Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 21: Chương 21: Thôn Quỷ Trong Núi 5




Edit: Guiga

Beta: Ba Chấm

_

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Hai người Hứa Thuật và Quý Xuyên đi đến từng nhà thăm hỏi, rất nhanh đã đến một ngôi nhà, bên ngoài có dán tấm giấy đỏ.

Lúc trước Vương Nhuận đã nói, gia đình này họ Dương.

Cậu chuẩn bị gõ cửa, thì cửa đã mở ra, Cốc Vũ và Cố Manh Manh từ bên trong đi ra.

Hai bên ngẩn ra một lúc, Cốc Vũ cười, nói trước:

"Xem ra chúng tôi đã hành động sớm hơn rồi.''

Cô ta nói rồi, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đang khép lại, lập tức đưa tay lên trên cửa kéo tấm giấy đỏ xuống.

Bọn họ tìm một nơi cách xa nhà dân nói chuyện, Cốc Vũ nói: "Chúng tôi đi một lượt từng nhà cũng không phát hiện gì cả, nhưng gia đình họ Dương này có hơi kỳ lạ.''

Cố Manh Manh gật đầu: "Chính xác mà nói thì rất quái lạ!' Người mở cửa mời chúng tôi vào là một người phụ nữ trung niên, chẳng phải nhà bọn họ có một người bị bệnh sao, chúng tôi nói đến thăm một lát, nhưng người phụ nữ kia lại nói chồng bà bị bệnh truyền nhiễm không thể gặp người ngoài, mặc kệ chúng tôi nói thế nào bà ta cũng không cho chúng tôi vào nhà.''

"Nhưng mà ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng của người đàn ông kia.'' Cốc Vũ nói: "Nghe có vẻ như bị bệnh thật, giọng nói rất đau đớn.''

Cô ta lại lấy tấm giấy đỏ kia nhìn kỹ một chút, hơi thất vọng: "Bên trên không có gì cả.''

Hứa Thuật cũng kể chuyện về cậu bé Tiểu Đinh, rồi hỏi tiếp: "Đúng rồi, hai người có chạm vào bức tượng đá trong miếu không?''

"Không có.'' Cốc Vũ nhìn Cố Manh Manh một chút: "Bức tượng đó hơi đáng sợ, chúng tôi không dám tùy tiện chạm vào. Nhưng mà Bạch Cửu và Lâm Trạch hình như đã chạm vào rồi, bởi vì bọn họ tìm kiếm khắp ngôi đền rất cẩn thận, chắc là đã đụng phải tượng đá đó.''

Hứa Thuật nhíu mày lại: "Bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ tượng đá có liên quan đến cấm kỵ, không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì không nữa.''

Khi xác nhận được hai đứa trẻ có tính cách hoàn toàn khác nhau, Hứa Thuật càng nghi ngờ bức tượng đá đó chính là cấm kỵ của trò chơi.

Cậu còn có một suy đoán, hai cậu bé kia rốt cuộc là sinh đôi, hay là một người đột nhiên tách ra làm hai người?

Sở dĩ có suy nghĩ này, là vì hình dạng của tượng đá.

Nó chỉ có một thân nhưng lại có hai đầu, chẳng phải giống như một người từ đầu dần tách ra à?

Đương nhiên, cậu chưa thể xác định cấm kỵ rốt cuộc có phải là chạm vào tượng đá hay không. Có lẽ cũng không phải là đụng vào mà là làm cái gì khác, nhưng rất có thể nó có liên quan đến tượng đá.

Tuy nhiên, điều kiện để quỷ giết người bình thường sẽ không quá khó kích hoạt, nếu không tình huống đối với người chơi rất có lợi, cho nên cậu vẫn nghĩ tới...Phải là đụng vào nó.

Cố Manh Manh có chút lo sợ: "Ý của cậu là, hai người bọn họ đã kích hoạt cấm kỵ rồi? Không thể nào, bọn họ đều là người tốt...''

"Không, tôi chỉ đoán là như thế,'' Hứa THuật nói: "Rốt cuộc có phải điều này không, ít nhất ngày mai sẽ biết.''

Người kích hoạt cấm kỵ, sẽ không sống được quá lâu.

Bọn họ im lặng một lúc, Cố Manh Manh mím mím môi, mở miệng nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Có lên núi tìm bọn họ không?''

"Không đi.'' Quý Xuyên đưa ra bình luận hiếm hoi.

Anh nâng tay phải lên, chậm rãi chỉ về một ngôi nhà phía trước không xa.

Ba người đưa mắt nhìn theo.

Đó là một ngôi nhà bình thường, cũng như các ngôi nhà khác, đều có bức tường nhỏ.

Điểm khác nhau là, bên trái ngôi nhà có dựng một cái lều tranh đơn sơ, dường như dùng để chất củi.

"Hai người đốt nó đi." Quý Xuyên nói: "Chia ra hành động, chúng ta về nhà trưởng thôn.''

Hứa Thuật sửng sốt một lúc, khi kịp phản ứng lại có chút buồn cười.

Phương pháp đơn giản và thô bạo này, đúng là thích hợp với anh.

Cốc Vũ cũng hiểu rõ, giật mình nói: "Haha, đúng là kế điệu hổ ly sơn. Mặc dù đơn giản, nhưng rất hiệu quả. Đi, hai chúng ta phụ trách phóng hỏa. Lúc nào hành động?''

Quý Xuyên ngẩng đầu nhìn trời một chút, nhẹ nhàng nói: "Càng sớm càng tốt.''

Sắp đến trưa rồi, lúc này trời quang đãng, giữa rừng còn có gió nhẹ không ngừng thổi.

Nếu có một mồi lửa, gió thổi, e rằng khó có thể dập tắt trong một lúc.

Những người sống cạnh sườn núi đều rất rõ khi có cháy sẽ ảnh hưởng như thế nào.

Vì vậy, khi phát hiện cháy, người dân trong thôn sẽ tập trung tới dập lửa.

Trưởng thôn tuổi đã cao, e rằng không thể làm gì, nhưng gia đình của ông phải làm gương, xung phong lên đầu. Trưởng thôn vì trách nhiệm cũng sẽ đến.

Đến lúc đó, nhà trưởng thôn không có ai.

Bốn người thảo luận kỹ càng, quyết định nửa tiếng sau sẽ phóng hỏa, Hứa Thuật và Quý Xuyên bây giờ quay về nhà trưởng thôn.

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Cốc Vũ và Cố Manh Manh cũng trở về nơi ở tạm thời, một người trông chừng thôn dân một người chạy vào phòng bếp, từ nhà họ lấy ra bật lửa, sau đó đem theo nửa thùng dầu.

Để tránh bị những người khác trông thấy, sau khi hai người ra ngoài thì sẽ đi vòng ra sau nhà rồi chạy đến căn nhà kia.

Quý Xuyên chọn ngôi nhà ở xa nhà trưởng thôn, điều này giúp kéo dài thời gian để bọn họ có đủ thời gian đi xem xét căn phòng kia.

Lúc Hứa Thuật quay trở về, Vương Nhuận đang ngồi rửa rau trong sân.

Quý Xuyên làm bộ mặt như không muốn để ý đến người khác đi vào phòng, Hứa Thuật ngồi trong sân cùng Vương Nhuận nói chuyện phiếm.

Câu hỏi: "Mọi người ở trong thôn không nghĩ đến việc dọn ra ngoài sao, ở trong núi có nhiều bất tiện.''

Vương Nhuận nói: "Họ Vương chúng tôi sống ở đây qua nhiều thế hệ rồi, nên đã quen, không cảm thấy có gì bất tiện. Cậu xem, ở thành phố cũng không có những rau dại này để ăn.'' . Đam Mỹ H Văn

Hứa Thuật giúp cậu ta sắp xếp rau, lại hỏi: "Nhưng không tiện đi khám bệnh, hôm qua nghe cậu nói nhà họ Dương có người bệnh, chúng tôi muốn đến thăm một chuyến, không nghĩ vừa đi vào đã thấy...''

Cậu nói đến đây cố ý dừng lại, ra vẻ do dự.

Vương Nhuận quả nhiên mắc lừa, lập tức hỏi: "Thấy cái gì?''

"Người bệnh kia...'' Hứa Thuật do dự nói: "Thật ra tôi có chút hoài nghi mình có phải hoa mắt không —— tại sao hắn có thể có hai đầu?"

Vẻ mặt Vương Nhuận chớp mắt thay đổi, mặc dù rất nhanh đã khôi phục, nhưng Hứa Thuật đã thấy rất rõ.

Trong nháy mắt đó, trên mặt hắn lộ vẻ bối rối.

Đoán đúng rồi?

Ngón tay Hứa Thuật siết chặt trong vô thức.

Trong đầu cậu có một suy đoán, trong thôn sẽ có một người nào đó vì một nguyên nhân không rõ thân thể sẽ bắt đầu tách từ từ ra, về sau sẽ trở thành hai người giống như tiểu Đinh

Mà "người bệnh'' ở nhà họ Dương chắc là vẫn đang trong thời kỳ phân tách.

Giấy đỏ trên cửa, có thể là đại diện cho "Gia đình này có người đang trong thời kỳ phân tách.

"Ha ha, làm gì có người có hai đầu?''

Vương Nhuận cười ha hả, giống như nghe được chuyện cực kỳ nực cười: "Chắc là cậu hoa mắt, chú Dương bị bệnh lao phổi, cậu cũng biết, đây là bệnh truyền nhiễm. Lại nói, bình thường chú đều ở trong phòng không ra được, ngay cả tôi cũng lâu lắm rồi chưa gặp chú, thím Dương sao lại để mọi người đi vào?''

Hứa Thuật gãi gãi đầu, cười xấu hổ nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy, ai lại có khả năng mọc ra hai đầu...Có thể do trong phòng quá tối tôi nhìn lầm. Đúng rồi, bệnh lao phổi có thể trị hết, tại sao không đưa đi bệnh viện?''

"Có đi chứ, bệnh của chú ấy đang ở giai đoạn đầu, hình như nói uống thuốc thì có thể trị khỏi, vậy nên mua thuốc về nhà dưỡng bệnh, nửa tháng đi khám một lần."

Lúc nói, vẻ mặt Vương Nhuận rất bình thường, nhìn qua không hề giống nói dối.

Hứa Thuật hiểu rõ gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, mà chuyển qua hỏi tên những rau dại trong thao.

Trò chuyện thêm vài câu, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng la hét hoảng sợ.

Hai người dừng câu chuyện lại, Hứa Thuật nhìn Vương Nhuận với vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt: "Cậu nghe có nghe thấy không, có chuyện gì xảy ra vậy?''

Lúc này, mẹ Vương Nhuận mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài.

Vương Nhuận thả rổ rau dại trong tay xuống đứng lên, vừa đi đến cổng vừa nói: "Tôi đi trước nhìn xem...''

Cậu ta còn chưa nói xong, cha của cậu đã trở lại: "Đi nhanh! Nhà Vương Phú Quý bốc cháy rồi!''

Nói xong, ông chạy đến nhà bếp, lấy ra hai cái thùng nhựa: "Con nhanh đi gọi ông nội đến!''

Vương Nhuận vội vàng chạy đến phòng trưởng thôn, cùng lúc đó trưởng thôn cũng mở cửa chạy ra.

Mặc dù vị trưởng thôn này đã lớn tuổi, nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh, vốn dĩ không cần Vương Nhuận giúp đỡ, xua tay bước ra ngoài.

Vương Nhuận đi sát phía sau, vừa đi vừa nhíu mày nói: "Đang yên đang lành sao tự dưng lại bốc cháy?"

Hứa Thuật làm bộ muốn đi theo, đi ra ngoài được vài bước, thấy không ai để ý đến cậu nữa thì dừng lại, trở về phòng.

Quý Xuyên đi đến, nói: "Canh chừng.''

Hứa Thuật gật gật đầu, đứng ngay bên cạnh cửa.

Quý Xuyên đi qua nhìn cánh cửa, lông mày hơi nhíu lại.

Căn phòng này so với các phòng còn lại có chút khác, cánh cửa này có vẻ rất chắc chắn, không thể dùng nắm đấm để mở ra.

Anh quay đầu nhìn xung quanh một vòng, lập tức đi đến dưới mái hiên, cầm lấy cái cuốc dựng bên tường, đập xuống ổ khóa.

"Rầm rầm'' tiếng vang liên tiếp truyền đến, được năm sáu lần, ổ khóa đã hư.

Qu Xuyên dùng sức lấy nó xuống, quay đầu nói với Hứa Thuật: "Được rồi.''

Hứa Thuật nhìn thoáng qua bên ngoài, không thấy ai, đóng cửa đi đến.

Cùng lúc đó Quý Xuyên Đã đẩy cánh cửa kia ra.

Một mùi hôi thối xộc vào mặt.

Không phải là mùi máu tanh hay mùi hôi thối gì, mà là mùi nước tiểu và phân tích tụ lâu ngày.

Quý Xuyên cau màu bóp chóp mũi lại, quay đầu trong thấy Hứa Thuật lại gần, tránh qua một bên, bực mình nói: "Cậu đi đi"

"...'' Hứa Thuật che mũi nói: "Anh đừng có mà quá đáng.''

Quý Xuyên mặt mày hơi cong, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hứa Thuật nhanh chóng bước qua cánh cửa.

Vì căn phòng có mùi, hơn nữa không có cửa sổ, so với các căn phòng khác càng âm u hơn.

Hứa THuật hơi nheo mắt lại, ở trong phòng tối cẩn thận nhìn một vòng, cuối cùng mới thấy phía bên phải căn phòng có một bóng người.

Người nọ ngồi chồm hổm ở chân giường, bóng tối xung quanh che chở hắn chặt chẽ đến mức không thể thấy rõ bộ dáng của hắn.

Hứa Thuật nhìn hắn chằm chằm, tay trái luồn vào trong túi lấy điện thoại ra chiếu sáng.

Ngay khi cậu thấy rõ mặt hắn, cậu gần như rớt mắt vì kinh ngạc.

Người kia tay chân đều bị trói chặt, trên miệng cũng bị một mảnh vải cột lại, phần tóc mái hơi dài ngang trán ướt sũng.

Mà tóc mái là bị máu làm cho ướt nhẹp.

Hứa Thuật nhìn thấy hắn, cả khuôn mặt hầu như bê bết máu.

Nhưng dù cả khuôn mặt toàn là máu, dù cho tóc mái che mắt, Hứa Thuật vẫn nhận ra, người này là... Vương Nhuận!

"Hai người đang làm gì đấy?''

Kèm theo đấy là tiếng mở cửa, Vương Nhuận lớn tiếng hỏi từ cửa chính.

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.