Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng

Chương 14: Chương 14: Ba người ngủ chung




Tiếc rằng hắn nghĩ quá nhiều, ba người chỉ ngủ bình thường.

Tống Kiều Thư nằm giữa, hai nam nhân nằm bên cạnh. Nàng để cho hắn một cái bóng lưng, quay sang bên kia ôm Thanh Nhạn.

Quan Tự Phong: “...”

Tốt xấu gì bộ dáng hắn cũng thanh tú, khiến mắt đám biểu tỷ phát sáng khi trông thấy, cớ sao từ khi vào cửa nàng lại không ngó ngàng đến nhỉ?

Tâm lí con người rất kì lạ, mới buổi chiều còn oán hận nàng chẳng ngó ngàng tới hắn sao còn trêu đùa, đến tối bị ghẻ lạnh lại thắc mắc sao không chơi đùa hắn.

Bởi vì lạ giường, Quan Tự Phong trằn trọc mãi mới ngủ. Giấc ngủ nông khiến hắn vừa nghe tiếng động đã tỉnh dậy.

Người bên cạnh cử động, tiếng vải ma sát sột soạt rõ ràng trong đêm.

Tim hắn đập bình bịch, đến rồi!

Lưu manh này muốn giở trò đây.

Hắn nhắm mắt nín thở sợ hãi, cả người căng cứng chờ bàn tay kia vươn tới chỗ mình. Qua một lúc lâu người kia vẫn đang cử động, nhưng không đụng chạm gì tới hắn.

Tò mò, Quan Tự Phong hé mắt ra nhìn.

Chỉ thấy dưới ánh sáng lờ mờ, nữ nhân đang ngồi lên trên nam nhân, vạt áo nàng mở ra, để lộ bầu ngực đung đưa theo tiết tấu lên xuống đều đặn.

Khoé miệng nàng mỉm cười quyến rũ, bàn tay nhỏ nhắn che miệng nam nhân, giữ hắn không thể kêu rên.

Nam nhân bên dưới dùng ánh mắt van xin nhìn nàng, nàng lắc đầu từ chối, giữ tiết đấu chậm đều.

Máu toàn thân dồn lên mặt, Quan Tự Phong cảm thấy mặt hắn nóng muốn chín luôn.

Vô liêm sỉ!

Thanh Nhạn nức nở một tiếng, ôm lấy nàng lật người, đảo khách thành chủ.

Hắn mạnh mẽ cắm vào rút ra, tiến lui thần tốc, âm thanh da thịt va chạm, nước non róc rách vang vọng khắp phòng.

Nữ nhân kia không những không khó chịu, nàng còn bày ra bộ dáng hưởng thụ, khe khẽ ngâm nga.

“Nhẹ thôi, tiểu công tử nghe thấy đấy.”

Thanh Nhạn nào nhớ gì, hạ môi xuống nuốt luôn tiếng nói của nàng.

Chưa bao giờ Quan Tự Phong nghĩ mình sẽ phải gả cho một tên lưu manh, hắn càng không nghĩ tới đêm đầu tiên gả đi, thê chủ không cùng phòng với hắn mà ngủ với người khác ngay trước mắt hắn.

Hắn muốn tức giận, mà không biết tức cái gì. Bản thân chỉ là thứ phu, hơn nữa chính hắn chẳng muốn cùng phòng với nàng cơ mà?

Chưa kể, hạ thân cứng ngắc đang phản bội hắn.

Từ nhỏ hắn đã được dạy nam nhân phải tuân thủ nam tắc, giữ gìn thân thể, nghiêm cấm ham muốn hoan lạc. Cố ý đâm chọt đụng chạm để bắn là điều cấm kị, chỉ thứ nam nhân thấp kém mới muốn thoả mãn dụng vọng cá nhân.

Nam nhân vô đức cưới về chỉ tổ cắm sừng thê chủ, người đời chán ghét, tâm thân bẩn thỉu xứng đáng ném vào thanh lâu làm nam kỹ.

Hắn là công tử thế gia, đâu phải loại người đó.

Giả vờ ngủ chừng một khắc, hai người kia làm xong ôm nhau ngủ tiếp hắn mới thở ra nhẹ nhõm.

May quá không bị phát hiện.

Sinh hoạt nông thôn vất vả hơn hào môn nhiều.

Sáng dậy sớm, làm vườn. Trưa nấu cơm, nghỉ ngơi. Chiều dọn dẹp, giặt giũ.

Vì Quan Tự Phong chỉ một thân một mình gả vào nên phải mặc đồ Thanh Nhạn, hắn nhỏ người mặc đồ cũ hơi rộng, Tống Kiều Thư hướng dẫn hắn buộc dây tay áo cho dễ làm việc.

Mười ngón tay thon dài, quanh năm chỉ cầm bút rót trà, nào biết nhổ cỏ thôi có thể bị đứt tay.

Tối đấy toàn thân hắn đau đớn, ngón tay băng bó, leo lên giường mệt mỏi ngủ thẳng.

Canh năm lại bị âm thanh hoan ái đánh thức.

Dù nghĩ mặc kệ họ hắn vẫn nhịn không nổi, lén lút nhìn trộm.

Tới ngày thứ ba, theo thông lệ là ngày lại mặt, về nhà cha đẻ thăm hỏi.

Ở thế giới nữ tôn, thứ phu cũng được về lại mặt. Nếu được thương yêu, chính thê sẽ đưa tiểu phu về thăm gia đình. Nếu một mình tự về, chứng tỏ hắn ở bên kia không được sủng ái, sẽ bị cha mẹ đẻ trách mắng.

Quan Tự Phong thấy rất đau đầu, lưu manh đưa mình về lại mặt thì vẻ vang chỗ nào? Chưa kể nàng ta đang vùi đầu trồng cây, hắn chẳng biết mở miệng yêu cầu ra sao.

Đang lúc rối rắm, Quan quản gia gõ cửa.

Thấy bà, Quan Tự Phong mừng rỡ: “May qua bà đến rồi, ta còn lo không có đồ mặc về thăm cha đây.”

Bộ đồ đỏ tân lang đã giặt sạch cất đi. Nó chẳng phù hợp để mặc bất kì dịp nào nữa.

Quan quản gia cụp mắt, bộ dạng khó nói, nhìn là biết đã xảy ra chuyện.

“Sao vậy?”

“Nhị công tử, không, tiểu phu Tống nương tử à, ngài không cần về đâu.”

“Bà nói gì cơ?” Hắn kinh ngạc mở to mắt.

“Hôm đó ta về báo cáo, cha ngài làm loạn đòi đến đây đưa ngài trở lại. Lão thái thái tức giận, nói nam tử gả đi nào có đạo lý đưa về, hạ lệnh cấm túc ông ấy rồi.” Quan quản gia nhỏ giọng. “Để tránh kích động cha ngài, lão thái thái bảo ta tới đây chuyển lời ngài đừng về.”

Nhớ tới cảnh tượng hôm qua, da đầu bà vẫn tê rần. Từ Thái Cương doạ dùng dao tự sát, gào thét sẽ viết thư gửi về kinh thành, lão thái thái cứng rắn cấm túc, ngăn ông làm lớn chuyện.

Ban đầu bà cảm thấy xót thương cho nhị công tử không được lại mặt, nhưng khi nhìn công tử nhà mình mặc áo cũ bạc màu, ngón tay bị xước cột băng, má dính bẩn, bà cảm thấy Quan Tự Phong quả thật không nên về.

Để Từ Thái Cương thấy bộ dạng này của hắn, ông ta tự đâm mình thật mất.

Quan Tự Phong thở dài, tâm trạng xuống cực điểm.

“Ta biết rồi. Bà về đi, chuyển lời với cha ta rằng ta sống rất tốt. Tống... thê chủ không làm khó ta.”

Có thể tốt mức nào chứ? Bà nhìn hắn buồn bã. Dù sao cũng chứng kiến nhị công tử lớn lên, hiện rơi vào kết cục này, bà không khỏi buồn.

“Đồ ta tự mình chọn mang sang cho ngài đây, cha ngài không có tâm tư.” Ông ta nóng lòng muốn đưa con trai đi khỏi, sao có thể xếp đồ cho hắn ở lại.

Nhìn chiếc hòm đằng sau, tuy hơi cũ nhưng chất lượng rất tốt. Rút kinh nghiệm từ hôm đưa phu, bà không chọn chiếc rương đẹp đẽ quý giá mà chọn chiếc gỗ tốt đặt ở hộ nghèo không quá chói mắt.

“Đa tạ.”

Hai gia đinh bê hòm vào trong, dưới sự chỉ đạo của Quan Tự Phong, đặt ở phòng khách. Bọn họ không nán lại thêm, chuyển đồ xong từ biệt đi về. Gặp Tống Kiều Thư đang từ vườn vào, chào hỏi đôi câu, nàng không làm khó, để họ rời đi nhanh chóng.

Hòm đồ mang tới có những quần áo thường ngày, một số trang sức quà tặng, vật dụng hàm ý tiểu phu tốt vào cửa vượng thê, và một hộp đầy ắp bạc thỏi.

Hắn giật mình, nhìn về phía thê chủ đang ngồi uống trà, nàng cũng đang tò mò nhìn xem Quan gia đưa gì tới. Thấy bạc cũng chỉ cười xuỳ: “Của ngươi ngươi giữ lấy đi.”

Dù nghèo nàng chẳng tham lam đồ cưới của tiểu phu.

Thu xếp xong xuôi nàng mới yêu cầu Quan Tự Phong tới nói chuyện.

“Thực sự thì ta không muốn để ngươi vào cửa, vốn ta nghĩ ta hại ngươi, người nhà ngươi cho người đánh ta gần chết là hoà rồi. Nhưng ngươi tới, nói rằng ta không nhận ngươi sẽ chết, ta đành chấp thuận.”

Vẫn biết cưỡng cầu không hạnh phúc, nhưng chúng ta đã bị rằng buộc vào tình thế này, chỉ đành tiếp tục sống chung.

Ta tính thế này, vào cửa rồi ngươi là người của ta, đương nhiên ta sẽ chăm lo cho ngươi trong khả năng. Đồ cha đẻ ngươi đưa tới, ngươi tự giữ mà tiêu xài, ta không ý kiến gì. Lòng ngươi oán hận bất mãn, ta hiểu, sau này ta sẽ không ép ngươi cùng phòng hay làm bất cứ thứ gì. Ta nuôi ngươi, ngươi an phận sống là được.

Những lời phân rõ ranh giới này đối với Quan Tự Phong mà nói, khá tàn nhẫn. Rõ ràng nàng hại hắn, khiến hắn phải gả cho nàng, mà giờ lại bày ra bộ dạng miễn cưỡng chấp nhận, kêu hắn an phận mà sống.

Công bằng ở đâu?

Nhưng Tống Kiều Thư có cái khó riêng, hoạ là Tống Đại gây, nợ là nàng ta để lại. Nàng tiếp quản thân thể nàng ta sống tiếp, về lý phải trả nợ thay, về tình thì nàng cũng rất oan uổng.

Nàng có thể để hắn vào nhà, nhưng không thể coi hắn như chủ nợ mà can tâm cung phụng được.

Khổ tâm quá.

Quan Tự Phông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

Làm người, đôi khi phải biết nhận mệnh.

Từ nay kim chi ngọc diệp, tiền đồ tươi sáng, thê chủ quyền thế chính thức vỡ vụn. Hắn phải hiểu giờ mình chỉ là tiểu phu nhà Tống nương tử bán thảo dược.

Thực tế tàn khốc.

***

Tác giả có lời muốn nói: Quên đăng chương mới, ngủ quên:v một phần thì đoạn này chưa biết triển khai gỡ nút thắt cho Quan Tự Phong kiểu gì, dễ quá thì thấy hơi qua loa, kĩ quá lại hơi nặng nề, loay hoay suốt mấy hôm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.