“A... Đại nhân... Chậm một chút”
Người nam nhân nhỏ nhắn nằm phía dưới chỉ biết rên rỉ đau đớn xen chút ít khoái cảm. Tóc bị nắm, phía sau bị xỏ xuyên.
Tất cả cũng vì miếng cơm manh áo của đệ đệ, y phải cắn răng chịu đựng.
Tiếng gầm gừ của người nam nhân phía trên kia mạnh mẽ lên rồi lại trở thành tiếng thở dốc.
“Hôm nay cũng rất khá, cho ngươi thêm một ít.” - Vị được xưng “đại nhân” kia đưa túi tiền cho Minh Đông.
Minh Đông đôi mắt thẫn thờ nhưng vẫn nở nụ cười, lấy áo choàng khoác lên người: “Đa tạ đại nhân, lần sau lại ghé, tiểu nhân sẽ tiếp ngài chu đáo hơn.”
Sau khi người kia đi, y ngã xuống sàn, cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
“Ca ca, đi, đệ dẫn ca đi cọ rửa.” - Minh Viễn khoác tay Minh Đông lên vai mình, dìu y xuống nơi tắm rửa.
Minh Đông nằm trong mộc đũng chứa nước ấm, thoải mái thở dài vắt mình trên thành đũng.
“Ca ca... Viễn muốn...” - Minh Viễn ấp úng.
“Ta biết đệ muốn gì. Nhưng ta nói không là không. Ta thà chịu khổ chứ không để đệ giống như ta. Đệ còn nhỏ.” - Minh Đông lắc đầu.
“Ca, ta đã hai mươi rồi. Nhìn ngươi ngày nào cũng cực khổ như vậy, có ngày sức khoẻ ngươi sẽ không chịu được mất.”
“Đệ không cần lo cho ta. Đệ sống hạnh phúc là ta vui rồi.” - Minh Đông nhắm mắt, mỉm cười.
“Đệ... Đệ đi bưng nước thảo mộc. Ca ngâm mình một lát, bưng xong đệ vào với ca.” - Không muốn Minh Đông thấy y khóc, y nhanh chóng tìm lý do rời đi để trấn an bản thân một chút.
Vào phòng thảo mộc, y lấy thùng gỗ đổ nước ấm, hoà dược vào dòng nước trong suốt như tấm gương, soi rõ đôi mắt đầy phiền muộn của y lúc này.
Bàn tay nhỏ lướt nhẹ trên mặt nước, y cảm giác làn da của mình như mềm mại hơn, thư giãn hơn. Quả thật là đệ nhất khách điếm, dù chỉ là dược rửa chân cho khách nhân cũng là những thứ thượng phẩm như thế.
Cẩn thận đóng cửa dược phòng, từng làn gió buốt lạnh thi nhau cứa vào từng tấc da thịt sau lớp vải cứng thô ráp. Y chỉ có thể cúi gằm mặt, dảo bước thật nhanh đến phòng khách nhân được chỉ định. Nếu như chậm chạm khiến nước nguội, lão bản nhất định sẽ trách mắng y, có khi tiền tháng này của y và Minh Đông cũng sẽ bị cắt giảm.
Nghĩ đến đó, y đành cắm cúi bước thật nhanh về phía trước.
Thùng gỗ nặng làm y chao đảo. “Cạch” một tiếng, y vấp phải bậc gỗ, cả người đổ ập xuống đất, nước thảo mộc thơm ngát cũng như vậy tràn ra khắp hành lang. Tưởng vậy đã là xui xẻo lắm rồi, ngờ đâu còn có chút nước vô tình rơi lên đôi giày tinh xảo trước mắt.
Giọng nói chói tai khiến người ta sởn da gà của lão bản từ sau lưng vị nọ bỗng vang lên:
“Ai da Tiểu Viễn, cái tên vụng về nhà ngươi, mau tạ lỗi Trịnh đại nhân.”
Bàn tay xương xẩu của ả ấn mạnh đầu y, khiến trán y đập một phát xuống sàn gỗ.
Minh Viễn chỉ biết lí nhí phát ra tiếng xin lỗi rồi mím chặt môi chịu đựng sự chì chiết từ lão bản. Đôi tay gầy gò run run cầm lấy cái thùng gỗ, gập người chạy đi lấy khăn lau dọn hành lang.
Từ thét gào đến giọng chói tai ngọt đến chảy nước, lão bản lại nói:
“Hôm nay được Trịnh đại nhân đây đại giá quang lâm là phúc phần của khách điếm của bọn ta. Xin ngài đừng để ý tên gia đinh xui xẻo này, hắn cũng chỉ là người mới, mong ngài đừng sinh khí. Nào nào, mời ngài đi theo ta đến phòng đặt sẵn.”
Trịnh Luân Điềm nheo mắt theo dõi bóng hình nhỏ nhắn đi xa dần. Giọng nói trầm thấp cất lên:
“Chưa cần. Ta ngồi bàn kia, kêu thằng nhóc lúc nãy mang cho ta ấm trà.”
Lão bản vuốt nhẹ ống tay áo của mình, nhíu mày nói:
“Trịnh đại nhân đừng để bụng. Gia cảnh nó và anh trai khó khăn lắm, xin ngài triệt đường sống của nó.”
Trịnh Luân Điềm ngồi xuống ghế, một tay chống cằm, một tay đặt lên đầu gối gõ gõ.
“Ngươi nói xem, ma giáo bọn ta có nhân tính, bao dung độ lượng như bọn ngươi không?”
“Trịnh đại nhân tha mạng, ta lắm lời rồi.”
Trịnh Luân Điềm phất tay. Lão bản thấy Minh Viễn vừa đến liền chạy đến véo véo lỗ tai y.
“Ngươi đó, vụng về lúc nào không vụng về, đợi Trịnh đại nhân đến rồi mới té là như thế nào hả. Đi pha trà bưng đến cho y đi.”
“Ta... Ta đi liền!” - Y lén nhìn qua phía hành lang, thấy Trịnh Luân Điềm cũng đang liếc qua nhìn, ánh mắt sắc bén.
Sống lưng cảm nhận được cơn ớn lạnh, y tức tốc chạy đi.
Ấm trà vẫn còn nóng. Minh Viễn chậm rãi bưng khay ấm tách đến.
“Đi... Đi đâu mất rồi?” - Nhìn cái ghế trống không người ngồi, y dáo dác nhìn xung quanh. Ánh mắt y đảo qua phòng ở hàng lang đối diện.
Là vị đại nhân họ Trịnh, bên cạnh y là một nữ nhân. Hai người bước vào căn phòng hảo hạng nhất ở khách điếm này. Tay Trịnh đại nhân còn khoác lên hông nữ nhân kia. Nữ nhân đó... có chút quen mắt.
Y nhắm mắt nhíu mày suy nghĩ. Chẳng phải người nữ nhân trét phấn loè loẹt đó là Vương đại tiểu thư Vương Hướng Lan sao?
Minh Viễn nhìn xuống ấm trà, thở dài.
“Trà đã pha rồi mà người ta không uống, biết làm sao đây.”
Đặt khay xuống bàn, vừa ngẩng đầu lên, y cảm giác bên má mình có khí lạnh lướt qua, đâm thẳng ra phía sau.
Quay lưng lại, y thấy một thanh chủy thủ ghim thẳng vào tường.
“Đùng” một tiếng, trước mắt tối sầm lại. Minh Viễn một trận hoa mắt chóng mặt. Có thứ gì đó to lớn đập rồi đè vào người y. Phía lưng va đập vào bình sứ cảnh phía sau làm nó bể tan tành. Cảm tưởng rằng mấy đốt xương trong người y như đã muốn gãy hết.
Thứ nặng nề trên người y đã rời đi, y nghe thấy tiếng Minh Đông gọi.
“Minh Viễn! Minh Viễn! Ngươi tỉnh dậy được không!?”
Y hé mắt nhìn, nhưng không tài nào ngồi dậy được. Y đang nằm trên những mãnh vỡ của bình sứ. Minh Đông vươn tay muốn kéo y, Minh Viễn lại nắm tay Minh Đông.
“Đệ không sao. Ca đụng vào sẽ đứt tay mất.”
Làm việc ở khách điếm này chỉ toàn nữ tử, chỉ có y và Minh Đông là nam nhân. Nữ tử không ai dám đụng vào, khách quan nam nhân thì sợ bị dính líu nên ai cũng chỉ đứng xem Minh Viễn còn sống, nằm sõng soài cạnh một cái xác.
Ánh sáng trước mắt bị che đi bởi một bóng người cao lớn. Người đó quỳ xuống nắm lấy tay Minh Viễn, kéo y dựa vào lồng ngực hắn. Ngón tay hắn lần ra phía sau lưng y, rút những mảnh vỡ đã đâm xuyên qua lớp áo làm rách da, rướm đầy máu.
“A! Đau...”
Những nữ tử che mắt không dám nhìn, bị lão bản đuổi về làm việc. Minh Đông y phục chưa mặc xong, khuôn mặt lo sốt vó nhìn người kia rút mảnh sứ vỡ ra khỏi lưng Minh Viễn.