tử khí trầm trầm, lóe lên hy vọng. “Có thật không?”

“Chị dâu!”

Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, liền nghe được tiếng tiểu Hứa từ nơi xa truyền đến.

Ánh mắt cô sáng lên, gọi tiểu Hứa qua đây.

“Tiểu Hứa, ông nội cậu ấy bị bệnh, chúng ta giúp một chút đưa nhà người ta đi bệnh viện đi.”

“Được ạ.” Tiểu Hứa cũng là một người có lòng nhiệt tình, vội vàng đồng ý.

Cố Quân liếc nhìn Giản Dao cùng người đàn ông mặc quân trang bên cạnh cô, “Tôi có tiền sẽ trả cho chị......”

Giản Dao nói: “Được rồi, mau đến nhà cậu đi.”

Cố Quân cũng không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng mang theo Giản Dao cùng tiểu Hứa đến nơi ở của hắn, hắn đi ở phía trước vội vàng chạy vào nhà.

“Ông nội, cháu về rồi đây!”

Cố lão gia tử yếu ớt mở to mắt, liếc nhìn cháu trai, vừa định nói gì đấy đã nhịn không được mà ho khan.

“Ông nội......” Cố Quân vỗ nhẹ lưng cho ông nội, rót cho ông một cốc nước.

“Lão gia tử, cháu cõng ông đi bệnh viện.”

Tiểu Hứa chủ động đi lên cõng Cố lão gia tử, quần áo Cố Quân ướt sũng cũng chưa kịp thay, nôn nóng chạy theo phía sau che chở.

Khi đến bệnh viện, vội vàng đăng ký tìm bác sĩ làm kiểm tra.

Giản Dao cầm hóa đơn đi thanh toán tiền rồi lấy thuốc, sau đó trở lại phòng bệnh, cô đưa thuốc cho Cố Quân, lại nhét cho hắn ít tiền giấy. “Ông nội cậu bệnh rất nặng, ở lại bệnh viên thêm hai ngày, chờ ông ấy hết bệnh rồi về.”

Cô vừa thấy Cố lão gia tử, liền nhớ tới người ông từng rất tốt với mình khi còn nhỏ.

Cố Quân gắt gao nắm chặt tiền trong tay, “...... Cảm ơn chị.”

Ngừng lại một chút, “Vừa nãy thật xin lỗi, em không nên quát chị.”

“Không có việc gì.” Giản Dao nhìn hắn, có chút mềm lòng. “Cậu về nhà thay quần áo đi. Đừng để đến khi ông nội cậu hết bệnh rồi, lại đến lượt cậu bị bệnh.”

Cố Quân gật gật đầu.

Thấy Giản Dao chuẩn bị rời đi, Cố Quân vội vàng mở miệng: “Chị ơi, em làm như thế nào để có thể tìm được chị? Em còn muốn trả lại tiền cho chị mà.”

“Chị không ở trong thành phố.” Giản Dao ôn thanh nói: “Tiền không cần trả vội, cậu hãy chăm sóc thật tốt cho ông nội của cậu đi, khi nào rảnh chị sẽ đến thăm ông.”

Trong túi có mấy viên kẹo, Giản Dao lấy ra tới đặt vào tay hắn. “Cho, chị gái phải về đây.”

Cố Quân cầm kẹo trong tay, ngây người nhìn theo bóng dáng cô rời đi.



Tiêu Diệu Linh hoảng loạn về đến nhà, nhớ tới một màn kia trong thành phố, tim cô ta vẫn còn đập thịch thịch.

Còn may gặp vợ của Diệp doanh trưởng, cô ta ném đồ vật cho cô, tranh thủ thời gian cho cô ta chạy trốn.

Cũng không biết Giản Dao thế nào, có bị bắt hay không, nghĩ vậy, Tiêu Diệu Linh có chút chột dạ, sau đó lại tự an ủi mình.

Hẳn là sẽ không có việc gì, Diệp doanh trưởng lợi hại như vậy, lại nói xuất thân bọn họ không có vấn đề, chỉ cần Giản Dao nói không biết là được, sẽ không chọc phải phiền toái.

Nghĩ vậy, Tiêu Diệu Linh lại đứng ngồi không yên, cô ta khi đó cùng Giản Dao nhìn nhau một chút, tuy rằng khuôn mặt cô ta bọc kín mít, nhưng lúc ấy cô ta hoang mang rối loạn, nhỡ đâu không cẩn thận lộ mặt, bị cô nhận ra được......

“Mẹ ơi, con đói.” Nghe được tiếng của con trai, Tiêu Diệu Linh lại bắt đầu khó chịu.

“Tự mình đến nhà ăn lấy cơm mà ăn.”

Tôn Tiểu Cường rất vui vẻ, đồ ăn mà đầu bếp nhà ăn làm còn ngon hơn mẹ cậu làm rất nhiều. Cố tình mẹ cậu lại không cho cậu đến nhà ăn ăn, lúc nào cũng muốn phải tự nấu, nấu xong lại không thể ăn.

Tôn Tiểu Cường lấy hộp cơm cùng tiền mẹ cho vui vẻ đi đến nhà ăn.

Tiêu Diệu Linh ngồi ở trong sân, vẫn luôn chú ý động tĩnh cách vách. Thẳng đến khi Giản Dao trở về, nghe được Diệp mẫu nhiệt tình giữ tiểu Hứa lại ăn cơm, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngày hôm sau.

Tiêu Diệu Linh đặc biệt mang ít bánh nướng áp chảo nhà mình làm sang tặng Diệp gia.

“Ai da, khách sáo quá.” Người tới là khách, Diệp mẫu vội vàng nhiệt tình chiêu đãi người ta.

Giản Dao ôm con ngồi xuống, cô còn không xác định, thấy cô ta hôm nay đột nhiên tới cửa, còn có ánh mắt cô ta nhìn mình đầy ẩn ý, là cô liền biết, chính mình không nhìn lầm.

Cái người ở ngõ nhỏ ngày hôm qua, chính là Tiêu Diệu Linh.

Tiêu Diệu Linh nhìn Giản Dao liếc mắt một cái, ánh mắt dừng trên đứa bé trong ngực cô.

“Đô Đô lớn lên thật xinh đẹp, trách không được vị kia nhà tôi vẫn luôn nhắc mãi là muốn sinh một đứa con gái đâu.” Tiêu Diệu Linh cười nói.

“Hắn cũng không nhìn xem dáng vẻ của mình, sao có thể so sánh được với Diệp doanh trưởng được?”

Cô ta sinh hai đứa con trai, lớn lên đều giống ba, một chút không giống cô ta. Cô ta thật là không dám sinh tiếp, người ta đều nói con gái giống ba, nếu mà thật sinh một đứa con gái, lớn lên trông giống ba nó cao lớn thô kệch vừa đen lại vừa cường tráng, có mà sầu thúi ruột.

“Tôn doanh trưởng trông cũng khá tốt mà, vừa cao lớn lại mạnh mẽ.” Diệp mẫu vội nói: “Lại nói, mẹ lớn lên đẹp như này, khẳng định con cũng sẽ không xấu.”

Tiêu Diệu Linh lắc lắc đầu, “Vẫn là thôi đi ạ, lại sinh tiếp, với mức lương này của hắn nuôi sao nổi.”

Chồng của cô ta là một người có hiếu, trừ bỏ một nhà bọn họ, còn phải tiếp tế cho ba mẹ hắn, huynh đệ hắn. Đừng nhìn Tôn Lập Đức là doanh trưởng, cuộc sống của cả nhà cũng rất chi li.

Cũng là doanh trưởng, nhìn cuộc sống của vợ Diệp doanh trưởng người ta xem, làn da dưỡng đến trắng nõn, tóc bóng loáng, quần áo mặc trên người không có một bộ nào cũ...... Không giống cô ta, cũng không biết bao lâu rồi chưa được làm quần áo mới, nhìn lại làn da thô ráp, với vết kén trên tay, Tiêu Diệu Linh sắc mặt buồn bã.

Diệp mẫu cũng có chút xấu hổ, vội nói: “Chăm trẻ con vất vả lắm, không sinh cũng khá tốt.”

Tiêu Diệu Linh gật đầu, ánh mắt nhìn hướng Giản Dao, chậm rãi nói: “Em gái Giản Dao có phải ngày hôm qua đi vào thành phố không?”

Giản Dao nhìn cô ta một cái, chậm rãi nói: “Có đi hiệu sách mua hai quyển sách.”

Tiêu Diệu Linh: “Mua sách nha, còn có thể học ít tri thức, cũng khá tốt.” Tiêu Diệu Linh có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô còn biết chữ.

Giản Dao cười một cái, “Chỉ là để giết thời gian thôi.”

Tiêu Diệu Linh xem vẻ mặt cô không có gì khác thường, cũng không nhắc tới chuyện ngày hôm qua, đoán rằng hôm qua không nhận ra cô ta, đang muốn yên lòng.

Liền nghe Giản Dao đột nhiên mở miệng, “Nói đến ngày hôm qua còn gặp được một việc kỳ quái......”

Tiêu Diệu Linh dừng lại, còn chưa kịp nói, Diệp mẫu liền hiếu kỳ nói: “Chuyện gì vậy?”

Giản Dao nói: “Ngày hôm qua mua sách xong, gặp được một người kỳ quái từ ngõ nhỏ chạy ra, đụng vào người con, không xin lỗi thì thôi, còn ném một túi đồ cho con, rồi chạy mất tiêu......”

Diệp mẫu nhíu nhíu mày: “Người này không phải là làm chuyện gì xấu đi? Ném đồ gì cho con?”

Tiêu Diệu Linh ở bên cạnh rũ mắt xuống, che khuất khác thường trong mắt.

Giản Dao: “Con cũng không biết, cô ta vừa chạy đằng sau liền có một đám người của đội duy trì trật tự đuổi theo, hỏi con có nhìn thấy người khả nghi nào hay không......”

“Sau đó làm sao?” Tiêu Diệu Linh nhịn không được hỏi.

“Sau đó tôi liền chỉ phương hướng cho bọn họ nha, cũng không biết bọn họ bắt được người đang tìm không.”

Tiêu Diệu Linh mím môi dưới, trong lòng bất mãn, không nghĩ tới cô lại là dứt khoát liền chỉ đường cho người ta như vậy.

Còn may cô ta không có bị người bắt được, mệt cô ta còn lo lắng cô có chuyện gì......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.