Trước mặt đoàn quân chính là cổng thành Memphis to lớn và hùng vĩ, người dân từ Hạ Ai Cập đổ về để chúc mừng cũng như muốn được diện kiến lệnh bà một lần cho biết, từ ngoài cổng thành đã chật kín người, họ cố gắng chen lấn để có thể nhìn thấy được Tịch Dao, nhưng khi đoàn quân tới gần cổng thành lập tức người dân tách ra và tạo thành một con đường thẳng tắp từ cổng thành cho tới tận hoàng cung dành đường cho pharaoh và hoàng phi hồi cung. Tịch Dao bước xuống cỗ xe lạc đà cùng với Merity đi bộ vào trong. Người dân hai bên đường thấy nàng mà hò hét không ngừng.
“Hoàng phi...là hoàng phi thật kìa.”
“Ôi trời, thật sự là lệnh bà rồi, tại ơn thần linh, tạ ơn đất mẹ sông Nin đã phù hộ cho người.”
“Lệnh bà đã quay về rồi bà con ơi.”
“Hoàng phi của chúng ta vẫn còn sống, người là con gái của thần chiến tranh, sao có thể chết được chứ?”
“Đúng thế, hoàng phi là con gái của thần linh, người là ngôi sao sẽ chiếu sáng cả Ai Cập.”
“...”
Toàn bộ dân chúng trong thành, thậm chí là cả Ai Cập đều đổ ra đường để nghênh tiếp pharaoh và hoàng phi trở về, bọn họ ai nấy cũng vui mừng, reo hò trong hạnh phúc, họ hát ca, nhảy múa liên hồi hô to hai chữ “Hoàng Phi“. Tịch Dao trong quảng đời đi vào cung điện liên tục vẫy tay và cảm ơn những người dân, nàng rất hạnh phúc cũng rất buồn vì đã hơn 6 tháng rồi nàng mới trở về, là nàng đã khiến cho mọi người phải lo lắng cho mình.
Merity cùng nàng đi được nửa đường thì bỗng có một cô nhóc tầm 5-6 tuổi cầm một bó hoa sen từ trong đám người chạy ra đưa cho nàng, cô bé ấp úp nhỏ giọng.
“Hoàng phi, con... con không có gì tặng cho người hết, chỉ có những bông hoa sen này con mới hái, mong người nhận cho.”
Người dân, binh sĩ, tất cả đều đờ đẫn, họ không ngờ lại có một cô bé dám chặn đường hoàng phi, trong lòng họ còn sợ lỡ hoàng phi giận thì sẽ như thế nào, mẹ của cô bé chạy ra ôm nó, nói trong sự run rẩy.
“Hoàng phi... xin... xin người tha cho con bé, nó chỉ mới 5 tuổi thôi, xin người hãy tha cho nó, nếu người có tức giận thì xin hãy trút hết lên đầu của thảo dân đây.”
Merity hơn cau mày nhìn mẹ con nữ nhân kia rồi lại nhìn sang nàng, bỗng thấy nàng cúi xuống, bọn họ tưởng rằng nàng sẽ tát hoặc nhẹ nhất là la mắng con bé, nhưng không nàng chỉ xoa đầu con bé, tay cầm lấy bó hoa sen nhỏ nhắn tươi sắc kia, mỉm cười đáp.
“Ta cảm ơn con rất nhiều, bó hoa này tươi lắm, có điều sau này không được tùy tiện ra sông hái hoa như vậy, con còn quá nhỏ, có biết không?”
Tất cả mọi người ở đây đều trầm trồ, mặc dù họ biết nàng rất thiện lương, nhưng thiện lương tới mức này thì.... Merity nghe nàng nói vậy anh cũng thầm cười nhẹ. Nhóc con kia vui vẻ đáp.
“Vâng ạ, hoàng phi thích là con vui rồi.”
Mẹ của cô bé nghe nàng nói thế hết lòng cảm tạ, cúi đầu thấp xuống tạ ơn nàng không ngớt.
“Đội ơn hoàng phi, thảo dân thật sự đội ơn của người”
Họ vì vậy càng yêu quý nàng hơn bởi từ trước tới giờ không có vị hoàng phi nào lại thân thiện với người dân như thế, mẹ của cô bé sau khi quỳ lạy đa tạ nàng xong liền bồng con bé đi. Đi thêm một hồi đã tới cổng hoàng cung, tể tướng cùng với các quan đại thần đều đã đứng đó chờ sẵn, họ nhìn thấy bóng dáng của hắn và nàng, lập tức quỳ xuống, hô to.
“Cung nghênh pharaoh, hoàng phi hồi cung!!!”
Merity cười bước tới đỡ lấy tể tướng Reginald, rồi nhìn những vị đại thần kia ra lệnh.
“Nào các khanh, hãy bình thân đi.”
Các bá quan đại thần nhận lệnh đứng dậy, nhìn nàng hoàng phi của họ khỏe mạnh không bị gì hết mà vui mừng hạnh phúc, nữ quan Raery từ trong cung điện chạy ra nhìn thấy nàng lập tức cúi xuống, giọng bà ấy cung kính.
“Ơn trời thật sự là lệnh bà đây rồi, đa tạ thần linh, lệnh bà người đã tai qua nạn khỏi.”
Tịch Dao cười nhẹ, đỡ lấy nữ quan Raery, Merity lên tiếng.
“Nào mọi người, hãy vào trong đi đã, ta cũng có việc quan trọng cần thông báo với các khanh đây, nữ quan Raery - bà hãy dẫn Tịch Dao vào hậu cung nghỉ ngơi đi nhé.”
Đám người nghe Merity nói thế liền nhanh chóng duy chuyển vào bên trong cung điện, Merity cùng với các quan đại thần đi tới phòng nghị sự bàn chuyện, Tịch Dao nhún vai quay người lại nói chuyện với Liam, dặn dò anh ta sắp xếp chỗ ăn ở cho các chiến binh người Buyukguc đoàn hoàn, Liam nhận lệnh rời đi, Tịch Dao mới cùng đỡ bà Raery vào trong hậu cung, Tịch Dao vừa đi vừa hỏi nữ quan Raery.
“Thời gian ta mất tích, trong cung điện không xảy ra việc gì lớn chứ?”
Nữ quan Raery thẳng thắn đáp lời nàng.
“Bẩm lệnh bà, thời gian người mất tích cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, bất quá trong thời gian ấy pharaoh ăn nghỉ rất ít, ngoại trừ thời gian bận bịu lo chuyện quốc sự ra thì còn bao nhiêu thời gian ngài ấy đều vùi đầu vào việc tìm kiếm người, có một số bá quan đại thần vì dám nhắc tới chuyện người đã chết bị pharaoh tước đi chức quyền thậm chí là ban chết nữa ạ”
Nàng gật đầu ghi nhận, nàng cũng không thể ngờ Merity vì nàng mà mất ăn mất ngủ như thế, tự trong lòng nàng cảm thấy buồn bã, nhưng nàng cũng rất khó chịu khi Merity lại chỉ vì vài câu nói mà tước đi chức quyền thậm chí là lấy mạng người khác như thế, nàng phải hảo hảo dạy dỗ lại hắn mới được.
Đi lướt qua phòng nghị sự thấy Merity đang bận nói chuyện quốc sự với những đại thần, nàng cũng không có hứng xen vào, theo chân nữ quan Raery xuống phòng bếp hoàng cung mà ăn trộm vài cái bánh, Tryphena
một trong ba tỳ nữ thân cận của nàng cũng đang ở phòng bếp, nhìn thấy Tịch Dao cô nhanh chóng chạy tới rồi quỳ xuống nước mắt đầm đìa.
“Hoàng phi, là người thật rồi, nô tỳ cứ tưởng là người đã.... Hoàng phi xin người hãy trừng phạt nô tỳ vì không thể bảo vệ tốt cho người, cũng như không thể giúp người trong cơn hoạn nạn.”
Nàng ngồi xuống ôm lấy Tryphena, giọng nói nàng dịu dàng ân cần.
“Nha đầu ngốc, em có phạm lỗi gì đâu? Ta phải xin lỗi em mới đúng, là ta để em và tất cả mọi người phải lo lắng cho mình rồi.”
Lúc này Fiona và Viva cũng vừa nghe tin nên cũng chạy phòng bếp, thấy nàng đứng ở đó liền chạy tới chỗ nàng ôm chầm lấy Tịch Dao khóc hết nước mắt, Tịch Dao cũng rưng rưng những giọt lệ, cười trong hạnh phúc dỗ dành 3 người kia.
“Thôi nào, hôm nay là ngày ta về cung, sau mà cứ khóc hoài thế, tươi tỉnh lên đi chứ, khóc sẽ mau già lắm đó.”
Bọn họ lau đi nước mắt cười nhìn nàng, bà Raery nhìn thấy như vậy cũng là an lòng, bà bước tới chỗ bọn nàng, tay bà cầm theo một đĩa bánh nướng.
“Các cô gái khóc đã rồi có đúng không? Nào ăn bánh đi.”
Tịch Dao cười hắc ám cầm đĩa bánh chạy đi mất, ba tỳ nữ của nàng chạy theo, tìm một hồi lâu thì thấy nàng ngồi trên lan can ở đại sảnh, ánh mắt nhìn vào bên trong phòng nghị sự, trong đó Merity vẫn còn đang bàn chuyện với các đại thần một cách cực kỳ nghiêm túc, ba tỳ nữ của nàng theo bước của nàng nhanh chóng tới chỗ lan can thấy nàng ngồi trầm ngâm mắt vẫn dán vào bên trong căn phòng kia, ba người họ theo mắt nàng cũng nhìn vào bên trong, Fiona tỏ ra khó hiểu hỏi nàng.
“Hoàng phi có chuyện gì sao? Sao mà pharaoh cùng với các quan đại thần, ai nấy cũng tỏ ra nghiêm trọng hết vậy ạ?”
Nàng nhìn tấm bản đồ Merity đang cầm thở dài đáp.
Chúng ta sắp phải điều binh đi đánh trận rồi, có một đất nước đang muốn khởi binh gây chiến với chúng ta.”
- -----Lưu ý -------
Veronica Viva trước là Qaey.
Canophi Tryphena trước là Reave.
Garda Fiona trước là Adead.
- ----Góc Than Thở------
Hôm nay làm biếng, có lẽ sẽ không có thêm bất kỳ một chương nào nữa đâu nha.
●●●●●Hết Chương 50●●●●●