Đau đến mức không thể ngồi dậy được, Vương Diệp đành nhắm mắt nằm trước cửa Chi Ảnh Cung. Mong rằng có ai đó đến đỡ mình vào trong.
“Bạch Phu nhân! Sao ngươi lại nằm đây! Bạch Phu nhân!” - Tiểu Lam bước ra khỏi cổng đã thấy Vương Diệp nằm dưới đất đầy bụi bẩn.
Thấy Vương Diệp nằm nhắm mắt yên lặng, nó một thân nhỏ bé, kéo một người lớn đi vào cổng. Nhưng mà nó chả thấy y nặng tẹo nào.
“Đừng... Đi sân sau... Khụ khụ.” - Y ho ra một ngụm máu.
“Bạch Phu nhân! Ngươi tỉnh rồi! Chi Ảnh Cung rộng lớn thế này, biết bao nhiêu phòng, ngươi ở sân sau làm gì chứ!”
“Cung chủ...” - Y thều thào chút hơi.
Một chút sức lực ngẩng đầu cũng không có, y chỉ có thể gắng sức bám trụ vào Tiểu Lam, vừa cố gắng bước đi để không ngã đè thằng nhỏ.
Tiểu Lam thấy tóc tai Vương Diệp xuề xoà trước mặt, vén tóc qua bên tai giúp y.
Nó thấy được vết bùn đen của giày còn bám trên má y, nổi bật và trái ngược với khuôn mặt trắng bệch như không còn một giọt máu.
“Vậy... Ta đỡ ngươi ra sân sau. Ngươi ráng gượng đau một chút, ta sẽ kêu Hữu hộ pháp đến chữa cho ngươi. Ngươi mệt mỏi đến ướt đẫm cả lưng áo rồi này.”
Chỗ bụng bị đấm và đầu vẫn đau âm ỉ, Vương Diệp chỉ có thể mím môi như nói lời đồng ý.
Chỉ cách một khoảng để đến sân sau, nhưng với Vương Diệp như dài cả thế kỉ.
Tiểu Lam có chìa khoá nhà kho, nó liền mở cửa, đặt tạm Vương Diệp xuống đất.
“Phu nhân nằm chờ ta một tí, ta đi nhờ Hữu hộ pháp.” - Dứt lời, nó phóng đi thật nhanh.
Ẩm mốc, ngột ngạt. Vương Diệp chỉ biết thẫn thờ nhìn trần nhà.
Tại sao Bạch Chi Viên đối xử với y như vậy? Y còn chưa nặng lời với hắn, chưa đụng chạm đến gia phả tổ tông nhà hắn mà hắn đã đánh y như cái bao cát.
Cánh cửa kẽo kẹt mở, Trần Nguyên, Dương Thốn và Tiểu Lam bước vào. Hai người kia chỉ biết trợn trắng mắt nhìn Vương Diệp mong manh hơi thở.
“Bạch Phu nhân... Vương Diệp, ngươi... sao lại ra nông nổi này...” - Dương Thốn nhíu mày.
Trần Nguyên lấy trong ống tay áo ra một lọ sứ nhỏ, nâng Vương Diệp ngồi dậy và đút y uống lọ nước ấy.
Vương Diệp bây giờ gì cũng không phân biệt được, uống lọ thuốc ngủ của Trần Nguyên, y thiếp đi.
Trần Nguyên và Dương Thốn lúc đang ngồi xử lý sổ sách, thấy Tiểu Lam một tay đầy máu chạy vào nói rằng Vương Diệp gặp chuyện, ba người liền hớt hải đến nhà kho.
Trần Nguyên nhìn vết bùn trên má Vương Diêp rồi quay qua nhìn Dương Thốn gật đầu.
________________________
Trong phút chốc, Bạch Chi Viên đã khinh công lên tận núi Phù Ninh. Hắn ngồi trên vách đá ôm đầu vò tóc. Gần đây, hắn không thể kiểm soát được hành vi và lời nói của chính mình. Hắn cảm giác như có một thứ gì đó đang chiếm lấy cơ thể và đầu óc hắn. Hắn có thể nhìn thấy sự việc hắn đang làm, nhưng hắn không thể điều khiển được.
Hắn nhìn thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt của Vương Diệp khi nãy.
Hắn thấy được dưới bàn chân mình là đầu của Vương Diệp.
Nhưng hắn lúc đó không thể nào rút chân lại.
Bạch Chi Viên ngồi chỉnh lại tư thế. Nơi này yên tĩnh, có thể hắn sẽ thử sức luyện Tâm Thiên lên tứ tầng.
________________
“Vương Diệp, con sao vậy? Cơm hôm nay mẹ nấu không ngon sao?”
“Hôm nay trông con xanh xao vậy, có chuyện gì sao?”
“Diệp Ca, em có kẹo cam nè, ca ngậm vào sẽ khoẻ lắm đó.”
Vương Diệp chớp mắt vài cái. Mọi người? Ba? Mẹ? Vương Na?
Sao mọi người lại xuất hiện rồi?
Đây là nhà mình mà? Tay mình vẫn đang cầm đôi đũa, trước mặt là bàn đồ ăn mẹ nấu, mình vẫn đang mặc bộ đồ ngủ ba mua.
Chuyện gì đang xảy ra? Mình được trở về?
“Ba! Mẹ! Na!”
Y trợn tròn mắt, đôi tay run rẩy không thể cầm được chén cơm.
Y dù có la cỡ nào, cuống họng vẫn không thể phát ra âm thanh.
Còn ba người kia, hình thù dần dần uốn lượn thành hình thù kì quái. Đồ đạc trong nhà bay lên, di chuyển khắp nơi trong không trung. Chỉ riêng y vẫn ngồi đó.
Ba hình thù ấy di chuyển gần đến bên y.
“Con đừng bỏ mẹ!”
“Ba vẫn ở đây chờ con!”
“Ca ca tỉnh dậy đi!”
Y cảm thấy đầu óc mình đau nhói, như một thứ gì đó đang khuếch trương mạnh mẽ trong đầu y.
Hét lên một tiếng, y bật ngồi dậy rồi cắn răng, ôm chầm lấy đầu mình.
“Đau quá...”
Hít không khí nhẹ vài hơi, y bình tĩnh nhìn xung quanh. Vẫn còn hơi ẩm thấp, nhưng lại có một ít ánh sáng nhẹ.
Ánh sáng từ khung cửa sổ chắc chắn là ánh trăng.
Ngọn nến kia, có người thắp.
Y đang nằm trên đệm, đắp chăn, y phục cũng được thay sạch sẽ.
Y đã bất tỉnh từ sáng đến tối!?
Vương Diệp đứng dậy, mở cánh cửa chính, nhưng dường như có thứ gì đó đang chặn ở ngoài.
Dương Thốn đang cùng Trần Nguyên dựa đầu vào nhau ngủ thì cảm giác phía sau có gì đó cứ đập đập vào lưng hắn.
“Hữu hộ pháp dậy dậy, Vương Diệp hình như đã tỉnh rồi.” - Dương Thốn vỗ vỗ vuốt vuốt vào má Trần Nguyên.
Y giật mình tỉnh giấc. Cả hai người đứng dậy, Vương Diệp cuối cùng cũng mở được cửa.
Ba người nhìn nhau.
“Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, hai người...”
“Ngươi đã cảm thấy ổn hơn chưa?” - Trần Nguyên bước đến kiểm tra lại hơi thở của Vương Diệp. Thấy nó đều đặn, vết thương cũng tốt lên, y liền thở phào.
“Tả hộ pháp, thuốc thành công rồi.”
Dương Thốn gật đầu, nhìn Vương Diệp.
“Bây giờ ngươi có thể kể lại chuyện gì xảy ra không?”
Vương Diệp nhìn xuống mặt đất.
“Vào trong rồi ta nói.”
Y kể lại việc Chu Văn đến nhà Chu Hiên, bắt ép y về lại Chi Ảnh Cung. Nhưng y lại im lặng khi nói đến đoạn Bạch Chi Viên đả thương y. Vì y biết hai người này dù gì cũng là trợ thủ, là hai cánh tay đắc lực quan trọng của Bạch Chi Viên. Có thể họ sẽ bênh vực cho chủ tử của họ
Nhưng câu hỏi của Trần Nguyên khiến y không thể trả lời tiếp.
“Vết thương trên người của ngươi là do Cung chủ làm?”
Dương Thốn vẫn khoanh tay nhíu mày đứng nhìn.
Vương Diệp im lặng, hai người kia cũng hiểu rằng y trả lời đúng.
“Vài hôm trước, ta đã bắt mạch cho Cung chủ, ta phát hiện bên trong người của Cung chủ có thêm một cái mạch đập. Cũng từ hôm đó, Cung chủ cũng có những biểu hiện rất lạ mà trước giờ y chưa từng làm.” - Trần Nguyên kể
Vương Diệp mông lung nhìn y.
“Ta còn nghe Chu Hiên nói, trước khi Cung chủ về đây, y có làm “cái chuyện đó” với ngươi, có đúng không?” - Dương Thốn hiếm khi để lộ mặt nghiêm túc như thế này.
Đây là đang tra hỏi tội phạm sao?
Vương Diệp mím môi, gật đầu.
“Lúc đó mặt hắn rất dữ tợn. Dường như rằng hắn đã sử dụng... xuân dược. Nhưng người hắn kiếm để làm chuyện đó không phải là ta, mà là Chu Hiên. Chỉ là lúc đó ta lại ở nhà Chu Hiên, mà y lại đi vắng...”
“Xuân dược?” - Dương Thốn nhìn Trần Nguyên.
“Sao ngươi lại biết đó là mùi của xuân dược?” - Trần Nguyên hỏi.
“Chu Hiên có nói với ta, lúc hắn về nhà đã thấy Bạch Chi Viên nằm ngủ, y phục vẫn còn vương một chút mùi của thanh lâu. Mà thanh lâu ngoài mùi son phấn, rượu thì còn mùi gì? Chu Hiên giỏi về y dược, hắn ngửi nhẹ cũng có thể phân biệt được.”
“Cũng may là Cung chủ làm chuyện đó với ngươi, chứ mà làm với Cổ Hương thì...” -Dương Thốn lắc đầu.
“Bây giờ ngươi còn thấy mệt mỏi hay không ổn chỗ nào không?” - Trần Nguyên lại hỏi Vương Diệp.
“Không sao, ta ổn. Cảm thấy tốt hơn lúc sáng nhiều rồi. Đa tạ hai người đã chữa trị cho ta.” - Vương Diệp cúi đầu.
“Ngươi nên cảm ơn Tiểu Lam mới đúng.”
____________
Từ chương này, ta sẽ đổi Tả hộ pháp thành Dương Thốn và Hữu hộ pháp thành Trần Nguyên để dễ phân biệt. Còn cách xưng hô của những người còn lại ta vẫn sẽ để nguyên.
_____________
Đôi lời tâm sự của tác giả: Quá bận nên đến giờ ta mới ra được hoàn thiện chương 11, mong mọi người thông cảm. Chương 12 sẽ được ra lò nhanh nhất có thể. Cảm tạ cảm tạ.