Nghe nàng nói vậy, các quan đại thần chưa biết gì về kế hoạch kia cũng là thêm an tâm một phần nào, Tịch Dao lại lên tiếng.
“Mọi người còn có chuyện gì nữa không, nếu không có vậy thì cuộc họp kết thúc tại đây.”
Các viên quan nhìn nhau như muốn hỏi xem còn có chuyện gì không, tất cả đều im lặng như vậy là đã không còn chuyện gì quan trọng nữa, tể tướng Reginald đứng dậy nói.
“Nếu đã không còn chuyện gì quan trọng nữa, thì cuộc họp này cũng sẽ kết thúc tại đây, những chuyện khác thì cứ nộp lên đây là được.”
Các đại thần lần lượt nộp lên những văn thư làm bằng đất sét, da thú hoặc giấy để cho hoàng phi phê duyệt rồi cung kính mà cáo lui, Tịch Dao cũng nhanh chóng cùng nữ tỳ Viva của mình ra ngoài hít thở một chút, nàng sắp bị áp lực chết rồi.
Sau đó lại cùng Fiona và Viva đi tới Nội Nghị cung, nàng hôm nay sẽ bắt đầu học cách đối chiếu chữ Ai Cập để dễ dàng phê duyệt văn bản, đống văn bản lúc sáng toàn bộ đều chuyển tới cho tể tướng Reginald nhờ ông ấy giúp nàng phê duyệt, nàng cũng vì việc không biết chữ mà buồn bực nên quyết định bằng mọi giá phải học cho bằng được.
Ở tại cung điện của mình Ariana đang tỏ ra khá tức giận và nóng lòng, bởi dù là nữ hoàng của Ai Cập nhưng nàng ta lại không thể biết bất kỳ chuyện gì hết, tất cả mọi thông tin đều bị vùi lấp đi hết, thậm chí ngay cả chuyện Merity đóng quân ở đâu nàng ta cũng không biết được, khiến cho nàng ta không có bất kỳ thông tin nào để gửi cho thái tử của Hittite hết.
Nàng ta cảm thấy bản thân cứ như một con thú quý hiếm bị nhốt ở trong lồng, dù cho có cố gắng tới mức nào cũng không thể phá vỡ được cái lồng giam này, cái sự tức giận này đã có từ rất lâu nhưng mấy tháng trở lại đây nó lại trở nên dồn dập khiến cho nàng ta đứng ngồi không yên. Từ lúc Tịch Dao xuất hiện Merity như hổ mọc thêm cánh, còn khiến cho những lần nàng ta muốn ám sát càng trở nên khó khăn, giờ đây khó lắm mới hợp tác được với thái tử Hittite nhưng từ đầu tới cuối lại không có tin tức gì thông báo cho y, ngộ nhỡ sau này y dùng việc này làm cái cớ phá bỏ giao kèo trước đây thì lại gặp chuyện lớn khác.
Ariana đứng ở tòa điện của mình, nhìn về phía cung điện của Merity trong đầu thì nghĩ đối sách, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nghĩ ra được một kế sách duy nhất, tuy có hơi ngốc và mạo hiểm nhưng không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con vì nàng ta nhẫn nhịn, cố gắng lấy lại bình tĩnh đi tìm Tịch Dao, mục đích duy nhất là muốn thông qua Tịch Dao mà tìm kiếm thông tin trận chiến từ nàng.
Ariana rời khỏi cung điện của mình, đi tìm Tịch Dao khắp cung điện thì lại được một tỳ nữ báo tin rằng nhìn thấy nàng đang đọc sách ở Nội Nghị cung, nàng ta liền nhanh chóng tới đó, thấy Tịch Dao ngồi ở một góc bàn Ariana mắt sáng như sao đêm, như hổ thấy mồi lập tức lao đến chỗ nàng liền bị hai tỳ nữ thân cận của nàng là Viva và Fiona lấy tay chặn lại ngăn cản.
“Nữ hoàng có gì muốn nói thì cứ ở đây nói chuyện là được, ngoài những người thân cận với hoàng phi ra, không ai được phép tới gần hoàng phi quá 3m.”
Từ sau vụ bỏ rắn vào hoàng cung, ba vị tỳ nữ của nàng liền ý thức được nhiệm vụ của bản thân rồi tự lập ra cái vụ 3m kia, nàng cũng không thể ngờ cả hai lại to gan tới mức đó, đến cả Ariana cũng dám ngăn chặn, nhưng Ariana lại không hề tỏ ra tức giận như nàng tưởng mà lại đứng đó mà hạ giọng cung kính.
“Ta chẳng qua là muốn được nói chuyện với hoàng tẩu thôi mà... Ariana tham kiến hoàng tẩu... hoàng tẩu thật rảnh rỗi a.”
Tịch Dao bỏ cây bút xuống quay mặt nhìn Ariana, bình thường nàng ta một câu cũng không thèm nói với nàng, thậm chí là coi thường nàng, sao hôm nay lại bắt chuyện trước với nàng, còn tỏ ra điệu bộ tôn trọng lịch sự kia? Tịch Dao cũng không muốn gây chuyện với nàng ta, nên cười tươi trả lời.
“Ờ ta đang xem sách thôi, mà hoàng muội cũng ngồi xuống đi, mà nói tới rảnh rang cả hoàng cung này... làm gì có ai rảnh rang bằng hoàng muội kia chứ.”
Ariana cười gượng ngồi xuống một cái ghế đối mặt với nàng, rồi ngượng nghịu trả lời.
“Chuyện rảnh rang khoang hãy bàn tới... ta hôm nay tới đây là muốn hỏi hoàng tẩu một câu... ờ thì tỷ thấy trận này Ai Cập chúng ta có thể thắng nổi không?”
Tịch Dao liếc nhìn Ariana, cau mày hỏi ngược lại nàng ta.
“Vậy ý của muội là... Ai Cập chúng ta quá yếu hay là hoàng huynh của muội lãnh đạo không tốt đây?”
Ariana giật mình vì câu hỏi này của nàng, nàng ta nắm chặt lòng bàn tay lại, đáp.
“Haha hoàng tẩu nghi oan ta rồi, ta chỉ là sợ quân Hittite quá mạnh, mà lại cộng thêm việc thái tử bên đó cáo già xảo quyệt, còn hoàng huynh là chính nhân quân tử e là địch không nổi sự mưu mô của hắn.”
Tịch Dao nghe nàng ta đối đáp như thế biết ngay có điều mờ ám.
“Hoàng muội nói đúng, có điều vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, dù cho thái tử Hittite có tài giỏi thế nào cũng sẽ có kẻ trị được hắn mà thôi.”
Ariana nghe thế như mở cờ trong bụng, cố gắng hỏi tiếp.
“Nói như thế chẳng lẽ chúng ta có kế để trị được hắn?”
Tịch Dao vẫn cười rất tươi, đúng là càng nói càng lòi đuôi chuột ra mà, muốn biết nhiều như thế ư? Được vậy thì để nàng nói cho mà nghe.
“Tất nhiên là đã có kế sách rồi, để ta nói nhỏ cho muội nghe, Merity sẽ nhân lúc ban đêm tấn công đảo Síp của bọn chúng sau khi lấy được đảo Síp rồi thì ngụ cư ở đó chờ viện binh của Melvin rồi sẽ dồn toàn lực tấn công về phía tây của Hittite, muội thấy kế sách này thế nào, liệu có hoàn hảo không?”
Ariana nghe từng lời từng chữ của Tịch Dao nói mà cười thầm trong bụng (Cuối cùng cũng đã có được thông tin quan trọng rồi, Dạ Tịch Dao ngươi còn khờ lắm... Merity lần này ngươi chết chắc).
“Quả là một kế sách hoàn mỹ không có lỗ hổng, ta đây cũng xin bái phục.”
Tịch Dao lúc này liền lên tiếng nhấn mạnh.
“Hoàng muội hãy nhớ kỹ đây là bí mật quân sự đó, ta quý trọng muội nên mới tiết lộ cho muội biết, muội tuyệt đối đừng nói cho ai biết hết, có hiểu không?”
Tịch Dao nhấn mạnh từng lời nói như thể đang đe dọa Ariana, Ariana cười mưu mô đáp lời.
“Hoàng tẩu cứ yên tâm, ta sẽ không để cho ai biết được đâu, hoàng tẩu đã tới giờ dùng bữa trưa rồi, ta xin được cáo từ.”
Dứt lời Ariana nhanh chóng rời khỏi, nhị vị tỳ nữ của nàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Fiona gãi gãi cái đầu hỏi.
“Hoàng phi tại sao người lại nói những chuyện cơ mật này cho nữ hoàng Ariana biết?”
Tịch Dao thì lại im lặng không nói gì, lại tiếp tục lấy sách ra đọc.
- ----------
Về tới cung điện của mình, Ariana đúng như mong đợi liền cho gọi nữ quan Weon vào bí mật bàn chuyện.
“Ngươi hãy tìm người viết toàn bộ nội dung trong tờ giấy này sang chữ Hittite sau đó lập tức gửi thư cho thái tử bên đó, nhớ là phải cẩn thận có biết không?”
Nữ quan Weon nhận lệnh lập tức rời đi hoàn thành nhiệm vụ được giao, Ariana ở lại thần điện cười to như chưa từng được cười, nàng ta không cần biết thông tin mà Tịch Dao nói có thật hay là không, chỉ cần có mật tin để thông báo cho Hittite là được, dù sao nàng ta cũng chưa bao giờ thật sự tin tưởng hắn.
- ----------
[Tại kinh thành Raneni - Hittite]
Hôm nay là ngày binh đoàn của Hittite chuẩn bị xuất phát, tất cả binh sĩ đã được chuẩn bị đầy đủ giáp sắt chắc chắn, đao gương sắt bén, tất cả đều đã chuẩn bị xong hết tất cả, chỉ chờ lệnh xuất phát của thái tử nước này, quân số lên tới 20 vạn đại quân, chưa kể các đội trưởng, tướng quân tài giỏi và hùng mạnh.
Rehire (thái tử Hittite) đã thay xong chiến phục, chuẩn bị xuất phát tiến thẳng về Địa Trung Hải lúc này lại nhận được tin tức của Ariana liền cho gọi các tướng sĩ tới bàn bạc, một vị tướng quân của hắn đọc xong lá thư lên tiếng.
“Bẩm thái tử, bà nữ hoàng này có tin được không? Lỡ như....”
Rehire cũng là bán tín bán nghi (Lần trước tin tức mình chuẩn bị binh mã qua đánh Ai Cập bị lộ, Ariana
này là một trong những nghi can, giờ đây nàng ta lại gửi thư như thế này, liệu có nên tin hay không?). Rehire cau mày suy nghĩ rồi bỗng lên tiếng.
“Thôi thì mọi người cứ coi lá thư này như một lời chỉ dẫn đi, chúng ta xuất phát đi tới đảo Síp ngay hôm nay, nếu như Ai Cập không tấn công thì lá thư này là hàng giả. Thông báo cho các binh sĩ xuất phát...!!!”
Trong nửa giờ tiếp theo quân Hittite đã chính thức lên đường tiến thẳng về phía Đảo Síp, với đoàn quân này của mình Rehire tin chắc sẽ chiến thắng dù có hay không những mật tin của Ariana và ám vệ của mình.
Hittite thân là một đất nước liền biển cho nên thủy quân của nước này rất hùng mạnh và tự kiêu, vì trận chiến lần này Hittite đã khởi động hết toàn bộ thủy quân với hơn 200 thuyền chiến các loại, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ.
Lúc này đây, ở thành phố Aleppo nằm ở phía đông nam Hittite, đoàn người Buyukguc được thả từ Ai Cập đã trở về với bộ tộc của họ, bộ tộc này nằm ở phía nam thành phố được bao quanh bởi nhiều chồi lính của Hittite sẵn sàng giết chết bất kỳ ai nếu bỏ trốn hoặc thâm nhập trái phép, đoàn người với hơn 20 chiến binh cũng là bị bắt lại sau khi tra tấn rồi mới thả về bộ tộc, người dân trong tộc thấy các chiến binh đã trở về bình an vô sự là họ đã rất mừng, vừa lấy thuốc chữa trị vết thương vừa ăn mừng trong nước mắt.
Nhân lúc trời khuya, Gaur (đội trưởng của nhóm chiến binh kia) liền tới nhà của tộc trưởng để kể lại toàn bộ câu chuyện của bọn họ, từ lúc gặp Tịch Dao cho tới lời hứa của Tịch Dao với điệu ngữ vô cùng chân thật, không thêm mắm dậm muối gì cả, tộc trưởng của bộ tộc Buyukguc là một người đàn ông cao to và mạnh mẽ nhất làng, năm nay đã 39 tuổi, tính tình rất thật thà, chất phát nhưng cũng rất ngông cuồng để có thể chống lại sự áp bức của binh sĩ Hittite.
Nghe Gaur kể lại toàn bộ mọi chuyện, ông ấy có hơi trầm ngâm nhưng cuối cùng vẫn là thở dài mệt mỏi và lắc đầu.
“Huynh đệ, ngươi thật quá ngây thơ, ngươi nghĩ rằng nữ nhân kia thật sự sẽ giúp chúng ta ư? Ngay cả quê hương, những kẻ tự xưng là huynh đệ với chúng ta như bọn Hittite còn đối xử với chúng ta như quái vật, nô lệ thế này, thì bọn Ai Cập xa lạ kia chẳng lẽ lại từ bi mà cứu giúp chúng ta?”
Gaur nghe tộc trưởng của mình nói như thế, anh liền khẳng định cho ông ấy nghe.
“Không phải là tôi ngây thơ, tộc trưởng cô gái kia không phải là người thường, cô ấy là nữ thần... chính là nữ thần của Ai Cập, ban đầu tôi cũng không tin tưởng nhưng chứng kiến những gì cô ấy đã làm, nghe được những gì cô ấy nói, tôi không thể không tin tưởng, ở Ai Cập người ta gọi cô ấy là hậu nhân của nữ thần chiến tranh, cô ấy không những có thể làm lay động trái tim con người, còn có thể hóa nước đục thành nước trong, cô ấy yêu thương những người dân nghèo hèn như con ruột, cô ấy còn không quản cực nhọc, dơ bẩn để trị bệnh cho những đứa trẻ còi cọc, ốm yếu. Đối với những người đã chứng kiến những việc làm của cô ấy như chúng tôi đây, chúng tôi nguyện liều mạng và thử một lần.”
“Gaur, ta vừa nghe con nói rằng “Cô gái kia được người dân tôn sùng làm nữ thần chiến tranh” có thật là như vậy không?”
Gaur và tộc trưởng kinh ngạc khi nghe giọng nói khô đặc kia, quay người nhìn về phía cửa lều thì thấy già làng đang đứng đó, ông ấy tay cầm theo một cây gậy được quấn rất nhiều sợi vải dài nhưng chỉ to bàn ngón út với đủ loại màu sắc, ông ấy lưng đã gù, tóc đã bạc phơ, hiện nay lão đã hơn 80 tuổi rồi.
“Vâng thưa già làng, những gì con nói đều là sự thật, không hề xảo trá, người Ai Cập tôn thờ cô ấy như bậc thánh thần, cô ấy cũng yêu thương và tôn trọng người dân, chính mắt con đã nhìn thấy cô gái ấy trị bệnh cho những người nghèo đói rách nát, cô ấy còn có phép thuật hóa nước đục thành nước trong nữa ạ.”
Già làng chống gậy khập khiễng bước vào trong lều rồi khó khăn mà ngồi xuống đất.
“Hai đứa ngồi xuống đây, ta kể cho mà nghe.”
Hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau rồi nghe lời mà ngồi xuống nghe già làng kể chuyện, già làng nhanh chóng đi vào câu chuyện chính.
“Hơn 100 năm về trước, tộc ta thống lĩnh cả vùng đất, thành phố Aleppo này. Nhưng rồi người huynh đệ của ta là Hittite vùng lên trở thành một đất nước mạnh mẽ và đáng sợ, họ càng ngày càng tàn nhẫn, ban đầu chỉ là lén bắt cóc người trong tộc, rồi sau đó giành cả thành phố này về tay bọn chúng, cái ngày mà thành phố này treo cờ Hittite, già làng lúc đó đã tự vẫn để cáo tội với tổ tiên vì không thể bảo vệ được thành phố của chúng ta, trước khi ông ấy chết đã để lại một lời sấm truyền cho chúng ta rằng “Huynh đệ nay đã tan vỡ, chỉ còn máu chảy thành sông, dân ta chịu ngàn đau khổ, rồi sẽ có ngày trả thù lại thôi, mong rằng con cháu nhớ lấy, nữ thần chiến tranh rồi sẽ cứu nạn, rời khỏi nơi đây theo bước nữ thần, dân ta tuyệt sẽ trường tồn muôn đời!”
Cả tộc trưởng và Gaur nghe những lời nói này của già làng mà kinh ngạc rồi lại nhìn nhau, tộc trưởng đắng đo rồi ngước mặt nhìn già làng hỏi.
“Có thật là như vậy không ạ, “Rời khỏi nơi đây, theo bước nữ thần” ý bảo rằng chúng ta phải nghe theo lời của cô gái kia, chống lại Hittite rời bỏ quê hương, qua Ai Cập mà sinh sống sao?”
Già làng gật đầu tay phải vuốt bộ râu của mình nói.
“Lời sấm này đã truyền qua hơn 3 đời tộc trưởng, nhưng không ai hiểu và có thể làm theo, giờ đây nghe được Gaur nói đến cô gái đó, ta bỗng hiểu ra tất cả, đúng như con đã nói chúng ta phải bỏ lại nơi này, theo chân của cô gái ấy mới mong được trường tồn, tự do.”
*******
Sấm truyền là có thật hay không? Liệu kế hoạch thật sự của Tịch Dao có phải là những gì cô đã tiết lộ?
Mời các bạn đón xem chương tiếp theo với tựa đề “Theo Lời Sấm Truyền”
- --------Góc Tâm Sự---------
Miêu hôm nay viết cho các bạn 2,8k từ luôn đó, cảm ơn các bạn đã ủng hộ nha.