Nghe già làng nói vậy, đội trưởng Gaur và tộc trưởng nhìn nhau, tộc trưởng Maha tỏ ra hơi đắn đo đáp.
“Tuy là như vậy, có điều là sao ta có thể biết chắc được, nữ nhân kia là nữ thần chiến tranh trong lời sấm truyền kia chứ? Lỡ như không phải thì...”
Già làng cũng hơi trầm ngâm khi nghe tộc trưởng Maha nói như thế, quả thật họ không dám khẳng định việc này, đội trưởng Gaur thì lại hết lòng tin tưởng rằng Tịch Dao chính là nữ thần trong lời sấm, anh lên tiếng.
“Già làng, tộc trưởng con xin chắc chắn rằng cô gái ấy chính là nữ thần chiến tranh, tại sao chúng ta không thử tin tưởng cô ấy chứ?”
Tộc trưởng Maha lắc đầu vỗ vai an ủi đội trưởng Gaur.
“Không phải là không tin tưởng, mà bởi đây là một quyết định khó khăn và nguy hiểm, nếu như cô gái kia đem con bỏ chợ thì phải làm sao? Chúng ta cần phải chắc chắn rằng những điều này là tốt cho bộ tộc.”
Già làng gật đầu đồng ý với ý kiến của tộc trưởng Maha, đội trưởng Gaur lại giải thích.
“Haizzz còn suy nghĩ gì nữa, cô ấy đã lên kế hoạch giúp chúng ta rồi, chỉ cần làm theo kế hoạch này thì không sợ không thoát khỏi đây được.”
Già làng nghe đội trưởng Gaur nói tới kế hoạch liền hỏi.
“Kế hoạch...cô gái đó đã chuẩn bị kế hoạch giúp chúng ta sao?”
“Tất nhiên rồi, thưa già làng. Cô ấy đã lên sẵn kế hoạch cho ta tẩu thoát, thậm chí là đường rút nếu kế hoạch có thất bại, kế hoạch rất khả thi và kỹ lưỡng, tuyệt không có chuyện cô ấy đem con bỏ chợ đâu. Theo như lời của quan cận vệ Liam thì kế hoạch là thế này...”
Tộc trưởng Maha và già làng gần như nín thở khi nghe về kế hoạch này, tộc trưởng Maha lúc ban đầu còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi nghe đội trưởng Gaur phân giải mọi chuyện thì ông cũng đã tin tưởng và muốn thử một lần.
“Thật là một diệu kế hoàn mỹ... như vậy thì khả năng chúng ta sẽ thoát khỏi được là rất cao. Ban đầu ta còn tưởng cô ấy sẽ để mặc cho chúng ta muốn làm gì thì làm nên mới không tin tưởng, nhưng nếu cô ấy đã nghĩ ra kế hoạch kỹ lưỡng thì quả thật cô ấy không phải là loại người vô trách nhiệm, chuyện tới nước này rồi vậy thì tại sao ta lại không dám thử, theo lời sấm truyền, theo bước nữ thần chúng ta sẽ rời bỏ nơi này cùng nhau đến một vùng đất mới, ta sẽ đi tập hợp người lớn trong tộc lại, rồi lúc đó sẽ thông báo cho mọi người về chuyện này cũng như kế hoạch.”
Già làng cũng tán thành, ông rất an lòng về kế hoạch kia, có lẽ ông tin tưởng vào nữ thần, lời sấm hoặc đơn giản ông muốn được thấy con cháu của mình có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại, chỉ mong nữ thần chiến tranh sẽ thật sự phù hộ.
Một lúc sau những người lớn còn lại trong tộc đều được gọi tới lều của tộc trưởng để bàn chuyện, vì không muốn bị bọn quân lính Hittite bên ngoài nghi ngờ nên mọi người giả bộ rằng đang tổ chức tiệc ăn mừng cho các chiến sĩ trở về, hiện tại trong tộc chỉ còn có khoảng hơn chục đứa trẻ con từ 0-13 tuổi và trăm vị chiến binh đã trên 50 tuổi, phần còn lại là các nữ chiến binh ở lại trông coi gia đình, con cái và người già. Ngoài 20 chiến sĩ vừa mới được thả về thì không có bất kỳ một thanh niên trai tráng nào còn ở lại bộ tộc, từ năm 13 tuổi những chiến binh đã bị cưỡng ép đến quân trại của Hittite.
Bên trong túp lều, những người ở đây được kể lại toàn bộ câu chuyện, ban đầu có người không tin tưởng nhưng rồi dần dần tất cả đều bị thuyết phục đều muốn thử một lần dù có thế nào đi chăng nữa.
Theo như kế hoạch của Tịch Dao thì thời gian hồi quân và giải cứu tộc Buyukguc sẽ được diễn ra trong 3 ngày tới, lúc này Liam đã cùng với hơn 300 binh sĩ tinh nhuệ tài giỏi nhất và 50 mật vụ MSPYE đã theo đường bộ mà tới được Assyria, sáng sớm ngày mai Liam và các binh sĩ sẽ tiếp tục lên đường tới thành phố Aleppo của Hittite ngay trong ngày.
- --------Hai Ngày Sau-------
Tại một buổi sáng tại đảo Síp, quân Hittite đã tới được đảo Síp hơn 1 ngày, nhưng vẫn chưa thấy bất kỳ trạng thái gì từ Ai Cập lên đảo, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Hittite, tại cung điện trên đảo Síp một vài vị tướng quân đã mất đi sự kiên nhẫn, một trong số đó tới thưa chuyện với Rehire.
“Thái tử gần 2 ngày trôi qua, nhưng quân Ai Cập không hề có động tĩnh gì hết, theo thần thấy lá thư đó chắc chắn là báo tin giả để Ai Cập có thêm thời gian điều quân, chúng ta cần phải xuất binh ngay thôi, không thể chờ thêm được nữa rồi.”
Rehire cũng biết rằng bản thân đã bị lừa, y cố tỏ ra thản nhiên ra lệnh.
“Được rồi, nếu khanh đã sốt ruột như thế thì ta sẽ trực tiếp bổ nhiệm khanh làm tướng quân chỉ huy, trực tiếp chỉ đạo quân tiên phong tấn công thẳng về Ai Cập.”
Được thái tử bổ nhiệm làm tướng quân chỉ huy, gã tướng quân kia vô cùng vui mừng, quỳ một chân xuống đất thi lễ cảm tạ với thái tử Rehire rồi lui ra. Rehire lúc này tay cầm chiếc bình hoa làm từ đất sét trên bàn đập mạnh xuống đất để thỏa cơn tức giận.
“Gừ...Merity ngươi và vợ của ngươi và đứa em ngu ngốc của ngươi đều đáng chết...!!!”
Đã gần nửa tháng trôi qua, cận vệ thân cận của hắn là Ruke vẫn chưa trở về hoặc thông báo tin tức gì cả, Rehire không biết rằng Ruke kia đã bị tể tướng Reginald của Ai Cập bắt giữ và hiện đang ở trong tay ở Tịch Dao.
Còn gã tướng quân lúc nãy thì đang hết sức tỏ ra quyền lực, gã ra lệnh cho quân tiên phong chuẩn bị xuất phát, quân tiên phong này có đế 4 vạn quân vì thế phải chuẩn bị 100 chiếc thuyền loại lớn nhất, mỗi chiếc có thể chở tối đa hơn 500 quân và 5000 cân lương thực (1 cân = 0.5kg), ngay trong buổi chiều đoàn quân tiên phong liền xuất phát để trước khi hừng đông có thể tới được lãnh thổ Ai Cập.
- -------
Đoàn quân tiên phong của Hittite đã khởi hành được 5 canh giờ, tất cả các chiến sĩ đều hăng hái chuẩn bị càng quét tất cả trên đường đi, gã tướng quân chỉ huy thì đang vui vẻ mà ngồi trên ghế dài thư thả dùng bữa ăn tráng miệng thì bỗng...
“Rầm...!!!”
Một tiếng va chạm cực lớn vang lên, cứ như là các chiến thuyền va vào nhau nhưng không phải, lão tướng quân chỉ huy bị tiếng va chạm kia làm hết cả hồn, gã đứng dậy quát to.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bẩm thần cũng không rõ nữa ạ.”
Nghe binh sĩ đáp lại như vậy, gã tức giận quát tiếp.
“Vậy thì mau đi xem thử đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Binh sĩ trên mui tàu nhận lệnh lập tức đi kiểm tra thì bên kia các tàu vang lên tiếng hốt hoảng.
“Không xong rồi, thuyền đã bị thủng rồi!”
“Bên này cũng thế...!”
Nghe vậy các tàu còn lại cũng hoảng hốt theo, thi nhau kiểm tra đáy thuyền, tất cả những chiếc thuyền điều đã bị thủng một cách hết sức vô lý.
“Bẩm tướng quân, thuyền của chúng ta đã bị thủng rồi, không phải một lỗ, một thuyền mà là toàn bộ hạm đội đã bị thủng rất nhiều lỗ”
Một tên lính cấp tốc chạy lên thông báo với chủ soái.
“Cái gì, thuyền thủng?” - Gã tướng quân chỉ huy ngạc nhiên hỏi, vội vàng đi ra mũi thuyền nhìn. Lúc đó nước đã tràn vào các khoang bị thủng.
“Tướng quân, bây giờ phải làm sao ạ?” - Một tên lính tâu lên.
“Cái gì đã làm thủng vậy? Quái vật sao?”
Tên tướng quân vừa lo lắng và bực mình hỏi binh sĩ.
“Bẩm tướng quân, chúng tôi cũng không rõ ạ! Bây giờ nước đã tràn đầy các khoang rồi. Lương thực cùng thực phẩm đã ướt hết!”
Nghe binh sĩ bẩm báo như thế, gã tướng quân hết sức tức giận, nhìn từng chiếc thuyền đang dần chìm xuống.
“Con mẹ nó, chết tiệt!” - Tên tướng quân chửi thề.
Vào này đây ánh mặt trời ở phía đông dần lộ diện, ánh sáng tỏ đi khắp nơi. Quân Hittite hiện giờ đã có thể nhìn thấy được bờ đối diện cách họ chưa đầy nửa dặm, nhưng lúc này trên bờ lại xuất hiện một nhóm người lạ mặt, bấy giờ sắc mặt tên tướng quân Hittite lập tức trở nên trầm trọng.
Những người đó hắn có thể không nhận ra, nhưng nhất định ngọn cờ được cột lên cây gỗ dài bay phất phơ kia, hắn không thể không nhận ra! Trên nền cờ hiện lên một màu vàng như cát của sa mạc, thêu trên lá cờ là một con đại bàng đen dang cánh tỏ ra sự dũng mãnh, uy thế ngút trời, con rắn hổ mang khác đang trườn quanh thân đại bàng, cái lưỡi của nó thè dài ra như làn nước biển đang muốn nuốt chửng lấy những chiếc thuyền của quân Hittite bọn hắn.
Lá cờ đó... không thể nhầm lẫn đi đâu được, đó chính là quân Ai Cập!
- ------Góc Tâm Sự-------
Miêu dùng lại mưu kế của Ngô hoàng mong anh chị em thông cảm, tất nhiên là Miêu sẽ không để cho Tịch Dao nhận kế này là của mình, Miêu chỉ mượn ý tưởng thôi ^-^. Chúc các bạn tuần mới tốt lành, vui vẻ.