Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng

Chương 15: Chương 15: Đưa Thanh Nhạn về thăm nhà




Công tử chưa từng làm việc nặng, mười ngón tay không dính nước bẩn giờ đã bắt đầu thô ráp. Mỗi ngày đều nhổ cỏ nấu cơm, khi nhìn lại mới thấy, bàn tay trắng mịn đã đen sạm, da dẻ cứng rắn.

Quan Tự Phong không nhịn được than thở đôi câu, ngày hôm sau Tống Kiều Thư mua cho hắn hộp sáp dưỡng. Truyện Huyền Huyễn

Đương nhiên nàng mua hai hộp, tự mình cầm bàn tay Thanh Nhạn, cưng chiều bôi cho hắn. Nàng chẳng ghét bỏ những vết chai kia, còn mân mê nghịch ngợm, khiến hắn đỏ mặt.

Cảnh tượng tình cảm chọc vào mắt khiến Quan Tự Phong khó chịu.

Hắn cũng muốn được đối xử như thế.

Khoan đã, hắn đang nghĩ cái gì thế này?

Hắn nhận ra gần đây mình thường nảy sinh cảm giác mong chờ với Tống Kiều Thư, nhất là những đêm nàng hoan ái với Thanh Nhạn, nhìn bọn họ vui vẻ thoả mãn, còn hắn nằm một bên gắng gượng tỏ vẻ thanh cao.

Tầm thường.

Gả tới đây đã nửa tháng, bên Quan gia mới gửi một bức thư sang.

Lão thái thái muốn tới kinh đô điều dưỡng, tiện đưa theo con cháu trong nhà đi cùng để kết giao, mở mang tầm mắt.

Một mặt bà muốn rời đi để cho chuyện nhị tiểu tử lắng xuống, một mặt bà phải tìm cách đối phó với Từ Thái Cương.

Ông ta đã tuyệt thực nửa tháng để đòi con về, mặc cho bao người khuyên nhủ. Tất nhiên Từ Thái Cương không quyết liệt muốn chết, thi thoảng vẫn ăn uống nên người chỉ gầy gò ốm yếu.

Lão thái thái sợ tin tức tới tận Từ gia, nhà này có truyền thống bao che, dù Từ Thái Cương vô lý trước, nhưng để ông ta khổ sở Quan gia sẽ lâm vào tình cảnh khó nói, nên bà tỏ ý sẽ đưa mọi người tới kinh đô.

Quả nhiên Từ Thái Cương cắn câu, ông ta muốn đi cùng cáo trạng, mượn sức nhà cha đẻ đòi con.

Nghe ngoại tổ mẫu sắp xếp như thế, Quan Tự Phong không khỏi bi ai. Cả nhà đi hết còn mỗi hắn nơi đây.

Tối đó hắn buồn bực khó ngủ, thấy bên kia hai người bắt đầu ôm hôn, không nhịn được “hứ” một tiếng.

Tống Kiều Thư kinh ngạc: “Quan tiểu phu hôm nay không giả vờ ngủ sao?”

Quan Tự Phong: “...” Vô liêm sỉ! Biết hắn còn tỉnh mà dám làm vậy, đúng là không coi ai ra gì!

“Chao ôi, đừng có ghét bỏ trắng trợn như thế.” Nàng cười khúc khích kéo tấm chăn mỏng đang đắp trên người hắn ra. Giữa hai chân hắn đội lên một cái lều rõ rành rành. “Nhìn xem, thân thể ngươi bán đứng ngươi rồi.”

Quẫn bách, hắn đưa tay kéo chăn, lại bị nàng nhanh tay ném vào góc giường.

“Xem nào, hôm nay tinh thần tiểu phu ta xấu quá, để ta làm ngươi thoải mái nhé. Vi thê đặc biệt dành thời gian chăm sóc ngươi đấy.”

Bàn tay nàng kéo thắt lưng, chỉ vài giây ngắn ngủi, lồng ngực hắn đã bại lộ trong không khí, đầu ngực nhỏ bé mềm mại chưa từng ai đụng vào bị nàng nắm lấy xoa hắn.

“Đừng, ngươi làm gì thế. Ngươi đã nói không ép ta cùng phòng cơ mà.” Hắn uốn éo né tránh bàn tay nàng. “Dừng lại đi, ưm...”

“Miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật. Ta không ép buộc ngươi đâu, chỉ làm ngươi thoải mái thôi.” Nói rồi nàng kéo quần hắn, để lộ vật cứng rắn đã dựng hết cỡ.

Mặt Quan Tự Phong đỏ như máu, hắn muốn ngăn nàng lại, đồng thời muốn chờ nàng làm tiếp, mâu thuẫn khiến chân tay hắn luống cuống, chỉ biết níu vạt áo một cách vô dụng.

Tống Kiều Thư thuần thục trèo lên người nam nhân, nàng quả thật không cưỡng ép hắn vào, chỉ dán nơi đó với nhau chà sát. Quan Tự Phong vẫn là xử nam, chịu không nổi mười mấy giây, cả người căng cứng bắn ra.

Trong lúc hắn còn đờ đẫn vì khoái cảm quét qua toàn thân, một bàn tay nam nhân nắm eo nữ nhân, lôi nàng về phía sau.

Chỉ thấy Thanh Nhạn mạnh mẽ đâm vào, khiến Tống Kiều Thư kêu lên. Hạ thân tiến lui liên tục, bàn tay vươn tới năm một bên ngực, miết phần đỉnh.

“Thanh Nhạn, chàng chậm một chút... Sâu quá.”

“Thê chủ dốc sức vì ngươi khác như vậy, ta đương nhiên phải nỗ lực khiến nàng vui thích rồi.”

Huhu, Thanh Nhạn rụt rè đã lưu manh hoá!

Hình ảnh *** **** vào ra liên tục, từng giọt nước bao phủ khiến chỗ đó trơn trượt bóng loáng đập vào mắt, kích thích tiểu đệ Quan Tự Phong đứng dậy. Hắn xấu hổ kéo quần che đậy, may mắn hai người kia làm quá nhập tâm, không để ý động tác nhỏ này của hắn.

Kích tình kết thúc, như mọi lần bọn họ dọn dẹp sơ qua, lần này hơi khác biệt, Thanh Nhạn đưa Quan Tự Phong một chiếc khăn nhỏ, để hắn tự lau.

“...”

Thấy hắn chậm chạp không nhận, Tống Kiều Thư trêu ghẹo: “Chắc muốn ta lau cho đấy.”

Nam nhân trẻ tuổi mặt đỏ bừng, giật chiếc khăn bắt đầu lau chùi cơ thể.

Đêm hôm ấy Quan Tự Phong thấy mình ngủ ngon hơn hẳn.

Một ngày nọ, có người ngoài thôn tới chuyển lời cho Thanh Nhạn.

Cha hắn bị bệnh, hắn nên thu xếp về thăm.

Đương nhiên phải được thê chủ cho phép.

Tống Kiều Thư tự mình đưa hắn về, kêu hắn cầm tiền về lo cho gia đình cha đẻ. Khỏi phải nói Thanh Nhạn cảm động cỡ nào, trước đây hắn toàn lủi thủi tự về, Tống Đại bận ăn chơi đánh bạc, làm sao có thời gian đưa hắn đi đâu.

Thôn Diệp Đông nằm phía bắc, địa hình nhiều đồi núi, đường xấu khó đi. Thật đáng thương cho Thanh Nhạn mỗi lần phải một mình về nhà.

“Làm thế nào ta cưới được chàng vậy?”

Hiển nhiên Tống Đại sẽ không đi xa vất vả tới tận đây để cưới một nam nhân về đánh chửi mỗi ngày rồi.

“Mẹ ta... nghiện cờ bạc.” Thanh Nhạn ngập ngừng. “Sau khi thua quá nhiều không thể trả nợ, bà muốn gán ta cho sòng bạc. Vừa hay nàng đang thắng rất nhiều, vui vẻ đứng ra đưa bạc cưới ta, bảo nhà đang thiếu tiểu phu phục vụ.”

“...” Tiểu phu nàng số khổ quá! “Hiện tại bà ấy thế nào?”

“Năm ngoái bị chủ nợ đánh què chân, an phận nhiều rồi.”

Con la chậm rãi bước trên đường thôn, hấp dẫn ánh mắt mọi người, nơi này nghèo nàn, một chiếc xe la lạ khiến họ để ý vô cùng. Sắp tới nhà, Thanh Nhạn hồi hộp đánh xe nhanh hơn, hoàn toàn phớt lờ những cái nhìn soi mói.

Một thanh niên đang bê chậu quần áo, thấy xe la dừng trước cửa, hắn tò mò chạy tới xem. Trông thấy nam nhân đang buộc dây giữ la trước cổng, hắn kinh ngạc: “Đại ca?”

Thanh Nhạn mỉm cười: “Ta nhận được tin cha bị bệnh.”

“Ca!!!” Thanh Yến hào hứng chạy tới.

Hai anh em cười nói hàn huyên, cha nhớ ca lắm, dạo này sức khoẻ của mẹ thế nào,... rôm rả hào hứng không dứt. Tống Kiều Thư đứng một bên yên lặng nhìn, nàng sủng nịnh tủm tỉm cười. Chợt Thanh Yến liếc phía bên này, từ đó tuy hắn vẫn nói chuyện với Thanh Nhạn, mắt lại cứ vụng trộm quan sát nàng.

Tống Kiều Thư cảm thấy không thoải mái lắm, không giống như cái nhìn soi mói đề phòng mà nàng vẫn chịu đựng, cái nhìn của Thanh Yến đầy đánh giá tính toán.

Làm người ai thích bị tính kế?

Ba người vào nhà, Thanh Yến nhanh nhẹn rót trà, lúc đưa chén vô tình cố ý chạm vuốt tay nàng.

Nàng mơ hồ nhận ra có gì đó, phụ hoạ đôi câu rồi đứng dậy mỉm cười nói muốn hít thở chút không khí, bảo hai anh em tự nói chuyện.

Nàng vừa đi thì cha vợ tên Diệp Chí xuất hiện, ông hỏi con dâu đâu. Khi biết người con dâu này rời đi để không gian cho hai anh em, ông xua tay bảo Thanh Yến mời con dâu vào bàn chuyện, để ông dặn dò Thanh Nhạn trước đã.

Thanh Yến nhanh chóng chạy ra tìm, nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu.

Ở trên cái cây gần đó, nơi có thể thấy rõ cổng Diệp gia, Tống Kiều Thư ngồi gặm lá non.

Chua chua chát chát.

Nhà cha đẻ gọi tiểu phu nhà mình về, dường như không đơn giản.

Vì Thanh Yến không tìm thấy nàng, một lúc sau Thanh Nhạn ra kiếm. Nàng kêu: “Ây ây.”

Thanh Nhạn: “...” Đang yên đang lành trèo cây hú gì thế?

Chờ nàng tụt xuống, phủi quần áo sạch sẽ, mới quan sát vẻ mặt tiểu phu.

Hắn ngập ngừng như có điều khó nói.

“Sao thế? Họ làm khó chàng à?”

“Không.” Hắn lắc đầu, lại ngập ngừng. “Bây giờ cha ta bị bệnh, mẹ bị què, sức lao động trong nhà chỉ còn mỗi Thanh Yến. Cha ta đề nghị ta ở lại giúp đỡ mấy hôm, thu gặt mùa màng xong hẵng về.”

Điều này ở thế giới nữ tôn không hay ho gì, nam nhân đã gả đi phải phục vụ nhà thê chủ, muốn giúp đỡ nhà cha đẻ phải được cho phép.

“Ý chàng thế nào?” Nếu hắn muốn nàng không cấm.

“Nhìn thấy cha mẹ như vậy, ta đâu nỡ để Tiểu Yến gồng gánh một mình. Ta biết nàng sẽ chấp thuận thôi, chuyện trong nhà mấy hôm này nàng thay ta lo liệu vậy.” Hắn ngừng vài giây, thở dài. “Điều khó nói là, cha ta... ông ấy muốn ta mượn xe la.”

Đã mượn người còn mượn xe la, đúng là yêu cầu quá đáng. Một xe một la, ở cổ đại biết bao nhiêu tiền. Cả làng chỉ hai ba hộ có, phải luân phiên mất tiền dùng. Đây họ mượn đồ đắt tiền dùng miễn phí, chậc chậc.

Nhưng Tống Kiều Thư chỉ nhướn mày: “Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi. Nàng thấy sao.”

Chẳng lẽ nàng nghĩ nhiều? Tống Kiều Thư xoa cằm.

“Mượn thì mượn đi, dù sao cũng là nhà cha đẻ chàng, cho chàng chút mặt mũi. Đừng làm việc quá sức là được.”

Thanh Nhạn phấn khích ôm nàng, hắn biết nàng sẽ đồng ý mà: “Ta đảm bảo sẽ chăm sóc con la thật cẩn thận.”

Nàng vòng tay ôm lại hắn, cười cưng chiều: “Đồ ngốc này, ý ta là chàng đừng làm việc vất vả quá.”

Vì còn phải lên trấn bàn chuyện làm ăn, nàng vào nói chuyện mượn xe la và để Thanh Nhạn ở lại vài ngày, rồi cáo từ đi luôn.

Lúc tiễn biệt Thanh Yến thân thiết nắm tay nàng, bị nàng mặt không đổi sắc rút tay lại.

Nàng cố ý hôn lên mặt Thanh Nhạn, tỏ vẻ cưng chiều dặn dò đừng để nàng đau lòng.

Đồng thời lặng lẽ thu sự đố kị không can tâm trên mặt Thanh Yến vào mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.