Buổi thiết triều sáng ở nội điện sâm nghiêm của Yên Trường Quốc
Bá quan văn võ đứng hai hàng nghiêm cẩn đợi ngôi cửu ngũ bước vào. Khi thái giám tổng quản hô to: “Hoàng thượng giá đáo!” một thân ảnh với long bào màu vàng sáng ưu nhã đi vào, các quan viên lập tức quỳ xuống, đồng thanh một lời: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế“. Hoàng đế với khuôn mặt lộ ra nộ khí, giọng cũng nhiễm phần nặng nề:
- Các khanh bình thân!
- Tạ ơn hoàng thượng.
Vào con đường quan trường bao năm, các quan viên đã học được khả năng nhìn sắc mặt đế vương để biết chuyện nào nên trình tấu ở thời điểm nào, tránh chọc giận hoàng thượng. Giờ nhìn sắc mặt của ngài ấy lúc này, ai cũng rụt rè phát hoảng, không biết rốt cuộc là chuyện gì lại khiến long nhan như cuồng phong bão tố thế này. Ai nấy im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi như là dò hỏi mà chỉ nhận về cái lắc đầu thật khẽ của đối phương. Lúc này, tổng quản liền bước ra thông truyền tiếp:
- Cho mời Tứ hoàng tử
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt nơi cửa điện, trông thấy một nam tử khí độ bất phàm đi vào, theo phía sau là một thị vệ đang áp giải một nam nhân khác có trang phục quân đội mà không phải của Yên Trường Quốc.
Tên thị vệ quăng nam nhân kia nằm rạp ra đất, sau đó cùng với Phương Chí Thanh quỳ gối thỉnh an theo đúng lễ nghi, được hoàng đế phất tay miễn lễ. Lúc này, Tứ hoàng tử mới đứng lên xoay đầu nhìn về tên nam nhân trên nền đất, bắt đầu tường thuật lại thật tỉ mỉ chuyện đã nói sơ qua trước đó với hoàng đế, để bá quan văn võ cùng rõ ràng vấn đề:
- Muôn tâu phụ hoàng! Mấy ngày trước nhi thần đi thị sát tình hình, ngẫu hứng muốn đến biên giới của Yên Trường Quốc với một trong những quốc gia lân cận. Nhi thần nghĩ đây là giải pháp tích cực để phòng bị sự rình rập bất ngờ từ các thế lực ngoại bang, cần được thực hiện thường xuyên. Chỉ là không ngờ thể nghiệm ban đầu, ám vệ của nhi thần lại thám thính được thực sự ở biên giới với Đại Nam có một đám binh lính đang dựng sẵn lều trại tạm ở góc núi khuất, cách không xa địa phận nước ta. Ám vệ này năng lực thực sự rất tốt, đã ẩn mình nghe ngóng được, có vẻ như bọn họ đang muốn tấn công vào Yên Trường Quốc chúng ta. Bọn người Đại Nam này thực sự quá tham lam, dã tâm không nhỏ. Nhi thần lập tức bày kế cho một toán người mặc áo đen vào đó hành thích gây nhiễu loạn đội hình, cũng tìm cách bắt sống tên chủ tướng về tra hỏi. Có điều tên chủ tướng này khá lợi hại nên người của nhi thần đã để xổng mất, nhưng toàn quân còn lại đã bị nhi thần bắt về. Đây là một trong số đám binh sĩ đó. Rõ ràng là đám bọn họ muốn gây chiến trước, xin phụ hoàng xem xét và định đoạt.
- Thật ngạo mạn. Chúng xem Yên Trường Quốc ta là cỏ rác hay sao. Các ngươi nghĩ xem vì nguyên cớ gì những kẻ này lại ngang nhiên dẫn quân đến gây chiến?
Quan viên vẫn còn đang im lặng phân tích kỹ lưỡng vấn đề. Ở một bên vị trí đối diện với Tứ hoàng tử, thái tử Phương Chí Viễn cũng trầm ngâm không thể tin được chuyện Đại Nam chủ động sinh sự. Thực lực hai nước cân bằng, xưa nay hai bên luôn rất dè chừng nhau. Nếu chuyện như thế này xảy ra, tất có một thế lực liên minh với Đại Nam, bọn họ mới dám hành động lớn mật như vậy. Nhưng nếu đã có nơi giúp sức, sao Tứ đệ có thể dễ dàng đột kích bắt sống đám người kia được chứ. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Chí Viễn ôm một bụng hồ nghi cũng chưa vội lên tiếng thì ở phía bên kia Tứ hoàng tử đã tiếp tục lý luận của mình:
- Theo phán đoán của nhi thần, trước giờ bọn người Đại Nam giữ vững quan hệ bình hòa vì kiêng dè thực lực của chúng ta. Nhưng là chúng ta vừa trải qua một đợt đại nạn châu chấu, thiệt hại lớn về tài lực. Có lẽ khi biết được thông tin này, bọn họ nghĩ đây hẳn là cơ hội nên mới cả gan tìm đến, mưu đồ bành trướng lãnh thổ. Bọn họ dám xem thường chúng ta như vậy, chúng ta sao có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Kính xin phụ hoàng điều động binh mã, nhanh chóng cho bọn Đại Nam kia một bài học nhớ đời, tưởng dễ dàng ức hiếp chúng ta hay sao.
Hoàng đế nghe Tứ hoàng tử nói chí phải, đôi mắt liếc sang tên binh sĩ bị bắt về, cũng muốn nghe thử một chút nguyên nhân chính xác của lần gây hấn này, liền bảo một vị quan chuyên trách việc đi sứ, dùng thứ ngôn ngữ của Đại Nam tra hỏi. Sau một lúc hỏi mãi, tên binh sĩ vẫn cứng đầu không đáp lại, hoàng đế trông thấy cũng đã mất kiên nhẫn. Chuyện đã quá rõ ràng, nếu không có động thái đáp lại, vị thế của Yên Trường Quốc đối với các thế lực ngoại bang sẽ bị tuột dốc, sau này sao có thể ngẩng cao đầu với những quốc gia lân cận đây. Còn nữa, khi Yên Trường Quốc quốc trở thành một nước yếu kém trong mắt tất cả, rất dễ đối mặt với nhiều nguy cơ gây chiến từ khắp nơi. Cho nên, trận chiến khẳng định thực lực lúc này là cần thiết, không thể không đánh. Ngó qua tên binh sĩ cứng đầu, hoàng đế đã giận lại càng sục sôi ngọn lửa căm phẫn, hạ lệnh mang ra ngoài xử trảm cùng toàn bộ đám người bị Chí Thanh bắt về. Ý hoàng đế đã quyết, thù này nhất định phải báo.
Sau khi có quyết định cuối cùng, ngôi cửu ngũ bắt đầu bàn bạc cùng quan viên kế sách xuất binh lần này, chọn ra nhân tài lãnh binh tiến đánh Đại Nam. Thẩm đại tướng quân trẻ tuổi tài cao, cũng là đại nhi tử của Lễ bộ thượng thư, người đang rất được hoàng đế trọng dụng tất nhiên được đề cử làm chủ tướng. Ngay lúc hoàng đế sắp sửa đưa ra quyết định, Ngũ hoàng tử Phương Chí Quân lại bước ra chắp tay phía trước, khom người nói:
- Nhi thần có vài lời muốn nói, xin phụ hoàng nghe thử xem được không?
Hoàng đế nhìn thấy phong thái Chí Quân thời gian gần đây trở nên đĩnh đạc, cảm thấy hài lòng vì đã chọn đúng đối tượng ban hôn cho nhi tử này. Ban đầu còn lo lắng không yên khi thấy Ngũ hoàng nhi cứng đầu phản kháng, không ngờ rất nhanh đã có thể thông suốt, chấp nhận hôn sự và thay đổi ngày càng ưu tú hơn. Hiện tại, hoàng đế thấy nhi tử này bước ra góp ý, phỏng đoán chắc là muốn xin một cơ hội kiến công lập nghiệp, thế nên đôi mắt ông dành cho Ngũ hoàng tử lại đậm thêm phần hài lòng. Ông nghĩ cũng nên cho Ngũ hoàng nhi một cơ hội thể hiện bản lĩnh, giao lại vị trí chủ tướng cho nhi tử này, cũng sẽ điều động Thẩm tướng quân theo sát giúp đỡ để toàn quân giành được thắng lợi mỹ mãn. Dẫu sao Chí Quân cũng sắp trở thành muội phu của Thẩm tướng quân, như vậy càng giúp quan hệ hai bên thân lại càng thân. Như vậy thật tốt!
Hoàng đế tự suy đoán, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ nghe Chí Quân chủ động đề nghị, khóe môi câu lên nụ cười nhẹ khó thấy:
- Ngũ hoàng nhi muốn gì cứ nói, phụ hoàng nếu thấy hợp lý tất nhiên sẽ chấp thuận.
- Vâng, thưa phụ hoàng. Nhi thần cảm thấy Thẩm tướng quân là nhân tài trăm năm hiếm gặp, đúng là nhân tuyển tốt để lãnh binh. Nhưng nhi thần nghĩ nên để tướng quân ở vị trí phó tướng. Chủ tướng nên là một trong các huynh đệ nhi thần, để có cơ hội vì nước lập công. Chúng nhi thần được ăn sung mặc sướng, hưởng thụ cuộc sống thoải mái bao năm, giờ đã đến lúc cống hiến sức lực của mình rồi ạ!
Nụ cười nhạt vừa nãy trên gương mặt hoàng đế lúc này càng sâu. Ông đoán có sai đâu, Chí Quân của ông đã trưởng thành rồi. Bây giờ chỉ cần đáp ứng cho nhi tử này lãnh binh xuất chinh, chờ khi chiến thắng trở về thì ban thưởng trọng hậu, giúp Chí Quân củng cố thêm thực lực, sau này ông có thể yên tâm trông cậy vào Chí Quân trong việc phò tá thái tử lên ngôi. Đối với Tứ hoàng tử, hoàng đế trong lòng cũng rất thưởng thức. Trong mắt ông, Chí Thanh chính là một con hổ dũng mãnh còn Chí Viễn là một con rồng mạnh mẽ. Có câu “long hổ tranh hùng”, dù chưa từng phát hiện dấu hiệu khả nghi nào từ Chí Thanh, hoàng đế vẫn cảm thấy tốt nhất không nên cho Tứ hoàng nhi cơ hội mở rộng thế lực, sợ hắn có lúc nào đó mờ mắt, tìm cách tranh đoạt với thái tử thì hoàng cung lại nhấc lên một hồi sóng gió. Thế nên Chí Quân là lựa chọn tốt nhất trở thành cánh tay đắc lực của thái tử. Hoàng đế lại hỏi Chí Quân:
- Vậy Ngũ hoàng nhi nghĩ ai sẽ là người thích hợp nhất. Là con muốn nhận lấy vị trí chủ tướng phải không?
- Dạ không, nhi thần làm sao đủ năng lực gánh trên vai trọng trách to lớn này. Nhưng nhi thần lại cảm thấy thái tử ca là người thích hợp nhất. Huynh ấy là trữ quân, dùng chiến công lần này chứng minh năng lực, giành lấy sự tin phục của mọi người là chuyện tốt. Xin phụ hoàng chuẩn tấu.
- Chí Quân, chủ kiến này phụ hoàng thấy không ổn chút nào. Thái tử còn cần học hỏi chính sự với phụ hoàng thêm nữa. Trận chiến nổ ra có khi phải mất cả năm trời hoặc hơn mới phân định thắng bại. Chẳng lẽ để cho thái tử đi lâu như vậy sao?
- Phụ hoàng, đạo trị nước trước giờ thái tử ca đã tiếp thu rất tốt rồi. Phụ hoàng cũng công nhận huynh ấy xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, vậy thì đâu cần phải học hỏi thêm. Ngược lại, nhi thần nghĩ điều thái tử ca nên học chính là binh pháp. Việc ra trận lần này là một cơ hội cho thái tử ca học tập thật tốt để sau này chính thức kế vị, có thể thông tuệ tất cả, dùng văn thao võ lược, mưu trí hơn người để mang tới bình an hạnh phúc cho mọi người.
- Nhưng...
Hoàng đế còn đang muốn tiếp tục phản bác ý kiến của Chí Quân, trong lòng ẩn ẩn sự thất vọng vì nhi tử này lại không như ông nghĩ, đem kỳ vọng nhen nhóm trong tư tưởng ông đặt hết trên vai thái tử. Thì ngay lúc này, Chí Viễn cũng bước ra, lên tiếng chen ngang vào cuộc đối thoại của phụ hoàng và Ngũ đệ:
- Dạ, nhi thần đồng ý xuất chinh, xin phụ hoàng cho phép.
- Con.... Hai đứa các con sao lại hồ đồ như vậy?
- Ngũ đệ nói đúng, nhi thần là thái tử rất cần học hỏi để nắm vững mọi thứ trong tay. Sau này mới có thể tự tin nhận lấy trọng trách phụ hoàng giao lại. Hơn nữa đây là lúc cống hiến cho xã tắc, nhi thần tin có Thẩm tướng quân chỉ điểm, nhất định giành được thắng lợi.
Nhìn thái độ cương quyết của Chí Viễn, hoàng đế thở dài buồn bực, rồi cũng chỉ có thể chấp nhận chủ ý này. Còn về phần Chí Viễn, đúng thật là hắn rất muốn góp sức cho nước nhà, ngoài ra thì cũng có chút tư tâm, muốn dùng chiến công sau này đổi lấy ý chỉ ban hôn của phụ hoàng để thú Vân Ngọc về làm thê tử. Trong thời gian tới, hắn sẽ thu xếp cho cha con Vân Ngọc một thân phận mới, để không quá cách biệt với địa vị của hắn hiện nay, tránh cho phụ hoàng phản đối và buồn phiền ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe của người. Mai sau hắn kế vị, phụ hoàng giao hết quyền lực rồi thì sẽ không can thiệp vào quyết định của hắn nữa, coi như giải quyết xong khó khăn về hôn sự với Vân Ngọc bé nhỏ đáng yêu của lòng hắn.
Từ đầu đến cuối, ngoài lúc vạch trần dã tâm của nước Đại Nam, Tứ hoàng tử không hề xen vào cuộc đối thoại của ba người bao gồm phụ hoàng của hắn, thái tử và Ngũ đệ. Hắn đứng một bên, che giấu sự quỷ quyệt, tàn độc của bản thân, bày ra phong thái tận tụy, luôn nghĩ cho đại cuộc, hòng che mắt phụ hoàng, giảm bớt sự nghi ngờ luôn hiện hữu trong tim phụ hoàng đối với hắn. Chờ cho đến khi hoàng đế hạ khẩu dụ trao cho thái tử vị trí chủ tướng, phó tướng là Thẩm tướng quân, đáy mắt Tứ hoàng tử càng đậm thêm vẻ âm tàn, lãnh khốc nhưng lại được hắn cụp mắt che giấu.
Thời gian gấp rút, sau khi bãi triều, Phương Chí Viễn nhanh chóng quay về, muốn thu xếp ổn thỏa cho Vân Ngọc mới yên tâm ra chiến trận. Khi bóng lưng thái tử vừa khuất khỏi hoàng cung, Chí Quân làm như đi ngang qua cỗ xe ngựa của Tứ hoàng tử để ngồi lên cỗ xe ngựa của mình. Bước chân hắn thật chậm, dừng lại ở rất gần vị trí của Chí Thanh mới giả vờ tìm kiếm ngọc bội kỷ niệm bị đánh rơi, thực chất để hỏi thăm dụng ý của Tứ hoàng huynh trong chuyện xảy ra ở nội điện. Theo như hiểu biết của hắn với Tứ ca, thời gian bày mưu tranh cướp vị trí cửu ngũ còn không đủ, sao có thể vì lo nghĩ cho nước nhà mà bỏ công bỏ sức, đi thị sát biên giới thường xuyên, lại còn thuận lợi tóm gọn các tướng sĩ Đại Nam nữa. Vậy thực lực chân chính của Tứ ca lớn chừng nào, có điều gì bất thường hay không đây. Và vì sao Tứ ca lại sai hắn đưa ra chủ ý dường như có lợi cho thái tử ca như vậy?