Ninh Đạo Kỳ được xưng là cao thủ đệ nhất Trung Nguyên, Đại tông sư đạo
môn, võ công cái thế, “Tán Thủ Bát Phác” của hắn văn danh thiên hạ.
Hắn cùng tông sư võ công “Dịch Kiếm đại sư” Phó Thải Lâm của Cao Câu Ly, và tông sư võ công “Võ Tôn” Tất Huyền ở toái ngoại được xưng là ba Đại
tông sư.
Danh vọng của hắn đến ngay cả Tống Khuyết cũng xa xa không đuổi kịp.
Nhưng mà vị đệ nhất nhân đạo môn này, thân ở đạo môn nhưng lòng lại hướng phật.
Trong nguyên tác, hắn xuất hiện không nhiều nhưng mỗi lần hiện thân lại để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mỗi người.
Hắn từng đấu ngang tay với Võ Tôn Thất Huyền, đánh bại Diêu Công Thác của
Nam Hải phái, đáp ứng Từ Hàng Tình Trại ba lần truy sát Tà Vương Thạch
Chi Hiên, chặn đánh Khấu Trọng.
Vì ngăn cản Khấu Trọng và Lý Thế Dân tranh đoạt thiên hạ, hắn nhận lời mời của Từ Hàng Tĩnh Trai, ngăn chặn Khấu Trọng.
Từ Hàng Tĩnh Trai cũng ngăn cản Tống Khuyết và Khấu Trọng giành thiên hạ,
mời Ninh Đạo Kỳ và Thiên Đao Tống Khuyết quyết đấu. Tống Khuyết định ra
ước hẹn chín đao, nếu trong chín đao không thể đánh bại Ninh Đạo Kỳ thì
liền y theo ước hẹn rời khỏi phân tranh tranh đoạt thiên hạ.
Tán
Thủ Bát Phác bất phân cao thấp với tám đao đầu của Thiên Vấn Cửu Đao,
kết thúc với thế lưỡng bại câu thương, nhưng trên thực tế, nếu Tống
Khuyết ra đao thứ chín thì vị đệ nhất nhân đạo môn này có thể đã bị
giết.
Cả đời, Ninh Đạo Kỳ lấy đại học lập nghiệp, có thể nói bác
đại tinh thâm, nhưng lòng hắn lại hướng phật, bị Từ Hàng Tĩnh Trai vì
mục đích riêng mà mời chào nhiều lần nhưng hắn chưa bao giờ cự tuyệt mà
lại còn hân hoan, điều này thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đấu tranh tông giáo từ xưa đến nay luôn là ngươi chết ta
sống, nhưng hành động của Ninh Đạo Kỳ lại không thể không khiến người ta ngao ngán.
”Ninh đạo trưởng, dừng tay!”
Tôn Tư Mạc thấy
Ninh Đạo Kỳ đột nhiên xuất thủ, sắc mặt hơi đổi một chút liền muốn ngăn
cản, nhưng bị Lỗ Diệu Tử kéo lại, nhưng vị cường giả Tông sư đỉnh phong
này lại lảo đảo một hồi thiếu chút bị Tôn Tư Mạc hất bay ra ngoài.
”Lỗ lão hữu, sao ngươi lại ngăn cản ta?”
Tôn Tư Mạc giậm chân một cái, bất mãn nói.
”Ta nói lão đạo ngươi nghe, không thấy thủ hạ của hắn đứng yên không nhúc nhích đó sao? Ngươi xen vào làm gì?”
Lỗ Diệu Tử cười khổ nói.
Hiển nhiên, hai người họ quen biết lẫn nhau.
Tôn Tư Mạc sững sờ, lúc này mới phát hiện Tần Quỳnh bình chân như vại đứng
đấy, thậm chí ánh mắt nhìn Ninh Đạo Kỳ với vẻ thương hại. Lúc này, hắn
mới tỉnh ngộ ra, nhớ tới cảm giác cổ quái lúc mới thấy Sở Dương thì cũng trấn định lại.
”Thẹn quá hóa giận đấy ư?”
Sở Dương cười
xùy một tiếng, trở tay tung chưởng đẩy lui Ninh Đạo Kỳ: “Thanh tỉnh vô
vi của ngươi đâu rồi? Ý cảnh xuất trần ở đâu? Hoặc nói, những lời ban
nãy của ta đã chạm đến nỗi đau của ngươi chăng?”
”Hoàng mao tiểu nhi, nhãi ranh ăn nói lung tung, hôm nay lão đại phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút!”
Ninh Đạo Kỳ sớm đã nổi trận lôi đình, lúc này xuất thủ như điện, công kích tới phía Sở Dương.
”Hắc hắc, ta một mực không rõ một vấn đề, hy vọng ngươi có thể giải đáp giúp ta!”
Sở Dương có thể đánh bại Tống Khuyết chỉ trong một quyền thì tự nhiên
không coi Ninh Đạo Kỳ ra gì, lách người né trái tránh phải, đồng thời
nói: “Từ Hàng Tĩnh Trai là một đám ni cô, ngươi là lão đạo đạo môn thì
sao phải nghe bọn hắn sai sử? Hẳn ngươi có nhược điểm gì đó bị bọn hắn
nắm giữ phải không?”
”Oa nha nha, tiểu nhi muốn chết!”
Ninh Đạo Kỳ điên cuồng gào hét, chưởng phong lăng lệ, đẩy lui đám người Tần Quỳnh ra xa.
”Ồ, hẳn là thật sự như thế?”
Sở Dương cười: “Nếu thật bị nắm nhược điểm thì khả năng duy nhất là ngươi
có quan hệ không minh bạch, có tư tình với trai chủ Phạm Thanh Huệ của
Từ Hàng Tĩnh Trai nhỉ?”
”Ngươi, ngươi, ngươi ăn nói lung tung, hồ ngôn loạn ngữ, nhất định là một tiểu ma đầu, hôm nay lão đạo ta phải
thay trời hành đạo, tiêu diệt ngươi!”
Ninh Đạo Kỳ nổi sát tâm, xuất thủ mạnh hơn.
”Hắc hắc, ta chỉ nói ra suy đoán trong lòng thôi mà ngươi đã không chịu nổi, vậy ngàn vạn bách tính bị giết kia sẽ như nào nữa? Nếu bọn hắn biết
ngươi ngăn cản ta chém giết đám giặc cướp báo thù cho bọn hắn, bọn hắn
ắt sẽ hóa thành lệ quỷ, ngày đêm tìm ngươi đòi mạng.”
Sở Dương u lãnh nói.
”Khổng lão phu tử từng nói, lấy đức báo đức, lấy gì báo oán? Lấy ngay báo oán! Cư xử với người tội ác tày trời, coi như lấy máu trả máu, lấy răng trả
răng. Bọn hắn nếu chỉ là giang hồ phân tranh thì cũng thôi đi, chết cũng đã chết, nhưng bọn hắn làm gì? Đồ thôn diệt trấn, không có chút nhân
tính nào cả, súc sinh như thế há có thể lưu trên thế gian?”
Tần Quỳnh thống hận nói.
Hắn từng trải qua tràng cảnh tương tự nên tự nhiên thống hận đạo phỉ ác bá, sau khi bị Sở Dương thu phục, lại được quán thâu một chút lý luận nên
lý niệm lại có biến hóa không nhỏ.
Hiện tại hắn thống lĩnh huyết vệ đại sát tứ phương, cũng kiên định giết kẻ ác hơn với ý nghĩ cứu thế.
Với hạng người giả nhân giả nghĩa như Ninh Đạo Kỳ thì Tần Quỳnh tự nhiên không có chút hảo cảm nào.
”Chính nên như vậy!” Lỗ Diệu Tử gật đầu đồng ý.
”Ài!”
Tôn Tư Mạc thở dài một tiếng: “Trước kia ta cũng cho rằng giết người không
bằng thả người, nhưng với loại người không có nhân tính bực này, nếu thả thì chẳng khác nào làm việc ác với người khác, chà đạp sự lương thiện!”
Ninh Đạo Kỳ lại không để ý tới, chỉ cao giọng quát: “Ác đồ nhà ngươi không
xem vạn tính mạng người ra gì, ngay cả tu la cũng không có độc ác như
ngươi, tất nhiên là đại ác thế gian, ác ma chạy ra từ địa ngục không thể nghi ngờ. Hôm nay lão đạo ta liền thay trời hành đạo, chém giết ngươi
tại nơi đây.”
”Hắc hắc, loại người như ngươi, muốn giết ta còn
phải tìm ra cái cớ đàng hoàng như vậy, thật là đạo đức chí cao đấy, tùy ý giết người lại thành thay trời hành đạo, thành giải cứu vạn dân, thật
khiến ta buồn nôn!”
Sở Dương nói tiếp: “Nếu ngươi đã thân cận phật môn, hôm nay ta liền dùng tuyệt học phật môn oanh sát ngươi tại chốn này!”
”Tiếp Đại Phật Như Lai chưởng của ta!”
Một chưởng hoành không, kim quang lóng lánh, ẩn ẩn có đại phật ngồi xếp bằng trong hư không, duỗi ra một chưởng bao trùm xuống.
”Trong một chưởng này không ngờ lại ẩn chứa áo nghĩa chí cao của phật môn, sao có thể thế được?”
Ninh Đạo Kỳ hãi nhiên thất sắc, hắn rất tinh thông phật môn chí lý nên tự
nhiên cảm nhận được phật lý ẩn chứa trong một chưởng này, điều này khiến hắn không thể tin nổi.
PHANH!
Hắn căn bản không thể ngăn nổi, bị một chưởng đánh bay ra ngoài, phún máu lên không.
BỘP!
Sở Dương hoành không na di, chụp một chưởng xuống đầu Ninh Đạo Kỳ, muốn diệt sát hắn.
”Tiểu hữu, xin tha hắn một mạng!”
Tôn Tư Mạc đột nhiên lên tiếng, mang theo vẻ lo lắng.
Sở Dương khẽ giật mình, thu chưởng hóa trảo, nắm lấy cổ Ninh Đạo Kỳ xách ngược lại chỗ cũ.
”Đa tạ tiểu hữu!”
Tôn Tư Mạc thấy Ninh Đạo Kỳ chưa chết thì thở hắt ra, nói: “Ninh đạo trưởng cũng không làm chuyện ác gì? Còn xin thả hắn một lần?”
”Mặt mũi
ai ta cũng không cho, nhưng Tôn đạo trưởng ngài lại là người ai ai cũng
kính trọng nên ta không thể không cho!” Sở Dương nói chân thành.
Đây quả thực là một nhân vật mà người người kính nể, không mộ vinh hoa,
không dính quyền quý, chỉ đi trong hương dã chăm sóc người bị thương,
vừa đi liền là hơn nửa đời người, đây là thương người tới bực nào?
Sở Dương tự nhận, hắn tuyệt đối không làm được đến mức đó.
”Đa tạ tiểu hữu!”
Tôn Tư Mạc khom mình hành lễ, lại bị Sở Dương né tránh: “Đạo trưởng, không thể, không thể!”
”Không giết hắn, chẳng lẽ cứ thế thả hắn?” Tần Quỳnh cau mày hỏi.
Sở Dương nảy ra ý nghĩ, âm vang nói: “Phật tông vốn từ bên ngoài truyền
đến, đạo môn mới là lão tổ tông của chúng ta, nhưng hắn thân là đệ nhất
nhân đạo môn nhưng lại khắp nơi giữ gìn phật tông, quẳng đạo môn đi đâu
rồi? Để cho đạo hữu trong thiên hạ hạ thấp tư thái với phật môn. Đã như
vậy, ta liền thành toàn cho hắn!”
Trong mắt khẽ híp, tinh quang
lóng lánh, Sở Dương vung tay còn lại lướt qua đầu Ninh Đạo Kỳ khiến tóc
đối phương rơi lả tả, trong khoảnh khắc trở thành một lão đầu trọc.
”Đây, đây...”
Tôn Tư Mạc trơn mắt há hốc mồm.
Lỗ Diệu Tử cười một tiếng.
Tần Quỳnh cũng không nhịn được lộ ra ý cười.
Ninh Đạo Kỳ bị chế trụ, thân không thể động, miệng không thể nói, hai mắt lại đỏ lên, phun ra lửa giận ngập trời.
”Cút đi cho ta!”
Sở Dương vung tay ném Ninh Đạo Kỳ ra ngoài: “Về sau thành thành thật thật làm một tên hòa thượng đi, bớt khiến đạo môn mất mặt.”