Sau khi bị Hà Vĩnh bắt “phụ trách” An Hân. Tần Lam không nói hai lời lập tức cử ra một nhân viên có kinh nghiệm theo hướng dẫn cô ta, sau đó làm công tác tư tưởng với Nhã Phượng và những nhân viên khác trong công ty nên khách sáo với An Hân một chút.
Dù sao thì ở Hà Thị, Hà Vĩnh là lớn nhất, muốn an thân thì nên ít làm cho hắn chướng mắt.
Sau đó còn phải tuyển thêm người cho tổ thiết kế, nhân viên mới này do đích thân Tần Lam cùng Nhã Phượng tuyển dụng nên năng lực khỏi phải bàn, tạm thời công việc của phòng thiết kế không còn áp lực.
Bất quá nuôi thêm một người nhàn rỗi thôi.
==========©==============
Càng về cuối năm công việc càng bận, còn phải chuẩn bị tiệc cuối năm cho toàn công ty. Tần Lam vì thế bận tối mặt không có thời gian quan tâm người khác nữa.
Buổi tối sau khi về nhà thì việc đầu tiên cô làm là ngủ một giấc ngắn rồi mới tính đến chuyện khác.
Hôm nay sau khi ngủ dậy thì thấy trong phòng xuất hiện thêm một cái hộp quà, bên trong là bộ đầm và đôi giày lần trước cô thử.
Tần Lam ban đầu thấy mơ hồ nhưng sau đó dần cũng đoán ra là Hà Vĩnh mang tới.
Nhưng lý do vì sao thì cô chịu.
Tần Lam không cố nghĩ đến mục đích Hà Vĩnh tặng đầm cho cô nữa mà đứng dậy thay đồ, cô vẫn đang mặc đồ công sở cứ vậy mà ngủ. Vừa lúc Tần Lam cởi xong áo váy trên người chỉ còn bộ đồ lót thì cửa phòng một lần nữa mở ra, Hà Vĩnh vừa nhìn thấy cảnh này thì mắt nhất thời tối lại một ít, còn Tần Lam thì bất ngờ, vừa mới tháo xong móc cài áo lót, động tác ngừng lại một chút sau đó lại cài trở lại.
Hiện tại che được bao nhiêu tính bấy nhiêu vậy.
Hà Vĩnh bước tới trước mặt Tần Lam, nhìn thật sâu vào gương mặt cô xem có chút giả vờ nào không. Nhưng hắn chỉ thấy sự thờ ơ chứ không phải kiểu muốn mà giả vờ từ chối.
Tần Lam trước đây luôn quấn lấy hắn, khi hắn vào công ty thì luôn kiếm đủ cớ để xuất hiện trước mặt, thậm chí có ba văn kiện cần hắn kí thì cũng chia làm ba lần mang vào.
Nhưng Tần Lam bây giờ cứ như luôn giữ khoản cách, hắn vào phòng sẽ thấy một chồng văn kiện, kí xong thì cô sẽ đợi hắn ra khỏi phòng mới vào lấy. Trong công ty, trừ công việc thì cô cũng không nói nhiều thêm một câu với hắn.
Trước đây hắn thấy cô rất phiền, nhưng cô của hiện tại hắn cũng không thích.
Không ai được quyền lơ là sự hiện diện của hắn, nhất là Tần Lam, cô lúc trước luôn dành mọi chú ý trên người hắn. Hiện tại cũng phải như vậy mới đúng.
Hà Vĩnh nhìn một hồi, sau đó luồn tay ra phía sao cởi bỏ áo lót trên người Tần Lam, một tay ôm eo, một tay xoa lưng cô, phía trước hạ lên đôi môi hồng của cô một nụ hôn bá đạo, chiếm đoạt hết thảy hơi thở và sự ngọt ngào của cô.
Tần Lam tuy bất ngờ bị “tập kích” nhưng cơ thể cứ dần dần theo bàn tay của Hà Vĩnh mà trở nên nóng bỏng, cô vứt luôn những thứ khác ra sau đầu, tập trung phối hợp với nụ hôn của Hà Vĩnh, tùy thời có thể chủ động xuất kích, quyết không để hắn một người quyết định trận tuyến.
Hai người di chuyển đến giường rồi cùng ngã xuống. Hà Vĩnh một đường hôn xuống, từ môi, đến cổ rồi hôn xuống ngực, hắn liếm mút đỉnh quả đào của cô, tay nắm quả bên kia vân vê chà xát. Một tay khác luồn vào giữa hai chân cô, ngón tay đi vào khu cấm địa đã sớm ẩm ướt, không lưu tình mà đưa đẩy. Giữa sự tấn công dày đặc của Hà Vĩnh, Tần Lam sớm đã vô lực, tay cô nắm gra giường, một tay đưa lên miệng ngăn cản tiếng rên kích tình của mình.
Khi đôi môi Hà Vĩnh một lần nữa quay lại hôn môi Tần Lam, nụ hôn nhẹ nhàng hơn, hắn dùng lưỡi cuốn lấy cô, buộc cô dây dưa chìm đắm cùng hắn.
Tần Lam bị nụ hôn nhẹ nhàng mà triền miên này làm cho cơ thể nóng rực, cô hôn trả, quyện lấy lưỡi của hắn, đang lên sự ngọt ngào của mình.
Tay của Tần Lam bắt đầu chủ động cởi đồ Hà Vĩnh, áo vest, áo sơ mi, thắt lưng, quần tây, quần lót từng thứ từng thứ lần lượt rơi xuống sàn. Tần Lam cũng dùng tay đốt lửa trên cơ thể Hà Vĩnh.
Tình dục là như vậy, hai bên chiếu cố lẫn nhau mới mang đến cho nhau thỏa mãn.
Hà Vĩnh cũng cảm nhận được bàn tay của Tần Lam đang xoa nắn phân thân của hắn, từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như thỏa mãn cũng giống như còn chưa đủ.
Hắn đặc biệt rất thích sự hợp tác của Tần Lam.
Hà Vĩnh cầm lấy bàn tay đang xoa nắn cơ thể hắn kia lên, cố định trên bàn tay kia đỉnh đầu cô, hắn muốn càng nhiều, hắn muốn đi vào mê cốc mất hồn kia. Hà Vĩnh đem chân Tần Lam tách ra, nụ hôn cuồng dã rơi xuống cổ và vai Tần Lam, đột nhiên hắn cắn nhẹ lên vai Tần Lam và quyết đoán đi vào bên trong cô.
Hà Vĩnh cảm nhận một trận thoải mái đánh úp làm hắn hưng phấn, hắn dần tăng lực đạo, dần muốn càng nhiều, càng nhiều, càng vận động càng hăng, dùng sức cắm rút không ngừng.
Theo nhịp đưa đẩy của Hà Vĩnh, Tần Lam cũng ra sức phối hợp, tiếng rên êm ái phát ra trong vô thức càng làm Hà Vĩnh thêm hưng phấn. Hắn dùng bàn tay to xoa ngắn ngực cô, sức lực lúc mạnh lúc nhẹ, phối hợp với động tác cuồng nhiệt phía dưới, Tần Lam sảng khoái đến điên rồi, cô nắm chặt gra giường, cơ thể bắt đầu cao trào, ngay lúc đó Hà Vĩnh cũng kêu lên “Lam” rồi ôm chặt cô đi vào cao trào. Hai người ôm nhau một lúc lâu sau mới buông ra.
Tần Lam cảm thấy cơ thể rã rời, cô thậm chí còn chưa ăn tối đã vận động kịch liệt gần một giờ, hiện tại cô còn không có sức để ngồi dậy.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cô cũng rất thỏa mãn, lòng thầm nghĩ nam chính quả là nam chính, có những thứ mà người khác có thèm muốn cũng không thể bằng được.
Hà Vĩnh thì không có mệt như vậy, với hắn nhiêu đó vốn chưa là gì nhưng thấy dáng mệt muốn chết của Tần Lam hắn cũng không có ý tiếp tục, chưa nói hắn cũng không muốn Tần Lam biết hắn mê đắm cơ thể cô, nếu cô mà biết chẳng phải sẽ kêu ngạo sao?
Đúng vậy, hắn rất thích hoan ái với cô và dường như càng ngày càng thích.
Trong lúc Hà Vĩnh đứng dậy mặc đồ vào thì bụng ai đó không có phong độ réo vang, tiếng kêu không hề nhỏ làm cho Hà Vĩnh phải quay lại nhìn Tần Lam chằm chằm. Tần Lam xấu hổ vô cùng nên kéo chăn qua đầu cuộn tròn thành một khối khiến Hà Vĩnh dở khóc dở cười.
Cô như vậy cũng có chút đáng yêu.
Một Tần Lam như vậy, Hà Vĩnh chưa bao giờ gặp.