CHƯƠNG 16
– Trúng độc?! – kết quả sau khi kiểm tra của ngự y làm mọi người chấn động.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyện Bộc Dương Ứng Khế sinh bệnh đã truyền khắp hoàng cung. Trước khi ngự y tới thì đã có một đám oanh oanh yến tến tiến vào Vọng An điện. Khi các nàng chứng kiến cảnh Tạ Đông Quân cả người toàn máu đang ôm Bộc Dương Ứng Khế liên tục nôn ra máu thì đều la hoảng lên, thiếu chút nữa đem nóc nhà đá bay đi.
Bộc Dương Tuyên Cầu vội vã cho người đi gọi Bộc Dương Tuyên Cẩn. May mắn độc kia cũng không hiếm gặp, độc tính cũng không quá mạnh nên Bộc Dương Tuyên Cẩn nhanh chóng điều chế ra thuốc giải độc cho Bộc Dương Ứng Khế uống xong liền rời đi. Trong phòng có quá nhiều nữ tử hình như khiến cho tâm tình hắn không được tốt cho lắm.
– Sao lại trúng độc? Chẳng lẽ có người muốn mưu hại điện hạ? – người nói chuyện chính là một phi tử mặc y phục màu xanh.
– Rốt cuộc là ai mà nhẫn tâm như vậy! – còn đây là giọng của phi tử mặc y phục màu đỏ.
Ước chừng có đến mười tần phi mặc quần áo sặc sỡ vây quanh Bộc Dương Tuyên Cầu mà líu ríu thảo luận. Tạ Đông Quân một thân quần áo dính máu vẫn chưa hề thay ra, sớm đã nép mình vào một góc.
Sau khi ăn thuốc giải do Bộc Dương Tuyên Cẩn điều chế, Bộc Dương Ứng Khế đã không có việc gì. Hiện tại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt đang lim dim mắt nghỉ ngơi.
Bộc Dương Tuyên Cầu bị làm cho đau đầu, lại còn lo lắng cho Tạ Đông Quân đang co ro trong góc tối. Tạ Đông Quân hình như vẫn chưa phục hồi lại tâm trạng khiếp sợ khi nhìn thấy Bộc Dương Ứng Khế hộc máu, vẻ mặt hãy còn hoảng hốt.
– Hoàng thượng, ngài nhất định phải tìm ra hung thủ!
– Đúng đó! Tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ nào độc ác như vậy!
Bộc Dương Tuyên Cầu xoa xoa thái dương đau buốt, không kiên nhẫn ngầm ra lệnh đuổi khách:
– Được rồi! Đừng có nói nữa, tất cả các ngươi đều đi xuống đi, đừng có làm phiền tới tiểu … đừng làm phiền tới Khế nhi nghỉ ngơi!
Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu mất hứng hạ lệnh đuổi người, đám phi tần tốp năm tốp ba rời đi. Có vài kẻ trước khi đi còn trộm trừng mắt nhìn Tạ Đông Quân; nhưng Tạ Đông Quân hiện tại không còn lòng dạ nào mà chú ý thấy.
– Ngươi ổn chứ?
Sau khi cho đám nữ nhân kia rời đi, Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên cạnh Tạ Đông Quân, vỗ về nhẹ nhàng vai hắn.
– A!? – Tạ Đông Quân giống như giật mình bừng tỉnh, nhất thời không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
– Nhóm quý phi rời đi khi nào vậy?
– Đã sớm đi rồi. Ngươi có khỏe không? Cảm giác như hồn ngươi đã bay đi mất rồi.
– Ta không sao. – Tạ Đông Quân đi tới bên giường quan sát sắc mặt Bộc Dương Ứng Khế vẫn tái nhợt như cũ. Vừa nãy, độc phát dường như đã khiến nó sức cùng lực kiệt.
– Rốt cuộc là ai hạ độc?
Trừ bỏ sự đau lòng, từ đáy lòng Tạ Đông Quân còn dâng lên một cỗ tức giận; còn có cả sự sợ hãi nữa.
Hiện tại, hắn đã chân chính cảm nhận được chỗ đáng sợ của chốn hoàng cung.
Trước kia, tuy Bộc Dương Ngự Thiên từng sử dụng vài thủ đoạn với hắn nhưng Tạ Đông Quân cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ thản nhiên mà chấp nhận. Nhưng mà, lúc này đây, Bộc Dương Ứng Khế thiếu chút nữa đã biến thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu chốn hoàng cung… Chuyện như thế, thật sự làm đáy lòng Tạ Đông Quân cảm thấy vô cùng sợ hãi.
– Ta sẽ điều tra. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi tiến lên ôm lấy Tạ Đông Quân mà an ủi; đồng thời cũng làm chỗ dựa cho hắn, bởi vì thoạt nhìn bộ dáng hắn lung lay sắp muốn té xỉu tới nơi.
– Ưm… – Tạ Đông Quân cắn chặt môi dưới, buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Bộc Dương Ứng Khế từ nhỏ đã không có nương, cha đẻ lại không để ý tới cho nên nó mới sống khổ sống sở lâu như vậy. Tạ Đông Quân tự nói với chính mình, hắn nhất định phải giúp Bộc Dương Ứng Khế bình an trưởng thành, có được cuộc sống hạnh phúc nhất, tuyệt không để cho người ta khi dễ nó!
—
Việc điều tra phạm nhân hừng hực khí thế triển khai. Chuyện Bộc Dương Ứng Khế bị người ta hạ độc đã làm chấn kinh từ triều đình xuống dân chúng; khiến không ít đại thần có con hay cháu gái làm tần phi trong cung cảm thấy bất an.
Dù sao thì việc này cũng liên quan tới chuyện hoàng tự và sắc lập hoàng thái tử, đám quý nhân kia đương nhiên có khả năng đáng nghi khá cao. Nếu bị tra ra thì chắc chắn sẽ tru di cửu tộc! Cũng vì thế mà tẩm cung của các nàng trở thành mục tiêu thứ nhất để kiểm tra.
Người của phủ nội vụ mang một đám thị vệ hung thần ác sát xông vào tẩm cung, không nói hai lời liền động thủ tìm đông tìm tây, chỉ kém không lật tung nóc nhà lên. Nhóm quý nhân phi tần ngoại trừ việc thét chói tai, la mắng thì chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ mở tung đống xiêm y quý báu hoặc phá tung mọi thứ để tìm chứng cớ.
Nhưng mà lật tung cả hậu cung lên nhiều lần mà vẫn không tìm được chút chứng cớ nào; cuối cùng phủ nội vụ tìm đến Tĩnh Tâm điện.
Tĩnh Tâm điện là chỗ ở của Bộc Dương Tuyên Cầu, vốn không cần tra nhưng không biết kẻ nào lắm lời nói chỗ ở của Tạ Đông Quân gần kề Tĩnh Tâm điện có vẻ hiềm nghi nên vẫn bị liệt vào danh sách khám xét.
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi tiễn Bộc Dương Tuyên Cầu vào ngự thư phòng bàn bạc với các đại thần, Tạ Đông Quân đang trở về định vào Vọng An điện chăm sóc Bộc Dương Ứng Khế thì đột nhiên một đám thị vệ xông tới, bao vây Tạ Đông Quân. Một người tiến lên túm lấy hai tay Tạ Đông Quân, bẻ ngược về sau, đè chắc hắn lại.
– Đây là có chuyện gì?
Tạ Đông Quân bị khống chế đau đớn không hiểu ra sao, căn bản là hắn không rõ là có chuyện gì đang xảy ra.
Một kẻ nhìn có vẻ là người cầm đầu đi lên trước, lấy ra một túi nhỏ giơ tới trước mặt Tạ Đông Quân.
– Thứ này nhìn có quen mắt không?
Tạ Đông Quân nhìn chăm chăm bọc vải nhỏ kia một hồi rồi nghi hoặc nhìn người kia.
– Đây là cái gì?
– Còn giả ngu? Đây là thứ rơi ra từ dưới giường của ngươi, hoàn toàn giống với độc mà Ứng Khế điện hạ bị trúng!
Nghe vậy, Tạ Đông Quân trừng lớn mắt. Sao hắn chưa bao giờ biết là dưới giường mình có thứ này?
– Này … Chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì đó… – Tạ Đông Quân mới nói được một nửa thì người nọ hét lớn, ngắt ngang lời hắn.
– Bớt sàm ngôn đi! Vật chứng vô cùng xác thực, ngươi có gì muốn biện hộ thì đến đại lao mà nói!
Tên đầu lĩnh vung tay một cái, Tạ Đông Quân lập tức bị cưỡng chế mang đi khỏi phòng Bộc Dương Ứng Khế. Bộc Dương Ứng Khế cố gắng xuống giường đuổi theo nhưng lại bị Thiền Nhi đang hoảng sợ ôm chặt lại.
– Tiểu cha … Tiểu cha!
Tạ Đông Quân lo lắng quay đầu lại nhìn, thấy Bộc Dương Ứng Khế không theo kịp mới thở phào một hơi. Sau đó, hắn không hề phản kháng mà cứ thế đi theo đám người kia.
Rõ ràng là có người muốn hãm hại hắn; nhưng là ai mới được? Lúc này nội tâm Tạ Đông Quân không hề bối rối chút nào, song đối với chuyện này vẫn không tìm ra được chút đầu mối.
Nhìn đoàn người đã mất dạng, Thiền Nhi mới buông Bộc Dương Ứng Khế ra, xoa dịu cảm xúc kích động của nó.
– Điện hạ, ngài ngoan ngoãn ở trong này, nô tỳ đi tìm hoàng thượng. Ngài không được chạy loạn, có được không?
– Được, phụ hoàng … Đi ……
Nghe thấy Thiền Nhi nói muốn đi tìm Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Ứng Khế liên tục gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi im trên giường. Thiền Nhi thấy nó đồng ý liền lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.
Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn đang còn đang nghị luận, không kiên nhẫn nghe các đại thần thượng tấu hàng ngàn lần một chuyện giống nhau. Thỉnh thoảng có người thượng trình tình hình hạn hán của vài địa phương; mặt khác phần lớn thời gian đều là ngồi nghe bọn họ quan tâm tới cuộc sống riêng tư của Bộc Dương Tuyên Cầu, còn cả chuyện trúng độc của Bộc Dương Ứng Khế nữa.
Các đại thần năm lần bảy lượt nhắc nhở Bộc Dương Tuyên Cầu về tính nghiêm trọng của vấn đề, yêu cầu nhất định phải nghiêm trị phạm nhân. Điều này căn bản vô nghĩa! Không cần bọn hắn nói thì Bộc Dương Tuyên Cầu cũng sẽ trừng phạt thích đáng tên phạm nhân kia.
Đột nhiên, bên truyền tới một trận tiếng ồn, Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ nhíu mày.
– Kẻ nào lớn mật như vậy, dám ở bên ngoài ngự thư phòng làm ầm ĩ!
– Hoàng thượng thứ tội! Là một nô tỳ bỗng nhiên xông tới, lại còn nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo lên hoàng thượng. Nô tài không cho vào, nàng liền xông tới! – một gã thị vệ quỳ xuống xin trị tôi. Bên ngoài cửa, đám thị vệ đang ngăn một nô tỳ, nô tỳ kia hãy còn đang làm loạn.
Vốn định giáng tội nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn kỹ lại mới phát hiện nô tỳ kia chính là Thiền Nhi.
Lại xảy ra chuyện gì sao? Mày Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu lại chặt hết mức có thể, sao mỗi lần tiểu nha hoàn này xuất hiện đều có chuyện không hay phát sinh vậy?
– Buông nàng ra, cho nàng tiến vào!
Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói như thế, bọn thị vệ lập tức buông tay. Thiền Nhi đang còn giãy dụa không kịp đứng vững liền ngã nhào trên mặt đất. Nhưng nàng nhanh chóng đứng lên, vọt vào trong điện.
– Hoàng thượng…. Tạ đại nhân, Tạ đại nhân, ngài ấy….
Thiền Nhi hít lấy hít để, một câu nói cũng không xong. Nhưng vì nhắc tới cái tên Tạ Đông Quân khiến toàn bộ lực chú ý của Bộc Dương Tuyên Cầu tập trung hết lại đây.
– Đông Quân xảy ra chuyện gì?
– Tạ đại nhân, ngài ấy … Ngài ấy bị người của phủ nọi vụ bắt đi rồi! Nói là dưới giường của ngài ấy tìm thấy độc dược giống với thứ độc mà điện hạ trúng phải… – Thiền Nhi nói xong liền oa một tiếng bật khóc. Đứng trước mặt bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn thế này khiến nàng nhận không nổi áp lực. Chân nàng mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống.
– Cái gì?!
Bộc Dương Tuyên Cầu giận không thể át, vỗ bàn một cái muốn rời đi nhưng nhóm cựu thần lại vội vàng ngăn cản.
– Hoàng thượng muốn đi đâu? Thời gian lâm triều còn chưa kết thúc!
– Đừng dài dòng! Trẫm còn có chuyện quan trọng! – Bộc Dương Tuyên Cầu vung tay áo lên ý bảo chấm dứt thượng triều nhưng đám cựu thần vẫn không chịu buông tha y.
– Hoàng thượng, vị kia chắc là Tạ thị nhân! Hoàng thượng trăm triệu lần không thể can thiệp! – Thường thượng thư tiến lên vài bước. Lần này sắc mặt lão rất nghiêm túc, giọng nói kiên quyết đầy thuyết phục.
– Tại sao trẫm không thể can thiệp?
Bộc Dương Tuyên Cầu dừng bước, nheo ánh mắt nhìn Thường thượng thư. Thường thượng thư bị nhìn như vậy nhất thời cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn can đảm đáp lời.
– Nếu phủ nội vụ đã tìm được chứng cớ thì đã chứng minh Tạ thị nhân quả thực đáng nghi. Nếu lúc này Hoàng thượng đi bảo vệ hắn, nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới uy nghiêm cùng sự công bằng của hoàng thượng!
– Đông Quân không có khả năng là phạm nhân! – nghe thấy Tạ Đông Quân bị hoài nghi, Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ phản bác lại. Giọng của y khá lớn khiến đám người có mặt đều phát run.
– Nhưng hoàng thượng cũng không có chứng cớ, không phải sao?
– Hắn xem Khế nhi như con của mình, không có khả năng sẽ hại nó!
– Tạ thị nhân là một thái giám, vốn không có khả năng có con nỗi dõi, càng không nói tới chuyện long tử. Thế nên, hắn ghen ghét với sự tồn tại của Ứng Khế điện hạ, đây là chuyện không phải không có khả năng!
Lời Thường thượng thư vừa nói ra khiến cả đám đại thần xôn xao cả lên.
Cho tới nay, mối quan hệ giữa Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân là một bí mật không thể công bố nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết, chỉ là không nói toạc ra thôi. Dù sao thì vua của một nước cùng một nam nhân có quan hệ yêu đương thực sự là một chuyện vô cùng ám muội; huống chi nam nhân kia lại là một thái giám!
– Lớn mật!
– Hoàng thượng thứ tội! – Bộc Dương Tuyên Cầu dùng sức vỗ bàn, tất cả mọi người đồng loạt quỳ phục xuống.
– Thường thượng thư, lá gan ngươi thật lớn. Các ngươi đã biết Tạ Đông Quân có ý nghĩa đối với trẫm như thế nào thì cũng phải biết trẫm cực kỳ không muốn nghe những lời không phải về hắn!
– Cho dù hoàng thượng không muốn nghe, cho dù hoàng thượng muốn gỡ bỏ chiếc mũ trên đầu thần thì thẫn vẫn phải nói! Hoàng thượng sủng ái Tạ thị nhân không phải là không thể nhưng nếu vì Tạ thị nhân mà xem nhẹ hậu cũng cũng trăm triệu lần không được! – Thường thượng thư cúi rạp đầu xuống nền đất không hề đứng lên, giọng nói vẫn vang vang truyền khắp đại điện.
Bộc Dương Tuyên Cầu tuy không thích nghe nhưng cũng không thể phản bác, cuối cùng y chỉ có thể căm giận vung tay rời đi.
– Nói mau! Tại sao người lại mưu hại điện hạ?
Hiện tại, tay chân Tạ Đông Quân đều bị xích sắt trói lại, cả người dán chặt vào tường. Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình cùng chiếc roi trên tay gã.
Xem ra người này thực biến thái, hắn mới đến đây cùng lắm là nửa giờ thế mà trên người đã chi chít vết roi đánh. Tạ Đông Quân thậm chí đau đến bất tỉnh rồi lại bị xối nước lạnh buộc phải tỉnh lại.
– Ta đã nói rồi, ta không có hạ độc…
Hơi lạnh như băng xâm nhập vào xương tủy khiến Tạ Đông Quân run không ngừng, đồng thời cũng khiến hắn duy trì được tỉnh táo.
Không biết Bộc Dương Tuyên Cầu đã kết thúc việc lâm triều chưa, nhanh phát hiện ra hắn đã bị bắt tới chỗ này; bằng không hắn thật không biết chính mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
– Còn dám nói dối! – tên cai ngục hét lớn một tiếng, cay roi lại vút lên lưng Tạ Đông Quân.
– A…. – cố nén nhịn đau đớn, Tạ Đông Quân không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, máu tươi lập tức chảy ra theo khóe miệng đang mím chặt vô lực của hắn.
A, nhưng mà….
Nếu Bộc Dương Tuyên Cầu chứng kiến bộ dạng này của hắn, chỉ sợ lại giống với lần đó… Tạ Đông Quân tự hỏi mình có nên cảnh báo trước cho người này một tiếng không? Nhưng cuối cùng vẫn đánh mất ý niệm này trong đầu.
Dù sao thì gã cũng đánh mình thành như vậy, để cho gã chịu một chút đau khổ cũng không tính là quá phận nhỉ?
Nghĩ đến đó, Tạ Đông Quân nhịn không được nở nụ cười. Đáng tiếc, động tác này của hắn càng chọc giân tên cai ngục kia.
– Cười! Ta cho ngươi cười!
Roi giơ lên cao, Tạ Đông Quân nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau như lửa nóng buông xuống lưng mình; nhưng thật lâu sau vẫn không thấy nên hắn mở mắt nhìn thử.
Chỉ thấy … Bộc Dương Tuyên Cầu không biết đi vào địa lao từ lúc nào, một tay y bắt lấy cổ tay lên cai ngục đang giơ lên cao, cả người tràn ngập lệ khí, còn đôi mắt thì như phun ra lửa.
– A……. Hoàng… hoàng thượng…
Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu dùng ánh mắt này nhìn mình, tên cai ngục sợ tới mức tiểu cả ra quần. Bộc Dương Tuyên Cầu liền vung tay ném, gã bay ra xa rơi phịch xuống đất.
Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nhìn tới gã mà chỉ quan tâm Tạ Đông Quân đang bị trói đằng kia.
– Đông Quân! Ngươi không sao… – giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu nghẹn lại trong yết hầu, bởi vì y nhìn thấy ngực và bụng Tạ Đông Quân chỗ nào cũng bị thương, khi y nâng mặt hắn lên còn thấy máu vương bên khóe miệng.
Tạ Đông Quân cơ hồ có thể nghe thấy tiếng đứt phựt của lý trí của Bộc Dương Tuyên Cầu. Gương mặt tuấn tú của Bộc Dương Tuyên Cầu chốc chốc hóa âm trầm, xoay người lập tức túm lấy cổ tên cai ngục, nhấc bổng gã lên không trung.
– Lá gan ngươi thật lớn…. Dám làm như vậy với hắn…
– Ư…. Hoàng …. Hoàng thượng tha … mạng …. – cai ngục không thể nói được một tiếng, mặt tái đi, hai chân lắc qua lắc lại. Tạ Đông Quân có thể thấy bọt nước từ trong ống quần gã rớt trên nền đất. Tên này lại có thể bị Bộc Dương Tuyên Cầu dọa sợ tới mức không khống chế được.
Tay Bộc Dương Tuyên Cầu hơi dùng sức, gã cai ngục lại bị ném tới một bên, đầu đập vào tường phía sau, cả người mềm nhũn trượt xuống, cũng không biết đã chết chưa.
Tạ Đông Quân sau khi được mở trói thì cả người chẳng còn lấy chút khí sức thiếu chút nữa té trên mặt đất; may mà Bộc Dương Tuyên Cầu vội đỡ được hắn.
– Thực xin lỗi, ta đã tới chậm…. – Bộc Dương Tuyên Cầu rất hối hận, nhất là khi thấy vết thương chóc da trầy thịt trên lưng Tạ Đông Quân, y lại càng hận không thể đem hết đám thần tử khi nãy can ngăn mình ra mà đánh cho mấy trận roi.
– Ngươi tin tưởng ta chứ? Không phải ta hạ độc…. – Tạ Đông Quân nói, bởi vì thần kinh nãy giờ căng thẳng được giải phóng nên lập tức trước mắt hắn tối đen.. rồi bất tỉnh.
– Đương nhiên rồi, không tin ngươi thì ta còn biết tin ai đây? – biết rõ Tạ Đông Quân không nghe thấy nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn trả lời, giọng nói mềm nhẹ khiến mũi người ta cay cay chua chua.
– Chúng ta nhanh ra khỏi nơi này. Về nhà thôi, về nhà rồi ngự y sẽ chữa khỏi cho ngươi…
Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quân vào lòng, cẩn thận không đụng tới vết thương của hắn rồi tiến thẳng về phía Tĩnh Tâm điện. Dọc đường đi, bộ dáng bị thương của Tạ Đông Quân và vẻ mặt của Bộc Dương Tuyên Cầu làm kinh hách không ít người.
Vừa trở lại Tĩnh Tâm điện đã thấu Duyên Duyên đứng ở cửa nhìn xung quanh. Vừa thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cùng Tạ Đông Quân quay về, nàng vội vàng tới đón rồi lại bị thương tích trên người Tạ Đông Quân dọa sợ.
– Thật quá đáng! Sao bọn hắn có thể đối xử với chủ nhân như vậy! Ta … ta muốn đi tìm bọn hắn liều mạng! – Duyên Duyên đã giận tới mất khôn, vừa nói vừa hung hăng muốn xông ra ngoài. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền giận dữ quát, ngăn nàng lại.
– còn muốn liều mạng cái gì nữa! Ngươi còn không mau đi gọi ngự y tới!
– a …. Dạ, Dạ! – Duyên Duyên giật mình, cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong kích động, nhanh chóng phóng đi tìm ngự y. Còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì trở về phòng, cẩn trọng đem Tạ Đông Quân đặt xuống giường.
Vốn định giúp Tạ Đông Quân cởi đồ nhưng vì roi đánh qua lớp quần áo, da thịt bị bong dính chặt cùng vải thô, thậm chí còn lẫn vào cả vết thương. Cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu giơ lên nhưng chần chờ, không dám làm mạnh mà chỉ dám kéo quần áo xuống dưới.
Tạ Đông Quân vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng thoạt nhìn ngủ không mấy yên ổn. Mày hắn cau chặt lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, rất nhanh làm ướt đẫm gối đầu.
Ngay tại lúc Bộc Dương Tuyên Cầu không biết phải làm sao thì Duyên Duyên thở hồng hộc lôi kéo ngự y đến. Vị ngự y tuổi đã già lại bị kéo chạy thục mạng như vậy nên sắc mặt so với Tạ Đông Quân còn khó coi hơn.
Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâu có thèm để ý nhiều như vậy, y lập tức túm cổ áo ngự y kéo tới bên giường.
– Nhanh giúp hắn nhìn xem thế nào!
Ngự y vất vả lắm mới mở to mắt được thì liền bị cảnh trước mặt dọa nhảy dựng lên.
– Này … Đây là…. – người này sao lại xui xẻo như thế? Không phải bị đao đâm thì lại bị quất roi… Hai người này buổi tối đều thích đùa mấy trò vậy sao?
Hiển nhiên là, lão ngự y đã hiểu lầm to.
Nhưng ngự y vốn không phải là kẻ lắm miệng, lão kêu người mang tới một chậu nước rồi tẩm ướt khăn sạch,nhẹ nhàng thấm vết máu khô cứng rồi cẩn thận lấy từng mảnh quần áo dính trên vết thương ra.
– Vết thương trước tiên phải tiêu độc, sau mới có thể rịt thuốc, sẽ đau đớn đó… – ngự y nói, một bên đem chất lỏng màu xanh biếc đặt bên vết thương. Tạ Đông Quân kêu thảm một tiếng, bị cơn đau đánh tỉnh.
– Đau….
Tạ Đông Quân đau tới trắng bệch cả mặt mày, hai hàm răng dùng sức cắn chặt miếng vải được Bộc Dương Tuyên Cầu nhét vào miệng từ trước, hai tay nắm chặt chăn bông dưới người.
– Nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngoại trừ đau lòng thì cái gì cũng không làm được; đành đứng bên nhẹ giọng an ủi hắn.
Sau khi rửa sạch vết thương, ngự y lại lấy ra một bình thuốc, đem bột thuốc bên trong rắc lên miệng vết thương. Có lẽ vì vừa trải qua một trận đau đớn nên Tạ Đông Quân đã sớm mất cảm giác nên cũng không có phản ứng gì.
Rắc thuốc, băng bó vết thương cẩn thận rồi tiếp tục xử lý vết thương trên đầu lưỡi Tạ Đông Quân, ngự y viết thêm đơn thuốc, dặn dò trong một tháng không thể xuống giường, phải nằm sấp ngủ để tránh đụng tới vết thương. Làm xong mọi việc, ngự y đành kéo cái thân mình tàn tạ rời đi.
Duyên Duyên đi ra ngoài bốc thuốc, lưu lại hai người kia trong phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu giúp lau mồ hôi trên mặt Tạ Đông Quân, vẻ mặt đang tự trách.
– Thật xin lỗi … Nếu ta tới sớm một chút thì ngươi không cần phải chịu đau đớn như vậy…
– Việc này không phải lỗi tại ngươi mà… Nhưng ngươi cứ vậy đem ta từ đại lao ra, sẽ không bị trách cứ chứ? – vì đầu lưỡi bị thương sưng phồng lên nên Tạ Đông Quân nói chuyện khá khó khăn song lời lẽ vẫn rõ ràng.
Tuy thấy may mắn vì Bộc Dương Tuyên Cầu tới cứu mình nhưng Tạ Đông Quân vẫn lo lắng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như vậy liệu có bị các đại thần trách móc hay không? Thực hiển nhiên, bản thân Tạ Đông Quân so với Bộc Dương Tuyên Cầu còn lo lắng cho thanh danh của y hơn.
– Ngươi không cần lo lắng chuyện đó, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương thì tốt rồi. Ta sẽ tìm ra thủ phạm, như vậy thì ngươi sẽ được rửa sạch oan khuất.
– Ừm!…
Miễn cưỡng nở một nụ cười để Bộc Dương Tuyên Cầu không thêm lo lắng, nhưng trong đầu Tạ Đông Quân đang thầm hỏi.
Có người muốn giá họa cho mình, nhất định là có mục đích gì đó…
Kỳ thực, không cần nghĩ hắn cũng sớm biết, chuyện này tám chín phần là do nhóm tần phi làm.
Chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu chung tình với Tạ Đông Quân ở trong hoàng cung cũng không còn là bí mật. Nhất là sau khi có thêm sự tồn tại của Bộc Dương Ứng Khế, vấn đề con nối dõi của Bộc Dương Tuyên Cầu liền được giải quết và y cũng có thể quang minh chính đại không đi lâm hạnh các phi tử kia.
Trong khi đó, quan hệ giữa Tạ Đông Quân và Bộc Dương Ứng Khế đặc biệt tốt, chuyện như vậy làm giá trị của Tạ Đông Quân cao thêm vài phần.
Thế nên, chỉ cần tìm được một cơ hội hạ độc Bộc Dương Ứng Khế, sau đó giá họa cho Tạ Đông Quân; chẳng những thu dọn được người kế thừa duy nhất mà còn làm cho Tạ Đông Quân vĩnh viễn biến mất. Theo đó, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng sẽ vì không có người thừa kế mà không thể không lâm hạnh các nàng.
Đây đúng là phương pháp hữu hiệu, một mũi tên trúng ba con chim. Tạ Đông Quân bất giác thấy bội phục người đã nghĩ ra kế sách này.
Có điều… Chuyện này nhắc nhở Tạ Đông Quân một chuyện khác vô cùng quan trọng, một sự thực mà bấy lâu nay hắn cố ý xem nhẹ — đó là chuyện con nối dõi và lập hậu của Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tuy y đã có Bộc Dương Ứng Khế nhưng thân là một hoàng đế, sao chỉ có một đứa con được?
Vì để tương lại Đại Hạo tươi sáng, hoàng đế tiếp vị phải có năng lực. Nếu đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Bộc Dương Ứng Khế thì đúng là một sự mạo hiểm quá phiêu lưu. Tựa như chuyện lần này, nếu người hạ độc nhẫn tâm thêm chút thì Bộc Dương Ứng Khế thực sự không thể qua khỏi.
Vả lại, một ngày Bộc Dương Tuyên Cầu không lập hậu thì hậu cung liền một ngày vô chủ, Đại Hạo cũng một ngày không có hoàng hậu – một mẫu nghi thiên hạ; đồng thời hình tượng của Bộc Dương Tuyên Cầu trong mắt người dân cũng sẽ bị hao tổn.
Từ trước tới nay, đều là Bộc Dương Tuyên Cầu băn khoăn tới hắn nên mới không chịu tới hậu cung. Mấy ngày nay, y nói các đại thần luôn thích làm phiền y, chắc cũng vì chuyện này.
Tạ Đông Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi vì cái tôi ích kỉ của mình.
Bởi vì bản thân hắn không hy vọng gì nên hắn cũng không muốn phải đối mặt. Vô tình, ý nghĩ đó của hắn đã ảnh hưởng tới Bộc Dương Tuyên Cầu.
Hắn rõ ràng đã từng thề với chính mình rằng, hắn chỉ làm những chuyện có lợi đối với Bộc Dương Tuyên Cầu, không phải ư? Tại sao lúc này hắn lại làm không được?
Kỳ thực, hắn đã biết lý do… Là vì hắn có tư tâm!
Có trời mới biết, hắn đã hy vọng biết bao về một gia đình hạnh phúc. Hiện tại, ba người là hắn, Bộc Dương Tuyên Cầu và Bộc Dương Ứng Khế tự nhiên ghép lại thành một gia đình thật đẹp… Hắn không đủ can đảm và sự ngoan tâm đi phá hư ảo tưởng tốt đẹp như vậy.
Tạ Đông Quân biết, vào một thời điểm nào đó mình sẽ phải làm cái gì đó, nhưng hắn thực sự không có đủ sự khôn ngoan và can đảm để quyết định. Hắn thương Bộc Dương Tuyên Cầu, trước tới nay y vẫn luôn làm một vật hy sinh, không ai bận tâm suy nghĩ của y rồi làm ra những chuyện tự cho là tốt. Ngay cả bản thân Tạ Đông Quân cũng thế.
Nhưng thời thế bắt buộc, hắn có cách gì khác đây?
Hắn biết, có những điều hắn không thể không nói nhưng hắn đã thương tổn Bộc Dương Tuyên Cầu một lần, hắn thật sự không muốn chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Bộc Dương Tuyên Cầu thêm một lần nữa.
– Sao vậy, còn đau lắm sao?
– Không, không đau. Tuyệt không đau.
– Sao có thể không đau được? Bị thường thành như vậy…. Nếu đau không cần nén nhịn, nhất định phải nói cho ta biết!
Tạ Đông Quân cười cười gật đầu.
Hắn đau, sao hắn có thể không đau chứ? Nhưng … nhưng mà, nỗi đau trong lòng hắn càng sâu hơn, khiến cho hắn không còn cảm giác thấy đau đớn trên cơ thể nữa.
Sau khi ăn uống vài thứ Duyên Duyên đưa tới, Tạ Đông Quân liền nằm ngủ. Trong thuốc đã bỏ thêm vị an thần để Tạ Đông Quân không bị đau đớn làm tỉnh.
Lúc này trời đã tới, Bộc Dương Tuyên Cầu căn dặn không cho Bộc Dương Ứng Khế vào làm phiền Tạ Đông Quân rồi mới rời khỏi phòng. Y đi ra ngoài, đứng dưới ánh trăng, ho nhẹ một tiếng, lập tức một hắc y nhân xuất hiện phía sau y.
– Hạn cho ngươi trước khi lầm triều phải điều tra ra hung thủ thật sự!
Giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất nhẹ, thậm chí không bằng tiếng gió đang lướt qua; nhưng hắc y nhân lại nghe rõ ràng từng chữ. Chỉ thấy hắc y nhân gật đầu một cái rồi vụt một tiếng biến mất theo cơn gió.
Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhìn lên thiên không như cũ, chỉ là ánh mắt thêm phần sát ý và lãnh khốc.
Buổi sáng, Bộc Dương Tuyên Cầu vừa mở mắt, quả nhiên đã thấy trên bàn một quyển sổ, trong đó ghi lại thu chi của một hiệu thuốc và tên của những cung nhân tần phi trong cung đến lấy thuốc, ngay cả Tĩnh Tâm điện cũng có.
Bộc Dương Tuyên Cầu với tay lấy nhìn, bên trong rớt ra một mảnh giấy ghi rõ ràng cách điều chế độc Bộc Dương Ứng Khế bị trúng. Sau khi đối chiếu với số dược liệu mà các cung tần nơi hậu cung mua về, y ngay lập tức đã chứng minh được hung thủ chính là vị tần phi kia.
Trên tờ giấy còn viết rõ, vị An quý nhân kia là thân thích với mẫu phi của Bộc Dương Tuyên Cẩn, là biểu muội xa của Bộc Dương Tuyên Cẩn. Nắm tay Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ dùng sức, tờ giấy lập tức biến thành tro bụi trên bàn.
Khẽ gõ gõ nhẹ thái dương, Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ mỉm cười, sự lãnh khốc tản ra khiến người ta không rét mà run.
Sau khi bồi Tạ Đông Quân và Bộc Dương Ứng Khế dùng sáng xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi lâm triều. Không đợi các đại thần phát biểu, Bộc Dương Tuyên Cầu đã đem bản ghi chép kia ném lên bàn khiến các đại thần không hiểu có chuyện gì.
– Đây là bản ghi chép của hiệu thuốc, bên trong ghi rõ ràng có vị phi tần có lấy dược liệu tại đây, điều chế thành độc dược mà Khế nhi trúng phải.
Lời Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói ra khiến vài người bên dưới mặt xanh như tóc, cả người run lẩy bẩy như cái sàng. Thực rõ ràng, bọn họ đều có quan hệ An quý nhân nên mới hốt hoảng như vậy. Chuyện này không chỉ liên quan tới An quý nhân mà ngay cả bọn hắn cũng bị tai ương; bởi trong chuyện này bọn hắn cũng có nhúng tay vào.
Giữa điện đứng chật người, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy. Lập tức, có kẻ chịu không nổi áp lực, rầm một cái quỳ xuống đất, không ngừng dùng sức lạy.
– Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!
Không nghi ngờ, đó chính là người của An gia. Thấy hắn ta cầu xin tha thứ, nhóm thần tử bên phía An gia cũng nhanh nhảu quỳ rạp xuống đất, bên khóc bên run cầu xin tha thứ.
– Lôi hết bọn chúng xuống dưới. – Bộc Dương Tuyên Cầu gầm lên một tiếng, bọn thị vệ nhanh chóng vây quanh. Đầu tiên là tháo mũ quan trên đầu từng người rồi sau đó tha đám người An gia đang kêu khóc run rẩy ra khỏi đại đường.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vẫn còn văng vẳng khi bóng người đã khuất; đám thần tử còn lại đều trắng mặt, một chữ cũng không dám phát ra.
– Đem An quý nhân đưa tới lãnh cung, trong vòng tam tộc xử trảm, một người cũng không tha cho trẫm! – Bộc Dương Tuyên Cầu trầm giọng nói, lập tức có người lĩnh mệnh rời đi.
Tuy tức giận thật nhưng nguyên nhân Bộc Dương Tuyên Cầu không tru di cửu tộc là vì Bộc Dương Tuyên Cẩn và An quý nhân có quan hệ huyết thống. Tuy làm vậy có hơi áy náy với Bộc Dương Tuyên Cẩn nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu biết với bị huynh đệ kia mà nói chuyện này căn bản không quan trọng.
Bộc Dương Tuyên Cẩn là một người không đặt nặng tình cảm, năm đó mẫu phi hắn đi về cõi tiên mà hắn cũng không có phản ứng gì kích động; cùng lắm chỉ lưu một giọt lệ mà thôi. Mà hắn cùng với người thân bên mẫu phi mình cũng không có quen biết, nói vậy chắc chắn hắn cũng sẽ không vì bọn họ mà đi cầu tình.
Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn xuống đám đại thần, khuôn mặt vẫn không hề hòa hoãn chút nào.
– Sao? Trẫm chẳng phải sớm nói qua, Đông Quân tuyệt đối sẽ không làm chuyện này rồi chứ? – những lời này là nhằm tới Thường thượng thư; Thường thượng thư nghe cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhắm mắt.
– Nếu đã hiểu rồi thì sau này ít quản chuyện của trẫm và Đông Quân đi…
– Hoàng thượng.
Bộc Dương Tuyên Cầu mới nói được một nửa thì Thường thượng thư lớn mật quỳ xuống, ngắt ngang lời y.
– Hoàng thượng cho rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan tới Tạ thị nhân sao?
– Ngươi có ý gì? – hàng mày kiếm của Bộc Dương Tuyên Cầu nhăn chặt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Thường thượng thư.
– Ý của thần là, sở dĩ chuyện Ứng Khế điện hạ trúng độc nếu nói một cách chính xác thì vẫn là từ Tạ thị nhân mà ra. – Thường thượng thư tiếp tục nói, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.
– Bởi vì hoàng thượng chuyên sủng Tạ thị nhân cho nên khiến các tần phi quý nhân khác đố kị, bất mãn. Sự hiện diện của Ứng Khế điện hạ, đã chứng minh hoàng thượng không phải không có hứng thú với nữ nhân; nhưng vì sự tồn tại của Tạ thị nhân mà bọn họ lại mất đi cơ hội được sủng hạnh. Việc này nói các nàng sao có thể chịu được?!
– Trẫm đối với các nàng không có hứng thú! – Bộc Dương Tuyên Cầu lớn tiếng nói; nhưng sức thuyết phục dường như không đủ. Bởi trong thâm tâm y biết, những điều Thường thượng thư nói hoàn toàn đúng.
– Hoàng thượng có hứng thú hay không không còn quan trọng, vấn đề là … đó là nghĩa vụ mà hoàng thượng cần thực hiện. Nếu ngài thân là hoàng đế, còn có một nghĩa vụ nữa đó là duy trì huyết mạch hoàng thất cho đời sau. Nếu cứ thế này thì chuyện kia nhất định sẽ còn tiếp diễn!
Một câu cuối cùng của Thường thượng thư như tiếng sét đánh vào lòng Bộc Dương Tuyên Cầu. Trong đầu y lập tức hiện lên hình ảnh Tạ Đông Quân bị xích sắt trói lại, cả người đều là máu thịt lẫn lộn.
Bất kể như thế nào, y cũng không muốn thấy Tạ Đông Quân bị bất kỳ thương tổn nào nữa. Từ khi gặp mình, trên người Tạ Đông Quân không thiếu một vết thương nào; mà đa số nguyên nhân đều vì Bộc Dương Tuyên Cầu y.
Trong lòng y hiểu rõ, nếu muốn tốt cho Tạ Đông Quân thì nên để Tạ Đông Quân rời đi nhưng y vĩnh viễn làm không được.
Vì bảo vệ Tạ Đông Quân, chuyện gì y cũng làm được. Nhưng mà…
Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu trầm xuống, cuối cùng cũng không còn lòng dạ nào tranh cãi cùng Thường thượng thư. Một cái phất tay, tất cả mọi người đều lui ra, buổi lâm triều qua loa chấm dứt. Chúng thân im lặng nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ còn lại Bộc Dương Tuyên Mộ đứng đó, nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên long ỷ.
– Hoàng thượng….
Bộc Dương Tuyên Cầu ngẩng đầu nhìn Bộc Dương Tuyên Mộ, trên mặt như đeo một tấm mặt nạ, nhìn không ra hỉ giận, giọng nói hơi run rẩy.
– Thất ca, ngươi nói trẫm nên làm thế nào đây?
Bộc Dương Tuyên Mộ muốn nói lại thôi. Kỳ thực, đáy lòng hai người bọn y đều hiểu được phương pháp tốt nhất là gì; nhưng chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Giống như, chỉ cần không nói ra thì không cần phải đối diện với chuyện này nữa.
Cuối cùng, Bộc Dương Tuyên Mộ lên tiếng. Hắn thuyết phục chính mình cần làm hết trách nhiệm của một thần tử. Hắn nhất định phải cho Bộc Dương Tuyên Cầu một lần lựa chọn quyết định cụ thể nhất.
– Hoàng thượng… Nói cho Tạ thị nhân đi. Hắn nhất định có thể hiểu được. Hoàng thượng cũng nhất định phải thực hiện nghĩa vụ lưu giữ huyết mạch hoàng thất, cho dù đã có Ứng Khế hoàng tử cũng vậy.
– Trẫm đương nhiên biết hắn sẽ hiểu và thông cảm, trẫm cũng biết hắn nhất định sẽ đồng ý nhưng mà… – Bộc Dương Tuyên Cầu chống hai tay lên bàn, tỳ mạnh rồi đem mặt vùi vào hai khuỷu tay, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
– Nhưng hắn nhất định sẽ đau lòng. Trẫm không đành lòng thấy bộ dáng đau lòng của hắn…
Bộc Dương Tuyên Mộ trầm mặc. Hắn hiểu Tạ Đông Quân nhất định sẽ bi thương, và Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thế. Chuyện này rõ ràng là chuyện tốt đối với mọi người, thậm chí còn cả Đại Hạo nào nhưng rốt cuộc vẫn phải hy sinh hai người bọn họ.
Bọn họ rõ ràng chưa từng thương tổn một ai, Đại Hạo thậm chí vì có Tạ Đông Quân mà giàu mạnh đến mức này… Tại sao mọi người lại nhìn không tới?
Ông trời sao đối với bọn họ bất công như thế? Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được mà than thầm trong lòng.
—
Sau khi Bộc Dương Tuyên Mộ đi, Bộc Dương Tuyên Cầu đứng ở đại sảnh một lúc lâu rồi mới nện từng bước nặng nề ly khai.
Bước ra ngoài cửa, Bộc Dương Tuyên Cầu mới phát hiện thì ra đã chạng vạng tối. Bất tri bất giác hắn đã ngồi đó gần nửa ngày trời.
Trở lại Tĩnh Tâm điện, xa xa Bộc Dương Tuyên Cầu đã thấy Bộc Dương Ứng Khế đứng trước cửa đại điện nhìn ngó xung quanh. Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu trở về, Bộc Dương Ứng Khế lập tức chạy vào trong. Chắc là Tạ Đông Quân thấy lo lắng lại không thể xuống giường nên mới cho nó ra nhìn xem Bộc Dương Tuyên Cầu đã về chưa.
– Sao hôm nay về muộn như vậy? Ngươi đến ngự thư phòng luôn sao? Cho dù công việc có nhiều thế nào thì vẫn nên thay quần áo đã, mặc vậy rất nặng và ngột dễ bị bệnh sởi đó.
Sau khi về, thói quen của Bộc Dương Tuyên Cầu chính là vào phòng nhìn Tạ Đông Quân một cái. Mới chỉ bước vào phòng, những lời lo lắng quan tâm của Tạ Đông Quân như đạn liên thanh bắn ra, hình như vết thương trên lưỡi đã không còn ảnh hưởng gì tới khả năng nói của hắn.
– Ừm, việc nhiều quá nên cũng không để ý tới quần áo. – khẽ mỉm cười, Bộc Dương Tuyên Cầu bắt chính mình phải nói chuyện thật bình thường nhưng y phát hiện mình chẳng thể nào bình thường mà nhìn thẳng vào mắt Tạ Đông Quân.
Không biết Tạ Đông Quân có chút ý thấy sự kỳ lạ của y không, chỉ gật gật gật đầu nói thêm cái gì đó. Ngược lại, Bộc Dương Ứng Khế đứng một bên liền phát hiện ra không khí bất thường giữa hai người họ, nghi hoặc nhìn qua nhìn lại.
Bộc Dương Tuyên Cầu xoay người đi thay triều phục, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Cũng vì thế mà y không hề chú ý thất Tạ Đông Quân nằm trên giường đang dùng ánh mắt u buồn, muốn nói lại thôi mà nhìn y.
Bữa tối, Tạ Đông Quân vẫn phải dùng trên giường. Lưỡi bị thương tuy đã gần lành nhưng hắn vẫn chỉ được ăn một ít cháo hoa. Lúc này hắn đang dựa vào thành giường, chầm chậm ăn từng thìa cho do Bộc Dương Tuyên Cầu bón.
– Đã nói là ta có thể tự mình ăn, ta cũng không phải là bị thương ở tay… – Tạ Đông Quân bất đắc dĩ nói, nhưng hắn vẫn không thể lay chuyển được Bộc Dương Tuyên Cầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cho y đút.
Bộc Dương Ứng Khế cũng ngồi bên giường cầm thìa ăn bát cơm của mình, bởi vì vẫn chưa quen nên thỉnh thoảng vài hột cơm rơi xuống đất. Mấy ngày nay Bộc Dương Ứng Khế vẫn luôn ở bên cạnh Tạ Đông Quân, đại khái vì chuyện ngày đó khiến cho nó sợ hãi. Thế nên, phần lớn thời gian nó đều ngoan ngoãn ở bên Tạ Đông Quân, nói thế nào cũng không chịu rời. Bộc Dương Tuyên Mộ tìm tới rủ đi chơi mà nó cũng cự tuyệt, tình nguyện cả ngày chơi trò chơi trí tuệ mà trước kia Bộc Dương Tuyên Cầu thường chơi và cũng không chịu cho Tạ Đông Quân xuống khỏi giường.
Nếu không phải Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận thì Bộc Dương Ứng Khế chắc ngay cả buổi tối cũng muốn ngủ ở Tĩnh Tâm điện luôn.
Dùng xong bữa tối, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chỉ nếm qua vài miếng, tiếp đó là thời gian thay thuốc. Lúc này thì Bộc Dương Ứng Khế được Thiền Nhi mang ra ngoài. Do tuổi nó còn nhỏ, Tạ Đông Quân nghĩ nếu để cho nó thấy thì không tốt lắm cho nên mới dỗ dành nó trở về Vọng An điện, hoặc ít nhất là rời khỏi phòng.
– Hôm nay vội cái gì vậy?
Nghe thấy Tạ Đông Quân hỏi, động tác tay bôi thuốc của Bộc Dương Tuyên Cầu dừng một chút. Nhưng chỉ là tạm dừng trong chốc lát, Bộc Dương Tuyên Cầu lại tiếp tục động tác, vẻ mặt giả bộ không có chuyện gì.
– Không phải vẫn như bình thường sao, chỉ là thêm chút việc vặt thôi. Ngươi cũng biết tên Thường thượng thư kia luôn thích làm quá mọi chuyện lên mà.
– ừm… – Tạ Đông Quân không yên lòng đáp lời. Hắn cũng không phải muốn hỏi mà chỉ là muốn tìm để tài gì đó để mở miệng thôi.
Cả hai người đều có tâm sự, nhưng lại giả bộ không có gì để tránh đối phương phát hiện. Mà chính vì trong lòng thấy loạn nên bọn hắn cũng chưa phát hiện ra dị trạng của đối phương.
– Chuyện kia….
– Ta …. – sau một hồi trầm mặc, hai người đồng thời mở rồi rồi lại đồng thời dừng lại.
– Ngươi … ngươi nói trước đi. – Tạ Đông Quân chủ động nói chuyện, miệng miễn cưỡng nở nụ cười. Bởi vì lời nói vừa rồi không thuận tiện nói ra khiến cho sự dũng cảm vất vả lắm hắn mới có được bị sụt giảm hơn phân nửa.
– Ừm… o
Cúi đầu nhắm mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu thầm sắp xếp lời nói trong lòng. Y không ngừng thuyết phục chính mình nhất định phải nói ra, thuyết phục chính mình phải bỏ qua sự đau đớn đang sôi sục trong ngực cũng như trái tim đang trầm luân trong vực sâu không đáy… Thuyết phục chính mình cần phải tỉnh táo lại.
Nhưng vừa mới nâng mắt lên, đối diện với tầm mắt Tạ Đông Quân thì mọi lời định nói ngạnh cứng trông cổ họng.
– Xảy ra chuyện gì, ngươi muốn nói gì vậy? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu hiếm khi nào lại do dự như thế này nên Tạ Đông Quân lấy làm lạ, hỏi.
Sau một hồi lưỡng lự, Bộc Dương Tuyên Cầu cúi đầu, nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói:
– Ta … ta đã nghĩ rất lâu … Hôm nay, việc ngươi bi thương đều là lỗi của ta. Bởi vì ta chỉ chuyên sủng một mình ngươi cho nên khiến hậu cung đố kị…
– Cho nên … Cho nên ta nhất định phải kết thúc nghĩa vụ hoàng đế. Ta nhất định … ta nhất định…
Nói tới đây, rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không thể nói tiếp được nữa. Đầu y cúi thấp tới không thể thấp hơn, bởi vì y cảm thấy mình nói ra những lời này thì không còn mặt mũi nào đối diện với Tạ Đông Quân nữa.
Rõ ràng, ngay từ đầu là y cường ngạnh yêu đương, dây dưa muốn Tạ Đông Quân đồng ý ở bên cạnh mình; cũng chính y vừa yêu cầu vừa bắt buộc Tạ Đông Quân không được phép rời khỏi mình; và người hại Tạ Đông Quân bị mọi thương tổn lâu nay không phải ai khác ngoài y.
Mà hiện tại… Dù miệng nói toàn lời yêu thương Tạ Đông Quân nhưng phải ôm ấp nữ nhân khác lại cũng chính là y.
Bộc Dương Tuyên Cầu gục bên giường, lòng ngập tràn sự chán ghét với chính mình.
Nhưng vào lúc y đang hung hăng tự trách mình thì Tạ Đông Quân lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu y. Bộc Dương Tuyên Cầu bật người ngẩng đầu lên thì nhận được nụ cười thông cảm và bỏ qua của Tạ Đông Quân.
Nụ cười ấy bao hàm cả câu trả lời nhưng cũng chứa đầy sự chua sót.
– Không sao, ta có thể hiểu. Kỳ thực, vừa rồi ta cũng định nói chuyện này với ngươi.
– Ngươi…?
Tạ Đông Quân gật đầu:
– Ta cũng đã quá tham lam rồi. Chuyện này đã nói rõ ràng một chuyện, ngươi là một hoàng đế, ngươi nhất định phải thực hiện nghĩa vụ của mình. Còn ta… Ta cũng không muốn ngươi biến thành một hôn quân trong mắt thế nhân.
Tạ Đông Quân một bên đè nén sự chua sót trào lên trong họng, một bên buộc chính mình không được thể hiện ra bộ dáng khó sống… Thế nên dù run rẩy thì hắn vẫn bảo trì ý cười bên khóe miệng mình.
– Ngươi không cần áy náy với ta, cũng không cần lo lắng cảm nhận của ta. Ngươi thân là người hoàng thất, thời điểm ta yêu thương ngươi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Ta chỉ … chỉ cần biết ngươi vẫn yêu thương ta là đủ rồi.
Túm lấy bàn tay của Tạ Đông Quân nãy giờ vẫn để trên tay mình, Tạ Đông Quân dùng má cọ xát lòng bàn tay của hắn, trên mặt tràn ngập sự đau lòng và áy náy.
– Ta xin lỗi…. Ta thực lòng xin lỗi ngươi… Ta xin lỗi … Ta yêu ngươi … Cuộc đời của ta chỉ yêu mình ngươi mà thôi…
– ừm… Ta cũng yêu ngươi.
Lúc nói ra những lời này, Tạ Đông Quân không cẩn thận làm một giọt nước mắt hạ xuống. Hắn nhanh chóng thừa dịp Bộc Dương Tuyên Cầu không phát hiện liền nhanh chóng dùng cánh tay kia lau sạch đi.