Xuyên Thư Lão Công Của Ta Hình Như Là Đại Vai Ác

Chương 2: Chương 2




Tô Mộc tùy tiện lấy từ trong tủ ra một bộ đồ, nghĩ nghĩ lại lấy thêm hai cái ví, đem thẻ ngân hàng cùng giấy tờ tùy thân nhét vào. Ăn mặc chỉnh tề rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.

Khung cảnh xung quanh tiểu khu nhìn không tệ, buổi sáng hình như còn có mưa, cây cối thấm nước xanh biếc, mùi đất xộc lên kèm theo hương cây cỏ tạo nên cảm giác vô cùng sảng khoái.

Cậu cầm điện thoại chụp một tấm. Do ban ngày cậu còn có thể tỉnh táo, chỉ sợ đến tối lại bối rối với nơi xa lạ này, không phân biệt được đông tây nam bắc. Biết đâu về trễ lại bị lạc không tìm thấy nhà.

Giữ tấm ảnh vừa chụp, Tô Mộc click tìm vị trí chính mình, sau đó đánh dấu tiểu khu mình đang ở.

Nguyên chủ sống ở nơi khá xa thành phố, còn có chút hẻo lánh nhưng giá trị căn nhà lại không tầm thường, cũng xem như một tiểu khu xa hoa.

Cậu tiếp tục dò thông tin bản đồ xung quanh khu vực, sau một hồi đã xem đến khắc vào trí nhớ mới tắt điện thoại mà di chuyển.

Đương dịp nghỉ lễ thanh minh có không ít người ra ra vào vào. Vài cô gái đi ngang qua ai cũng không khỏi quay đầu lại nhìn cậu.

Tô Mộc cảm thấy chút khẩn trương, cũng may là những cô gái kia không lại chào hỏi, chỉ là thân thiện cười cười.

Cậu đi theo một cặp đôi trẻ tuổi, thấy người nam mở ứng dụng trên điện thoại ấn vào, cửa lớn “kẽo kẹt” mở ra.

Cái phần mềm này trong điện thoại nguyên chủ cũng có, hẳn là ứng dụng mở cửa chung đi, cậu lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Bên ngoài có vài chiếc xe đang đậu, Tô Mộc đứng nhìn một chốc mới sực nhớ cậu căn bản chẳng biết gì về người tên Tôn Hạo cả.

Cậu vội vàng móc điện thoại ra, mở wechat lên.

Cảm ơn trời đất, thế giới này tuy khác biệt nhưng có một số điều lại giống nhau, tỷ như tên thành phố, các phần mềm ứng dụng,.... Bằng không giờ cậu cũng chẳng thể bình tĩnh được.

Nguyên chủ sử dụng wechat rất ít, trong danh sách bạn bè cũng chỉ có mấy tên.

Cậu tưởng phải có chút khó khăn mới tìm được tên Tôn Hạo nhưng không ngờ lại khá dễ dàng, tên tài khoản cũng chính là Tôn Hạo.

Ảnh đại diện của Tôn Hạo đập vào mắt, người này bề ngoài cao ráo, tóc cạo rất ngắn, tướng mạo trông khá hung dữ.

Tô Mộc lướt lướt tài khoản Tôn Hạo, thấy cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài tấm hình tự chụp. Cậu lại mò tới đoạn tin nhắn của hai người.

Wechat hai người nói chuyện không nhiều, tuy vậy nhưng lại chứa nhiều thông tin hữu ích.

Cha mẹ nguyên chủ cũng ly hôn, chỉ khác chỗ nguyên chủ được tòa giao lại cho mẹ nuôi nấng.

Sau khi ly hôn thì y bị mẹ xách qua nước ngoài sống. Được cái là tâm nguyên chủ luôn hướng về tổ quốc, nằng nặc ầm ĩ đòi về.

Căn nhà y đang ở là của mẹ mua cho. Từ lúc về nước vẫn luôn sống ở đây.

Tô Mộc của thế giới này là một trạch nam, cơ bản là chẳng hề bước ra khỏi nhà, chỉ có một chút liên lạc với người tên Tôn Hạo.

Tôn Hạo là anh em bà con xa của Tô Mộc, hai người trước kia không có quá nhiều tiếp xúc. Tuy vậy vẫn rộng lòng chiếu cố y, đôi lúc sẽ hỏi y cần cái gì không cần cái gì, hoặc hơn giản là kêu y về cùng nhau ăn cơm.

Tô Mộc xem đoạn tin nhắn xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên chủ mới về nước, không có nhiều thân thích, tính tình lại trạch nên chỉ sống một mình...

Như vậy xem ra nguyên chủ cũng không rành về khu vực này, cậu cũng sẽ không để hở ra nhiều dấu vết kì lạ.

Tô Mộc đang lướt xem những đoạn tin nhắn của nguyên chủ với người khác, đột nhiên cảm thấy có gì đó đang tới gần, cậu lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc xe thể thao đỗ ngay cạnh chân mình.

Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong có người ngoắc tay bảo cậu: “Lên xe“.

Tô Mộc nhìn vào người đối diện, mắt hắn cong vút sắc sảo, khí thế trên người tỏa ra cũng rất mạnh. Cậu xác định người ngồi trên xe chính là Tôn Hạo, mới cẩn thận bước lên.

Tôn Hạo liếc nhìn người bên cạnh: “Mới ngủ dậy à? Sống ở nhà riêng là nhất rồi, thích đi về giờ nào là đi về giờ đó, cũng chẳng có ai quản nữa“.

Tô Mộc nghe chỉ biết gật gật đầu, chẳng dám hó hé.

Tôn Hạo sớm quen với cái tính thất thường này cũng chẳng thắc mắc gì. Thấy sắc mặt cậu không tốt liền ném cho chai nước: “Cậu tối hôm qua lại uống quá nhiều?”

Tô Mộc ngẩn người, nhớ lại cơn đau đầu khó chịu lúc sáng. Ra là nguyên chủ đêm qua đã say rượu.

Cậu nhẹ giọng cảm ơn, vặn nắp uống vài ngụm.

Tôn Hạo nhìn cậu chẳng có chút sức lực, bèn nói: “Nếu tôi là cậu chắc sẽ sớm dừng lại. Chứ đem lão gia chọc điên lên, hôn sự kia liền có thể sẽ hoàn toàn thất bại”

Tô Mộc định buông tiếp lời khách sáo chợt nghe được lời này, dọa cậu phun ngụm nước trong miệng ra.

“Đệt, dơ quá, lau sạch cho tôi mau!” Tôn Hạo tức giận trừng mắt một cái.

Tô Mộc một bên ho khan một bên vội vàng tìm giấy lau. Lát sau mới thấp thỏm hỏi: “Hôn.. hôn sự của tôi?”

Tôn Hạo vươn mắt ngạc nhiên: “Là cậu chứ còn ai. Tôi khuyên cậu đừng vui vẻ quá, người kia đã đồng ý nhưng vẫn chưa có thể tin tưởng được, gia đình lại còn không thừa nhận, chỉ có mỗi cậu là cao hứng...”

Tô Mộc tay cầm chai nước, đại não nhanh chóng hoạt động, nguyên chủ đang thích một người, đã vậy còn thích trong nhiều năm...

Tôn Hạo định mở miệng trêu chọc cậu nhưng nhìn thấy dáng vẻ tầng ngần kia bèn nuốt xuống.

Quan hệ hai người là họ hàng thân thích, cũng không nên nói lời gì quá đáng.

Tôn Hạo im lặng làm cho không khí trong xe trở nên quá mức yên tĩnh, có chút ngượng nghịu.

Trong đầu Tô Mộc đầy ắp các câu hỏi song không dám mở miệng, chỉ biết quay đầu đi làm bộ ngắm phong cảnh. Khung cảnh bên ngoài không khác gì so với thế giới cũ của cậu.

Tôn Hạo cũng cảm thấy không khí không tốt bèn mở một bài nhạc xoa dịu lại.

Do đang trong ngày lễ, xe cộ đông đúc, mãi mới đến được nơi, địa điểm này cũng là một tiểu khu khá xa hoa.

Tôn Hạo đem xe cất xuống gara, định mở cửa đi ra lại thấy người bên cạnh không nhúc nhích, mở miệng thúc giục: “Còn không mau xuống xe?”

Tô Mộc “vâng” một tiếng theo hắn vào trong thang máy.

Suốt dọc đường đi trong lòng cậu toàn là cảm giác bất an, tưởng tượng mông lung, ông nội Tô này liệu có giống ông của cậu ở thế giới kia hay không? Khi bước vào thì mới phát hiện bản thân đã suy nghĩ nhiều.

Ông Tô này không chỉ vẻ ngoài không giống mà khí tức trên người cũng hoàn toàn bất đồng.

Căn nhà ông ở không nhỏ, trang trí mang phong cách Trung Quốc cổ xưa, trên tủ trưng bày ly chén tinh xảo, nhìn qua không phải dạng tầm thường giá rẻ.

Tô Mộc liếc sơ qua liền biết ông Tô này là dạng người cao quý, vừa sang trọng vừa có tiền.

“Như thế nào, ta không cho cháu nhập học, cháu liền không thèm về nhà nữa?” Ông Tô trừng mắt nhìn, nâng cây gậy chống trong tay định gõ gõ lên vai cậu. Nhưng nâng lên được một nửa lại thấy cậu đứng ngây ngốc nhìn mình bèn thu gậy lại.

Tôn Hạo chào hỏi với ông, thấy mặt ông không vui liền quay đi, hắn không muốn mình phải gánh sự bực bội đó.

Tô Mộc nhìn hắn đi ra ban công, ánh mắt nhìn hắn muốn níu kéo, chợt phát hiện ngoài ban công có một con chó màu đen, nó tuy bự nhưng nhìn rất ngoan, thấy cậu nhìn qua nó vểnh tai lên sau đó lại dựa vào ban công tiếp tục phơi nắng.

Ông Tô nhìn cậu thất thần liền cảm thấy bực bội: “Ta mặc kệ mục đích cháu vào đại học A là gì, cũng mặc kệ cháu bên nước ngoài quậy như thế nào, nếu đã đi thì phải học tập cho tốt, đừng có mới hai ba ngày đầu đã gây chuyện làm ta mất mặt“.

Tô Mộc chỉ biết trưng bộ mặt ngoan ngoãn gật gật đầu.

Ông hừ một tiếng tiếp tục 'giáo dục' cháu mình. Tô Mộc nghe một lát, tảng đá trong lòng cậu cũng hạ xuống.

Đại học A là một trong những trường đứng đầu cả nước, hao hao với trường mà cậu học trước đây. Nghe ông nói vậy chắc nguyên chủ đã làm ầm ĩ rất lâu mới có thể làm ông Tô sử dụng quan hệ mà nhét y vào. Bất quá đối với cậu học lại cũng không phải việc gì khó.

“Ta đã sắp xếp cho cháu ở kí túc xá, biết cháu không muốn ở chung với người lạ. Trước hết cứ kiên nhẫn đi, ráng làm thân với bạn cùng phòng, chờ ổn định thì dọn ra”

Ông nói tiếp: “ Ba cháu đang đi công tác, nên Tôn Hạo sẽ đưa cháu nhập học. Chỗ nó gần với trường cháu, có gì cần cứ gọi cho nó là được“.

Tôn Hạo nhíu nhíu mày: “Cháu bận mà ông“.

“Bận cái rắm, cả ngày chẳng làm gì, chỉ vòng vòng pha chế trong quá bar. Cháu ba ngày nay không trả lời điện thoại, là muốn làm..”

Tôn Hạo đầu hàng: “Cháu không bận, không bận”

Ông cũng không để ý đến hai người nữa. Kêu người dọn đồ ăn lên.

Tô Mộc ngồi nghe ông giảng đạo lý hơn nửa giờ nữa mới được thả về.

Trên đường về không muốn nói chuyện, cậu đành giả bộ ngủ.

Xe ngừng ở cửa tiểu khu, Tô Mộc vờ như mới dậy, xoa xoa mắt nói cảm ơn Tôn Hạo rồi mở cửa xuống xe.

Tôn Hạo “ừ” một tiếng, liếc mắt nói: “Ngày mai đi học, cậu định để cái tóc nhảm nhí kia đến trường?”

Tô Mộc ngạc nhiên, nhận ra diện mạo hiện tại của mình, quyết định đi sửa sắc lại một chút.

Tôn Hạo thấy cậu tỏ vẻ đồng ý, rút điếu thuốc ra châm lửa hút.

“Nói chứ tôi thật bội phục cậu luôn, cậu với người kia chẳng có mấy tiếp xúc, huống chi còn không liên lạc nhiều năm. Sao cậu vẫn nhớ đến được vậy?”

Tô Mộc nghĩ thầm 'Tôi cũng không biết'

Thấy cậu không phản ứng, lại nói: “Tuy rằng hai ta không mấy thân thiết nhưng bổn gia đây cũng cho cậu vài lời khuyên. Cậu vào học nghiêm túc một chút, đừng nên công khai chuyện hai người, trong trường người thích hắn không ít, đừng vừa vào lại gây thù chuốc oán. Đến lúc xảy ra chuyện người kia cũng chẳng quan tâm cậu đâu, có thể còn nhân cơ hội hủy bỏ hôn ước. Rốt cuộc hôn ước cũng chỉ có ông lão hai bên quyết định, người nhà còn chưa ai đồng ý..”

Tô Mộc thắc mắc: “Cô ấy có nhiều người theo đuổi?”

(Lúc này ẻm chưa biết người kia là nam nha)

Tôn Hạo trầm ngâm, rít một hơi thuốc nói: “Không phải nhiều... mà là cực kì nhiều”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.