Edit: Ba Chấm
_
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Tay phải Quý Xuyên nhẹ nhàng nắm chặt, một cây lưỡi hái ngay lập tức xuất hiện trong tay. Anh đi về phía trước hai bước, hai mắt dần dần phát sáng.
Hứa Thuật cũng lấy vũ khí ra, đi tới trước cửa, cùng sóng vai với Quý Xuyên.
Quý Xuyên liếc mắt nhìn cậu: "Không sợ chết?"
Hứa Thuật cười hắc hắc hai tiếng: "Lúc không nên sợ hãi tôi cũng sẽ không sợ hãi."
Nhưng mà, Quý Xuyên chắc là cũng không cần cậu giúp đỡ.
Quý Xuyên cong khóe miệng, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vương Nhuận, rồi mỉm cười đi tới, sau đó ngay lập tức dơ lưỡi hái nhanh chóng chém về phía trước.
Nhưng vào lúc này, Vương Nhuận lại đột nhiên la to một tiếng: "Đừng!"
Quý Xuyên dừng lại, thu lại cây lưỡi hái. Lưỡi dao ở không trung vẽ ra một vòng cung cực kỳ xinh đẹp.
Hứa Thuật hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai, người bên trong mới là Vương Nhuận thật à?!"
"Làm gì có chuyện như vậy!" Vương Nhuận vội vàng lắc đầu, ánh mắt liếc vào trong phòng một lát, sắc mặt do dự suy nghĩ một hồi, mới thở dài nói: "Được rồi, nếu như hai người đã thấy được, tôi sẽ nói cho hai người biết. Nhưng trước tiên phải đóng cửa lại cái đã? Những việc này người trong thôn chúng tôi không muốn cho người ngoài biết. Nếu bị người khác nghe thấy tôi nói cho hai ngươi biết, bọn họ sẽ hận chết tôi."
Quý Xuyên gật đầu, cậu ta ngay lập tức xoay người đi đóng cửa, sau đó đi trở về sân bên này, tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống, cúi đầu thở dài: "Người bên trong phòng đó, là từ bên trong thân thể tôi chui ra. Mọi việc bắt nguồn từ mười năm trước......"
Ngày 13 tháng 8 vào mười năm trước, là ngày thôn họ Vương này vĩnh viễn không quên.
Chính là sáng sớm ngày hôm đấy, bọn họ bỗng nhiên phát hiện mảnh đất trống dùng để phơi lương thực ở cuối thôn xuất hiện một tượng đá có ngoại hình khủng bố.
Chẳng ai biết nó từ đâu tới.
Ban đầu mọi người định hôm sau tìm vài người bưng nó đem đi, nhưng mà chưa đợi đến ngày hôm sau, chuyện họ chẳng bao giờ nghĩ xảy ra——
Ngay vào ban đêm, trong thôn có mười người bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một người giống mình y như đúc!
Toàn bộ thôn trong một đêm xây ra chuyện long trời lở đất, tất cả đều rối loạn cả lên.
Ngày hôm sau người dân phát hiện, tất cả những người nhân bản* đều có tính cách độc ác.
*Dịch trong QT là người phục chế ( 复制人), ta cũng không biết phải edit nó ra sau nữa, nên edit là " người nhân bản". Nếu các cô thấy từ nào phụ hợp hơn thì nhớ cmt nhé。◕‿◕。
Nhưng lúc ấy những "Người" đó chỉ làm vài việc lặt vặt, như quăng quần áo vừa giặc xong xuống đất, hoặc nhổ trụi lông của mấy con gà, cùng với những chuyện làm cho người khác vừa khóc vừa cười ăn mười...à mà thôi.
Bởi vì người nhân bản có khuôn mặt giống như đúc với những người dân, nên bọn họ không dám đuổi chúng xuống núi, nếu không đối phương nhất định sẽ lấy thân phận của bọn họ làm ra những hành động phạm pháp ở bên ngoài.
Vì thế có người quyết định muốn xuống núi tìm người cứu giúp, mong chính phủ nhanh chóng xử lý chuyện khó giải quyết này.
Nhưng lúc bọn họ xuống núi mới phát hiện...... Bọn họ không đi ra ngoài được. Con đường thông xuống chân núi giống như có một bức tường thủy tinh trong suốt, cho dù bọn họ đi hướng nào, đều cũng sẽ đụng vào!
Khi họ hết đường xoay xở là lúc, chuyện càng đáng sợ hơn đã xảy ra —— người nhân bản giết chết một cụ già trong thôn, hơn nữa còn đốt luôn nhà của ông ta, thiêu chết những người đang sống sờ sờ khác!
Trong lúc dập tắt lửa nên mọi người đều hoãn loạn, thì một người nhân bản nữa lại giết chết thêm một cô bé.
Thôn trưởng triệu tập những thôn dân lại bàn bạc suốt một ngày, cuối cùng kết quả là: Tuyệt đối không thể giữ bọn họ lại.
Bởi vậy, thôn họ Vương sâu bên trong núi đã xảy ra một trận đồ sát không muốn người khác biết.
Người nhân bản cuối cùng sau khi chết, đường thông xuống dưới chân núi rốt cuộc đã có thể đi qua.
Mà lúc này, tất cả người dân trong thôn họ Vương trở thành "Tội phạm giết người".
Chuyện này cũng biến thành bí mật chôn tận trong lòng của mọi người, cũng giao hẹn với nhau vĩnh viễn sẽ không nói cho người ngoài biết.
Sau đó thôn trưởng còn tổ kêu gọi mọi người cùng đi phá hủy tòa tượng đá đó, nhưng lại phát hiện cho dù đem nó đập nát hay là chôn xuống đất, thì sáng sớm hôm sau nó đều sẽ còn hoàn chỉnh xuất hiện ở mảnh đất trống ở cuối thôn!
"Nhưng chuyện này cũng chưa phải là kết thúc." Vương Nhuận thở dài một tiếng, giữa lông mày toàn là buồn rầu: "Năm thứ hai, cũng cùng một ngày đó, chuyện giống như thế lại một lần nữa xảy ra......"
Vẫn là mười người, trong một đêm đều xuất thêm một người nhân bản giống như đúc.
Lần này người nhân bản thông minh hơn lúc trước, kèm theo tính cách độc ác của bọn họ càng thêm rõ ràng. Vừa mới xuất hiện, bọn họ ngay lập tức bắt đầu ở trong thôn đuổi giết người dân!
Cũng may nhân số người dân trong thôn chiếm ưu thế, mới có thể giải quyết được bọn họ.
Thẳng đến lần thứ năm, người dân mới ngẫu nhiên phát hiện một cách khá tốt.
Đó chính là —— đem máu của người nhân bản tưới lên tượng đá.
Các người dân đập chết một người nhân bản khi đối phương chạy trốn tới gần tượng đá, máu của hắn ngoài ý muốn dính lên trên tượng đá.
Sau đó mọi người phát hiện, những giọt máu đó rất nhanh bị tượng đá hút vào bên trong.
Vì vậy bọn họ chạy đi để lấy máu của mấy thi thể còn lại, rồi lấy toàn bộ thử tưới lên tượng đá.
Chính là như vậy, một năm sau cũng trong ngày đó, không có xảy ra chuyện trong một đêm sinh ra thêm mười người nhân bản.
Mọi người vừa mới thở dài nhẹ nhõm, thì ngày hôm sau lại xảy ra việc ngoài ý muốn —— trong thôn có hai người đột nhiên bắt đầu đau cổ, sau đó từ trên cổ của bọn họ chui ra thêm một cái đầu!
Trong ba ngày, cái đầu thứ hai của người nọ từ từ chui ra, dần dần chui ra một thân thể thon dài, giống như có một người đang từ trên cổ bọn họ chui ra!
Chờ đến khi thân thể đó hoàn toàn chui ra ngoài, hắn mất còn thêm một ít thời gian để biến thành hình dáng người bình thường.
"Mọi chuyện là như vậy." Vương Nhuận che lại cổ của chính mình, thống khổnói: "Năm ngày trước tôi cũng xuất hiện tình trạng như thế, lúc đấy thật sự...... Đau đến sống không bằng chết."
Các thôn dân lúc ấy bàn bạc, cho rằng bởi vì dùng máu tưới vào tượng đá nên mới sinh ra kết quả này.
Mặc kệ thế nào, hai người nhân bản này còn khó giải quyết hơn mười người lúc trước.
Đặc biệt ở chỗ, chúng nó mỗi năm lại càng thông minh, càng tàn nhẫn hơn.
Vừa lúc, tượng đá này nhìn hình dáng có khả năng cao yêu cầu mỗi năm hiến tế một lần, đương nhiên còn phải là máu của người nhân bản.
Tuy rằng xuất hiện tận hai người nhân bản, nhưng trên thực tế chỉ cần máu của một người là đã đủ rồi, lại nhiều thêm, còn máu dư thừa lại sẽ không bị tượng đá hút vào.
Cho nên sau mỗi năm, người nhân bản đều sẽ có một tên bị giữ lại làm dự phòng, để tránh trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chờ đến năm sau, lại giết chết thêm một tên rồi giữ lại một tên, thế là có hai tên để làm dự phòng rồi.
"Năm nay là đến lượt của tôi." Vương Nhuận nói: "Một tên khác chắc là sẽ dùng của chú Dương, bởi vì Tiểu Đinh vẫn còn bé, cũng mặc kệ nó hư hỏng như thế nào.....Mọi người cũng không muốn xuống tay. Hơn nữa nó nhỏ tuổi như vậy, cũng không trở thành uy hiếp đối với người dân chúng tôi."
Hứa Thuật mất hai phút để tiêu hóa hết câu chuyện, mới mở miệng hỏi: "Người ở nhà họ Dương bắt đầu tách ra là khi nào?"
"Hình như là ba ngày trước, có lẽ ngày mai sẽ tách ra hoàn toàn." Vương Nhuận cười khổ một tiếng, nói: "Đây là bí mật của tất cả người dân trong thôn họ Vương này, phiền hai người đừng nói ra bên ngoài, coi như cái gì cũng chưa biết, được không?"
Hứa Thuật nhìn chằm chằm cậu ta trong chốc lát, lại nhìn không ra cậu ta có phải đang nói dối hay không.
Cậu nghĩ một lúc, lại hỏi: "Thế người đang bị nhốt trong nhà Vương Đại Lôi thì sao? Theo như cậu nói, trong thôn hiện tại chỉ có nhà cậu nhốt người nhân bản."
Vương Nhuận sửng sốt một chút, thở dài nói: "Không phải, nhà anh Đại Lôi thật sự có một người."
Câu ta tạm dừng một lát, mới nói: "Người nhân bản là mẹ của anh ta. Nửa năm trước, mẹ anh ta bởi vì việc ngoài ý muốn mà qua đời. Nên anh ta cầu xin mọi người cho anh ta giữ lại người nhân bản, mọi người cảm thấy anh ta rất hiếu thảo, nên ngay lập tức đồng ý."
Chuyện này miễn cưỡng lắm cũng được cho qua.
Hứa Thuật nhìn về phía Quý Xuyên, nói: "Hỏi lại người trong kia đi."
Vương Nhuận bất đắc dĩ nói: "Hai người sẽ không hỏi ra gì đâu. Những người nhân bản đó rất thông minh, nhất định sẽ nói tôi là giả còn hắn mới là thật. Nhưng việc này, toàn bộ người trong thôn đều có thể chứng minh tôi là thật. Nếu không, đừng nói là người trong thôn, mà tới gia đình tôi cũng không có khả năng cố gắng chịu đựng đem Vương Nhuận hàng real nhốt lại?"
Quý Xuyên không nói chuyện, xoay người đi đến căn phòng kia.
Hứa Thuật ngồi lại tại chỗ suy tư một lát, nhớ lại một việc rất quan trọng.
"Đừng, đừng tin tưởng hắn......"
Trong phòng, truyền ra một giọng nói khàn khàn, yếu ớt.
Giọng nói kia giống như đúc với Vương Nhuận.
Hứa Thuật nhìn chằm chằm Vương Nhuận ngồi bên cạnh, vừa chú ý nghe tiếng động phía sau, rồi vừa quan sát cảm xúc của đối phương.
Nhưng trước mắt, Vương Nhuận lại không có xuất hiện cảm giác khác thường, cậu ta chỉ ngồi ở nơi đó, mày hơi nhăn lại, vẻ mặt chua xót.
"Bọn họ tất cả đều là giả! Trong thôn người nào cũng đều là giả! Bọn họ giết sạch tất cả mọi người...... Tôi, tôi cũng sắp chết rồi......"
Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của Vương Nhuận, cậu ta dường như có chút kích động, nghe càng giống như đang gào lên.
Mà Vương Nhuận phía trước lại cười khổ một tiếng, nói: "Cậu nghe thấy được chưa? Tôi đã biết hắn sẽ nói như vậy rồi."
"Buổi tối mười năm trước đó, tất cả mọi người trong thôn đều xuất hiện người nhân bản! Bọn họ trong một đêm giết sạch tất cả mọi người!"
"Cậu nghe hắn nói rồi đó, việc đó làm sao có thể? Nếu mười năm trước tất cả mọi người đều đã chết, người còn thừa lại đều là người nhân bản, vì sao tới hiện tại còn sẽ có người thôn dân đang phân tách?"
"Những tên nhân bản đó cũng sẽ tiếp tục phân tách, mỗi một năm đều có thêm mấy tên...... Tôi chính là một trong số đó. Người nhân bản độc ác, nhưng người phân tách ra lại có tích cách thiện lương. Các người không cần tin lời bọn họ nói, bọn họ giỏi nhất chính lừa gạt!"
"Ai......" Vương Nhuận trước mặt Hứa Thuật thở dài, cười khổ: "Tôi cũng không biết nên nói gì nữa, hai người nên suy nghĩ lại nên tin ai —— nếu hắn nói chính là thật sự, hai người là người ngoại lai thì đã sớm bị người dân độc ác cùng nhau vây công đến chết."
Hứa Thuật đứng ở giữa ranh giới sự thật với giả dối, nhất thời có hơi khó có thể lựa chọn.
Cùng lúc đó, Cốc Vũ cùng Cố Manh Manh đang đứng gần với đám cháy.
Cốc Vũ quay đầu hướng cửa thôn nhìn thoáng qua, nói: "Không biết bọn họ ở bên kia thế nào."
Cố Manh Manh nói: "Khẳng định có thể làm được. Nếu mà so sánh, tôi còn lo lắng Bạch Cửu cùng Lâm Trạch hơn."
Cô ta nói xong, quay đầu hướng cuối thôn nhìn thoáng qua.
Liếc mắt một cái cũng không phát hiện hai người thanh niên kia, nhưng lướt qua lại nhì thấy được bọn người bụng bia
Khoảng cách gần hơn, gã bụng bia ngay lập tức hỏi: "Sao lại đột nhiên cháy? Không phải do hai người đốt chứ?"
Cốc Vũ không trả lời má hỏi lại: "Ba người lúc nãy đi xung quanh, có tìm được manh mối gì không?"
Gã bụng bia lắc đầu, nói: "Chúng tôi vẫn luôn ở nhà Vương Đại Lôi, ban đầu muốn tìm cơ hội nhìn thử xem trong phòng bị khóa lại kia có gì, nhưng Vương Đại Lôi vẫn luôn ở trong nhà không đi ra."
Sau đó bên ngoài có người la cháy, ba người bọn họ tưởng rằng Vương Đại Lôi chắc chắn sẽ chạy ra ngoài dập lửa, ai biết hắn ta còn chẳng thèm nhúc nhích, chỉ ngồi ở trong sân tắm nắng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thật sự không có cách nào khác, bọn họ đành phải đi ra ngoài xem đã xảy ra truyện gì.
"Vậy ba người...... Có thấy qua Bạch Cửu với Lâm Trạch không? Chính là hai cái người chơi khác ấy."
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Cố Manh Manh vẫn còn rất lo lắng cho hai người đó.
Gã bụng bia nhìn qua tên to lớn cùng gã mập mạp, ba người cùng nhau lắc lắc đầu.
Mập mạp nói: "Lúc trước có gặp qua ở chỗ thần miếu bên kia, bọn họ bị làm sao vậy?"
Cố Manh Manh lo lắng nói: "Đến sau núi tìm manh mối, nhưng rất lâu còn chưa trở về, không biết có xảy ra chuyện gì hay không."
Cốc Vũ thấy cô ta lo lắng như vậy, nói: "Nếu không các anh cũng cùng đi sau núi tìm thử xem, còn tôi ở chỗ này canh chừng cho, lỡ xảy ra chuyện gì cũng nhanh chóng báo cho bọn Hứa Thuật."
Gã bụng bia nhìn qua có hơi không muốn đi, nhừng bị Cốc Vũ dùng hai ba câu thuyết phục được.
Cô ta cười cười, nhìn về phía Cố Manh Manh, giọng nói dịu dàng: "Nhớ kỹ, đừng đi quá sâu, tìm không thấy thì bỏ đi, mạng của bản thân mới là quan trọng nhất."
Cố Manh Manh ngọt ngào ừ một tiếng, dùng sức ôm Cốc Vũ một lúc: "Chị Cốc Vũ, cảm ơn chị! Chúng em đi rồi, thì mọi người bên này cũng phải cẩn thận nha."
Ba người đàn ông đi theo phía sau Cố Manh Manh, lướt qua đám người, một đường đi hướng cuối thôn.
Khi đi qua thần miếu, Cố Manh Manh nhìn chằm chằm nhìn cánh cửa kia một hồi.
Thời điểm cô và Cốc Vũ đi ra đã đóng cửa lại rồi mà, vì sau bây giờ lại mở ra? Bên trong có người à?
Cánh cửa mở ra một khúc, bên trong tối đem như mực, nhìn qua giống như một con quái vật miệng rộng.
"Bọn họ đã đi được bao lâu rồi." Gã mập mạp hỏi.
Cố Manh Manh thu tầm mắt lại, nói: "Sắp được một tiếng, lúc ấy chị Cốc Vũ cũng đã nhắc nhở bọn họ không cần đi quá xa, thế nhưng tới bây giờ vẫn chưa trở về."
"Khả năng cao là dẫm phải bẫy rập gì đó, cũng không chừng bị lạc đường, đường đi vào núi thường rất dễ lạc đường." Gã mập mạp an ủi nói: "Đợi chút nữa, chúng ta cùng đến đó tìm rồi kêu tên hai người đó, thì nhất định có thể tìm được."
Cố Manh Manh hơi cắn môi, cúi đầu nói: "Thật ra điều tôi lo lắng nhất là, bọn họ có thể đã kích hoạt cấm kỵ, nên.......Nên đã chết."
"Cấm kỵ?" Gã bụng bia vội vàng quay đầu hỏi: "Cô biết cấm kỵ là gì à?"
Cố Manh Manh a lên một tiếng: "Cũng không thể nói là đã biết, chỉ là suy đoán của Hứa Thuật, anh ấy nói cấm kỵ rất có khả năng cao là chạm vào tượng đá. Bạch Cửu cùng với Lâm Trạch, chắc là đã chạm vào......"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt của gã mập mạp trong nháy mắt thay đổi: "Chạm vào tượng đá?! Cậu ta dựa vào cái gì để suy đoán như thế?!"
Xem phản ứng này của gã, Cố Manh Manh biết ngay, gã khẳng định cũng đã chạm qua.
Trong lòng cô có hơi thở dài nhẹ nhõm, bởi vì gã mập mạp hiện tại vẫn còn êm đẹp đứng ở chỗ này.
Người được chọn vào trò chơi này, trong lòng phải có một tâm nguyện chưa thực hiện?
Mọi người...... Không nên chết ở nơi quỷ quái như ở nơi này.
"Mẹ nó, tao không tin, tao hôm nay thế nào cũng phải đem bọn họ trở về!" Gã mập mạp nói, nhanh chân đi lên phía trước.
Bốn phía cây cối từ thưa thớt đến dần dần trở nên dày đặc, bốn người lúc này mới được coi như đã bước vào trong rừng.
Cố Manh Manh hít sâu một hơi, lấy tay làm hình chiếc loa đưa lên miệng,, hô to lên: "Bạch Cửu! Lâm Trạch! Các anh ở......"
"Hả? Mọi người đến đây làm gì?"
Cố Manh Manh một câu còn chưa kêu xong, phía bên phải trừng cây vang lên giọng noi nói bất ngờ của Lâm Trạch.
Mọi người đều sửng sốt, vội vàng nhìn về phía đó.
Chính giữa lùm cây, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng hai người đang đỡ nhau, từ bên kia đi qua.
"Bạch Cửu dẫm phải bẫy rập, nên bị thương ở cổ chân." Lâm Trạch nói: "Không ngờ lại gặp mọi ngược đi tìm bọn tôi, thật ngại quá, phiền mọi người chạy lại đây một chuyến."
Cố Manh Manh ngẩn người, hướng bọn họ đi qua đi, giúp đỡ lấy một cánh tay khác của Bạch Cửu, trong miệng hỏi: "Có sao không?"
Bạch Cửu cười một chút, lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi."
Gã mập mạp trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi phía trước hai bước hỏi: "Không xảy ra chuyện gì khác chứ? Tìm được manh mối không?"
Lâm Trạch quay đầu lại, liếc mắt với Bạch Cửu, nhún vai: "Không có, cái gì cũng không phát hiện được, lại là một chuyến tay không."
Không ai chú ý rằng, trên mặt bọn họ vừa thoáng qua một nụ cười lạnh.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
_
17092020