Ba mươi sáu huyết vệ đều tu luyện thuật công phạt Thiên Diệt kiếm kinh
của Vô Sinh kiếm tông, đặt ở thế giới này chỉ có vô song tuyệt đối.
Bọn hắn vốn có cảnh giới tiên thiên, thậm chí có một số người đã đạt tới
tiên thiên viên mãn, lại phối hợp với pháp quyết kiếm trận, cộng thêm
hai người Khấu Trọng và Từ Tử Lăng phối hợp tác chiến thì dù đối mặt với mấy vạn phỉ khấu cũng không hề sợ hãi, mạnh mẽ đâm tới.
Mấy vạn
phỉ khấu tuy nhiều nhưng thủ lĩnh của chúng đã chết, không có người lãnh đạo nên tất cả bàng hoàng, sao có tâm ngăn cản? Huống chi bọn hắn chỉ
là đám ô hợp, lại bị thủ vệ của Phi Mã mục trường nhìn chằm chằm, điều
này tạo thành bi kịch của bọn hắn.
Bóng đêm triệt để buông xuống
nhưng thanh âm chém giết mỗi lúc một vang, kêu rên thảm thiết khiến ánh
trăng cũng không dám chiếu xuống.
Ánh lửa hừng hực, huyết quang bắn ra tựa như luyện ngục nhân gian.
Trên đỉnh núi, Tần Quỳnh bỗng nhiên quay người nhìn về nơi xa, ánh mắt ngưng tụ, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh chạy nhanh đến, chỉ trong nháy mắt đã lên đỉnh núi, đi tới phụ cận.
Hai người này đều là lão giả, một
người xương cốt thanh kỳ, một người tiên phong đạo cốt, một người từ bi
thương dân, một người siêu thoát thế ngoại.
”Tần Quỳnh bái kiến Tôn đạo trưởng!”
Tần Quỳnh thấy lão nhân xương cốt thanh kỳ bên trái thì vội vàng khom người hành lễ.
”Lại là ngươi!”
Tôn đạo trưởng lộ vẻ ngạc nhiên.
Vị Tôn đạo trưởng này không phải người ngoài mà là Dược Vương Tôn Tư Mạc,
dù trong chỉnh sử hay dã sử thì hắn là đệ nhất y gia không thể tranh cãi cuối thời Tùy mạt đầu thời Đường, được mệnh danh là “Dược Vương” hay
thậm chí là “Dược Thánh”, sống hơn một trăm tuổi.
Hắn không nhận
lời mời của triều đình mà du tẩu giữa sơn dã, hái thuốc chữa bệnh, chăm
sóc người bị thương, dấu chân đạp biến đại giang nam bắc, được các nơi
tranh nhau truyền tụng.
Lúc tuổi già, Tôn Tư Mạc biên soạn y dược “Thiên Kim Yếu Phương” và nó trở thành thánh điển y gia, lưu truyền
thiên cổ, không biết cứu sống được bao nhiêu mạng người, đây là một nhân vật cấp “Tông sư” không thể tranh cãi.
Tần Quỳnh từng gặp Tôn đạo trưởng một lần, phi thường kinh trọng vị trưởng giả này.
”Bọn họ đều là thủ hạ của ngươi?”
Một lão giả khác tiên phong đạo cốt, khí chất xuất trần lạnh giọng quát hổi.
”Không sai!”
Tần Quỳnh thần sắc lạnh lẽo, âm vang đáp.
”Mấy vạn người như thế, các ngươi liền lạm sát kẻ vô tội? Há không biết,
thượng thiên có đức hiếu sinh, còn các ngươi thì sao, thân hóa tu la, đồ tuyệt sinh linh, sao tàn nhẫn như vậy?”
Lão giả giận dữ mắng mỏ.
”Ngươi là ai?”
Tần Quỳnh cau mày hỏi thăm.
”Lão phu Ninh Đạo Kỳ!”
Lão giả báo danh tính xong thì nói: “Còn không mau bảo bọn hắn dừng tay?”
”Vì sao muốn bọn họ dừng lại?”
Thâm âm của Sở Dương truyền ra, hắn đã chạy đến cùng Lỗ Diệu Tử.
Bọn hắn vốn đứng trên thành xem trộm cướp kêu rên, yên tĩnh nhìn huyết vệ đại phát thần uy.
Sự cường đại của huyết vệ khiến Lỗ Diệu Tử rung động.
”Bọn hắn do ngươi bồi dưỡng?”
Lỗ Diệu Tử khô khốc hỏi thăm.
Những người này đều do sau khi Sở Dương ra lệnh mới đột nhiên xuất hiện, việc này không thể không khiến cho người suy nghĩ nhiều.
”Không sai, trách nhiệm của bọn hắn là quét sạch hết thảy ô trọc trên thế gian!”
Sở Dương không giấu giếm.
”Thủ đoạn của phủ chủ thật quỷ thần khó lường, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng!”
Lỗ Diệu Tử thầm thở dài trong lòng, hắn biết Phi Ma mục trường thật không
thể giữ được, tuyệt đối không thể giữ được. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi nhưng hắn đã hiểu rõ tính cách của Sở Dương, nhìn như ôn hòa nhưng lại sát phạt quyết đoán, tuyệt đối se trở mặt không quen biết.
Thương Tú Tuần ở bên cạnh nhìn mà buồn nôn, dù là Liễu Trinh cũng không khá hơn bao nhiêu.
Các nàng là nữ tử, chưa từng gặp phải tràng diện thảm liệt như vậy.
”A, sao hai người họ lại đi cùng một chỗ, còn đến nơi này?”
Ngay tại lúc này, Lỗ Diệu Tử kêu khẽ.
”Không bằng qua xem một hồi!”
Sở Dương nói xong thì tung người bay xuống, thi triển ra Phong Thần phối
đi ngang qua đỉnh đầu bọn trộm cướp. Lỗ Diệu Tử đã khôi phục, mặc dù còn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong nhưng dù sao cũng là nhất đại Tông
sư, thực lực không thể coi thường, theo sát phía sau.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã lên tới trên đỉnh núi, cũng đúng lúc nghe thấy tiếng quát hỏi của Ninh Đạo Kỳ.
Sở Dương sau khi đáp lời thì tiến tới chắp tay thăm hỏi Tôn Tư Mạc: “Xin chào Tôn trưởng lão!”
”Khách khí, khách khí!”
Tôn đạo trưởng đáp lễ, hắn nhìn Sở Dương thì lộ vẻ không hiểu, tựa như nghĩ đến chuyện không nghĩ ra. Nhưng tình huống nơi đây không thể để cho hắn hỏi nhiều nên chỉ có thể kìm nỗi nghi hoặc xuống.
”Ngươi là ai?”
Ninh Đạo Kỳ dù thấy Sở Dương trẻ tuổi nhưng thân phát của đối phương lại hết sức ảo diệu nên không có khinh thị.
”Bái kiến phủ chủ!”
Lúc này, Tần Quỳnh lại khom mình hành lễ, khiến Ninh Đạo Kỳ biến sắc.
”Bọn hắn là thủ hạ của ngươi?”
Ninh Đạo Kỳ giọng rét run.
”Sao? Ngươi có ý kiến?”
Với gia hỏa thân ở Tào doanh lòng ở Hán này, Sở Dương không có chút hảo cảm nào, lúc này cười lạnh nói: “Dù cho ngươi có ý kiến thì ta cũng coi như không!”
Ninh Đạo Kỳ hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không hổ là đệ nhất nhân của đạo môn, công phu hàm dưỡng không thể coi thường.
”Thủ hạ của ngươi tàn sát mấy vạn người không có lực hoàn thủ, tàn nhẫn máu
tanh như thế, ngươi nhẫn tâm sao? Hẳn ngươi có tâm sự khác?”
”Ta ngược lại muốn hỏi Ninh đạo trưởng một câu.”
Sở Dương không chút sinh khí, nhìn gần hỏi: “Ngươi có biết bọn hắn là ai không?”
”Chẳng qua là tứ đại khấu đạo tặc thôi.” Ninh đạo trưởng thản nhiên đáp.
”Vậy ngươi còn bảo ta thả?” Sở Dương cao giọng hỏi.
”Bọn hắn cũng là người, tạo sát nghiệt nhiều thì trời cũng không dung!” Ninh Đạo Kỳ trả lời.
Ha ha ha...
Sở Dương cười to, từng sợi tóc tung bay: “Tạo sát nghiệt nhiều? Ngươi có biết bọn hắn giết bao nhiêu người không?”
”Ngươi biết không?”
Sở Dương tiến lên trước một bước, khí kình nổ tung, cát bụi mù mịt.
Ninh Đạo Kỳ thần sắc chấn động, không khỏi lui ra sau một bước, sau đó sắc
mặt biến hóa, hừ lạnh nói: “Bọn hắn đã không có sức phản kháng thì sao
cứ phải giết? Thường nói, buông xuống đồ đao lập địa thành phật, sao
không cho bọn hắn cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời?”
”Cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời? Đương nhiên phải cho, nhưng bọn hắn xứng à? Xứng làm người ư?”
Sở Dương lạnh giọng: “Buông xuống đồ đao lập địa thành phật? Hắc hắc, vậy
những người từng bị bọn họ giết kia đi tìm ai nói lý đây? Hai tay bọn
hắn dính đầy máu tươi, nếu như thả đi ắt sẽ làm hại chung quanh, chẳng
biết sẽ có bao nhiêu bách tính bị bọn hắn hãm hại, đến lúc đó ai sẽ gánh trách nhiệm này? Tìm ngươi sao? Hay là tìm phật tổ?”
Ninh Đạo Kỳ lại biến sắc mặt, cường ngạnh nói: “Sao biết được bọn hắn không thể buông xuống đồ đao, lãng tử hồi đầu?”
”Vậy hiện tại ta giết ngươi, xong sau đó buông xuống đồ đao được không nào?” Sở Dương bỗng nhiên cười tủm tỉm nói.
”Làm càn!” Ninh Đạo Kỳ giận dữ.
”Dựa theo lời ngươi nói, ta có thể tùy ý giết người, sau đó buông xuống đồ đao thì sẽ không sai gì đúng không?”
Sở Dương quỷ dị nói: “Hoặc nói cách khác, ta có thể lột y phục của Phạm
Thanh Huệ, sau đó đặt chúng trong triển lãm để nháo sự, sau đó buông hạ
đồ đao thì sẽ không sao?”
Tần Quỳnh lẳng lặng đứng ở bên cạnh lộ ra cười lạnh.
Lỗ Diệu Tử hé miệng, nhìn về phía Ninh Đạo Kỳ với ánh mắt bất thiện.
Tôn Tư Mạc lại lộ ra vẻ trầm tư.
”Ngươi, ngươi không thể nói lý!”
Ninh Đạo Kỳ bắn ra kình khí quanh người, khí thế dâng cao, hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm.
”Chẳng phải ngươi nói có thể buông xuống đồ đao sao? Sao đến phiên ngươi thì
lại không chịu? Ngàn vạn người bị bọn hắn sát hại có thể chịu được
không? Những người thân của bọn họ có chịu được không?”
Sở Dương
hét to: “Ngươi thân là đệ nhất nhân đạo môn nhưng tâm lại hướng phật,
trở thành chó trông cửa cho Từ Hàng Tĩnh Trai, giả nhân giả nghĩa, dối
trá hết mức khiến cho người ta buồn nôn!”
”Ngươi muốn chết!”
Ninh Đạo Kỳ đỏ bừng mặt, triệt để nổi giận, nhấc chưởng đánh tới phía đỉnh đầu Sở Dương.