Tiếng xe ngựa lộc cộc liên tục, vội vàng lúc sáng sớm dừng lại trước cánh cổng lớn khép kín.
“Cho hỏi các vị đây là...” - Người canh gác cổng là Bạch vệ hỏi.
Một nha hoàn gương mặt đầy lo lắng bước xuống:
“Nô tì đây là nha hoàn chăm sóc Bạch Phu nhân từ nhỏ, mạn phép đến gặp Phu nhân báo tin.”
“Tin gì, ta sẽ truyền lại.”
“Không thể gặp trực tiếp sao?”
“Phu... Vương Diệp không có ở đây. Ngươi cứ nói đi, đừng dài dòng.”
Tiểu Hoàn nắm chặt tay áo, cắn chặt môi.
Đến xưng hô cũng thay đổi, y chắc rằng có chuyện không hay xảy ra rồi. Y không biết có nên nói tin này ra hay không.
“Chuyện gì? Ngươi là ai?” - Trần Nguyên bước ra từ sau cổng.
“Thưa Hữu hộ pháp, nô tì là nha hoàn của Bạch Phu nhân, mạn phép đến báo tin gấp.”
Trần Nguyên nhìn Tiểu Hoàn một lúc, xong lại phất tay với người Bạch vệ phía sau. Hắn biết điều liền lui vào trong.
“Thưa Hữu hộ pháp, Vương Lão gia vừa mới mất, Vương Phu nhân muốn Bạch Phu nhân trở về lo ma chay của Vương Lão gia.” - Tiểu Hoàn cúi thấp đầu.
Trần Nguyên nghe xong thì có chút ngạc nhiên rồi gật đầu.
“Ngươi đứng đây đợi ta một chút. Bạch Phu nhân sẽ ra ngay.”
Y quay đi, nói gì đó với tên Bạch vệ dò hỏi ban nãy rồi bước vào trong mất hút.
_________
Vương Diệp mỗi ngày đều phải trốn trong nhà kho ẩm thấp. Ánh mặt trời cũng chỉ có thể nhìn qua song cửa sổ trên cao.
Y càng ngày càng gầy yếu, thức ăn đưa đến cũng chỉ nhấm nháp một chút rồi đẩy đi.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
“Vương Công tử.”
“Hữu hộ pháp, có chuyện?”
“Nha hoàn của ngươi vừa đến báo tin, Vương Lão gia mất, cần ngươi về lo ma chay. Giờ ta đưa ngươi trở về đó, ma chay xong quay trở lại đây.”
“Tại sao lại còn bắt ta ở lại đây!?”
“Vương Công tử thứ lỗi, ta làm theo lời Bạch Cung chủ.”
“Hắn không muốn nhìn thấy ta, tại sao lại muốn bắt ta ở lại? Tâm thần phân liệt!?”
“Ta không hiểu tâm thần phân liệt có nghĩa là gì, nhưng Vương Công tử, xe ngựa còn chờ ngoài đó, không nhanh thì Bạch Cung chủ phát hiện mất.”
Hữu hộ pháp đưa Vương Diệp ra cổng.
“Phu nhân... Người sao lại gầy yếu như vậy.” - Tiểu Hoàn đỡ Vương Diệp, thấy y yếu ớt, nàng không cầm được nước mắt.
“Ta không sao, bây giờ trở về thôi.”
“Sau 4 ngày, sẽ có người đến đưa Bạch Phu nhân đi. Nhờ ngươi nói với xa phu đánh xe chậm để tránh tổn tại cho Bạch Phu nhân.”
Tiểu Hoàn quay đầu nhìn với Trần Nguyên, gật đầu cảm tạ.
_________
Bạch Chi Viên choàng tỉnh dậy đã là ngày hôm sau. Hắn cảm thấy thân thể như được rót vào vô vàn linh lực, nhưng cũng có chút choáng.
Trong giấc mơ hắn liên tục mơ thấy Vương Diệp bị một nữ nhân đánh đập, mắng nhiếc. Ả ra lệnh cho hắn giết chết y. Mệnh lệnh ấy khiến bản thân hắn trong mơ không thể nào làm trái, nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Vương Diệp mà bóp mạnh. Hắn chợt nhớ lại khoảnh khắc hắn bóp cổ Vương Diệp ở nhà Chu Hiên.
Hai hình ảnh - mơ xen lẫn thật - hoà làm một vào nhau.
Chỉ là,
Một Vương Diệp lúc ấy ngạt thở mà vẫy vùng.
Kia là Vương Diệp trong mơ đờ đẫn như một cái xác, mặc cho hắn đang tước đi sinh mạng y.
Hắn ôm cái đầu đau nhức mà tự hỏi.
Nữ nhân trong mơ ra lệnh cho hắn là ai?
Tại sao ả ta muốn giết Vương Diệp?
Tại sao hắn lại nghe lời ả?
Tại sao hôm trước hắn đánh Vương Diệp? Còn đạp vào đầu y?
Tại sao hắn đánh Vương Diệp!?
Tại sao đột nhiên sinh ra tâm lý chán ghét y?
“Aaaa.” - Bạch Chi Viên vò đầu bứt tóc.
Hắn không muốn nghĩ nữa.
___________
Vương Diệp về đến Vương Âu Dương Sơn trang đã là buổi chiều. Trong sân và sảnh tưởng chừng rất đông, nhưng thật ra chỉ có lác đác vài người hạ nhân tất bật làm việc.
Mọi người nghe tiếng ngựa đều ngoảnh đầu nhìn lại.
“Vương Tiểu thư... Sao ngươi lại quay trở về?” - Một nha hoàn cười khẩy, nói.
Tiểu Hoàn thấy được cái nhíu mày của Vương Diệp.
“Tỷ tỷ, Thiếu gia nhà ta không muốn bị gọi là Tiểu thư.”
“Là ta gọi Diệp Nhi về phụ giúp ma chay, ngươi có ý kiến?” - Âu Dương Tuyết bước từ phòng chính ra, giọng điệu không vui vẻ lên tiếng.
Nha hoàn kia liền cúi đầu: “Nô tì không dám.”
“Diệp Nhi ngươi về rồi. Phụ thân ngươi, lão ấy...”
“Diệp Nhi biết, nương người đừng quá đau lòng.” - Thấy mẫu thân buồn rầu, Vương Diệp ôm bà lại.
“Nếu không có Diệp Nhi, mẫu thân cũng không biết xoay sở như thế nào...” - Âu Dương Tuyết cũng nép đầu vào lòng Vương Diệp.
“Tỷ tỷ không phụ giúp nương sao?”
“Sau khi phụ thân ngươi trút hơi thở cuối, Lan Nhi liền bỏ đi. Chắc có lẽ do tỷ của ngươi buồn. Dù gì... Dù gì cũng là ông ấy thương nó nhất nhà...” - Âu Dương Tuyết ấp ấp úng úng.
“Nhưng không sao rồi. Có Diệp Nhi về, Vương Lão gia ông ấy xuống dưới cũng vui vẻ.”
“Nương ngươi vào nghỉ ngơi, mọi việc để ta và mọi người chuẩn bị. Ta dù gì cũng là... một thân nam nhi...” - Vương Diệp buông Âu Dương Tuyết.
Bà thoáng chốc ngạc nhiên rồi lại cúi đầu.
“Tiểu Hoàn đưa Thiếu gia về nghỉ ngơi.” - Âu Dương Tuyết nói.
“Diệp Nhi thời hạn về chỉ có 4 ngày, nghỉ ngơi e là không kịp. Diệp Nhi vẫn khoẻ mạnh, bây giờ bắt tay làm để không bị chậm trễ.”
“Thiếu gia... Người đã gầy đi nhiều lắm rồi, đừng cố sức nữa...”
“Ta không sao. Ngươi không cần quá lo lắng.” - Vương Diệp xoa đầu Tiểu Hoàn.
Y xem Tiểu Hoàn và Tiểu Yến giống như muội muội vậy.
“Thiếu gia, ta đưa ngươi về phòng, cho ngươi ăn chút gì đó rồi hãy bắt đầu nghi lễ.” - Tiểu Hoàn buồn rầu.
Hình thức thổ táng Vương Lão gia diễn ra. Vương Diệp làm việc trong sự chỉ bảo của Âu Dương Tuyết. 3 nghi thức đầu “Phủ liễm, Phục hồn, Phụng thể phách tinh thần” làm mọi người bận đến tận tối khuya mới đến nghi thức Điếu Táng(*).
“Không thấy Vương Hướng Lan ở đây mà chỉ thấy Vương Diệp một thân “Hài tử hiếu thảo” nhỉ? Hai tỷ muội nhà này lại bày trò gì nữa?” - Một nữ nhân trung niên cầm khăn tay lau lau nước mắt cố khóc vì nghi lễ (*) lúc nãy.
(*): Trong nghi lễ ma chay, nghi thức thứ 4 Điếu Táng: “Người thân” và “bạn bè” đến viếng người chết phải khóc to và đưa chăn áo tặng cho người chết.
Một nữ nhân trung niên bên cạnh cũng lên tiếng:
“Bùi tỷ, muội nghĩ có khi nào Vương Diệp này tính kế với tỷ tỷ nó để thể hiện bản thân mình trước khách viếng không chừng.”
Âu Dương Tuyết đứng sau lưng hai người này đã nghe rõ mồn một, liền ho một tiếng.
Hai người giật mình quay đầu, cười cười với Âu Dương Tuyết.
“Âu Dương tỷ, hai ngày nay chắc tỷ bận lắm, mất mát to thế mà...”
Vị được gọi là Bùi tỷ giơ khăn tay lau khoé mắt, tay còn lại giật ống tay áo người kia.
“Âu Dương tỷ, Đinh muội còn nhỏ, thứ cho nàng ấy nói bậy. Bọn ta cũng buồn lắm...”
“Ai là tỷ tỷ của các ngươi? Các ngươi là biểu muội kết nghĩa của Vương Lão gia chứ không phải của ta! Nể mặt Vương Diệp năn nỉ ta mới mời các ngươi đến. Vậy mà dám đứng sau lưng Diệp Nhi nói xấu nó. Xem Vương Lão gia trở về trách các ngươi ra sao!”
Hai nữ nhân trung niên nghe “Vương Lão gia trở về” liền tái mặt, cáo từ rồi rời đi.
“Cái gì là còn nhỏ? Mặt cũng đã đầy nếp nhăn thế kia. Không gọi là Vương Phu nhân mà dám gọi thẳng tỷ tỷ. Hai người này đúng là không biết điều! Phu nhân, mấy ngày nay người chuẩn bị đồ đạc để làm ma chay cũng đã mệt mỏi, đừng tức giận để ảnh hưởng đến sức khoẻ.” - Nha hoàn của Âu Dương Tuyết đỡ tay bà, lên tiếng.
“Uổng công Vương Lão gia coi hai ả là muội muội ruột thịt, hai ả ngày xưa còn có tâm tư không đứng đắn với ông ấy, hôm nay còn nói xấu hài tử của lão!”
“Phu nhân... Dù gì Lão gia cũng có thương Thiếu gia đâu...” - Nha hoàn nhỏ nhỏ giọng.
“Ngươi!...” - Âu Dương Tuyết không thể phản bác chuyện này vì nó là sự thật ai cũng biết. Chỉ có bà mới yêu thương cả hai đứa con của mình công bằng, còn Vương Lão gia, ông ấy chỉ yêu thương mỗi đứa con gái Vương Hướng Lan.
Tiếp tục nghi lễ, Vương Diệp không có một giây nghỉ ngơi. Từ tắm rửa thay đồ cho thi thể Vương Lão gia cũng là y làm. Mỗi ngày phải rặn hết nước mắt để khóc trong nghi thức tang, đón tiếp những vị khách đến viếng.
Tiểu Yến sau khi gặp được Vương Diệp thì mừng rỡ, nhưng nghe thời hạn được gặp chỉ có 4 ngày, y thì bận tối mắt tối mũi, nàng liền buồn rầu.
Đến ngày thứ tư, sau khi nghi thức “Hạ táng” hoàn thành, Vương Diệp mặc áo tang ôm linh vị Vương Lão gia đặt trên linh đường, cúng bái xong đến nghi thức cuối cùng là gần tối.
Những ngày này không hề thấy bóng dáng Vương Hướng Lan.
Vương Diệp là người cuối cùng rời khỏi linh đường.
Cả người nặng trĩu vì không nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, y vừa đóng cửa linh đường liền tựa lưng vào cửa mà ngủ gục.
Một con bướm đen từ đâu bay đến, đậu lên trán Vương Diệp, một khắc (~ 15 phút) sau mới bay đi.
“Thiếu gia, thiếu gia.”
Tiểu Yến một đầu mồ hôi, thở hồng hộc chạy đến bên Vương Diệp.
“Chuyện... Chuyện gì?” - Y mở mắt rồi mới chợt phát hiện mình ngủ quên trước linh đường.
“Thiếu gia ngủ ở đây làm Tiểu Yến đi tìm muốn chết! Người trở về phòng đi, Vương Phu nhân dặn trù phòng làm nhiều món tẩm bổ lắm! Ăn xong nghỉ ngơi, ngày mai... ngày mai lại trở về Chi Ảnh Cung kia...”
Tiểu Yến nghe Tiểu Hoàn kể về việc Vương Diệp trở về đấy gầy yếu ra sao, hạ nhân cũng không coi Vương Diệp là Phu nhân của Bạch Chi Viên khiến nàng phẫn nộ.
Nhắc đến trở về Chi Ảnh Cung, Vương Diệp lại đau đầu.
“Thiếu gia!” - Tiểu Hoàn cũng vừa chạy đến.
“Được rồi, bây giờ ta trở về phòng. Mấy hôm nay hai ngươi cũng đã mệt rồi, không cần phải hầu hạ ta.”
Ba người trở về phòng, Vương Diệp liền nói Tiểu Hoàn Tiểu Yến trở về, một mình y ở trong phòng. Gắp được vài đũa thức ăn liền kêu hạ nhân dọn đi, y nằm xuống giường liền ngủ.
Sáng hôm sau, Tiểu Hoàn chạy đến phòng của Vương Diệp kêu cửa.
“Thiếu gia, xe ngựa của Chi Ảnh Cung đã đến rồi... Người mau thức dậy...”
Chưa hết câu, cánh cửa đã mở.
“Ta đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
“Vâng Thiếu gia.”
Ra đến cổng, Âu Dương Tuyết đã đứng đó nói chuyện với Trần Nguyên.
“Bạch Phu nhân.” - Trần Nguyên cúi đầu.
“Làm phiền Hữu hộ pháp, sao phải đích thân đến đón ta.” - Vương Diệp gật đầu đáp lễ.
“Ta sợ Bạch Phu nhân ngồi xe ngựa hạ nhân đánh xóc nảy, hôm nay tự mình đánh xe đến đón Phu nhân.”
“Đa tạ Hữu hộ pháp đã quan tâm đến Diệp Nhi.”
Âu Dương Tuyết nói xong, quay sang ôm Vương Diệp vào lòng.
“Mẫu thân rất lo lắng cho ngươi. Lúc về đã gầy đi mấy vòng, lo ma chay cho phụ thân rồi lại gầy thêm một vòng nữa.”
Bà vuốt má Vương Diệp, vén tóc y.
“Nhờ Hữu hộ pháp chăm sóc thêm cho Diệp Nhi, Âu Dương Tuyết ta cảm tạ ngài.”
Hữu hộ pháp gật đầu.
“Vậy, ta xin đưa Bạch Phu nhân về Chi Ảnh Cung, cáo từ mọi người.”
“Nương, Diệp Nhi đi. Tiểu Hoàn, Tiểu Yến, ta đi.”
Tiểu Hoàn không đành lòng nhìn cảnh này liền quay đầu đi chỗ khác.
Tiểu Yến chạy đến bên Vương Diệp, nói: “Thiếu gia, ở đên đó có ai ăn hiếp người, gửi thư về đây, Tiểu Yến sẽ qua đó giúp người.”
Vương Diệp cười, xoa đầu Tiểu Yến.
“Được rồi đừng nghịch nữa. Khi nào có dịp, ta sẽ trở về.”
Nói rồi y lên xe, Trần Nguyên đích thân đánh ngựa đi.
__________
“Ngươi nghe gì chưa? Chính phu nhân của Vương Lão gia kia nói, khi lão mất, Vương Hướng Lan không có mặt trong mấy ngày ma chay. Chỉ có Vương Diệp, một thân rũ bỏ son phấn trang sức, quay về làm một nam nhân, một hài tử hiếu thảo, tất bật làm nghi lễ.”
“Người ta có tâm thay đổi là tốt rồi! Chẳng như Vương Hướng Lan, được lão ấy cưng nhất nhà thì đến khi phụ thân mình mất cũng không thấy mặt mũi tăm hơi! Vương Diệp bị ghét bỏ thì cuối cùng lại hiếu thảo nhất! Lão già kia thật không có mắt nhìn!”
Trong quán trà ồn ào, một nam nhân trong góc ngồi im lặng nhíu mày lắng nghe. Hắn để lại một miếng bạc vụn trên bàn rồi rời đi.
Tin tức ngày càng vang xa khi chính Âu Dương Tuyết đứng ra nói tất cả và muốn cắt đứt quan hệ với Vương Hướng Lan.
Sau ngày Vương Diệp về Chi Ảnh Cung, Vương Hướng Lan trở về nhà, gây gổ một trận với Âu Dương Tuyết.
Ma chay của phụ thân mình mà còn không có mặt, khi xong xuôi lại về kiếm chuyện, Âu Dương Tuyết không thể nhịn được liền trách Vương Hướng Lan một trận.
Vương Hướng Lan nào giờ được cưng chiều hôm nay lại bị mắng liền cãi vã lại, ầm ĩ một trận lớn rồi bỏ nhà ra đi.