Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 19

–  A….

Nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, Tạ Đông Quân theo bản năng muốn chạy trốn nhưng vì đang ở trên xe ngựa nên căn bản không có chỗ nào khác để chạy. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu bước ngày càng gần mình, cuối cùng y đứng ngay trước tầm mắt hắn.

–  Thật là không ngoan… Đã nói không cho phép ngươi rời khỏi ta, sao ngươi lại cứ thích chọc ta nổi giận vậy? – Bộc Dương Tuyên Cầu nhẹ giọng nói, vươn tay mơn trớn mặt Tạ Đông Quân.

Bị khí thế của Bộc Dương Tuyên Cầu làm cho kinh sợ, cả người Tạ Đông Quân đều phát run, không hề có năng lực phản kháng, cứ thể để Bộc Dương Tuyên Cầu tùy ý ôm hắn xuống xe ngựa.

Mãi tới khi Tạ Đông Quân bị ôm xuống khỏi xe, Tòng Dực mới giật mình ý thức mình nên phản kích. Nhưng mới chỉ nhấc tay cầm kiếm lên thì một ánh mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu đủ để ý chí chiến đấu của hắn biến mất trong nháy mắt.

Chỉ cần hắn động, người này nhất định sẽ giết hắn ngay lập tức.

Tòng Dực cũng không phải tự đại, chỉ là hắn biết rõ thực lực của mình. Hắn biết rõ, những người lợi hại hơn so với hắn trên đời rất ít ỏi, nhưng ….

Cho tới bây giờ, Tòng Dực mới ý thức được vị hoàng đế trước mắt hoàn toàn khác biệt với mình. Thế hắn mới biết, tại sao Bộc Dương Tuyên Mộ lại coi trọng Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy. Bởi vì, y trời sinh có khí phái của một thiên tử bất phàm, mà khí thế đó có thể đè chết người khác.

–  Ngươi cũng không cần hồi cung nữa, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt trẫm, nếu không, lần sau trẫm nhất định sẽ giết ngươi. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói một câu như vậy với Tòng Dực rồi xoay người bỏ đi. Xa xa có thể thấy một đám nhân mã đang đứng chờ sẵn.

–  Không …. ta không muốn … về … đi…. – tuy đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhưng Tạ Đông Quân vẫn cố sức giãy dụa. Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại ôm chặt lấy khiến Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể giãy dụa nữa.

–  Không thể được. Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không rời đi, sao có thể lật lọng như vậy? – Bộc Dương Tuyên Cầu nói nhỏ bên tai Tạ Đông Quân, ngữ khí lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Lệ không tự giác rớt xuống, Tạ Đông Quân không có chút năng lực phản kháng nào. Bộc Dương Tuyên Cầu mất không nhiều sức để đem Tạ Đông Quân lên ngựa. Y để Tạ Đông Quân ngồi trước mình, đầu tựa vào ngực, một tay y bảo hộ hắn, còn tay kia nắm dây cương. Đoàn người nghe lệnh, chầm chậm trở về hoàng cung Đại Hạo.

–  Vì vội vã đi nên không kịp chuẩn bị xe ngựa, trước hết ủy khuất ngươi phải cưỡi ngựa. Nhớ là phải ôm cho chắc, nếu ngươi dám ngã xuống ngựa thì….

Lời Bộc Dương Tuyên Cầu còn chưa hết thì ngừng lại, cánh tay ôm Tạ Đông Quân thu chặt vài phần, Tạ Đông Quân ăn đau, thở hổn hển vài cái, nước mắt chảy càng nhanh.

Trên lưng ngựa vô cùng xóc nảy, Tạ Đông Quân cảm thấy nội tạng mình như bị đảo lộn hết cả lên. Lúc này đã đau đớn khó chịu nổi, nhưng Tạ Đông Quân cũng không có biểu hiện ra ngoài, cứng rắn cắn môi, không chịu phát ra một chút âm thanh gì.

Trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu ôm đi thẳng vào giường trong phòng. Tạ Đông Quân bị đau còn chưa kịp phản ứng thì nghe được tiếng sắt va vào nhau lanh lảnh. Tiếp đó, từ cổ tay hắn truyền đến một trận lạnh ngắt.

Tạ Đông Quân quay đầu lại nhìn, phát hiện trên tay mình bị đeo một chiếc xích sắt. Cố gắng phục hồi khỏi cơn sợ hãi, Tạ Đông Quân kinh khiếp nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ngươi!

–  Như vậy thì ngươi bỏ chạy không được nữa rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu mỉm cười nói, ngồi xuống cạnh giường muốn đưa tay sờ tóc Tạ Đông Quân nhưng lại bị hắn dùng tay hất ra.

–  Ngươi điên rồi sao? Mau cởi nó ra!

–  Nghĩ cũng đừng nghĩ tới! Nếu ta thả ngươi ra, ngươi lại chạy trốn thì sao? Thất ca vậy mà cúng giúp ngươi chạy trốn, còn dám đốt ngự thư phòng, đúng là to gan!

Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn vô cùng tức giận khiến Tạ Đông Quân nghĩ, có khi nào y sẽ quy tội cho Bộc Dương Tuyên Mộ hay không. Dù sao theo ước nguyện của Bộc Dương Tuyên Mộ thì hắn chỉ muốn giúp Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thực lo lắng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ không phân biệt được đúng sai mà giáng tội Bộc Dương Tuyên Mộ.

–  Ngươi muốn làm gì vương gia?

–  Sao vậy? Ngươi lo lắng cho hắn? – Bộc Dương Tuyên Cầu nheo lại ánh mắt đầy nguy hiểm. – Tự thân người còn khó bảo toàn thế mà còn lo lắng cho hắn, chẳng lẽ hai người các ngươi….

Tạ Đông Quân tức giận, vung chân đá nhưng cú đá quá yếu dễ dàng bị Bộc Dương Tuyên Cầu tiếp được, lực sát thương không đáng nói tới.

–  Vương gia không phải vì ta! Hắn là vì ngươi!

–  Vì ta?

–  Hắn biết, nếu ta tiếp tục ở trong cung, một ngày nào đó nhất định sẽ xúc phạm tới ngươi, thế nên mới giúp ta rời đi!

Nghe thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười nhạt một tiếng, tựa hồ cảm thấy điều này thực đáng buồn cười.

–  Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn rời khỏi ta cũng không phải không được…. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói mặt vừa tiến sát gần Tạ Đông Quân, cuối cùng chóp mũi hai ngươi dính vào nhau.

–  Nhưng trước tiên ngươi phải giết ta đã. – những lời này cơ hồ cùng khí âm để nói, nhưng ngữ khí của Bộc Dương Tuyên Cầu thì ngoan kính mười phần.

–  … Ngươi biết rõ loại chuyện đó ta không làm được! – Tạ Đông Quân tức giận, hét lên.

–  Vậy ngươi cũng đừng vọng tưởng muốn trốn đi. – sau khi bỏ lại những lời này, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức rời khỏi phòng, hoàn toàn không để ý Tạ Đông Quân đang kêu gào ở phía sau.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu không để ý tới mình, Tạ Đông Quân lại nhìn tới sợi xích sắt đang trói mình, cuối cùng chỉ có thể giận dữ trừng trừng nhìn cánh cửa. Bộc Dương Tuyên Cầu rời đi không bao lâu thì Duyên Duyên bước vào, trên tay bưng một chén thuốc mà ngày thường Tạ Đông Quân hay uống.

–  Đại nhân… uống thuốc thôi. – ánh mắt Duyên Duyên đỏ đỏ, như là đã khóc rất nhiều.

–  … không uống. – Tạ Đông Quân đang cáu kỉnh, nghiêng đầu không chịu uống. Duyên Duyên nghe Tạ Đông Quân nói không uống thì nước mắt nhịn không nổi liền rơi xuống.

–  Cầu ngài, mau uống thuốc… nếu không thân thể ngài vốn yếu vậy, rất dễ sinh bệnh.

–  Yên tâm đi, khi trước ta sống lâu trong núi như vậy, chẳng phải còn sống rất tốt hay sao. – Tạ Đông Quân làm bộ dáng tuyệt không sợ, nhưng khi nói chuyện, vết thương cũ vẫn đau nhói lên.

–  Đại nhân còn chưa biết… sau khi ngự thư phòng cháy, hoàng thượng lập tức chạy đến. Lửa vừa mới được dập tắt thì Ứng Khế điện hạ liền chạy đi tìm hoàng thượng, nói đại nhân đã chạy mất… hoàng thượng… liền tức giận công tâm, ói ra một miệng máu rồi bất tỉnh….

Tạ Đông Quân trừng lớn mắt nhìn Duyên Duyên đang đứng khóc một bên, cảm giác tội ác dần dần nổi lên.

–  Sau khi hoàng thượng tỉnh lại liền nói lập tức muốn đi tìm ngài. Các vương gia cùng đại thần đã ngăn cản nhưng cũng không được, cuối cùng đành để hoàng thượng ôm thân thể bệnh tật chạy đi…

–  Đại nhân…. đối với hoàng thượng mà nói, đại nhận thật sự rất quan trọng. Cho nên, cầu ngài nhất định phải chăm sóc mình thật tốt!

–  … ta đã biết, ngươi trước cứ để thuốc đó rồi đi ra ngoài đi.

Duyên Duyên do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn nghe lời, đem chén thuốc đặt xuống cạnh Tạ Đông Quân rồi đi ra khỏi phòng.

Tạ Đông Quân nhìn chén thuốc thật lâu, cuối cùng vẫn trực tiếp đổ nó ra ngoài cửa sổ. Hắn chỉ biết dùng hành động tiêu cực này để chứng tỏ sự kháng sự của mình.

Vừa mới buông chén xuống thì cửa phòng bị người đẩy ra.

Người đi vào là Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế thoạt nhìn thở hồng hộc, như là đã liều mạng chạy tới.

–  Điện hạ…

–  Tiểu cha… – Bộc Dương Ứng Khế vừa nhìn thấy Tạ Đông Quân, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt rồi khóc òa lên. Nó lắc lắc người, chạy nhanh tới ôm Tạ Đông Quân.

Bị Bộc Dương Ứng Khế ôm lấy, Tạ Đông Quân cũng thấy mũi mình cay cay, nước mắt thiếu chút rớt xuống. Đứa nhỏ này nhất định đã rất sợ hãi rồi, tối hôm qua không cẩn thận đã để nó thấy mình bỏ đi…

–  Thực xin lỗi, điện hạ…

Vỗ nhẹ đầu Bộc Dương Ứng Khế, Tạ Đông Quân không ngừng xin lỗi. Bộc Dương Ứng Khế ôm chặt cánh tay Tạ Đông Quân không chịu buông, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Tạ Đông Quân chưa từng thấy Bộc Dương Ứng Khế khóc nghiêm trọng như thế này.

Bộc Dương Ứng Khế một bên khóc, một bên thút thít nói:

–  Tiểu cha… không cần đi… Khế nhi sẽ ngoan….

Xem ra, Bộc Dương Ứng Khế nghĩ nguyên nhân Tạ Đông Quân bỏ đi là vì mình… Tạ Đông Quân vội vàng giải thích:

–  Điện hạ, ta rời đi không phải vì không thích điện hạ. Đem điện hạ bỏ lại là lỗi của ta… không liên quan gì tới điện hạ hết! Điện hạ không sai gì hết! Ta sẽ không bỏ điện hạ lại nữa!

–  … thật không? – Bộc Dương Ứng Khế rốt cuộc cùng ngừng khóc, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chan đầy nước mắt nước mũi lên nhìn Tạ Đông Quân.

–  Thật sự! – Tạ Đông Quân dùng sức gật đầu rồi giúp Bộc Dương Ứng Khế lau nước mắt sạch sẽ. Bởi vì vừa rồi khóc rất hung nên Bộc Dương Ứng Khế vẫn còn không ngừng nấc nghẹn.

Khó lắm mới có lúc Bộc Dương Ứng Khế vốn ít nói là nói nhiều như vậy, xem ra nó rất sợ hãi rồi!

–  Điện hạ….

Tạ Đông Quân còn muốn nói gì đó nhưng lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên xuất hiện. Trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không có diễn cảm gì, y đi vào trong phòng, túm cổ áo Bộc Dương Ứng Khế nhấc lên, không nói một câu bèn xoay người ném nó ra ngoài.

–  Ngươi làm cái gì đó! – Tạ Đông Quân sợ hãi, muốn đi xem Bộc Dương Ứng Khế có bị thương gì không nhưng lại bị sợi xích sắt giật lại, căn bản không thể rời khỏi giường.

–  Đã vài tuổi còn khóc thành như vậy, kỳ cục. – Bộc Dương Tuyên Cầu lạnh lùng nói một câu.

–  Nó còn chưa đến bốn tuổi, sao ngươi có thể thô bạo với nó như vậy!

Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nghe thấy những câu lên án của Tạ Đông Quân đối với mình, y liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

–  Ngươi vừa mới đổ dược đi phải không? Ta nói người nấu một chén khác rồi.

–  Không uống! – Tạ Đông Quân quay đầu đi không thèm nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Khi liếc nhìn chén thuốc kia, hắn vung tay, chén thuốc trên tay Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức bị nghiêng, cả chén nước nóng đổ lên người Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  A…. – thấy chén thuốc nóng bỏng tay đổ cả lên người Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân vốn cảm thấy có lỗi nhưng lập tức giả bộ “ngươi không xứng đáng”.

Bộc Dương Tuyên Cầu làm như không có cảm giác với nước thuốc nóng bỏng kia, ngược lại, y nhìn chén thuốc rỗng không, cảm thấy tức giận vì chuyện Tạ Đông Quân không chịu uống thuốc.

–  Ngươi đổ nhiều lần cũng vô dụng, ta sẽ gọi người sắc thêm.

–  Không cần làm phiền! Nếu ngươi muốn coi ta như phạm nhân, cầm tủ ở chỗ này thì cần gì phải cấp thuốc bổ cho một phạm nhân chứ?! – Tạ Đông Quân lạnh giọng nói lời châm chọc. Nói xong, hắn bắt đầu ho khan kịch liệt khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu chặt mày, ánh mắt toát ra lo lắng.

–  Ta sẽ cho người nấu một chén khác lên, đến lúc đó ngươi không uống thì ta cho người đổ vào.

Bởi vì bên ngoài Hồ công công đã nhỏ giọng thúc giục nên Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên quay lại cảnh cáo Tạ Đông Quân.

Thấy Tạ Đông Quân không thèm để ý tới mình, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ đành thở dài một tiếng rồi đi ra, thuận tay khép cửa lại.

–  Đi thôi.

–  Dạ!

–  Lần này là ai? – Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi rất không kiên nhẫn. Sau khi y trở về mọi chuyện bắt đầu không yên, mỗi ngày sẽ có vài đại thần đến kháng nghị.

–  Hộ bộ thượng thư dẫn theo nhiều đại nhân cùng đến, đang ở ngự thư phòng chờ. – Hồ công công nhỏ giọng nói.

Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu trở về liền hạ chiếu thư, đem toàn bộ những phi tử cho tới lúc này chưa hoài long thai phân phát, một là đuổi về nhà mẹ để, nếu không trở về thì đưa tất cả lên múi làm ni cô.

Những quý phi đã sinh hạ đứa nhỏ thì vẫn có thể ở lại trong hậu cung nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt đối sẽ không lập hậu. Nói cách khác, cho dù con bọn họ trong tương lai có lên làm hoàng đế thì những quý phi kia cũng không bao giờ trở thành hoàng thái hậu.

Chiếu lệnh này dĩ nhiên khiến cho mọi người nhao nhao lên, các đại thân có người thân làm quý phi phản ứng thêm kich liệt. Đã có vài ngài đại thần đức cao vọng trọng tới kháng nghị với Bộc Dương Tuyên Cầu, nhưng tất cả đều bị Bộc Dương Tuyên Cầu bức trở về.

–  Nghe nói Tạ thị nhân vẫn không chịu uống thuốc…?

Hồ công công cẩn thận hỏi, sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu lại trầm thêm vài phần, trong đó nén không nổi sự cô đơn.

–  Hắn đang oán trẫm không chịu để hắn rời đi.

–  Hoàng thượng vì Tạ thị nhân làm nhiều việc như vậy, không cho ngài ấy biết có được không? Nói thế, Tạ thị nhân cũng sẽ không còn oán hoàng thượng nữa?

Bộc Dương Tuyên Cầu lắc đầu:

–  Đây là việc ta sớm phải làm. Nếu không phải ta trì hoãn lâu như vậy thì sự tình cũng sẽ không biến thành tình trạng như ngày hôm nay.

–  Nhưng mà, nếu hoàng thượng ngay từ đầu đem các phi tử đuổi đi, tất nhiên cũng sẽ không có Ứng Khế điện hạ. Nói vậy, hoàng thượng cùng Tạ thị nhân không biết lại gặp phải những khó khăn gì khác…

–  Nó thế cũng đúng… – Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ rồi không khỏi cười khổ một tiếng.

–  Cả đời này, sai lầm lớn nhất của trẫm là sinh trong gia đình đế vương… Mà điều hạnh phúc, tốt đẹp nhất  chính là trẫm vì thế mà được gặp hắn….

Bởi vì gặp được Tạ Đông Quân mà một Bộc Dương Tuyên Cầu đã được lột xác. Muốn nói Tạ Đông Quân cứu y ra từ bóng tối cũng không đủ, Bộc Dương Tuyên Cầu thực lòng nghĩ như vậy.

Đúng là Tạ Đông Quân đối với y quá quan trọng. Đúng vì như vậy nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới không dễ dàng buông tay. Bởi không còn cách nào khác nên mới dùng thủ đoạn cứng rắn cột hắn vào bên người.

–  Thế nên trẫm không cần nói cho hắn biết, rốt cuột trẫm đã vì hắn làm những gì. Hắn chỉ cần biết, hắn có thể an tâm ở lại chỗ này là được rồi.

Nói xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi về phía ngự thư phòng còn Hồ công công đứng ngoài cửa chờ đợi.

–  Thật sự là hâm mộ… Hoàng thượng và Tạ thị nhân…

Hồ công công nhớ lại, năm đó khi lão nhận lệnh tiên hoàng đem Tạ Đông Quân rời khỏi hoàng cung thì Tạ Đông Quân rõ ràng vạn phần không muốn, liên tục quay đầu lại nhìn nhưng vẫn vì muốn tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu mà rời khỏi ngài, đến một hơi thâm sơn hoang vắng.

Hai người họ, tuy đều vì đối phương mà suy tính nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc tổn thương lẫn nhau… Nên sao nói vậy, đây chính là tình yêu!

Khuôn mặt già nua của Hồ công công hé ra nụ cười tươi rói, hoàn toàn không ý thức được bộ dáng của lão khiến đám thị vệ đứng bên cạnh khiếp hãi.

Sau khi cười một trận, Hồ công công mới nhớ tới một việc.

–  A, đã quên nói hoàng thượng nên thay bộ y phục bị ướt nước thuốc đó ra rồi….

 

Bộc Dương Tuyên Cầu ngẩng đầu ra khỏi đám tấu chương cao như núi, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.

Gần đây, thiên tai không ngừng, nhiều địa phương đã lâm vào cảnh thiếu lương thực, dân đói đành làm cướp lan nhanh. Bộc Dương Tuyên Cầu cùng các đại thần ngày đêm giải quyết việc lương thảo, gấp tới mức không có thời gian ngủ.

Bộc Dương Tuyên Cầu hầu như ở lại trong ngự thư phòng, cũng vì thế mà y không có thời gian đi chăm sóc Tạ Đông Quân, chỉ có thể cho người qua đó xem xét rồi báo tin lại.

Mấy ngày nay Tạ Đông Quân vẫn bị xích trên giường, mỗi ngày người nhìn thấy duy nhất chỉ có Duyên Duyên. Bộc Dương Ứng Khế vì bị Bộc Dương Tuyên Cầu cấm không cho bước vào Tĩnh Tâm điện nên Tạ Đông Quân vốn tinh thần sa sút lại càng thêm bức bối, khó chịu.

–  Không phải đã nói nếu hắn không chịu uống thì liền ép đổ vào cho trẫm sao?

–  Dạ, nhưng cứ đổ vào thì Tạ thị nhân liền nôn ra… Vừa rồi còn… còn…. – thị vệ đến bẩm báo ấp a ấp úng, không biết đang sợ hãi cái gì.

–  Hắn xảy ra chuyện gì?

Bộc Dương Tuyên Cầu nóng lòng vỗ bàn, tên thị vệ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

–  Tạ thị nhân vừa nãy… ói ra máu…. Ngự y nói bởi vì lâu không ăn cơm, thêm tinh thần không phấn chấn nên mới dạ dày bị xuất huyết….

–  Cái gì?!

Cơn giận của Bộc Dương Tuyên Cầu bùng nổ, thị vệ sợ tới mức phải tiểu ra quần.

–  Hoàng thượng tha mạng!

Nhưng căn bản Bộc Dương Tuyên Cầu không để ý đến tên thị vệ, y như một cơn gió lốc vọt ra khỏi ngự thư phòng, hướng tới Tĩnh Tâm điện.

Vừa bước vào phòng, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Tạ Đông Quân vẫn không ngừng nôn ra máu, khuôn mặt đã xanh tím.

–  Lui xuống!

Bộc Dương Tuyên Cầu lạnh mặt nói với Duyên Duyên. Duyên Duyên vốn định nói gì đó nhưng thấy diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu thì đành phải nghe lời, rời khỏi phòng.

Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên giường, ngồi xuống, đưa tay muốn vỗ lưng cho Tạ Đông Quân nhưng Tạ Đông Quân lại dùng nắm tay vô lực của mình gạt tay y ra.

–  Đừng chạm … vào ta….

Bộc Dương Tuyên Cầu vốn còn lo lắng không yên nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại sự âm lãnh ban đầu.

–  Tại sao lại không chịu ăn gì? Ngươi làm vậy là muốn uy hiếp ta sao?

Tạ Đông Quân gượng cười, đôi môi nhiễm máu so với gương mặt trắng bệch càng thêm chói mắt.

–  Uy hiếp? Hoàng thượng, sao ngài có thể bị một tên nô tài uy hiếp được? Nô tài cùng lắm chỉ là một tên hạ nhân không quan trọng mà thôi.

–  Ngươi nhất định phải nói như vậy sao? Ngươi biết rõ ngươi đối với ta có bao nhiêu quan trọng, không phải sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ nói.

–  Nếu đúng là ta quan trọng đối với ngươi thì ngươi sẽ không xích ta lại như một con chó thế này! Ngươi cũng sẽ không ngăn ta gặp điện hạ, cũng không cho người đổ thuốc vào miệng ta như đang đổ nước cho một con vịt… Chẳng lẽ ngay cả quyền lựa chọn chết ta cũng không có hả?!

Nghe thấy Tạ Đông Quân nói muốn chết, Bộc Dương Tuyên Cầu bộc phát.

–  Ngươi muốn chết? Ngươi nói ngươi muốn chết? Ngươi thà chết cũng không chịu ở lại bên cạnh ta? – mặc dù là rống giận nhưng ngữ khí của Bộc Dương Tuyên Cầu vô cùng thống khổ. Điều đó khiến Tạ Đông Quân đau đớn.

Đã tới tình trạng này rồi mà hắn vẫn đau lòng vì Bộc Dương Tuyên Cầu ư…. Rõ ràng là y đã làm quá nhiều chuyện quá đáng với mình… Quả nhiên, yêu một người chính là có thể bỏ qua tất cả, từ bỏ tất cả.

–  Lúc trước, ngươi đáp ứng để cho ta đi không phải tốt rồi ư…. Nói như vậy, chúng ta cũng không đến mức thế này… – Tạ Đông Quân thống khổ nói, đầu gục xuống, không muốn nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bộc Dương Tuyên Cầu đã bị dồn tới mức không biết phải làm sao nữa. Cho tới bây giờ, y đều nổi tiếng là người biết dùng tài trí và sáng suốt nhưng chỉ cần đụng tới Tạ Đông Quân thì y hoàn toàn mất hết bình tĩnh.

–  Ta đã biết, ngươi là vì sự tồn tại của đám nữ nhân kia nên mới quyết định rời khỏi ta có đúng không? Ta đã phân phát hết đám phi tử không mang thai, như vậy còn chưa đủ sao?

–  Vậy ta lập tức hạ chỉ, kêu toàn bộ các nàng trở về rồi đưa đi xử tử; trừ bỏ Khế nhi thì tất cả hoàng tử công chúa đều xử tử hết; ngay cả đứa nhỏ trong bụng mẹ cũng lôi ra xử tử, như vậy đã được chưa?

–  Không đúng, rõ ràng ngay cả Khế nhi cũng….

Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi đứng bật lên giống như thực sự muốn đi làm như vậy. Tạ Đông Quân sợ tới mức nhanh tay túm chặt lấy y.

–  Ngươi điên rồi!

–  Đúng! Ta chính là điên rồi. Từ giây phút ta yêu thương ngươi thì ta đã điên rồi! Thế nên ngươi chỉ cần rời khỏi, ta sẽ không thể sống nổi nữa! Nhưng dù ta có làm gì thì ngươi vẫn muốn đi…

Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y ngồi trên giường, hai tay chống lên đùi, mặt chôn vào giữa lòng bàn tay. Cho tới nay, y vẫn luôn cố gắng dung hòa nghĩa vụ của một hoàng đế với việc chung sống cùng Tạ Đông Quân. Dù cố thế nào thì y vẫn không thể tìm ra được một phương pháp lưỡng toàn.

Không phải là y không nghĩ tới việc từ bỏ ngôi vị hoàng đế nhưng y lại phát hiện, y không thể cứ thế bỏ mặc quốc gia, con dân. Đó chính là mệnh chung, bệnh chung của người nhà Bộc Dương. Nhưng nếu tiếp tục thế này thì y sẽ phải đối diện với việc Tạ Đông Quân rời đi… Sao y có thể chấp nhận nổi chuyện đó?!

Y không dám nắm chắc mình liệu có thể… tồn tại ở một nơi không có Tạ Đông Quân, liệu y có thể sống tốt được không?

Chứng kiến Bộc Dương Tuyên Cầu thống khổ như vậy, Tạ Đông Quân nhịn không được cũng mềm lòng.

–  Ta đã quyết định, ta sẽ làm một hoàng đế tốt, ta sẽ thống trị đất nước so với trước kia thêm cường thịnh… Như vậy sẽ không có ai nói ngươi là yêu nhân mị hoặc hoàng đế, bởi vì ta không phải là một hôn quân. Ta sẽ vì ngươi cố gắng thêm nữa, thế nên cầu ngươi… cầu người cho dù là một chút thôi, vì ta… hãy ở lại nơi này, hãy sống thật tốt, thật khỏe… có được không…!?

Rốt cuộc Tạ Đông Quân nhịn không được mà bật khóc, hắn nghiêng người ôm lấy Bộc Dương Tuyên Cầu:

–  Ta xin lỗi…

Tạ Đông Quân yếu lòng cũng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu hỏng theo. Y xoay người, ôm chặt Tạ Đông Quân, chặt tới mức không thể chặt hơn nữa.

–  Đừng chọc ta tức giận, được chứ? Chúng ta hãy vui vẻ với nhau, có được không? Ngươi không cần rời khỏi ta nữa? Chúng ta cứ thế này cho tới già, được không? – Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng thì thào, Tạ Đông Quân cũng không ngừng gật đầu.

–  Được …. được….

….

Ngày hôm đó, khi lâm triều, nhóm chúng thần lại quỳ thành một đống. Nguyên nhân không xa lạ, cũng chỉ vì chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu muốn phế bỏ hậu cung.

–  Trẫm đã quyết định, các ngươi nói gì cũng vô dụng. Trẫm sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. – gần đây, y và Tạ Đông Quân sống khá hòa thuận, cuộc sống thực yên bình nên trên mặt y cũng tươi sáng, lạc quan hơn.

Trải qua vài ngày điều dưỡng, thân thể Tạ Đông Quân xem như có chút khởi sắc. Tối hôm qua, Tạ Đông Quân có ý để cho Bộc Dương Tuyên Cầu lên giường, kết quả đương nhiên là khi Tạ Đông Quân nhìn thấy ánh rạng động xuất hiện mới có thể đi vào giấc ngủ.

–  Hoàng tử đã có, công chúa cũng có, trẫm cũng đã quyết định lập Khế nhi làm thái tử. Trẫm thực không biết các ngươi vì sao còn có nhiều ý kiến như vậy.

–  Hoàng thượng phế đi hậu cung, vậy cũng không tính việc lập hoàng hậu sao? Nói vậy, nhân dân sẽ không có một quốc mẫu!

–  Trẫm không tin người dân có bao nhiêu phần là cần một quốc mẫu. Bọn họ chỉ cần có trẫm là đủ rồi thì phải? – Bộc Dương Tuyên Cầu một tay chống má, lời nói bâng quơ, không thèm quan tâm.

–  Nhưng mà….

–  Không có nhưng mà gì nữa!

Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ nghiêm túc kết thúc chuyện này; nhưng y hình như nghĩ ra được điều gì đó rồi đưa ra thêm phương án:

–  Như vậy đi, trẫm cho các ngươi hai lựa chọn: Một là, trong khi trẫm còn tại triều sẽ không có hoàng hậu; hai là, trẫm lập Đông Quân làm hoàng hậu của Đại Hạo!  Các ngươi muốn chọn bên nào?!

Lời Bộc Dương Tuyên Cầu vừa phát ra, người trong triều không dám hé răng nửa lời.

Thực rõ ràng, đối với bọn họ mà nói, so với một nam hoàng hậu thì chi bằng không có hoàng hậu còn tốt hơn!

Trận phong ba này cuối cùng cũng tan, rốt cuộc bọn y đã có thể trở về cuộc sống vốn có. Sự kiện buồn chán này đối với Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân thực ra mà nói thì cũng chẳng có ích lợi gì và cũng chẳng có thiệt thòi gì. Chẳng qua, đến cuối thì bọn y vẫn tiếp tục sống, tiếp tục bên nhau mà thôi.

Nếu muốn nói đến ích lợi thì đại khái là có thêm nhiều muội muội đệ đệ cho Bộc Dương Ứng Khế. Vấn đề là không ai cảm thấy mất hứng là được rồi!

Có điều, đấy là chuyện phiền nào của Tạ Đông Quân về sau này!

Hiện tại, chuyện hắn phiền não chính là Bộc Dương Ứng Khế kia vất vả lắm mới được Tạ Đông Quân hắn dạy dỗ, dưỡng dục cho nói nhiều thêm chút, thế nhưng… không hiểu sao kết quả do hắn dạy dỗ đã bị sự giáo dục của Bộc Dương Tuyên Cầu phá nát. Bộc Dương Ứng Khế lại trở thành một đứa nhỏ trầm mặc ít nói, hơn nữa có muốn sửa cũng sửa không được nữa.

Nhiều năm sau, chuyện này vẫn luôn là một trong những cái cớ để Tạ Đông Quân lôi ra nổi giận với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Mặc kệ nói gì thì nói, kết cục cuối cùng dường như vẫn làm cho mọi người hài lòng.

A…. chỉ là dường như thôi. Ít nhất là ngoại trừ Bộc Dương Tuyên Mộ…



–  Ngươi có biết y làm gì với ta không?

Bộc Dương Tuyên Mộ ghé vào bàn đá đặt ngoài sân trong Phong Khung điện, lải nhải oán hận với Bộc Dương Tuyên Cẩn.

–  Y phạt ta! Y lại có thể phạt ta! Ta là hoàng huynh y nha, thế mà y dám phạt ta phụ trách việc giải quyết cục diện rối rắm mà tiểu Dực bỏ lại! Cũng không ngẫm lại ta làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho y sao!

–  Nhưng ta nên cảm thấy may mắn, ta trộm đem Đông Quân ra khỏi cung mà y chỉ phạt ta như vậy chứ không phải ném ta ra quan ngoại làm cu-li…

Bộc Dương Tuyên Cẩn trợn trắng mắt, hiển nhiên đã nghe quá đủ những oán hận từ Bộc Dương Tuyên Mộ. Hắn đặt mạnh hộp gỗ đựng thảo dược trên tay xuống bàn, nghe kêu một tiếng “Bang” khiến Bộc Dương Tuyên Mộ chấn động.

–  Thất ca, ngài ở đây oán hận cũng đã một buổi chiều rồi. Ngài muốn tiếp tục ở lại đây để ta dùng làm thuốc thí nghiệm hay là muốn đi chuẩn bị cho việc dạy học thái tử điện hạ?!

Đây rõ ràng là một lệnh đuổi khách nha. Vì ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cẩn thực đáng sợ nên Bộc Dương Tuyên Mộ đành tâm không cam lòng không nguyện nhấc mông rời khỏi Phong Khung điện.

Có điều, hắn mới đi được vài bước thì đột nhiên một con chim ưng từ trên trời giáng xuống phía hắn. Bộc Dương Tuyên Mộ vươn tay, chim ưng lập tức đậu xuống cánh tay, phía móng vuốt có đeo một  cuộn giấy nhỏ.

Bộc Dương Tuyên Mộ cởi cuộc giấy xuống, chim ưng lập tức vỗ cánh bay đi. Sau khi đọc xong tờ giấy, sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ lập tức phát xanh.

Người viết thư là Tòng Dực, hiển nhiên là hắn đối với chuyện bị Bộc Dương Tuyên Cầu đả bại phi thường nổi giận. Thế nên, hắn viết thư này cho Bộc Dương Tuyên Mộ, bên trong chỉ viết đúng một câu:

“Lần sau gặp mặt, cứ thử xem!”

Lại một lần nữa, Bộc Dương Tuyên Mộ bất lực đứng ngay tại chỗ, để mặc gió thét thổi loạn y bào, vạt áo tung bay phần phật.

Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh: Tại sao chỉ có hắn là gặp xui xẻo như vậy hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.