Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 15

Sáng nay, Bộc Dương Tuyên Cầu chuẩn bị thượng triều cũng như mọi buổi sáng bình thường khác. Chúng đại thần không thiếu một người, đứng nghiêm túc bên dưới. Thoạt nhìn có vẻ bình thường như cảm giác có một thứ không khí kỳ quái đang lan tràn khắp đại điện.

–  Còn có việc gì muốn bẩm báo sao? Nếu không có thì bãi triều!

–  Hoàng thượng, vi thần có việc muốn tấu trình.

–  Trình lên.

Dưới sự im lặng đầy áp lực của chúng quan, thượng thư đại nhân đáng thương phải lấy hết sức can đảm, vội vàng dâng một tấu chương lên. Hồ công công đứng một bên vội nhận tấu chương rồi chuyển cho Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bộc Dương Tuyên Cầu mở tấu chương ra độc, nhất thời không khí trong điện lại thêm nặng nề, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của ai đó.

Càng xem thì mặt mày Bộc Dương Tuyên Cầu nhăn càng chặt. Cuối cùng y ném mạnh tấu chương xuống bàn, chúng thần sợ phát run.

–  Đây, là do một mình Thường ái khanh thỉnh tấu hay là tất cả mọi người ở đây đều có phần? – giọng nói âm trầm của Bộc Dương Tuyên Cầu vang lên, Thường thượng thư tuy sợ tới mức sắp té xỉu nhưng vẫn miễn cưỡng lấy dũng khí đáp lời.

–  Khởi bẩm hoàng thượng, đây là thỉnh cầu của toàn bộ chúng thần. Hoàng thượng tuy đã có Ứng Khế điện hạ là người nối dõi, thật sự vẫn không đủ. Hẳn là hoàng thượng đã có lựa chọn cho việc sắc lập hoàng thái tử? Vả lại, hậu vị không thể bỏ trống, hoàng thượng nên …

–  Đủ rồi!

Bộc Dương Tuyên Cầu gầm lên giận dữ, thành công ngăn chặn cái miệng của Thường thượng thư; những người khác thì sợ tới mức hai chân run rẩy, răng va vào nhau lạch cạch.

–  Hiện tại, các ngươi ngay cả việc này cũng muốn quản? Thật là nực cười, sau này không cho phép nhắc lại chuyện này nữa! – Bộc Dương Tuyên Cầu nói xong liền vung tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

Đợi tới khi Bộc Dương Tuyên Cầu khuất bóng, nhóm chúng thần vốn im ắng liền nổ tung một trận xôn xao, nghị luận vô cùng sôi nổi. Nội dung không ngoài mấy luận điểm: hoàng thượng, lập hậu, con nối dõi; đương nhiên còn có Tạ Đông Quân.

–  Hoàng thượng đúng là bị yêu nhân kia mê hoặc đến thất điên bát đảo, hồn cũng đã đánh mất!

–  Nhưng mà, trước đó vài ngày nghe nói hoàng thượng đã cải danh cho Khí điện hạ. Ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, xem ra nhất định là chủ ý của yêu nhân kia!

–  Ta thấy, hắn biết Khí điện hạ không có nương nên muốn kéo ngài ấy vào làm lợi thế cho mình.

–  Chuyện này sao có thể, chúng ta phải làm cho hoàng thượng bình thường trở lại, sinh thêm nhiều long tử mới được!

–  Đúng thế, ta thấy nên chuẩn bị cho việc tuyển tú rồi? Cũng không tin hoàng thượng không có ý với những tiểu thư khuê các!

–  Còn phải nghĩ cách đối phó với tên yêu nhân kia mới được, không thể cứ để hắn ở bên cạnh hoàng thượng muốn làm gì thì làm.

Mọi người thảo luận một hồi rồi tự động tản ra, chỉ còn lại một mình Bộc Dương Tuyên Mộ đứng đó, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Sao hắn không rời đi sớm một chút mà lại cố tình đứng ở đây để phải nghe những lời này nhỉ? Chuyện này nếu hắn nói cho Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không được mà nói cho Tạ Đông Quân cũng không nên. Dựa vào đạo nghĩa huynh đệ thì Bộc Dương Tuyên Mộ tuyệt đối không thể im lặng trước chuyện này, thế nhưng…

Nói cho y biết thôi, bởi Bộc Dương Tuyên Mộ cảm thấy Tạ Đông Quân chắc chắn không thể chấp nhận nổi chuyện này. Trong mắt Bộc Dương Tuyên Mộ, Tạ Đông Quân là một người rất yêu thương Bộc Dương Tuyên Cầu, và hắn cũng là người luôn suy nghĩ tốt nhất cho y. Bản thân Bộc Dương Tuyên Mộ hắn cũng không nhẫn tâm chứng kiến Tạ Đông Quân bị chịu ủy khuất…

Giữa lúc phân vân khó xử, Bộc Dương Tuyên Mộ quyết định đi tìm Bộc Dương Tuyên Cẩn, hỏi hắn ta xem có cách đối phó thế nào.

Tiến vào Phong Khương điện, nơi Bộc Dương Tuyên Cẩn ở, dù khoảng cách còn xa nhưng Bộc Dương Tuyên Mộ đã ngửi thấy trong không khí ngập tràn mùi thảo dược thoang thoảng.

Trong điện Phong Khương không có cây cối, hoa cỏ gì, thứ duy nhất được gieo trồng chính là dược liệu. Bộc Dương Tuyên Cẩn đang cùng Ân Nịnh ngồi chơi cờ trong chòi nghỉ mát.

Bởi Bộc Dương Tuyên Cẩn trời sinh đôi mắt không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng nên bốn phía chòi nghỉ mát đều được quây kín một tầng vải lụa để tránh ánh sáng quá gay gắt xuyên vào làm bị thương đôi mắt của hắn.

Bộc Dương Tuyên Mộ đứng cách chòi nghỉ mát một đoạn xa, do dự không biết có nên đi qua hay không?!

Một mình Bộc Dương Tuyên Cẩn đã đủ âm dương quái khí, lại còn thêm cái tên tinh vọng quan quỷ dị, có khả năng thông âm dương, chưa già tóc đã sớm bạc kia… Chết hơn là, lúc này hai người bọn hắn đang lặng thinh ngồi chơi cờ… Thế này thì nói Bộc Dương Tuyên Mộ sao dám vào quấy rầy?

–  Thất ca, nếu đến đây sao không vào ngồi một lát?

Bộc Dương Tuyên Mộ vốn định im lặng rời đi nhưng thanh âm thong thả của Bộc Dương Tuyên Cẩn từ xa thổi tới khiến hắn không thể không dừng chân.

Xoay người lại thì Bộc Dương Tuyên Mộ phát hiện Bộc Dương Tuyên Cẩn và Ân Nịnh đang chăm chăm nhìn mình, bất giác hắn đánh cái rùng mình, cả người lạnh run, rồi nơm nớp lo sợ đi vào chòi nghỉ mát.

Đặc biệt là khi Bộc Dương Tuyên Mộ phát hiện Ân Nịnh mặc dù đang nhìn hướng mình nhưng ánh mắt gã lại chuyên chú về phía sau, toàn thân hắn cứng ngắc, không dám quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc đằng sau mình có cái gì không.

–  Tham kiến vương gia!

–  Đừng, đừng, đừng, bổn vương nhận không nổi.

Bộc Dương Tuyên Mộ vừa đi vào chòi nghỉ mát thì Ân Nịnh liền quỳ xuống thỉnh an. Bộc Dương Tuyên Mộ thấy thế nhanh chóng đưa tay muốn nâng gã dậy. Nói giỡn nha, nếu để người này quỳ mình, bản thân hắn không biết có bị thứ gì đó bò lên người không a!

Nhưng mà cánh tay duỗi ra, Bộc Dương Tuyên Mộ chạm vào cánh tay Ân Nịnh cứ như bị thứ gì đó đâm một cái, hắn sợ tới mức vội rút tay về. Ân Nịnh tựa hồ cũng giật mình, gã dùng ánh mắt đầy đăm chiêu, suy tư mà đánh giá Bộc Dương Tuyên Mộ.

–  Thất ca một mình tới đây là có chuyện gì sao?

Bộc Dương Tuyên Cẩn không hề để tâm tới không khí quái dị giữa hai người kia, chỉ bình thản … nâng lên chén trà dược thảo, nhấp một ngụm.

–  Hửm? A…. là có chút chuyện muốn hỏi … hỏi ý kiến của ngươi…

Bộc Dương Tuyên Mộ đem toàn bộ nội dung chuyện mình nghe được lúc lâm triều kể một năm một mười cho Bộc Dương Tuyên Cẩn nghe. Ân Nịnh đứng một bên cũng nghe có vẻ rất hăng say.

–  Thế nào? Ngươi thấy ta nên hay là không nên nói cho hoàng thượng? Hay là ta nên đi nói với Tạ Đông Quân?

Lei Bộc Dương Tuyên Mộ vừa ra khỏi miệng thì Bộc Dương Tuyên Cẩn liền lắc đầu quả quyết, không đồng ý.

–  Thất ca, huynh có biết năm đó vì sao Tạ Đông Quân phải rời đi không?

Bộc Dương Tuyên Mộ bị hỏi bất ngờ nên cũng ngu ngơ, không hiểu ra sao.

–  Ừm? Hắn chẳng phải bị buộc phải rời đi sao?

Thấy bộ dáng Bộc Dương Tuyên Mộ không hiểu lắm, Bộc Dương Tuyên Cẩn nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt với huynh trưởng của mình, kiên nhẫn vì hắn mà giải thích:

–  Năm đó Tạ Đông Quân đúng là bị bức rời đi, nhưng nếu bản thân hắn không muốn thì chẳng ai có cách khiến cho hắn thần không biết quỷ không hay mà biến mất, ngay cả hoàng thượng cũng chẳng coi vào đâu. Khi đó, Tạ Đông Quân vì nghĩ không muốn biến mình thành trở ngại cho hoàng thượng nên mới rời đi. Nếu bây giờ huynh đi nói cho Tạ Đông Quân biết chuyện con nối dõi của hoàng thượng khiến đại thần bất mãn thì huynh cảm thấy Tạ Đông Quân sẽ nghĩ thế nào?

–  Ách…. Vì không để cho hoàng thượng biến thành hôn quân, nên dĩ nhiên hắn lại muốn biến mất?

Bộc Dương Tuyên Cẩn gật đầu, tiếp tục nói:

–  Chuyện này có cơ hội xảy ra khá cao. Cho nên nếu Tạ Đông Quân lại biến mất, thất ca huynh cảm thấy hoàng thượng sẽ có phản ứng như thế nào?

Bộc Dương Tuyên Mộ tưởng tượng.

Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ chốc chốc biến trắng bệch.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp cả người Bộc Dương Tuyên Mộ…

–  Ta … ta vẫn chưa nói cho Tạ Đông Quân biết, thật tốt quá…

–  Đúng thế!

–  Vậy ý đệ nói là, tốt nhất ta nên nói cho hoàng thượng biết?

–  Trước mắt thì đó là biện pháp tốt nhất! – Bộc Dương Tuyên Cẩn lại cầm chén trà thảo dược lên uống tiếp. Vừa rồi vì nói nhiều quá khiến cho giọng hắn không thoải mái lắm.

Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ bỗng trở nên khó coi:

–  Nhưng nếu ta nói với hoàng thượng thì chuyện đầu tiên hoàng thượng làm nhất định là muốn ta đi nhổ sạch cái mũ cánh chuồn [mũ quan đó ah!] của mấy vị thần tử kia, thu hồi toàn bộ đất phong, thậm chí còn đem toàn bộ binh lực mà bọn họ sở hữu cướp hết về a!

Nói thôi mà mặt Bộc Dương Tuyên Mộ đã trắng nhợt. Bộc Dương Tuyên Cầu là kiểu người, ngươi đánh ta một quyền, ta trả lại ngươi mười đấm! Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều không phải tự tay Bộc Dương Tuyên Cầu làm mà đều là mượn hắn một tay giết người nha!

 

Đối mặt với Bộc Dương Tuyên Mộ đã hoảng loạn, Bộc Dương Tuyên Cẩn vẫn giữ yên lặng liếc nhìn hắn, vẻ mặt … tỏ vẻ không đồng tình.

–  Thất ca, chính huynh lựa chọn đi. Xem huynh nói cho hoàng thượng hay là chờ ngài ấy tự mình tìm hiểu rồi đối đãi với huynh như một kẻ đồng mưu.

–  A…

Một lời Bộc Dương Tuyên Cẩn nói ra cũng đã bao hàm cả đáp án rõ ràng. Một là Bộc Dương Tuyên Mộ đi bẩm tấu rồi vì Bộc Dương Tuyên Cầu bán mạng; hai là giả vờ cái gì cũng không biết, chờ sự việc bị bại lộ thì cùng với đám đại thần kia chờ Bộc Dương Tuyên Cầu đuổi giết!

Bộc Dương Tuyên Mộ nghiến răng nghiến lợi.

Bộc Dương Tuyên Mộ hối hận không kịp.

Bộc Dương Tuyên Mộ mất hết can đảm, đứng bật dậy muốn rời đi.

–  Ta … Hiện tại ta phải đi tìm hoàng thượng…

Tuy nói là đi tìm Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng vừa mới bước ra khỏi Phong Khương điện, Bộc Dương Tuyên Mộ sực nhớ vừa rồi Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận đùng đùng rời đi, nếu lúc này hắn lại đi tìm y, nhắc tới chuyện này thì chỉ sợ Bộc Dương Tuyên Mộ còn chưa kịp nói xong thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã không thèm để ý hắn là huynh trưởng mà đá bay hắn ra ngoài nha!

Nghĩ vậy, Bộc Dương Tuyên Mộ lững thững đi tới trước Tĩnh Tâm điện rồi dừng bước. Hiện tại, hắn chỉ biết bất lực đứng ở chỗ này, tùy ý cơn gió thét gào thổi bay y bào của mình, vạt áo kêu lên phần phật.

–  Sao ta lại gặp xui xẻo như vậy hả trời…

Bộc Dương Tuyên Mộ khóc không ra nước mắt. Hắn chẳng qua chỉ muốn sớm giải quyết mọi chuyện rồ trở về phương Bắc. Tại sao ông trời không theo ý nguyện của hắn chứ?

Trải qua một hồi đấu tranh, Bộc Dương Tuyên Mộ dù tâm không cam tình không nguyện vẫn phải đi tới Tĩnh Tâm điện.

Đi tới tiền thính, đúng lúc thấy Tạ Đông Quân đang mang Bộc Dương Ứng Khế đi ra từ trong phòng.

–  Tham kiến vương gia!

Tạ Đông Quân thấy Bộc Dương Tuyên Mộ tới chơi liền nhanh chóng hướng hắn quỳ thỉnh an. Tuy nhiều lần Bộc Dương Tuyên Mộ nói không cần làm như vậy nhưng vì khoảng cách địa vị buộc Tạ Đông Quân không thể thiếu lễ tiết hay coi thường.

Thấy Tạ Đông Quân quỳ thỉnh an, Bộc Dương Ứng Khế ở một bên cũng quỳ theo. Hành động này mới thực sự khiến Bộc Dương Tuyên Mộ hoảng sợ tột độ.

–  Điện hạ, ngài đường hù chết ta. Đừng quỳ, đừng quỳ, mau đứng lên hết đi!

–  Vương gia tới tìm hoàng thượng sao?

Nghe Tạ Đông Quân hỏi, Bộc Dương Tuyên Mộ mới nhớ tới mục đích mình tới đây.

–  A … đúng vậy, hoàng thượng có đây không?

–  Ừm … Hiện tại hoàng thượng đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng không biết vì sao ngài đang rất tức giận, hỏi cũng không nói nên nô tài mới mang điện hạ đi tị nạn. Ngài muốn trực tiếp đi vào tìm hoàng thượng sao?

Biết Bộc Dương Tuyên Cầu còn giận dữ vì chuyện khi nãy, kêu Bộc Dương Tuyên Mộ sao dám đi vào?

–  Thôi, quên đi. Dù sao chuyện này cũng không gấp, trước hết cứ để cho hoàng thượng nghỉ ngơi đi!

Bộc Dương Tuyên Mộ đã nói thế, Tạ Đông Quân cũng không có nghi ngờ gì mà để cho hắn đem Bộc Dương Ứng Khế ra bên ngoài chơi. Còn bản thân Tạ Đông Quân thì quay trở lại trong phòng với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bộc Dương Tuyên Cầu đang nằm trên giường giận dỗi, thấy Tạ Đông Quân quay trở về tìm mình thì khuôn mặt vốn buộc chặt có chút giãn ra; song có thể nhìn ra là y chưa có tiêu hết cơn tức.

–  Rốt cuộc thì ngươi không vui cái gì vậy? –Tạ Đông Quân ngồi xuống bên giường, cẩn thận quan sát vẻ mặt Bộc Dương Tuyên Cầu.

Gần đây, hắn thường chú ý tới Bộc Dương Ứng Khế nên có vắng vẻ Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thầm nghĩ có phải vì nguyên nhân này mà y mới không vui hay không?

–  Không có gì … Chỉ là nhóm lão thần kia cứ thích nói những điều khó nghe.

Không muốn cho Tạ Đông Quân biết chân tướng mọi chuyện, Bộc Dương Tuyên Cầu đành kể lại qua loa.

–  Nếu ngươi thân là hoàng đế, cần phải lắng nghe ý kiến của thần tử, như vậy mới là hoàng đế tốt, mới có thể thống trị quốc gia. – tuy không có kinh nghiệm làm hoàng đế nhưng Tạ Đông Quân ít nhất cũng biết được đạo lý này.

–  Những lời bọn hắn nói không liên quan tới việc thống trị quốc gia … Không nói tới chuyện này nữa. Sao ngươi lại trở lại một mình? Tiểu quỷ đầu đâu?

Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng chuyển đề tài, miễn cho Tạ Đông Quân hỏi sâu quá khiến y để lộ dấu vết.

–  Vừa rồi thất vương gia đến, đã đưa điện hạ ra sân chơi rồi.

–  Thất ca? Hắn đến làm cái gì? – nói đến Bộc Dương Tuyên Mộ, y mới sực nhớ; không biết tên kia có nhúng chân vào cùng đám lão thần kia không. Nếu có thì y nhất định sẽ xử đẹp hắn!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Bộc Dương Tuyên Mộ đang chơi với Bộc Dương Ứng Khế bỗng đánh cái hắt xì.

–  Quái, là bị cảm lạnh sao? – xoa xoa cái mũi, Bộc Dương Tuyên Mộ ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng ráo không mây.

–  Vương gia hình như là có chuyện muốn tìm ngươi, nhưng vì ngươi đang nghỉ ngơi nên lại thôi. Đại khái cũng không phải việc gấp!

–  Vậy sao?

Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt không để ý tới chuyện Bộc Dương Tuyên Mộ tới tìm mình có chuyện gì hay không; dù sao thì hắn không tiến vào thì y cũng coi như không có gì. Bộc Dương Tuyên Cầu xoa bóp cái lưng đau mỏi, thay đổi vị trí thân mình rồi nằm lên trên đùi Tạ Đông Quân.

–  Đã lâu rồi chúng ta không được ở bên nhau như thế này. – dường như cảm xúc dâng lên không thể kìm nén, Bộc Dương Tuyên Cầu thì thào nói, thoạt nhìn rất buồn ngủ.

–  Ừm… – Tạ Đông Quân một bên đùa bỡn tóc Bộc Dương Tuyên Cầu, một bên thầm nghĩ.

Hình như đúng là như vậy. Từ khi Bộc Dương Ứng Khế bước vào cuộc sống của hai người thì mọi tâm tư của Tạ Đông Quân đều đặt hết trên người nó. Thế nên dần dần hắn đã bỏ quên Bộc Dương Tuyên Cầu, đối với y thì đúng là không thể chấp nhận được.

Nhưng cũng vì chuyện này mà Bộc Dương Ứng Khế vốn sợ người lạ đã thân cận với hắn không ít, cũng có can đảm tiếp cận với Bộc Dương Tuyên Cầu hơn; mặc dù Bộc Dương Tuyên Cầu luôn cố ý giả bộ nghiêm túc để dọa nạt Bộc Dương Ứng Khế.

Dưới sự dạy dỗ của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Ứng Khế cũng đã nói chuyện lưu loát hơn. Có lẽ, nhìn theo một khía cạnh thì Bộc Dương Ứng Khế là một đứa nhỏ sống nội tâm, khá là trầm mặc. Nhưng Bộc Dương Ứng Khế là một đứa nhỏ thông minh, tuổi ty còn nhỏ nhưng đã có thể nhận biết rất nhiều chữ. Cái này chắc là kết quả của việc Tạ Đông Quân thường xuyên dạy dỗ nó học sách.

–  Điện hạ là một đứa nhỏ thông minh, có nên sớm tìm cho ngài ấy một lão sư hay không?

–  ừm…

Bộc Dương Tuyên Cầu ậm ừ trả lời không rõ, cũng không biết y có nghe gì không, chỉ thấy y thở càng ngày càng trầm, cuối cùng đã tiến vào mộng đẹp. Tạ Đông Quân bật cười, nhưng cũng không có ý định đánh thức y dậy.

Cứ thế này nhìn khuôn mặt y ngủ, Tạ Đông Quân dường như cảm giác được thời gian chẳng hề trôi qua.

Nhưng sự yên tĩnh này không thể kéo dài bao lâu. Cả căn phòng đang im lặng đột nhiên bị một tiếng thét chói tai phá hỏng. Bộc Dương Tuyên Cầu cảnh giác bật người dậy, trong đôi mắt không hề nhìn ra dấu vết y vừa ngủ.

–  Có chuyện gì thế? Vừa rồi chẳng phải là tiếng thét cuả Thiền Nhi sao? – Tạ Đông Quân kinh hãi hỏi.

Bộc Dương Tuyên Cầu còn chưa kịp đáp lời thì một bóng đen đạp cửa xông vào trong phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng lao đến trước người Tạ Đông Quân bảo hộ, một tiếng “hộ giá” đang chuẩn bị hô ra khỏi miệng thì đúng lúc nhìn rõ ràng người mới xông vào kia liền cứng ngắc lại trong họng.

Người xông tới chính là Bộc Dương Tuyên Mộ đang ôm Bộc Dương Ứng Khế trong lòng.

–  Vương gia, có chuyện gì xảy ra vậy? – thấy vẻ mặt kích động của Bộc Dương Tuyên Mộ, Tạ Đông Quân lấy làm kỳ quái hỏi. Ngay sau đó, ánh mắt và miệng của đồng thời mở lớn hết cỡ; chớp mắt một cái hắn đã nhảy xuống khỏi giường, xông lên phía trước xem xét Bộc Dương Ứng Khế đang nằm trong lòng Bộc Dương Tuyên Mộ.

Trán Bộc Dương Ứng Khế đang đổ máu, máu chảy xuống mũi và cằm rồi nhỏ giọt xuống nền đất.

–  Điện hạ xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại bị thương như vậy hả? – câu hỏi này là nhắm tới Bộc Dương Tuyên Mộ đang đứng ngốc ở một bên. Bộ dáng Tạ Đông Quân lúc này như là giây tiếp theo sẽ tiến lên vặn gảy cổ của Bộc Dương Tuyên Mộ hắn vậy.

–  Vừa nãy đang chơi được một lúc thì điện hạ bị ngã, cái trán đụng vào cục đá… – bị lệ khí quanh thân Tạ Đông Quân phát ra dọa sợ, Bộc Dương Tuyên Mộ bất giác lui về sau mấy bước.

Người này thật đáng sợ a!

Bình thường rõ ràng là một mỹ nhân, nhưng tại sao khi hắn nổi giận thì lại đặc biệt dọa người như vậy? Bộc Dương Tuyên Mộ cảm thấy được cổ mình thực ngứa nha, cứ như có thứ gì đó đang đặt lên.

Phía sau, Thiền Nhi chạy tới cũng bị sợ gần chết, lệ rơi đầy mặt; cuối cùng được Bộc Dương Tuyên Cầu hãy còn bình tĩnh phái đi gọi ngự y, miễn cho nàng biến nơi này thêm loạn.

Hiện tại bên trong phòng, người bình tĩnh ngoại trừ Bộc Dương Tuyên Cầu còn có thêm Bộc Dương Ứng Khế.

–  Có đau không, điện hạ? Có phải rất đau không? – thấy máu vẫn chảy không ngừng, Tạ Đông Quân đã bị hù chết. Nhưng Bộc Dương Ứng Khế lại làm một bộ không có việc gì hết.

–  Không đau….. Mẫu hậu đừng khóc…. – Bộc Dương Ứng Khế vừa nói vừa chìa bàn tay nho nhỏ sờ má Tạ Đông Quân. Lúc này, Tạ Đông Quân mới phát hiện chính mình lại lo lắng tới phát khóc.

Nhưng… có việc còn quan trọng hơn chuyện này, Tạ Đông Quân để ý chính là…

–  Điện hạ…. ngài vừa gọi nô tài là cái gì?

–  Mẫu hậu! – Bộc Dương Ứng Khế ngoan ngoãn nói lại lần nữa, vẻ mặt khờ dại song biểu hiện trên mặt Tạ Đông Quân thì hoàn toàn cứng ngắc.

–  Ngài học từ này ở đâu vậy?

–  Phụ hoàng! – cánh tay nho nhỏ của Bộc Dương Ứng Khế lại chỉ tới Bộc Dương Tuyên Cầu hãy còn ngồi trên giường.

Bộc Dương Tuyên Cầu vốn đang ở phía sau, ra sức ra hiệu cho Bộc Dương Ứng Khế đừng khai tên mình ra nhưng vì Bộc Dương Ứng Khế đáp nhanh quá nên Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ có thể cười xấu hổ cho qua. Nhưng ánh mắt giết người của Tạ Đông Quân lập tức quét qua khiến nội tâm Bộc Dương Tuyên Cầu kinh hãi.

–  Ách…. Là trẫm dạy, thì làm sao? – đại khái vì Bộc Dương Tuyên Mộ hãy còn đứng đây nên Bộc Dương Tuyên Cầu phải nói như đúng tình hợp lý giữ thể diện.

Tạ Đông Quân đang định phát tác song chợt nhớ ra Bộc Dương Tuyên Mộ còn ở đây nên ẩn nhẫn xuống. Bộc Dương Tuyên Mộ tinh ý phát hiện ra điểm nhạy cảm liền vội muốn cáo từ; đúng lúc Thiền Nhi chạy tới báo là ngự y đã tới.

–  Nếu ngự y đã tới thì thần trước xin mang điện hạ tới chỗ ngự y xem qua…

–  Ai? Khoan…

Cầm tay Bộc Dương Ứng Khế, Bộc Dương Tuyên Mộ nhanh chóng chạy khỏi phòng, hoàn toàn coi thường khuôn mặt nháy mắt biến khó coi của Bộc Dương Tuyên Cầu; đồng thời cũng coi thường cánh tay đang cố giữ bọn hắn lại kia.

Bộc Dương Tuyên Mộ vừa mới rời xa cánh cửa được một đoạn thì bên trong lập tức truyền tới tiếng gầm giận dữ của Tạ Đông Quân.

–  Tại sao ngươi lại dạy điện hạ nói lung tung hả?!

–  Ta có dạy lung tung đâu! Nó kêu như vậy có gì không đúng? Ngươi vốn chẳng khác gì so với nương nó mà!

–  Sao lại không khác? Khác xa là đằng khác! Ta không phải nữ nhân!

–  Có quan hệ gì chứ? Dù sao thì bên dưới ngươi cũng không có .. A … – phát hiện mình nói sai, Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng im miệng nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Trong phòng một hồi trầm mặc, Bộc Dương Tuyên Mộ đứng bên ngoài thôi mà cũng thầm run sợ.

Đợi một hồi, tiếng nói đầy nguy hiểm của Tạ Đông Quân vang lên.

–  Bộc Dương Tuyên Cầu …. Ngươi không phải vì lâu rồi không bị ta cắt da xẻo thịt nên thấy ngứa ngáy đúng không?

–  Đúng là có hơi ngứa… Ối! Ai da! Ngươi xẻo thật hả… – trong phòng truyền đến tiếng bang bang ầm ầm cùng tiếng kêu rên đau đớn không biết thực hay giả của Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng ngay sau đó, thanh âm càng ngày càng nhỏ, tiếng kêu rên dần biến thành tiếng rên rỉ của Tạ Đông Quân.

–  A … điện hạ, hoàng thúc đưa ngài tới Thính An điện được không?

Bộc Dương Tuyên Mộ xấu hổ cười cười, cũng may Bộc Dương Ứng Khế không có cự tuyệt. Sau khi chờ ngự y băng bó xong, Bộc Dương Tuyên Mộ liền mang Bộc Dương Ứng Khế cùng Thiền Nhi rời khỏi Tĩnh Tâm điện, lưu lại cho hai người kia chút không gian tĩnh lặng.

Từ sau ngày đó, Bộc Dương Ứng Khế xưng hô với Tạ Đông Quân từ “mẫu hậu” đổi thành “tiểu cha”. Xem như đây là kết quả sau khi hai người kia cùng nhường bước nhau.

Phải qua mấy ngày sau Bộc Dương Tuyên Mộ mới phát hiện, hắn đã quên bẵng mất mục đích ngày đó mình đến Tĩnh Tâm điện. Thế nên hắn đương nhiên cũng không đạt được mục đích cảnh báo Bộc Dương Tuyên Cầu.

Vốn hắn nghĩ, có lẽ không nói như thế sẽ không sao, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp khiến Bộc Dương Tuyên Mộ muốn hối hận cũng không kịp.

—-

Tối hôm đó, sau khi Tạ Đông Quân dỗ dành Bộc Dương Ứng Khế lên giường đi ngủ thì đi tới ngự thư phòng cầm đèn cho Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Tiểu quỷ đầu ngủ rồi?

Bộc Dương Tuyên Cầu tuy hỏi nhưng không có ngẩng đầu lên. Gần đây, tấu chương chỉ có tăng không có giảm, mỗi ngày Bộc Dương Tuyên Cầu phải phê duyệt tới tận nửa đêm mới xong. Y bỏ bút lông xuống, xoa xoa huyệt thái dương, có vẻ là đau đầu.

–  Ừm, điện hạ nói bụng hơi khó chịu, có lẽ vì đầy bụng thôi. Ngày mai cho ngự y tới xem ngài một chút.

Tạ Đông Quân đi đến phía sau Bộc Dương Tuyên Cầu, khơi lại bấc đèn rồi mới nhẹ nhàng giúp y mát xa thái dương.

Bộc Dương Tuyên Cầu thả lỏng người, ngã người về sau tựa vào lưng ghế, thoải mái thở ra một hơi.

–  Gần đây hình như có nhiều chuyện quan trọng?

–  ừm… Mấy lão hồ đồ ăn no rồi không có việc gì làm, đem chuyện vặt vãnh làm phiền ta thôi. – trong giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra sự mất kiên nhẫn.

–  Là chuyện gì?

–  Không có gì…. chỉ là mấy chuyện nhỏ không quan trọng thôi. – Bộc Dương Tuyên Cầu không dám nói rằng mấy tên đại thần kia đang thúc giục hắn lâm hạnh mấy phi tử khác, sinh thêm mấy hài tử nữa.

Y hiểu được, nếu Tạ Đông Quân biết chuyện này thì hắn nhất định sẽ trực tiếp hào phóng muốn y đi lâm hạnh nhóm phi tử kia. Nhưng cho dù Tạ Đông Quân không để ý thì Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không muốn làm như thế.

Lúc ấy vì muốn bịt miệng ra miệng vào nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới đồng ý chuyện tuyển tú do mấy đại thần đưa ra.

Mặt khác, cũng vì tìm không thấy Tạ Đông Quân nên y cũng mặc kệ bọn lão thần, căn bản là y không muốn quản. Khi đó, y đã tính toán đến một lúc nào đó thích hợp sẽ đem đống phi tử này phân tán đi, nhưng về sau có quá nhiều việc phải giải quyết nên đã quên mất chuyện kia.

Không ngờ, hiện tại đám nữ nhân kia lại tạo thành sự phiền phức đối với y. Xem ra, khó có thời điểm để xử trí các nàng rồi.

Đang lúc Bộc Dương Tuyên Cầu đắm chìm trong dòng suy tư của mình thì bên ngoài ngự thư phòng vang lên một trận ồn ào.

–  Lại phát sinh chuyện gì thế?

Trải qua quá nhiều chuyện, hiện tại Tạ Đông Quân đối với loại tình trạng này khá là mẫn cảm. Hắn lo lắng đi ra ngoài xem thử.

Không để ý tới đám  thủ vệ ngăn cản, người đang xông tới chính là Thiền Nhi. Tạ Đông Quân nhìn thấy sự kinh hoảng trên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng thầm kinh hãi trong lòng.

–  Hoàng thượng! Tạ đại nhân! Điện hạ, ngài ấy…

Thiền Nhi nói còn chưa dứt thì Tạ Đông Quân giống như cơn gió, lao nhanh ra ngoài. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhanh chóng đuổi kịp theo.

Làm ơn…. Làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì nữa… Trái tim Tạ Đông Quân đã muốn vọt ra khỏi ***g ngực, hắn vội vã chạy một mạch vào tẩm điện của Bộc Dương Ứng Khế.

Thân thể nho nhỏ của Bộc Dương Ứng Khế đang ghé vào thành giường, miệng không ngừng nôn mửa.

–  Điện hạ! Điện hạ, ngài xảy ra chuyện gì? Ăn cái gì làm đau bụng sao?

Không để ý tới mặt đất bẩn thỉu, Tạ Đông Quân nhanh chóng bước lên ôm cả người Bộc Dương Ứng Khế vào trong lòng ngực, vỗ vỗ nhẹ lên lưng nó.

–  Lại có chuyện gì nữa hả!? – Bộc Dương Tuyên Cầu đến sau, nhíu mày hỏi Thiền Nhi. Nhưng Thiền Nhi cũng lộ ra một bộ không biết rõ.

–  Nô tỳ không biết…. Điện hả ngủ được nửa giấc thì đột nhiên nôn mửa không dứt… Nô tỳ đã cho người đi mời ngự y rồi!

–  Tiểu cha…

Bộc Dương Ứng Khế nôn nhiều tới mức yết hầu đã khàn khàn, vất vả lắm nó mới có thể ngưng nôn. Nhưng vừa mới nói được một câu thì Bộc Dương Ứng Khế lại tiếp tục nôn ọe, tất cả đều phun hết lên người Tạ Đông Quân.

Lúc này Tạ Đông Quân đờ đẫn cả người; hắn ngây ngốc nhìn chỗ quần áo ẩm ướt do Bộc Dương Ứng Khế nôn lên; Bộc Dương Tuyên Cầu đứng một bên cũng trừng lớn mắt. Trong khoảng thời gian ngắn mọi người không biết là chính mình đã nhìn thấy cái gì. Tiếp đó, Thiền Nhi lập tức té xỉu trên mặt đất.

Thứ đang chảy trên khóe miệng Bộc Dương Ứng Khế chính xác là cùng một thứ mà nó nôn ra người Tạ Đông Quân. Thứ đó có màu chói mắt, mùi tanh nồng, so với những thứ nó nôn trên đất hoàn toàn không giống.

Ngay sau đó, Tạ Đông Quân sợ tới mức phát khóc, toàn thân co rút lại.

Bộc Dương Tuyên Cầu biết tại sao Tạ Đông Quân lại bị dọa thành như vậy. Cho dù Bộc Dương Ứng Khế đã hơn hai tuổi nhưng y biết, hộc máu không phải là chuyện gì tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.