Đã một tuần trôi qua kể từ khi Phong Giai Thành gấp rút đến Mỹ, sau đó tham dự vào ekip phẫu thuật cho cha cô, phẫu thuật thành công, hiện tại chỉ chờ ông khỏe lại.
Cả cô và Phong Giai Thành sau đó đều bị dì Xuân Lan kéo về ở nhà của cha cô, nơi này cách trung tâm LA khoảng 30 phút lái xe, có một khu vườn rộng trồng đầy cây trái và một căn nhà ấm cúng, tiện nghi.
Cha cô hiện đã tỉnh nhưng vẫn nằm trong phòng cách ly, dì Lan luôn bên cạnh chăm sóc ông, Phong Giai Thành ở lại theo dõi sức khỏe của ông thêm một thời gian.
Tần Lam đang nấu ăn, Phong Giai Thành ở bên cạnh giúp đỡ, cả hai phối hợp rất ăn ý như thể đã từng làm cùng nhau trước đây vậy. Hôm nay cô muốn làm món mì hoành thánh.
Tần Lam đang trộn nhân còn Phong Giai Thành thì đang nhồi bột, cả hai đều mặc tạp dề có hình con heo rất xinh, không khí vô cùng ấm cúng và hài hòa.
Sau khi Giai Thành cắt bột thành hình vỏ bánh, cả hai cùng ngồi gói hoành thánh vừa nói chuyện.
Phong Giai Thành hỏi Tần Lam
- Em định sau này thế nào?
Tần Lam đã suy nghĩ suốt một tuần nay, cô hiện tại đã có quyết định.
- Em sẽ nghỉ việc ở Hà thị, chuyển đến Mỹ sống bên cạnh cha, anh cũng đã nói tuy phẫu thuật thành công nhưng thời gian của ông cũng không còn nhiều mà phải không?
- Ông ấy kiên trì được bao lâu còn tùy vào sự hồi phục sắp tới, nếu hồi phục tốt và tâm trạng luôn thoải mái, có thể duy trì được thêm mấy năm, nhưng cũng có thể chỉ là vài tháng nếu mọi thứ xấu đi.
Hiện tại Tần Lam chỉ muốn ở bên cạnh cha mình. Dì Lan cũng đã hết lời năn nỉ cô ở lại, có thể điều đó sẽ khiến ông vui vẻ và hồi phục.
- Em liệu có thể nghỉ việc ở Hà thị hay không?
Tần Lam cười.
- Họ cũng không phải không có em không được.
- Còn...Hà Vĩnh.
Ai cũng biết Tần Lam yêu Hà Vĩnh như thế nào.
Tần Lam lại cười. Cô dùng tay nắn lại chiếc hoành thánh cho thật xinh, ngắm nó một lúc, sau đó để lên dĩa lớn.
- Anh cũng biết, từ khi Hà Tổng chọn An Hân thì em và anh ta tan rã là chuyện sớm muộn. Xem ra, hiện tại là lúc thích hợp nhất.
Phong Giai Thành gật đầu đồng ý, anh cũng nghĩ Tần Lam nên rời xa Hà Vĩnh mới tốt.
Tần Lam nhìn sâu vào mắt Phong Giai Thành, cô nói rất nghiêm túc, trong giọng nói còn mang chút cầu xin.
- Giai Thành, anh có thể hứa với em, việc em đang ở Mỹ đừng nói cho Hà Vĩnh biết, có được không.
Cô muốn cắt đứt triệt để với Hà Vĩnh.
Phong Giai Thành nhớ lại lúc chứng kiến Hà Vĩnh đẩy Tần Lam ở hồ bơi, sau đó anh đã nói với Hà Vĩnh “nếu không yêu, sao không chia tay Tần Lam, để cho cô ấy tìm một người biết yêu thương cô ấy“. Hà Vĩnh lúc đó rất giận, còn bảo rằng đó là chuyện của hắn, anh tốt nhất là đừng xen vào, cũng đừng có ý nghĩ gì quá giới hạn với Tần Lam.
Phong Giai Thành anh hy vọng Tần Lam được hạnh phúc.
Thế nên anh đồng ý, anh cũng không muốn nói dối Hà Vĩnh, nên tốt nhất là hạn chế gặp mặt, những chuyện liên quan đến Tần Lam, anh cũng sẽ không nói một lời.
Họ cùng làm xong món hoành thánh, cùng ăn, sau đó mang một phần đến bệnh viện cho dì Lan.
Thời gian ở Mỹ của Tần Lam và Phong Giai Thành, những ngày này đều trãi qua như vậy.
=============================
Đêm
Tần Lam ngồi trước máy tính của mình, cô chuẩn bị gọi cho giám đốc nhân sự của Hà thị.
- A lô
- Tần Lam đây.
- Chị Lam, hôm nay không thấy chị đi làm, gọi điện cho chị cũng không được.
- Tô Hiệu, tôi muốn nghỉ việc, tôi gọi để thông báo với cậu, tôi nghỉ bắt đầu từ hôm nay.
- Chị Lam, chị đừng nói chơi như vậy, tổn thọ em lắm.
- Tô Hiệu, tôi nói thật, nói rất nghiêm túc. Tôi đã tìm được cha mình nhưng sức khỏe ông ấy không tốt, có thể ra đi bất kỳ lúc nào, sau này tôi muốn ở bên cạnh ông ấy trong khoảng thời gian còn lại.
Tô Hiệu thật không biết nói gì, nếu để Tần Lam nghỉ thì anh phải ăn nói sao với chủ tịch. Nhưng hoàn cảnh của chị Lam thì nghỉ việc là hoàn toàn hợp lý.
Công việc nào quan trọng hơn tình thân cơ chứ.
Anh chần chừ một chút rồi lại nói.
- Chị Lam, chuyện này em không quyết định được, phải đợi sự đồng ý của chỉ tịch, hay là chị làm theo thủ tục, làm thêm một tháng nữa để công ty tìm được người thay thế rồi nghỉ cũng chưa muộn.
- Tôi sẽ có cách làm Hà tổng đồng ý, khoảng 1 tiếng nữa anh hãy gọi cho anh ấy xin phép anh ta, còn chuyện làm đúng quy trình, xin lỗi tôi không làm được, hiện tại tôi đã không còn ở Bắc Thành và cũng không có ý định về, nếu cần, tôi sẽ bồi thường cho công ty như trong hợp đồng.
Tô Hiệu biết đã không thể ngăn cản Tần Lam, dù sao cô cũng làm việc lâu năm ở Hà Thị, anh cũng không muốn tan rã theo cách không vui như vậy.
- Nếu chị có thể khiến chủ tịch đồng ý thì em cũng không có ý kiến, còn chuyện bồi thường thì không cần, chị bàn giao mọi việc rõ ràng là được. Chị Lam, dù sao chúng ta đã làm việc chung nhiều năm như vậy, em cũng nên chúc mừng chị đã tìm được người thân và mong ông ấy luôn khỏe mạnh.
- Cảm ơn cậu, tôi hy vọng cậu vẫn xem tôi như bạn bè, gặp mặt có thể cùng nhau ăn bữa cơm, ôn lại chuyện cũ.
- Dĩ nhiên rồi chị, nếu khi nào chị về Bắc Thành, phải nhớ liên lạc với em đó.
- Được, vậy chào cậu nha, giữ gìn sức khỏe.
- Bye chị, chị cũng vậy.
Tần Lam nói chuyện với Tô Hiệu xong, cô lại dùng máy tính mở các trang web mua sắm.
Đã lâu rồi không xài tiền của Hà Vĩnh, hôm nay phải cho anh ta một kinh ngạc mới được.
Thế là ở trong căn biệt thự sang trọng của mình, Hà chủ tịch nhận được vài chục tin nhắn đến.
Hà Vĩnh cảm thấy không thể tin vào mắt mình nữa.
Tần Lam trong vòng 30 phút đã xài của anh hết 10 triệu đô, nào trang sức kim cương, túi hiệu, giày hiệu, đồng hồ, còn mua cả một chiếc du thuyền 5 triệu đô.
“Tần Lam, cô được lắm, nhịn lâu như vậy rốt cuộc cũng để lộ lòng tham không đáy ra rồi nhỉ”
Hà chủ tịch gọi cho Cố Minh bảo lập tức dọn hết đồ của anh ra khỏi nhà Tần Lam.
Ngay lúc đó, Tô Hiệu gọi đến nói có việc liên quan đến Tần Lam, Hà chủ tịch đang trong cơn nóng giận hét lên rằng cô ta muốn làm gì cũng mặc kệ. Hiện tại anh và cô đã chia tay rồi, chuyện của cô đừng làm phiền anh nữa.
10 triệu kia coi như phí chia tay, sau này anh không muốn nhìn thấy Tần Lam nữa.
Thế là Tô Hiệu đồng ý cho Tần Lam nghỉ việc không cần bồi thường mà chỉ cần bàn giao đầy đủ.
Tần Lam thấy kết quả đã như mình dự liệu, sau khi làm xong thủ tục nghỉ việc, cô lại hủy hết những đơn hàng vừa mua.
Đã giã từ Hà tổng tài, cô cũng không phải người tham lam tiền của hắn, không nợ nần gì nhau mới tốt.
“Hà đại boss, coi như Tần Lam tôi chẳng nợ anh cái gì, sau này mỗi người một con đường, hy vọng anh hạnh phúc“.