“Hà Lẫm, phía Hoài An Môn thế nào rồi ?” Tôi uống trà hỏi
“Giáo chủ, bên đó nói không muốn để giáo ta khống chế bọn họ” Hà Lẫm trả lời.
“Vậy tức là Vũ Văn Thích không giữ lời hứa”
“Đúng, bọn họ nói Môn chủ đã không còn là Vũ Văn Thích, mà là Vũ Văn Thiều Li, cho nên không cần biết Vũ Văn Thích đã từng nói gì” Lâm Hiến thường bước lên nói.
“Hoài An Môn lôi kéo được bao nhiêu môn phái rồi ?”
“Có Mộ Dung Sơn trang, Thiếu Lâm, Côn Lôn và gần đây nhất là Kì Hạp Cung, còn có vị Khưu Cập Tiên kia nữa. Vốn dĩ còn muốn lôi kéo Khúc trang, kết quả không biết vì sao Khúc Diệp Thương cự tuyệt”
“Bọn họ nhất định là nhìn thấy Giáo chủ đã từng đối xử Khúc trang như thế nào nên mới muốn lôi kéo bọn họ để khuếch trương thanh thế, không ngờ Khúc Diệp Thương lại cự tuyệt” Bạch Khải cười nói.
“Sao” Tôi nhẹ nhàng lên tiếng. “Khưu Cập tiên kia đâu ?”
“Khưu Cập Tiên là thuyết khách, nên vừa mới rời khỏi Khúc trang. Hắn chắc chắn sẽ không nhanh chóng trở về Giang Bắc đâu” Hà Lẫm nói.
“Vậy thì tốt, Lâm Hiến Thường ngươi và Bạch Khải đi giết hắn. Không cần biết dùng biện pháp gì, mang đầu hắn về đây cho ta !”
“Dạ ! Thuộc hạ tuân lệnh !” Bạch Khải và Lâm Hiến Thường lui xuống.
“Hà trưởng lão, hai người bọn họ đâu ?” Tôi nghiêng đầu hỏi Hà Lẫm.
“Hồi Giáo chủ, Khúc Tỉ phong và Ninh Diệc Vũ bình thường đều ở hậu sơn luyện đao luyện kiếm” Hà Lẫm cung kính trả lời.
“Vậy sao, để ta đi xem”
Tôi đã từng ở hậu sơn bế quan tu luyện loại kiếm pháp kì lạ kia, cho nên đối với địa thế nơi này khá rõ ràng. Ở hậu sơn có một ngọn núi, đứng ở trên đó có thể nhìn thấy rừng cây sâu thẳm ở bên dưới. Ngọn núi đích thực rất cao, người nào nhảy xuống chắc chắn sẽ chết, mà bên dưới rừng cây là vùng đất khe rãnh ngang dọc, còn có rất nhiều nham thạch lộ ra.
Khúc Tỉ Phong hai tay cầm đao, tấn công vào Ninh Diệc Vũ, Ninh Diệc Vũ chỉ nhẹ nhàng tránh né, cầm kiếm đỡ lại.
“Đại ca, tâm ngươi để đi đâu vậy” Ninh Diệc Vũ cười hỏi, ngồi trên mặt đất.
“Ta chỉ đang nghĩ về Khúc trang” Khúc Tỉ phong cũng ngồi xuống thở dài.
Tôi đi qua đó, Hà Lẫm đi theo sau tôi. Bọn họ nhìn thấy tôi đi tới thì mau chóng đứng dậy. Ninh Diệc Vũ khóe miệng mím chặt, tỏ vẻ coi thường, Khúc Tỉ Phong lại không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ có thể nhìn ra y có chút khẩn trương.
Tôi cười, nói với Khúc Tỉ Phong, “Đưa đao cho ta xem”
Khúc Tỉ Phong cũng không để ý lời nhắc của Ninh Diệc Vũ, đưa đao cho tôi xem.
Đây đích thực là một thanh đao võ sĩ rất tốt, mũi đao vểnh nhẹ, hợp với hình dáng của thân đao tạo thành một hình vòng cung hoàn mỹ. Vỏ đao làm bằng gỗ cứng màu đỏ nhạt, trên đó còn điêu khắc vật tổ. “Thuộc về bán thái đao trong võ sĩ đao đúng không ?” Tôi nhìn Khúc Tỉ Phong nói. Y có chút khó hiểu nhìn tôi. Tôi tự mình nói tiếp, “Loại đao này dùng một tay đã là rất lợi hại, dùng hai tay lại càng có uy lực”
Tôi một tay nắm chặt cây đao này, nhanh chóng chém ngang một phát, lại trở tay đâm về phía sau, hai tay nắm chặt vung về phía trước. Lưỡi đao trắng xóa phản chiếu những tia sáng lạnh người, vô cùng sắc bén.
Tôi thu hồi đao bỏ vào vỏ, đưa lại cho Khúc Tỉ Phong đang trừng mắt. “Ngươi cũng học võ thuật Đông Doanh ? Ngươi cũng hiểu đao ?” Y truy hỏi.
Tôi không trả lời. Đây chỉ là khi tôi mười lăm tuổi, ba tôi đã dạy tôi. Tôi chỉ cười với y.
“Qua vài ngày nữa các ngươi có thể đi” Tôi nhìn hai người, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã,” Khúc Tỉ Phong gọi tôi lại, “Ngươi là ai ? Làm sao ngươi biết nhiều thứ vậy ?”
Tôi cười cười nhìn vẻ mơ hồ trong mắt y. “Ngươi quen biết ta”
“Quen biết ?” Y càng không hiểu. Ninh Diệc Vũ cũng ngây ngốc nhìn.
“Ta, là Mộ Thiên Vẫn” Tôi cười nói, nhưng trong mắt lại không có ý cười, “Cũng là, ‘Bạch y Tu La’”.