Xuyên Thư Lão Công Của Ta Hình Như Là Đại Vai Ác

Chương 3: Chương 3




Tôn Hạo lái xe đi, Tô Mộc vẫn đứng như trời trồng, thẳng đến khi chiếc xe đi hẳn, cậu mới bừng tỉnh đi đến ngân hàng gần đó.

Lúc bên Tô gia cậu có nghe bảo do nguyên chủ lúc trước sống tùy hứng đã chọc không ít người tức giận, trong nhà quyết định cắt tiền tiêu vặt của y. Cậu biết trong thẻ nguyên chủ không còn bao nhiêu tiền.

Haizzz, liệu cậu có thể vượt qua tình huống này được không đây?

Ngân hàng không quá đông, nhanh chóng liền tới cậu. Nhân viên giúp cậu kiểm tra tiền. Phát hiện trong thẻ còn hơn 2 vạn, còn tốt chán. Sau đó vui vẻ đi cắt lại mái tóc của mình.

Cắt tóc xong, ra ngoài đi được một đoạn thì trời đổ cơn mưa.

Mưa càng lúc càng lớn, làm mái tóc bồng bềnh mới cắt của cậu ướt nhẹp.

Cậu dụi mắt, thấy phía trước có một cửa hàng liền muốn tới trú, chạy đến thì phát hiện là cửa hàng thú cưng, bên trong đầy các con vật đáng yêu.

Cậu luôn không thể cưỡng lại các bé lông xù này, bèn mở cửa đi vào.

Bên trong nhân viên cửa hàng đang cố túm một bé chó bự đi tắm, chợt nghe thấy âm thanh cửa mở liền lia mắt qua xem, bé chó bự kia nắm bắt cơ hội rất nhanh, vụt ra ngoài trốn thoát.

Tô Mộc từ nhỏ có nuôi chó, đối với loại tình huống này cũng đã có kinh nghiệm. Cậu trở tay đóng cửa, cúi xuống ôm bé chó đầy bọt lên người.

Nhân viên là một cô gái trẻ, thấy con chó lao đi, hoảng sợ hét lên: “Đừng sợ, nó không cắn đâu,..”

Cô vội chạy tới, thấy người thiếu niên da dẻ nhợt nhạt đang mỉm cười, còn tên đầu sỏ gây chuyện lại được ôm trong lòng làm nũng tỏ vẻ đáng yêu.

“Đây là chó sói Tiệp Khắc à?” Cậu hỏi

Cô gái đang ngẩn người sau đó mới “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, cậu biết giống chó này”

Tô Mộc xoa xoa lưng bé chó: “Tôi biết, trước đây tôi từng nuôi một con giống vậy”

Cậu nhớ lại lúc trước ông bà mua cho một con chó, mỗi ngày đều mong muốn về nhà chơi với nó. Không lâu sau khi ông bà mất, con chó ấy cũng ra đi luôn, cả nhà chỉ còn lại mỗi mình cậu.

Cô gái thấy người đối diện ướt sũng, lấy khăn sạch đưa cậu lau.

Sau cô duỗi tay muốn bế con chó lại, kết quả nó không những không lại mà còn nhào vào Tô Mộc.

“Tao chăm sóc mày nhiều như vậy, mày lại không nhìn tới, lại nhào vào người khác” Cô căn nhằn.

Tô Mộc cười nói: “Chắc là nó sợ nước, để tôi giúp cho“.

Cô do dự sau mới gật đầu: “Làm phiền cậu rồi”

Ban đầu cô còn không yên tâm sợ bé chó không chịu yên, sau lại thấy con chó bự ấy không những không quậy mà còn nằm yên híp mắt hưởng thụ.

Con chó sói Tiệp Khắc này tuy bự con, nhưng cũng chỉ mới ba tháng nên cực dính người. Lại được Tô Mộc tắm rửa thoải mái, nó bám lấy cậu không buông. Cậu cũng cùng nó giỡn hớt một hồi.

Thấy không còn sớm, Tô Mộc xoa đầu nó, chào hỏi người nhân viên rồi đẩy cửa ra về.

Bên ngoài đã tối đen, vì lúc nãy trời mưa trên đường cũng không có nhiều người.

Cậu mở định vị lên, dò đường về nhà.

Nguyên chủ ở tầng 20. Lên đến nhà, cửa chính lại yêu cầu vân tay hoặc mật mã để mở cửa.

Tô Mộc đem vân tay quét qua, kết quả lại không khớp.

Cậu thử đi thử lại mãi vẫn không được, liền trợn tròn mắt hoảng loạn. Mật mã đương nhiên là cậu không biết.

Vừa bị mắc mưa, trong lòng gấp gáp chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng, mà bây giờ lại không thể vào nhà.

Tô Mộc cắn răng lấy điện thoại ra, mở wechat hy vọng tìm được người giúp đỡ. Kết quả tìm nửa ngày cũng chả có ai liên lạc được trừ một người.... Cuối cùng cậu đành gọi cho ông Tô.

Điện thoại reo vài tiếng liền có người nhận: “Có chuyện gì?”

Tô Mộc run run: “Mật mã nhà cháu...Ông nhớ không ạ?”

“Mật mã?”

“Vâng, vân tay cháu có vấn đề, mà mật mã thì... cháu lại quên mất rồi”

Ông nghe thế thì đanh mặt lại: “Điều quan trọng vậy mà cũng quên! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đồ điện tử đôi lúc sẽ trục trặc, bảo cháu đổi sang khóa khác lại chẳng nghe đâu“.

Nghe ông mắng, Tô Mộc xoa nhẹ lỗ tai.

Lão Tô cằn nhằn xong cũng dịu lại: “Ta gọi Tôn Hạo tới xem, cháu đợi chút đi“.

Tô Mộc nghe thế vội lắc đầu, song nhớ tới ông không thể nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, cháu sẽ thử lại, hắn ở cách xa nơi này, vòng đi vòng lại không tiện”

Lão hừ một tiếng: “Đêm nay trời có thể mưa, nhớ ngủ cẩn thận, kẻo mai lại cảm”

Nghe Tô Mộc “Dạ” một tiếng thì cúp máy.

Cậu bắt đầu lục lọi giấy tờ, biết đâu mật mã liên quan đến tùy thân của nguyên chủ. Thử số tài khoản, số căn cước, ngày sinh nhật,..

Tô Mộc đang ấn mật mã, đằng sau “đing” lên một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cậu tưởng là hàng xóm cách vách, đang phân vân có nên chào hỏi hay không thì từ sau có người lạnh lùng nói: “Cậu đang làm gì?”

Xoay đầu lại, liền thấy người thanh niên ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Người nọ vóc dáng cao ráo, ít nhất cũng phải 1m84, phần vai cong rộng lớn, hai chân thon dài, cơ thể cao gầy, tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ. Mái tóc ngắn hơi hỗn độn, lộ ra cái trán cao, đôi mắt sắc xảo, chân mày thẳng tắp, tỏa ra khí thế rất mạnh.

Tuy đang đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp kinh diễm ấy. Có điều lại mang cảm giác lạnh lùng, làm người ta không dám tới gần.

“Không có việc gì, khóa cửa nhà tôi có chút vấn đề“. Nói xong cậu lại tiếp tục ịn vân tay lên thử lại.

Người nọ liếc nhìn cậu một cái, cặp chân dài thẳng tắp trực tiếp bước qua.

Tô Mộc chỉ thấy hắn duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ịn lên khóa cửa, cánh cửa kêu 'cùm cụp' mở ra.

Cậu trừng lớn mắt, mãi mới phản ứng lại: “Đây.. đây là nhà anh à??”

Người nọ nhìn qua, nhấc mí mắt: “Không phải nhà tôi chứ chẳng lẽ là nhà cậu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.