CHƯƠNG 20
Thời gian trôi thực sự rất nhanh, hôm nay đã là ngày Bộc Dương Ứng Khế đón tuổi mười sáu.
Ở Đại Hạo, mười sáu tuổi là đã có thể cắt tóc, đại biểu cho việc đã trưởng thành. Mà Bộc Dương Ứng Khế thân là thái tử, ngày hắn làm lễ trưởng thành dĩ nhiên là chịu nhiều sự soi mói, quan tâm.
Bộc Dương Tuyên Cầu hạ chỉ, chuẩn bị một lễ mừng sinh nhật thật long trọng cho Bộc Dương Ứng Khế. Người trong cung đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, nhiều nhân vật quan trọng từ các nước khác cũng có thêm góp vui nên cả nước từ trên xuống dưới đều náo nhiệt hẳn lên.
Mấy ngày trước lễ mừng chính là đã lục tục có vài người từ nước láng giềng tới bái phỏng, lễ vật hết xe này tới xe khác đưa vào cung. Mọi thứ, dù cổ quái tới đâu cũng có, hiện tại Vọng An điện vốn là Thái tử điện đã biến thành nơi cất chứa nhiều đồ chơi thú vị nhất trong cung.
– Chủy thủ làm từ chim trả! [trả: tên một loài chim chuyên đi bắt cá, đẹp]
Một tiểu nam hài lục tum đống lễ vật tìm kiếm gì đó, cuối cùng nó cầm lấy một cây đao, ngạc nhiên hô lên.
Đó là một thanh đao xanh biếc, lưỡi đao cùng chuôi đao là một khối, tất cả đều làm từ chim trả. Đao phong lợi hại vô cùng, phía chuôi đao còn nạm nhiều đá quý và một viên dạ minh châu, thoạt nhìn sáng lóa chói mắt.
– Hoàng huynh! Hoàng huynh cho ta cái này được không?
Bộc Dương Ứng Phượng vừa múa may thanh đao vừa chạy tới ngự thư phòng. Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi bên trong xem tấu chương, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên tay Bộc Dương Ứng Phượng đang cầm thanh đao thì nhíu chặt mày lại, nhanh chóng tịch thu nó lại.
– Nguy hiểm!
– A~~~ hoàng huynh thật nhỏ mọn! – Bộc Dương Ứng Phượng cố ý phụng phịu hai má, làm bộ hờn dỗi. Cũng không biết nó có giận thật hay không nhưng thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Có điều sau đó Bộc Dương Ứng Phượng liền quấn lấy Bộc Dương Ứng Khế, hỏi đông hỏi tây đủ thứ. Đây là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất, nhận hết mọi sủng ái tử mọi người, không sợ trời không sợ đất, việc thích làm nhất chính là vây quanh làm phiền Bộc Dương Ứng Khế.
Những hoàng tử, công chúa khác vì Bộc Dương Ứng Khế rất ít nói, trầm mặc, thêm vào đó là bộ dáng rất nghiêm túc nên cũng không dám tiếp cận hắn. Cũng chỉ có đứa nhỏ này không hiểu sao lại không sợ. Tuy Bộc Dương Ứng Khế chưa từng nói gì hay xua đuổi nó nhưng hắn luôn cảm thấy đứa nhỏ này rất ma lanh, nghịch ngợm.
– Nha ~~ Hôm nay là sinh nhật hoàng huynh, tại sao huynh còn ngồi đây xem mấy thứ nhàm chán này chứ? Chúng ta ra ngoài chơi đi~~~
Bộc Dương Ứng Phượng vẫn chưa hết hy vọng, đi cà nhắc với ý định trộm lấy lại thanh đao mà Bộc Dương Ứng Khế để trên bàn. Bộc Dương Ứng Khế thấy thế liền đặt thanh đao lên giá sách, Bộc Dương Ứng Phượng bất mãn chu miệng. Nhưng nó chỉ có thể xa xa đứng nhìn, xem ra với không tới.
Nếu không lấy được đồ chơi nó thích thì Bộc Dương Ứng Phượng lập tức quay sang quấy rối Bộc Dương Ứng Khế.
– Hoàng huynh đi theo ta đi chơi đi! Ta có một mình thật nhàm chán nha. Tên Huyền thối kia lại đang chơi với đống bát quái chán ghét của hắn, căn bản không thèm để ý tới ta! – Bộc Dương Ứng Phượng nhăn nhăn cái mũi nho nhỏ, bộ dáng vô cùng bất mãn.
Cái người tên Huyền trong miệng nó chính là Bộc Dương Ứng Huyền – là song sinh với Bộc Dương Ứng Phượng. Hai người bọn nó từ khi sinh ra tới nay vẫn như hình với bóng, diện mạo giống nhau như đúc nhưng tính cách thì trái ngược một trời một vực.
Bộc Dương Ứng Khế và Bộc Dương Ứng Huyền giống nhau ở chỗ ít nói; thậm chí so với Bộc Dương Ứng Khế thì Bộc Dương Ứng Huyền còn ít nói hơn nhiều. Thêm nữa, hình như nó có năng lực siêu linh, trước mắt đã bị Ân Nịnh thu nhận làm đệ tử. Đối ngược với một Bộc Dương Ứng Huyền hướng nội thì Bộc Dương Ứng Phượng lại hoạt bát hơn… Nói hoạt bát là nói nghe cho nhẹ nhàng thôi.
Bộc Dương Ứng Phượng quả thực không thể khống chế, theo cách mà Bộc Dương Tuyên Cầu nói thì nó chính la một con khỉ hoang dã chạy xuống từ một ngọn núi, cả ngày biến hoàng cung thành gà bay chó sủa, ăn không được mà ngủ cũng không yên.
Hai cái tên dở hơi của đôi song sinh này chính là do Tạ Đông Quân đặt. Từ lúc hắn nhìn thấy hai đứa nhỏ sinh ra không được bao lâu thì liền rúc vào nhau nên trực giác mách bảo nên đặt tên theo loài chim huyền phượng.
Nghe nói loài chim này luôn có đôi có bạn, cho nên thường hỗ trợ nhau mà lớn lên. Khi đó Tạ Đông Quân cảm thấy đôi song sinh này quá mức ràng buộc với nhau thế nên mới dùng cặp tên này.
Hai đứa nhỏ dù lớn lên có nhiều chỗ không giống nhưng chỉ cần đứng cùng nhau thì một Bộc Dương Ứng Phượng thích nói liền nhu thuận đi nhiều mà Bộc Dương Ứng Huyền lúc nào vẻ mặt cũng hờ hững sẽ tạo cảm giác dịu dàng hơn một chút.
– … Đi tìm Thung! – thực rõ ràng, Bộc Dương Ứng Khế không nghĩ muốn để ý tới nó lắm.
– Ta không cần! Nếu đi tìm Thung hoàng tỷ thì nàng ấy nhất định sẽ bắt ta ăn mấy thứ dược thảo kỳ quái! – có lẽ vì mấy lần trước nếm qua mùi vị đáng sợ nên Bộc Dương Ứng Phượng nhịn không được đánh rùng mình.
Bộc Dương Ứng Khế nhăn mày giống như đang định nói cái gì nhưng bên ngoài lại chợt nổi lên trận xôn xao. Hình như bên ngoài đang có người cãi nhau và sắp đi về phía này.
Giọng nói này nghe rất quen thuộc, Bộc Dương Ứng Khế buông bút đứng lên. Bộc Dương Ứng Phượng thì lại cao hứng, phấn chấn chạy tới phía cửa.
– Đã nói đó chỉ là chào hỏi! Là lễ tiết! Ngươi là đầu gỗ hay sao mà nói mãi vẫn chưa chịu hiểu hả?! – Tạ Đông Quân nổi giận đùng đùng mở cửa đi vào, phía sau là Bộc Dương Tuyên Cầu cũng tức giận tới mức muốn giết người.
– Lễ tiết! Lễ tiết cái quái gì! Cái loại hành động không có chừng mực như vậy mà cũng kêu là lễ tiết hả?!
– Đừng có vô lý nha! Cùng lắm chỉ là hôn hai má… Không đúng, căn bản còn chưa có hôn ấy chứ, chỉ là làm bộ mà thôi!
– Ai biết hắn có đúng làm bộ hay không, nếu đúng thì sao hắn lại đến nơi ta không để ý trộm hôn ngươi? Người sắc mục [~ phương Tây] trời sinh thích chiếm tiện nghi người khác, hắn nhất định là thích ngươi cho nên mới xun xoe tới gần ngươi! – Bộc Dương Tuyên Cầu càng nói càng giận, tất cả mọi người ở đây đều ngửi được mùi vị ghen tỵ nồng nặc.
Tạ Đông Quân tức giận muốn giơ chân, cuối cùng không thể chịu nổi Bộc Dương Tuyên Cầu; chỉ kém là hắn không đi qua đập mấy cái lên đầu y.
– Đã nói mãi đó là cách chào hỏi của bọn họ, ngươi sao vẫn không hiểu hử?! Không thèm để ý tới ngươi nữa! – Tạ Đông Quân dậm chân một cái, xoay người chạy tới phía sau Bộc Dương Ứng Khế.
Bộc Dương Ứng Khế và Bộc Dương Tuyên Cầu trưởng thành rất giống nhau. Tuy mới 16 tuổi nhưng Bộc Dương Ứng Khế cũng đã sắp đuổi kịp độ cao so với cha nó năm đó, nên đương nhiên cao hơn nhiều so với Tạ Đông Quân.
Mà diện mạo của Bộc Dương Ứng Khế cũng y đúc khuôn mặt khi còn niên thiếu của Bộc Dương Tuyên Cầu, từng chi tiết trên khuôn mặt như tạc ra, có điều so về khoản ít nói thì Bộc Dương Ứng Khế hơn.
– Khế nhi, ngươi nói với lên lão cha ăn không tiêu kia đi! Người sắc mục mỗi khi gặp ai đó đều chào hỏi bằng cách hôn má, có đúng không?
Bộc Dương Ứng Khế đang định gật đầu thì Bộc Dương Tuyên Cầu giành trước một bước:
– Tiểu quỷ đầu nhà ngươi không cho phép nói chuyện! Ta không muốn nghe!
Bộc Dương Ứng Khế nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu rồi lại nhìn Tạ Đông Quân, cuối cùng hắn quyết định không quản gì hết, chấp nhận để hai người bọn họ đứng có đôi co.
Nói cũng lạ, rõ ràng hắn đã 16 tuổi rồi, dưới cũng có một đống hoàng muội, hoàng đệ nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn thích gọi hắn là tiểu quỷ đầu, giống như hắn chưa bao giờ lớn vậy.
– Tiểu cha, tiểu cha! Có người sắc mục tới sao? Có thể mang con đi nhìn được không? – Bộc Dương Ứng Phượng không chịu cô đơn, phi lên túm lấy ống tay áo Tạ Đông Quân, lắc lấy lắc để, hai mắt mở tròn lòe lòe sáng.
– Không được, người ta vừa mới đi nghỉ ngơi, ngươi đừng có đi quậy phá họ! – Tạ Đông Quân nhấn một cái vào trán Bộc Dương Ứng Phượng, nghiêm túc cảnh cáo nó. Bộc Dương Ứng Phượng chu cái miệng nhỏ nhắn biểu đạt sự không cam lòng.
– A … vậy tiểu cha có thể chơi cùng con được không? Hoàng huynh không chịu chơi với người ta!
– Hoàng huynh ngươi bận nhiều việc, ngươi đừng có phá hắn. Đi tìm Thung nhi chơi đi.
– Người ta không muốn đi tìm Thung hoàng tỷ đâu! Không muốn, không muốn, không muốn! – nghe thấy Tạ Đông Quân cũng nói muốn nó đi tìm Bộc Dương Thung, hai chân Bộc Dương Ứng Phượng không ngừng giãy đành đạch xuống nền nhà giống như chuẩn bị khóc. Tạ Đông Quân thấy bộ dáng này của nó thì có chút kinh ngạc.
– Ngươi và Thung nhi tình cảm không phải tốt lắm sao? Ta thường thấy các ngươi chơi cùng nhau mà? – Tạ Đông Quân lấy làm kỳ quái hỏi. Bộc Dương Ứng Phượng vừa nghe xong thì khóc nấc lên, sau đó quay về tìm kiếm vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Oa oa …. Phụ hoàng ~~~
Bộc Dương Tuyên Cầu tiếp được Bộc Dương Ứng Phượng bổ nhào vào lòng mình, vỗ vỗ đầu nó an ủi.
Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngoài ba mươi sáu, không còn nghiêm khắc đối với những hài tử của mình như đối với Bộc Dương Ứng Khế, ngược lại vô cùng chiều chuộng. Có lẽ việc này liên quan tới quyết định Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Bộc Dương Ứng Khế nên không yêu cầu cao với những đứa con khác, chỉ riêng với hắn là nghiêm khắc thôi.
– Được rồi, đừng khóc, nam hài tử không thể thích khóc như vậy! Đi, phụ hoàng đưa ngươi đi nhìn người sắc mục kia, hắn còn dẫn theo một đứa nhỏ rất xinh đẹp nữa nha!
– Thật sao ah?! Xinh đẹp lắm sao…
Vừa nghe tới hai chữ xinh đẹp, Bộc Dương Ứng Phượng liền quên khóc, vui vẻ đi theo Bộc Dương Tuyên Cầu ra khỏi phòng.
Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng so với ai khác thì thích mỹ nhân vô cùng. Người nhà Bộc Dương ai cũng là mỹ nhân, mỗi ngày nó xem còn chưa đủ. Mỗi lần có người nào xinh đẹp tiến cung bái phỏng thì nó luôn muốn cướp vị trí đầu tiên được nhìn thấy họ.
Tạ Đông Quân không nói gì, nhìn một lớn một nhỏ rời khỏi phòng, cuối cùng hắn quyết định không quản hai người kia nữa. Ngược lại, hắn quan tâm tới Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi ở bàn kia.
– Được rồi, Khế nhi huynh cũng đừng suốt ngày ngồi ở đây nữa. Quần áo mới may cho con đã xong rồi, mau tới thử xem có hợp không.
Tạ Đông Quân một bên nói, một bên không cho phép Bộc Dương Ứng Khế cự tuyệt mà kéo tay muốn nó ra ngoài. Bộc Dương Ứng Khế cũng nghe lời, để bút xuống, ngoan ngoãn rời ngự thư phòng.
Hai người đi một đường tới phòng Bộc Dương Ứng Khế, trên bàn đã đặt sẵn một bộ quần áo gọn gàng. Tạ Đông Quân đi qua, nâng quần áo lên xem thử rồi chuyển qua cho Bộc Dương Ứng Khế.
– Kiểu này có thích không?
Đó là một bộ quần áo màu lam, phía cổ tay áo có thêu hoa văn bằng những sợi tơ kim tuyến màu vàng và bạc. Bộ quần áo này nhìn không diêm dúa nhưng đẹp và sang trọng, giúp làm nổi bật khí khái của Bộc Dương Ứng Khế.
Bộc Dương Ứng Khế nhún nhún vai, tỏ vẻ nó không mấy quan tâm tới hình kiểu quần áo thế nào. Cho tới hay, nó không có thói quen để ý tới bề ngoài thế nên tất cả quần áo, phụ kiện đều một tay Tạ Đông Quân giúp nó chọn; nếu không thì có cái gì nó mặc cái đó.
Sau khi thay y phục xong, Tạ Đông Quân rất hài lòng gật đầu rồi kéo Bộc Dương Ứng Khế tới ngồi trước gương, bắt đầu giúp hắn chải tóc.
Xuyên qua gương đồng, Bộc Dương Ứng Khế trộm nhìn Tạ Đông Quân đang chải đầu cho mình. Tuổi của người này cũng đáng làm cha của hắn, nếu không nói ra thì chẳng có ai đoán được Tạ Đông Quân đã hơn ba tám.
Da thịt hắn vẫn mịn màng, hai tay thon dài nõn nà… Trong trí nhớ của Bộc Dương Ứng Khế thì cho tới tận bây giờ Tạ Đông Quân chưa hề thay đổi gì về diện mạo.
Đang lúc Bộc Dương Ứng Khế đắm chìm trong thế giới của chính mình thì Tạ Đông Quân đột nhiên thở dài một tiếng khiến lực chú ý của Bộc Dương Ứng Khế thu về.
– Khế nhi thực sự đã trưởng thành rồi…. nhớ năm nào ngươi cứ nửa đêm chạy tới đòi ngủ với ta , khiến cho phụ hoàng ngươi tức giận gần chết…
Tạ Đông Quân đang nói đến chính là khoảng thời gian sau sự kiện Bộc Dương Tuyên Cầu lâm hạnh phi tử. Lúc ấy, bị chuyện Tạ Đông Quân bỏ đi dọa sợ nên Bộc Dương Ứng Khế thường gặp ác mộng, thế nên nửa đêm hắn bỏ chạy đến Tĩnh Tâm điện tìm Tạ Đông Quân.
Mà Tạ Đông Quân cũng thường ngủ thẳng một nửa giấc mới phát hiện ra Bộc Dương Ứng Khế đang lặng lẽ đứng bên giường, sau khi bị dọa cho nhảy dựng lên mới để cho nó trèo lên giường ngủ cùng. Bộc Dương Tuyên Cầu đối với chuyện này vô cùng bất mãn, lúc nào cũng nói Bộc Dương Ứng Khế đã trưởng thành không nên làm nũng như thế nữa. Nhưng cuối cùng, y vẫn bị Tạ Đông Quân trừng mắt nhìn, không dám nói thêm câu nào nữa.
– Tiểu cha….
Tạ Đông Quân chợt nhắc tới chuyện cũ làm Bộc Dương Ứng Khế vô cùng xấu hổ, khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên bóng mây đỏ khó có được. Hắn lên tiếng là muốn Tạ Đông Quân đừng nói tiếp nữa.
– Ta biết, ngươi đã trưởng thành. Nhưng mà, Khế nhi không còn làm nũng với ta nữa khiến ta cảm thấy tịch mịch, cô đơn lắm… – Tạ Đông Quân nói xong liền im lặng, cúi đầu tiếp tục giúp Bộc Dương Ứng Khế chải đầu. Thế nhưng, trên mặt hắn vẫn nổi lên sự cô đơn, tất cả đều lọt vào mắt Bộc Dương Ứng Khế.
Sau khi chải tóc xong, thời gian cũng không còn nhiều, tiệc tối cũng đã chuẩn bị bắt đầu. Tuy nói là tiệc tối nhưng muốn ôm tâm tình thoải mái mà tham gia thì chỉ là giả mà thôi. Đối với Bộc Dương Ứng Khế, hắn chỉ là một diễn viên, chủ yếu là diễn cho hết nhiệm vụ của mình trong đêm nay.
– Tốt lắm, Thiền nhi đang bên ngoài chờ ngươi. Mau đi đi, lễ mừng sinh nhật không thể chậm trễ được. – Tạ Đông Quân vỗ vỗ lưng Bộc Dương Ứng Khế, thúc giục hắn mau đi đi.
Bộc Dương Ứng Khế bị đẩy lên trước vài bước, quay đầu lại nhìn Tạ Đông Quân.
Tạ Đông Quân đứng đó, mỉm cười nhìn hắn, hoàn toàn không có ý đi cùng. Trong lòng Bộc Dương Ứng Khế tự hiểu được, Tạ Đông Quân không thể tham gia những tiệc tối thế này.
Đây là sự kiện quan trọng, ngoại trừ nhân sĩ quan trọng với quốc gia, thì những nhóm quan to quyền thế của Đại Hạo đều sẽ xuất hiện tại bữa tiệc này… Nếu Tạ Đông Quân xuất hiện ở đó thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người không chấp nhận. Tuy sự tồn tại của Tạ Đông Quân đã là chuyện không thể chối cãi nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều chấp nhận người bầu bạn với hoàng đế của bọn họ lại là một nam nhân, thậm chí đó còn là một thị nhân, quang minh chính đại đi bên cạnh hoàng thượng…
Thế nên, đối với những đứa nhỏ như bọn hắn mà nói thì Tạ Đông Quân đã trở thành một người thân không thể thiếu; song vào một vài thời điểm, Tạ Đông Quân vẫn không thể đứng cùng một chỗ với bọn hắn. Đây vẫn luôn là điều khiến bọn hắn không thể chấp nhận.
– Tiểu cha… – dù sao vẫn là một đứa nhỏ, Bộc Dương Ứng Khế lộ ra diễn cảm khó xử.
Dù gì cũng là ngày sinh nhật của mình nên hắn vẫn luôn hy vọng Tạ Đông Quân có thể tham gia; bởi vì Tạ Đông Quân đối với hắn mà nói có ý nghĩa hoàn toàn khác với những đứa nhỏ khác.
– Thực xin lỗi, trong … trong ngày quan trọng này ta lại không thể tham gia… – Tạ Đông Quân vô cùng áy náy, cười cười nói.
Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, đó cũng không phải lỗi của Tạ Đông Quân.
– Có vài điều ta muốn nói với con. Con đã trưởng thành, phải tỏ vẻ mình có thể gánh vác mọi trách nhiệm! Vì con vẫn luôn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn không để người khác phải lo lắng, cho nên ta và phụ hoàng con thường đem một vài việc giao cho con. Nhưng ta tin tưởng, cho dù có là chuyện gì thì con đều có thể làm rất tốt; cho dù một ngày nào đó ta và phụ hoàng con không còn ở bên cạnh thì con vẫn có thể làm tốt mọi chuyện…. Phụ hoàng con đã nói, dù hiện tại có để cho con tiếp vị thì con cũng đảm nhiệm được thật tốt!
Bộc Dương Ứng Khế thực khó có thể tưởng tượng Bộc Dương Tuyên Cầu vốn luôn nghiêm khắc đối với mình lại có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng không thể phủ nhận là khi nghe những lời này khiến hắn rất vui vẻ.
Gần đây đúng là Bộc Dương Tuyên Cầu dần dần để cho hắn giúp chia sẻ việc xem xét các tấu chương. Mỗi khi lâm triều cũng thường để cho hắn ngồi bên nghe, có khi còn hỏi ý kiến của hắn…
– Khế nhi của ta đã trưởng thành, thấy con lớn dần, ta cũng thực kiêu hãnh. – Tạ Đông Quân cười thật tươi, có lẫn cả sự hãnh diện. Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu bắt gặp nụ cười ngập tràn đắc ý của Tạ Đông Quân thì bất giác cũng mỉm cười.
—
Tiệc tối tổ chức vô cùng náo nhiệt. Khó có dịp nào mà các hoàng tử, công chúa đều tham dự, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi theo thứ vị của mình. Người nhà Bộc Dương đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy chói mắt nhất, nó khiến người ta không khỏi hoài nghi thực ra huyết mạch nhà Bộc Dương mạnh tới cỡ nào.
Bộc Dương Ứng Khế ngồi bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu, nhận hết mọi lời chúc tụng. Tuy rượu cứ mời một vòng rồi lại hết một vòng nhưng Bộc Dương Ứng Khế không để lộ ra biểu hiện bị say, ngược lại giữ nguyên bộ dáng bình lặng có một không hai.
Xa xa có thể thấy Bộc Dương Ứng Huyền và Bộc Dương Ứng Phượng đang ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có một đứa nhỏ người sắc mục, không biết là chơi cái gì. Nhưng nói chơi đùa thì chính xác chỉ có Bộc Dương Ứng Phượng và đứa nhỏ kia chơi mà thôi, còn Bộc Dương Ứng Huyền thì chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ.
– A ~~~ hài tử của hoàng thượng ai ai cũng đều xinh đẹp! Thật muốn chọn một vị làm hoàng phi của con ta! – hiển nhiên đó là phụ thân của đứa nhỏ kia, một người sắc mục với chòm râu xồm xoàm tiến lên chúc mừng rồi nói với Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tên sắc mục này nhìn đã có tuổi, nhưng bề ngoài được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn có vài phần trai trẻ. Cũng khó trách Bộc Dương Tuyên Cầu thấy gã xun xoe tới gần Tạ Đông Quân nên đặc biệt khó chịu.
– Ha ha ~~~ Đâu có, đâu có. – Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, hiển nhiên cũng không bài trừ việc tính toán đến việc liên minh giữa hai nước.
– Nếu có thể tìm một vị công chúa giống như người hồi chiều thì tốt rồi … Vị kia gọi là … Đông Quân đúng không nhỉ? Nếu lớn lên giống hắn thì chắc chắn sẽ rất đẹp ~~~
Người sắc mục vuốt râu cười ha hả, còn Bộc Dương Tuyên Cầu tuy miệng cười nhưng dưới ánh nhìn của Bộc Dương Ứng Khế thì y giống như muốn cầm cái chén trên tay ném một phát vào mặt người kia.
Buổi tối, Bộc Dương Ứng Khế lảo đảo đi về Vọng An điện, quả nhiên là hắn vẫn say. Sau khi được Thiền nhi giúp tắm rửa, thay y phục, hắn liền đi ngủ sớm. Nói thực, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác mình thực sự trưởng thành.
A, nhưng mà … Bộc Dương Ứng Khế nắm lấy viên ngọc bội đeo trên cổ, động tác thật nâng niu, cẩn trọng.
Trước khi tiệc tối diễn ra thì có một nghi thức cắt tóc. Vì Tạ Đông Quân nói mãi nên đã mời Tòng Dực – người năm đó làm thái phó cho Bộc Dương Ứng Khế về để cắt tóc cho hắn.
Sau khi nghi thức cắt tóc kết thúc thì Bộc Dương Tuyên Cầu liền giao cho hắn một miếng ngọc bội.
– Đây là tiểu cha tặng cho ngươi. Hắn nói, hắn không thể tham gia lễ cắt tóc của ngươi cho nên muốn trẫm giao vật này cho ngươi.
Khối ngọc bội kia có màu xanh biếc, bên trong có một tia màu đỏ, thoạt nhìn rất đặc biệt. Khi tiếp xúc với da thì ngọc bội phát ra hơi ấm, như là một vật thể
sống vậy.
Bộc Dương Ứng Khế nắm lấy miếng ngọc mà ngủ, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, an tường.
Sáng sớm, Bộc Dương Ứng Khế dậy hơi muộn, không giống với giờ giấc bình thường. Cũng vì thế mà hắn không phát hiện, phía sau Cách điện đang loạn thành một đống.
Chờ tới khi hắn tỉnh hẳn là lúc Thiền Nhi vội vội vàng vàng chạy vào đánh thức.
– Điện hạ! Điện hạ, mau tỉnh lại! Hồ công công tới đây!
Bộc Dương Ứng Khế mơ màng mở mắt, vẫn chưa rõ tình hình trước mắt. Hắn đánh đề Thiền nhi giúp mình thay y phục sau đó mới đi ra đại sảnh nghênh đón Hồ công công không biết vì sao lại đột nhiên đến thăm.
Lúc đi ra, chỉ thấy Hồ công công một thân y phục nghiêm chỉnh, phía sau còn dẫn theo một đoàn thị vệ, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt. Hồ công công run rẩy mở một cuộn vải màu vàng ra, cố làm trong giọng mình rồi dõng dạc đọc to:
– Thái tử điện hạ tiếp chỉ!
Bộc Dương Ứng Khế nhận ra thứ trên tay Hồ công công chính là chiếu thư do Bộc Dương Tuyên Cầu viết, vội quỳ xuống tiếp thánh chỉ.
– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trong ngày hôm nay, trẫm thoái vị, lệnh cho thái tử Bộc Dương Ứng Khế tiếp đế vị quốc hoàng Đại Hạo. Khâm thử!
…. Thật là ngắn gọn, mạnh mẽ a!
Bộc Dương Ứng Khế lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng lặng lẽ phun trào cảm xúc.
Hồ công công thu hồi chiếu thư, giao cho Bộc Dương Ứng Khế, diễn cảm nghiêm túc trên mặt lão đã biến mất tăm.
– Sáng nay, cung nữ đi gọi hoàng thượng dậy thì phát hiện hoàng thượng đã không có trong hoàng cung, chỉ còn chiếu thư này để trên giường. Tạ thị nhân cũng chẳng biết đã đi đâu…..
Bộc Dương Ứng Khế mở chiếu thư ra, chữ viết trên đó rõ ràng là bút tích của Bộc Dương Tuyên Cầu. Thế nên, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là ….
– …. Bỏ trốn!
Đúng vậy, hai cái lão tuổi cộng lại cũng đã hơn 70 thế mà còn làm cái việc bỏ trốn này, thật sự khiến người ta muốn cười cũng không nổi a…..
Nói vậy, tối hôm qua những lời Tạ Đông Quân nói với hắn không phải là cảm xúc nhất thời, giờ nghĩ lại thì thấy đúng là có tính toán nha!
– Điện hạ…. – Thiền nhi sợ hãi kêu to, hình như vẫn chưa rõ tình huống lúc này.
Kỳ thực không chỉ có Thiền nhi mà mọi người đều chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Chỉ là, hiện tại các đại thân đang tập trung ở điện chờ hoàng thượng lâm triều…
Bộc Dương Ứng Khế cúi đầu, tự hỏi vài giây rồi mới dứt khoát, kiên quyết ngẩng đầu lên.
….
Trong đại điện, văn võ bá quan đều y phục chỉnh tề đứng đó, vốn hiện trường yên tĩnh không tiếng động thì lúc này đã có vài tiếng xôn xao.
– Rốt cuộc là có chuyện gì rồi? Sao hoàng thượng còn chưa xuất hiện?
– Nhưng mà… đã qua một canh giờ rồi….
Sở dĩ, trong quá khứ Bộc Dương Tuyên Cầu chưa bao giờ chậm trễ việc lâm triều nên mọi người càng chờ càng hoảng hốt. Có người còn bắt đầu suy nghĩ liệu có nên cho người đi tìm hiểu một chút hay không.
Đúng lúc này, Bộc Dương Ứng Khế xuất hiện.
Hắn một thân long bào màu vàng rực rỡ, đầu đội vương miện, quần áo lâm triều lấy từ Tĩnh Tâm điện nhưng không ngờ vừa vặn tới lạ thường; ngoại trừ những chi tiết trang trí bên ngoài có khác thì có thể xem đây là việc đã sớm được dự tính.
Thấy Bộc Dương Ứng Khế khoác long bào xuất hiện, văn võ bá quan trong triều đều sững sờ đứng chết chân tại chỗ, không nói được một lời.
Bộc Dương Ứng Khế bình thản ngồi xuống long ỷ. Hắn mới chỉ có 16 tuổi mà ngồi ở long ỷ to như vậy vẫn có chút không hài hòa nhưng khí thế của hắn đã không hề thua Bộc Dương Tuyên Cầu.
Bộc Dương Ứng Khế nhìn quanh một lượt khắp điện, sau đó lệnh cho Hồ công công đọc lại chiếu thư của Bộc Dương Tuyên Cầu một lần nữa trước mặt văn võ bá quan.
Sau khi đọc xong thánh chỉ, bên dưới vẫn một mảnh im ắng, cứ như không thể giải thích nổi đã có chuyện gì xảy ra. Một giây, hai giây, rồi ba giây….
Người lấy lại tinh thần đầu tiên chính là Thường thượng thư, lão vung trường bào lên, quỳ gối xuống đất. Kế đó là hơn trăm vị đại thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô:
– Tham kiến hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Bộc Dương Ứng Khế vung tay lên, khí thế của một hoàng đế tỏa ra xung quanh, trong nháy mắt mọi người lại có ảo giác nhìn thấy một Bộc Dương Tuyên Cầu thứ hai.
– Các khanh bình thân!
Nhìn tất cả đại thân dưới điện đều chấp nhận hắn là tân hoàng nhưng Bộc Dương Ứng Khế vẫn không có cảm giác gì; thậm chí hắn còn không có mấy thứ cảm xúc vui vẻ hay khẩn trương vì được làm hoàng đế. Lúc này, trong lòng hắn chỉ tràn đầy suy nghĩ, không biết Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đã chạy tới ngọn núi nào du ngoạn rồi?!
A, tiểu cha! Đi ra ngoài chơi vẫn nên nhớ là phải sớm trở về đó, nếu không chúng ta sẽ rất nhớ người!
Nếu phát hiện không thấy người đâu, đứa nhỏ Phượng kia nhất định sẽ khóc rống mấy ngày cho xem!