Thật vất vả kết thúc một ngày làm việc, Tần Lam ngồi taxi đến khu trung tâm thương mại để mua sắm.
Sáng nay khi chuẩn bị trang phục đi làm cô mới phát hiện, trang phục của Tần Lam trước kia dị thường gò bó, ôm sát vào cơ thể làm nổi bật đường cong mê người. “Tần Lam” đúng là thích phô bày thân thể đến mức cực đoan.
Nhưng là quá sức khó chịu đối với cô bây giờ, giống như bộ đang mặc này, khiến cô lúc nào cũng thấy khó thở. Đó không phải phong cách của Mộ Lam cô, lúc trước trang phục đi làm của Mộ Lam luôn thời thượng nhưng yếu tố đầu tiên phải là bản thân phải thật thoải mái.
Thử hỏi bạn mặc một bộ trang phục hơn 8 tiếng mỗi ngày mà đến thở cũng không thể thở mạnh thì sao mà không phát điên cho được. Cô tự hỏi có khi nào do mặc đồ quá chật mà Tần Lam kia lúc nào cũng cau có hay không?
Đúng là tự mình làm bậy không thể sống.
Tần Lam đi dạo một vòng cũng đã mua được vài bộ trang phục vừa ý, vừa đi ngang qua một gian hàng, cô thấy một bộ đầm rất bắt mắt, bộ đầm đính đá màu xanh đen dài, dưới ánh đèn lóng lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm, vừa lấp lánh vừa huyền bí, phần sau hở trọn cả lưng và trước ngực kiểu cổ chữ V, trước đây Mộ Lam cũng có một vài bộ tương tự như vậy để mặc đi dạ tiệc. Thân hình của Mộ Lam và Tần Lam rất khác nhau, Mộ Lam là con lai, cô có dáng cao, gầy, khung xương cũng to hơn người Châu Á nên cho dù mặc đồ sexy cỡ nào vẫn dừng ở mức đủ gợi cảm.
Bộ đầm này không dành cho thục nữ, nó làm nổi bật hết đường cong của người phụ nữ giống như ánh đèn chiếu vào những đá quý làm cho nó càng tỏa sáng long lanh, khiến người khác chói mắt không dám nhìn thẳng. Không có tuyệt đối tự tin sẽ không dám mặc bộ này.
Mộ Lam là người Mỹ, lại là người trong ngành thời trang nên cô dư thừa sự tự tin để mặc trang phục loại này.
Đặc biệt là giờ đây cô lại có một thân hình yêu mị gợi cảm.
Tần Lam bỗng thấy hứng chí bừng bừng muốn mặc thử xem sẽ như thế nào. Cô vào bên trong cửa hàng, nhân viên bán hàng lập tức chạy ra ân cần chào hỏi.
Nhìn những túi đồ cô đã mua liền biết là người có tiền, còn là người chịu chi tiền.
Cô muốn thử bộ đầm kia và mua thêm vài mẫu công sở.
Trong lúc Tần Lam đang trong phòng thay đồ thì có hai người khác vào cửa hàng.
Hai người này chính là Hà đại boss và An Hân.
Hà Vĩnh sau khi tan làm đón An Hân đi ăn sau đó đi mua sắm để an ủi nàng, theo quan điểm của Hà đại boss, phụ nữ chỉ cần đi mua sắm thì sẽ phôi phai hết mọi buồn bã, nhưng An Hân là người quen tiết kiệm nên cô cũng chưa mua gì nhiều, đa số đều là do Hà Vĩnh ép cô mua.
Lúc mới vào cửa hàng này cũng vậy, cô hầu như không muốn mua gì cho đến khi nhìn thấy một đôi giày rất đẹp, đây là thứ duy nhất nàng chú ý cho đến lúc này.
Đang lúc Hà Vĩnh muốn mua cho An Hân thì cửa phòng thử đồ mở ra, Tần Lam đi từng bước đến trước gương soi.
Bộ đầm ôm sát cơ thể gợi cảm không nội y của cô, áo lót của Tần Lam vốn là loại bình thường không hợp với bộ đầm nên cô đã cởi ra. Cô xoay người trong gương đánh giá trước sau, tấm lưng trần trắng mịn như trứng gà bóc, vòng eo nhỏ nhắn cùng bờ mông căng đầy, phía trước xẻ sâu để lộ bờ ngực, khuông ngực đầy đặn nhô cao phối hợp với chiếc bụng nhỏ hoàn hảo, nhìn từ hướng nào cũng thấy thân hình này là cực phẩm.
Tần Lam càng nhìn càng thích, cũng thấy có chút an ủi, tuy xuyên thành vai phụ nhưng lại có nhan sắc vượt trội.
Phụ nữ ai không thích đẹp, ngắm bản thân xinh đẹp cũng làm cô cảm giác quên hết mọi ưu phiền.
Giống như Coco Chanel từng nói, khi thấy buồn, hãy tô son, và tiếp tục chiến đấu.
Bỗng dưng thấy tâm trạng vui vẻ lên hẳn, Tần Lam nở nụ cười với chính mình trong gương.
Đến mấy nhân viên bán hàng cũng ngơ ngẩn hồi lâu quên cả việc nói lời khen ngợi, thầm nghĩ đúng là người so với người tức chết người nha.
Cơ bản là trùng hợp, bộ đầm Tần Lam đang mặc cùng một bộ với đôi giày mà An Hân thích, lúc này nhân viên phục vụ cũng hoàn toàn là tiến thoái lưỡng nan.
Hà đại boss vốn quá nổi tiếng ở Bắc Thành, nhìn thái độ rõ ràng là nuông chiều vị tiểu thư kia, không ai nghĩ đến việc làm hắn phật ý. Nhưng mà, bộ váy này nên đi cùng với đôi giày kiaa, Tần Lam mặc vào hợp tới mức giống như bộ trang phục được thiết kế dành cho riêng cô. Giờ họ mới thấy mình thật ngu, sao lúc đầu không lấy luôn đôi giày vào cho Tần Lam thử.
Tần Lam ban đầu vốn chỉ lo ngắm mình trong gương, đánh giá xem xét sắc đẹp của Tần Lam nên nào quan tâm xung quanh có ai, giờ nhìn qua gương lại phản chiếu nét mặt lạnh lùng của Hà đại boss, gương mặt ngượng ngùng của An Hân và cả sự khó xử của nhân viên phục vụ.
Nhìn thấy đôi giày trên tay An Hân cô liền hiểu, sau đó Tần Lam không nói một lời mà quay lại phòng thử đồ không ra nữa.
Tạm thời vẫn là tránh đi thì hơn, theo tính cách của Tần Lam trước đây hẳn là sẽ có một cuộc cãi vả tranh chấp cùng một màn anh hùng cứu mỹ nhân của Hà đại boss, còn vai phụ chanh chua thì bị chà đạp mất hết thể diện.
Nhưng cô ngại phiền.
Với lại thấy họ, cô tránh còn không kịp, ngại mạng dài quá hay sao mà đi đối đầu với nam chính.
Sau đó cũng không mua cái đầm kia mà mua thêm mấy mẫu công sở thôi.
Mang đống đồ vừa mua được về nhà, Tần Lam cảm thấy thật uể oải. Hôm nay là ngày thứ ba cô xuyên đến cũng là ngày đầu tiên đi làm vậy mà đã xảy ra bao nhiêu là chuyện, đặc biệt là hai vị nam chính, nữ chính đại nhân kia cứ xuất hiện trước mặt cô.
Cô mệt.
Luôn muốn cách xa cuối cùng lại liên tục va chạm, đúng là số con rệp mà.
Hà Vĩnh, An Hân hai người này, cô tự hỏi mình có thiếu nợ gì họ không.