Trên đường trở về Chi Ảnh Cung, mã xa đi ngang một con phố tấp nập.
“Mùi gì mà thơm thế nhỉ, thanh thanh mà ngọt ngọt.” - Trần Nguyên vừa đánh xe vừa hít hít mũi.
“Chè hạt sen, Hữu hộ pháp chưa thấy bao giờ sao?” - Vương Diệp vén rèm, nhìn hàng chè mà hồi tưởng lại chè hạt sen mát lạnh mà mẹ y hay nấu lúc chưa xuyên đến đây.
“Ta chưa. Sen trong đầm cũng chỉ được hái để trang trí, chưa bao giờ được lấy làm thức ăn.”
“Tại sao?” Vừa ngon vừa bổ mà không được ăn! Lãng phí!
“Cung chủ thích Bạch Liên Hoa thơm thơm mềm mềm nên không nỡ ăn.”
“Vậy khi nào về, ta thử nấu cho ngươi ăn, thực sự rất ngon.”
“Cảm tạ Vương công tử, ngươi quả thật khác hoàn toàn với lúc xưa.”
Nghe vậy, Vương Diệp cũng chỉ cười cười. Mã xa lại tiếp tục đi.
Đã chạng vạng nhưng chỉ mới đến chân núi, Trần Nguyên nói với Vương Diệp rằng sẽ ngồi nghỉ ngơi một chút ở quán nước nhỏ. Dù quán không có lấy một người khách, nhưng lại là điểm sáng nhất chân núi ấy.
“Đa tạ hai vị đại nhân đã ghé vào quán của lão già đây, hai vị muốn dùng gì?”
“Một ấm trà nóng là được.” - Trần Nguyên đưa lão già một miếng bạc.
“Khoan đã... Vị đại nhân này, ta có thể hỏi một chút không?” - Lão chỉ vào Vương Diệp.
“Bọn ta không...” “Ngươi cứ hỏi đi.” - Trần Nguyên tính từ chối khéo, Vương Diệp lại cắt lời.
Lão già cười cười.
“Ngươi có phải... Không có thê tử nhưng lại có một phu quân?”
Vương Diệp đang định hình lại câu hỏi, cuối cùng là mơ màng gật đầu.
“Ta có thể thấy, dù ngươi và người đó hiện tại chưa có tình cảm với nhau, nhưng sau này sẽ thật sự hạnh phúc, vì ngươi và người đó có một sợi dây liên kết.”
“Sợi dây liên kết?” - Vương Diệp nhìn xung quanh người mình, y phục cũng không có một sợi chỉ thừa, lấy đâu ra mà liên kết?
“Tất nhiên là công tử đây không thể thấy được nó rồi, vì nó là chính là một sợi dây vô hình. Tên nó là Đồng Tâm Xuyến.” - Lão già bước vào sau bàn bếp, đốt củi nấu nước.
“Đồng Tâm Xuyến... Vậy, nó có tác dụng gì không?” - Trần Nguyên hơi khó tin.
“Nếu một trong hai người tử, người còn lại cũng đồng quy vu tận.” - Lão già vẫn chăm chú nhìn bọt khí trong nồi nước.
Vương Diệp và Trần Nguyên đều ngớ người.
“Đồng... Đồng quy vu tận... Nếu đồng quy vu tận sao lại hạnh phúc được!” - Vương Diệp gương mặt đã tái xanh.
“Ta không nói rằng sau này hai người sẽ mất mạng mà!” - Lão già mặt khinh bỉ.
“Lão già, đừng nói nhảm nữa.” - Trần Nguyên tay đã giữ chắc chủy thủ bên hông.
“Lời nói ra không thể rút lại. Ta không nói láo.” - Lão già bưng nồi nước vào bàn bếp, pha trà vào ấm, đặt lên khay bưng ra đặt trước mặt Vương Diệp.
Nhưng trên khay lại có một viên ngọc bội màu trắng đục.
“Công tử, ngươi hãy luôn mang theo bên mình viên ngọc này đi, lúc cần thiết, nó sẽ có tác dụng. Ta tặng nó cho ngươi, coi như là cứu một mạng người. Cũng như là trả nợ...” - Lão già cười cười chắp tay ra sau lưng, đi vào bếp cặm cụi không nói một lời nào.
Vương Diệp nhìn lão ấy một lúc rồi mới cầm ngọc bội lên nhìn, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
“Vương Công tử, xin hãy để ta kiểm tra ngọc bội một chút.”
Vương Diệp nhanh tay liền nhét vào trong ống tay áo.
“Vương Công tử tin lời lão ấy?” - Trần Nguyên hơi cau mày.
“Ta không phải người theo thuyết vô thần, tâm linh thì cũng nên tin một chút, nhiều khi cũng tránh được tai hoạ.” - Vương Diệp rót trà, nhấp một chút.
Hai người ngồi nghỉ ngơi, cho ngựa ăn một chút rồi tiếp tục đi về Chi Ảnh Cung bằng cửa sau.
Bạch Chi Viên nhận được tin báo rằng Vương Hướng Lan muốn đến đây để thay mặt gia đình thăm hỏi em trai. Lá thư được viết bằng nét chữ mềm mại, lại còn được ướp hương thơm nồng khiến Bạch Chi Viên phải chun mũi.
Bạch Chi Viên rất không thích Vương Hướng Lan, nhưng vì mặt mũi vẫn phải bảo thị vệ báo với nội vụ chuẩn bị một phòng khách cho ả.
Hắn hết ngồi rồi lại nằm, hết xoa đầu lại bứt tóc. Tự hỏi tại sao bản thân hắn lúc nhớ nhớ lúc quên quên. Cứ chuyện gì liên quan đến Vương Diệp, hắn đều như thể bị một thứ gì có điều khiển, không thể nhớ rõ được hành động và lời nói mình đã làm. Hắn không thích, cũng không căm hận Vương Diệp, nhưng khi gặp cái tên cùng gương mặt đó, đầu hắn như muốn phát nổ.
Nhưng có phải điều đó đã làm cho hắn thăng tiến Tâm Thiên nhanh đến như vậy?
Nếu được như thế, có thể hắn cũng sẽ hi sinh con tốt nhỏ bé như Vương Diệp để làm bàn đạp cho hắn bước thêm một bước gần hơn với danh vị đứng đầu thiên hạ.
Buổi sáng sớm hôm sau, Vương Hướng Lan đã mang một dàn chiến mã hùng hậu, làm rộn cả đường tiến vào Chi Ảnh cung.
Ngồi trong kiệu, ả hướng giọng ra, kêu gọi nha hoàn chăm chút lại lớp phấn kì công trên mặt. Rồi cố tình hạ nhẹ giọng, toát ra sự yểu điệu vén rèm mà giao tiếp với thị vệ gác cổng.
“Có thể báo với Bạch Cung chủ rằng, ta - Vương Tiểu thư đã đến không?”
Thị vệ tròn xoe mắt nhìn cô nương ăn diện vén rèm lả lơi trước mắt liền tức tốc chạy đi báo, một lúc sau lại chạy ra mở cánh cổng lớn, báo với nha hoàn rằng Bạch Cung chủ mời Vương Tiểu thư vào cung.
Vương Hướng Lan hạ rèm, ngồi trong kiệu tràn đầy đắc ý, xoa xoa lọ sứ trong ống tay áo.
Chờ đến ngày nằm gọn trong vòng tay nâng niu của Bạch Chi Viên, ả sẽ cho mọi người, kể cả mẫu thân ả biết rằng Vương Hướng Lan không phải là một cô tiểu thư đài các thực dụng.
Người khác không có được, nhưng ả có được, đó mới là sự hưởng thụ của ả.
Đêm nay, không chừng Bạch Cung chủ vạn người mê này sẽ lại đổ sụp, mê muội ả.
Nhưng trước mắt còn phải loại bỏ bao cát, chướng ngại vật to lớn tên Vương Diệp kia. Ả hi vọng con cổ trùng trong Bạch Chi Viên phát tác thật mạnh, có thể giết luôn Vương Diệp thì chính ả sẽ là người thành công.
Nụ cười hiểm ác đã hiện đầy trên mặt ả, nhưng lại tiếp tục được giấu diếm sau lớp mặt nạ hiền thục khi bước xuống kiệu, đặt chân trước sảnh lớn được treo lên tấm bảng ghi ba chữ to lớn “Chi Ảnh cung“.