Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 107: Chương 107: Di chỉ tiên phủ




Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tạ Uẩn cũng không muốn đối đầu với bọn họ, trừ phi có thể giết chết toàn bộ đám người đó. Nếu không, sẽ chỉ để lại hậu hoạn.

Tạ Uẩn cẩn thận triển khai tinh thần lực, nhẹ nhàng thăm dò bên ngoài, đối mặt với cửu tinh Võ Sư, hắn không dám xác định mình có bị người nghe lén hay không.

" Văn Hạo, vừa rồi ngươi không nên nhân từ nương tay."

Khóe miệng Bạch Văn Hạo nhếch lên: " Vân Hải, không cần lo lắng, còn hơn một tháng bí cảnh mới đóng cửa, những người này chưa chắc có thể sống sót đi ra ngoài."

Vân Hải nhíu mày, nói: " Người Triệu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, diệt trừ bọn họ mới là thượng sách."

Bạch Văn Hạo không chút để ý nói: " Triệu Vạn Thành không phải do chúng ta giết, người Triệu gia có thể làm gì chúng ta. Vả lại, Bạch gia ta mà phải sợ Triệu gia sao, chẳng qua đang là thời khắc mấu chốt, không muốn trêu chọc thị phi mà thôi."

Vân Hải nghe vậy, không nói gì nữa, đi kiểm tra lại thu hoạch ngày hôm nay.

" Ách..." Có người hít hà một hơi.

" Phích Lịch Oanh Thiên Lôi...."

" Phù bảo công kích hệ lôi."

" Võ Vương Đan, ta biết mà, thứ hắn cướp từ tay tiểu muội, chắc chắn là Võ Vương Đan."

" Kiếm chủng, còn có một loại kiếm chủng. Vừa rồi thứ Triệu Vạn Thành đoạt được, hẳn là kiếm chủng."

" Cửu Diệp Linh Chi Thảo."

" Còn có ba cái trận bàn Địa cấp thượng phẩm."

" Ha ha ha, người Triệu gia đối với hắn không tệ, nếu không phải do hắn khinh suất, thì đâu có lật thuyền trong mương. Nếu chúng ta thật sự bức hắn tới đường cùng, sợ là cũng không ăn được quả ngọt."

" Vậy mới nói, tất cả cũng do số mệnh, vận khí của tiểu tử vừa rồi thật tốt, một kích chém rớt tay phải hắn, Triệu Vạn Thành từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, có nằm mơ sợ là cũng không nghĩ đến, chính mình sẽ có ngày chết không chỗ chôn."

" Ha ha ha ha, có Võ Vương Đan, Bạch gia ta lại nhiều thêm một vị tôn giả."

Bạch Văn Hạo vừa lòng cười nói: " Vân Hải, tu vi của ngươi cao nhất, những thứ này ngươi bảo quản đi, lần này gia tộc chắc chắn sẽ ban thưởng không ít đâu."

Ánh mắt Tạ Uẩn lóe lóe, trong mắt mang theo chút thèm thuồng, bảo vật của Triệu Vạn Thành đúng là khiến người động tâm. Kiếm chủng, thứ này hắn chỉ nghe nói qua, đâu chỉ khả ngộ bất khả cầu, kiếm chủng so với kiếm ý càng trân quý hơn nhiều, có kiếm chủng, nhị tiểu tử nhà hắn khi luyện kiếm có thể làm ít công to.

Kiếm chủng có thể đào tạo ra kiếm ý, trên con đường kiếm đạo nếu như có được kiếm chủng, thể ngộ sẽ càng thêm sâu sắc, càng dễ dàng tu luyện đến cảnh giới kiếm tâm.

Mắt Tạ Uẩn hơi nhíu lại, thực đáng xấu hổ thừa nhận, trong bụng mình có chút ngo ngoe rục rịch.

Bạch Văn Kiệt kích động nói: " Bảo vật trong di chỉ quả nhiên bất phàm."

Vân Hải gật đầu thở dài: " Đúng vậy, nơi đây là di chỉ tiên phủ, đã bị người phát hiện mấy trăm năm, thế nhưng lần nào cũng có người dựa vào vận khí mà một bước lên trời."

Bạch Văn Hạo câu môi cười, có thâm ý khác, nói: " Vận khí của những người vừa rồi thật tốt." Nếu không, mấy kẻ tu vi không cao, lại mang theo hài tử, còn có thể xâm nhập vào bí cảnh này, đã là một chuyện không đơn giản rồi.

" Hạo ca, ý của ca là..."

" Ha ha ha, ta biết mà, tâm tư của Hạo ca thật kín đáo, sao bỗng dưng lại nhân từ nương tay được chứ."

Bạch Văn Hạo lạnh lùng liếc hắn một cái.

Bạch Văn Kiệt vội che miệng lại, cười gượng nói: " Hạo ca thông minh tuyệt đỉnh, đệ đệ khâm phục."

Bạch Văn Hạo không nói gì, ánh mắt hơi ám trầm, nếu không phải do hắn thời vận không tốt, bí cảnh hoàng gia hai mươi năm mở ra một lần, người được đề cử mỗi lần tuổi tác không được dưới ba mươi, tu vi không được thấp hơn tam tinh Võ Sư, trùng hợp là lần nào hắn cũng không hợp cách, bằng không...

" Ai?" Vân Hải gầm lên một tiếng, khí thế nháy mắt bùng nổ.

" Vân Hải, sao vậy?"

Vân Hải cảnh giác đánh giá khắp nơi, thần thức xem xét chung quanh thật kỹ, phát hiện không có cái gì bất thường, chần chờ lắc đầu nói: " Không có gì, có lẽ ta cảm ứng sai."

Bạch Văn Hạo nghi ngờ, cảm ứng của cường giả sẽ không xảy ra sai lầm. Nhưng, Vân Hải đã là đỉnh phong cửu tinh Võ Sư, người có tu vi cao nhất trong bí cảnh cũng cao lắm cũng là cửu tinh Võ Sư, hắn tự tin không ai có thể giấu được cảm giác của Vân Hải. Nghĩ vậy, Bạch Văn Hạo yên lòng lại.

Tạ Uẩn nhanh chóng rút tinh thần lực về, sắc mặt trầm xuống.

Đối thoại của người Bạch gia, ý tứ vô cùng rõ ràng, khinh thường bọn họ chỉ là mấy tên pháo hôi, để họ đi vào di chỉ thám hiểm trước. Nếu còn sống sót trở ra, người Bạch gia sẽ chặn đường giết người cướp của.

Tính cũng hay ghê!

" Thất đệ, phát sinh chuyện gì?" Tư Dật trầm giọng hỏi.

Tạ Uẩn lắc đầu, khóe môi cong cong, nói: " Không có gì, chúng ta đi thôi." Nếu người Bạch gia đã tính kế này, vậy lúc chưa tiến vào di chỉ, bọn họ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Hơn nữa, trong lòng Tạ Uẩn thầm tính toán, hắn đã đánh chủ ý lên kiếm chủng kia.

Đoàn người rất nhanh liền đến di chỉ tiên phủ, núi non hùng vĩ đồ sộ nối liền không dứt, kiến trúc nguy nga khí thế, từ xa nhìn lại, bên trên núi xanh, có nhiều tòa đại điện tinh điêu ngọc trác, như là quỳnh lâu điện ngọc.

" Nơi này thật lớn..."

" Phụ thân, đây là di chỉ tiên phủ sao?"

" Thật là đẹp, hoàng cung chắc cũng không bằng đâu nhỉ..." Tư Cần nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn đến ngây ngốc.

Tạ Uẩn cũng có chút giật mình, hắn từng cho rằng, di chỉ tiên phủ hẳn là một tòa cung điện, lúc này xem ra lại giống như một môn phái, một môn phái đã biến mất theo dòng thời gian.

" Đây là..." Cảnh Nhiên cũng có chút kinh ngạc, lối vào di chỉ lại là một đền thờ cao ngất nằm trong tầng mây, chính giữa đền thờ bị phá hủy, có lẽ nơi đây đã từng gặp phải đại nạn.

Tạ Uẩn nói: " Chúng ta vào đi."

Cảnh Nhiên nhìn về phía hai đứa nhỏ, dặn dò: " Đừng chạy loạn, chúng ta không thể phân tán ra, đặc biệt là các con, có hiểu chưa?"

Tạ Thù, Tạ Bác vội gật đầu, tỏ vẻ hai đứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi mọi người bước vào bí cảnh, lập tức cảm nhận được một cỗ lực cản.

Tạ Uẩn triển khai tinh thần lực tìm tòi, cảm nhận được phạm vi quan sát bị rút nhỏ đi không ít, thần thức càng bị cách trở nhiều hơn, chỉ thấy được một màn sương trắng.

Cảnh Nhiên nhíu mày, nói: " Nơi này ngăn cách thần thức điều tra, khắp nơi che kín các loại trận pháp, khó trách mấy trăm năm rồi mà di chỉ vẫn chưa hoàn toàn bị khai quật hết.

Tạ Phong thầm đồng ý, bên ngoài di chỉ, bọn họ có thể thấy tình trạng của di chỉ, sau khi tiến vào, thì giống như người mù, chỉ có thể nhìn được những nơi mắt có thể nhìn đến.

Cảnh Nhiên nhìn đến ngây ngốc, sắc mặt rất nhanh liền tái nhợt: " Trận pháp nơi này thật tinh diệu."

Tạ Uẩn tức giận kéo tay y: " Không được dùng thiên phú thần thông nữa."

Biểu tình Cảnh Nhiên mỏi mệt, chột dạ gật đầu, nói: " Ta sai rồi." Trận pháp nơi này rất phức tạp, hiện giờ y không thể phá giải được. Chỉ đến gần một lát, y liền cảm giác đầu căng não trướng.

Tạ Uẩn bất mãn, đút cho y một viên đan dược, trong mắt không che giấu quan tâm, dắt tay y nói: " Bên trái có một viện lạc, chúng ta qua đó nghỉ tạm một lát."

Mọi người kinh ngạc nhìn qua, Tạ Uẩn mặt không đổi sắc nói: " Ta chỉ có thể nhìn đến địa phương trong khoảng hơn trăm trượng."

Mọi người gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, tu vi của Tạ Uẩn cao hơn bọn họ, lại có thiên phú thần thông, thần thức lợi hại hơn họ cũng là chuyện bình thường.

Tạ Uẩn vừa rồi đã điều tra qua, đám người Bạch gia đang ở trong một cái viện lạc tinh mỹ cách đó không xa, nhìn dáng vẻ như là muốn ôm cây đợi thỏ, Tạ Uẩn cố ý tránh khỏi bọn họ.

Đại não Cảnh Nhiên trướng đau, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trong đầu phủ kín các đường nét rối loạn chồng chéo, cắt không đứt, gỡ không ra, đụng chỗ này, chỗ khác lại lập tức rối loạn lung tung, đây là quỹ đạo vận chuyển trận pháp, khắc sâu vào đầu, như là muốn khắc ấn ký vào, ném không được, vứt cũng không xong.

Tạ Uẩn cau mày, lo lắng không thôi.

Sau khi đi vào viện lạc, Tạ Uẩn liếc mắt đảo quanh khắp nơi, lựa chọn ẩn nấp trong gian phòng bên phải sân, sau đó tung ra một cái trận bàn ẩn nấp, vội đem một hạt Tố Thủy Tịnh Liên ra đút vào miệng Cảnh Nhiên.

Lúc đầu, vì sợ chậm trễ thời gian, Tạ Uẩn tính sau khi ra khỏi bí cảnh mới dùng hạt Tố Thủy Tịnh Liên. Nhưng bây giờ hình như Cảnh Nhiên đã chạm phải gì đó, hắn không dám sơ suất.

Cảnh Nhiên khoanh chân ngồi xuống, hạt Tố Thủy Tịnh Liên từ khi vào trong miệng, một cỗ tươi mát lạnh lẽo xông thẳng vào ót, một lượng lớn linh khí chen chúc chạy vào, mấy đường vẽ lung tung rối loạn trong đầu không còn tán loạn khắp nơi nữa, sau khi linh khí đánh sâu vào, liền bắt đầu vận chuyển theo quy luật.

Tạ Uẩn thấy sắc mặt Cảnh Nhiên khôi phục hồng nhuận, trong lòng nhẹ thở phào, hắn chưa bao giờ tới bí cảnh, không biết di chỉ tiên phủ còn có bẫy rập gì, sắc mặt lão bà vừa rồi trắng bệch khiến hắn rất lo lắng. Nhưng ngẫm kỹ lại, từ khi tiến vào bí cảnh tới giờ, trạng thái của lão bà tựa hồ không tốt lắm.

Tạ Uẩn thầm ảo não, đợi chút nữa lão bà tỉnh lại, hắn nhất định phải hỏi thăm chút, kiểm tra thân thể của lão bà luôn.

Tạ Uẩn dặn dò hài tử: " Ăn chút linh quả rồi các con cũng đi tu luyện đi, trong bí cảnh này ở đâu cũng có thể gặp phải nguy hiểm, các con phải cẩn thận, không được chạy loạn nghe chưa, cho dù ở trong sân này cũng không được."

Tạ Thù ngoan ngoãn gật đầu, lo lắng nói: " Cha vừa rồi làm sao vậy?"

Tạ Uẩn trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: " Hẳn là không có việc gì, các con chú ý đừng có gây ồn làm phiền cha." Tạ Uẩn nói xong, lại lấy ra một cái trận bàn ngăn cách, bố trí xung quanh Cảnh Nhiên. Tuy hắn không biết lão bà xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi ăn Tố Thủy Tịnh Liên xong, chắc chắn sẽ tấn giai, loại thời điểm này không thể bị người quấy rầy, bố trí trận pháp ngăn cách, cũng là để phòng ngừa vạn nhất.

Đám người Tạ Phong thầm kinh hãi, di chỉ tiên phủ quả nhiên danh bất hư truyền, rõ ràng vừa rồi bọn họ vẫn ở bên nhau, không có gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không đụng tới bất cứ thứ gì nguy hiểm. Cảnh Nhiên lại đột nhiên trúng chiêu, loại nguy cơ không tiếng động này khiến người hết sức kiêng kị, quả thực khó lòng phòng bị.

Lại qua hai ngày, thời gian vừa vặn tròn hai tháng kể từ khi họ vào bí cảnh.

Tu vi của Cảnh Nhiên tăng lên vèo vèo, đáng tiếc, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tạ Uẩn cũng không sốt ruột, tu vi của Cảnh Nhiên tăng mạnh, chứng minh tình hình của Cảnh Nhiên vẫn tốt, trong lòng hắn thoáng yên tâm hơn, nói không chừng có lẽ Cảnh Nhiên đạt được kỳ ngộ gì đó.

Trong hai ngày này, có ba nhóm người cũng vào viện lạc này nghỉ ngơi.

Song, rất hiển nhiên là viện lạc đã sớm bị mọi người điều tra hết rồi, ngưới tới đều chỉ tạm nghỉ một lát, khôi phục nguyên khí, hoặc là thương nghị sự tình, sau đó lập tức lên đường, căn bản không có ý điều tra xung quanh.

Tạ Uẩn cũng hiểu, nếu nơi này thật sự là một môn phái thời thượng cổ, địa phương bên ngoài như thế này, cũng chỉ là nơi cư trú của đệ tử ngoại môn mà thôi. Đừng nhìn cái viện lạc này được xây xinh đẹp tinh mỹ mà lầm, thực tế thì làm gì có đệ tử ngoại môn nào có bảo bối quý trọng chứ.

Bởi vậy, ngay tại thời điểm di chỉ bị phát hiện, nơi này chắc là đã bị người dọn dẹp hết rồi. Mà nếu ở đây không có bảo bối, những người khác tất nhiên cũng sẽ không ở lại.

Tạ Uẩn lặng lẽ đi ra ngoài thám thím, càng thêm khẳng định người Bạch gia đang ôm cây đợi thỏ.

Trong di chỉ nơi nào có nguy hiểm, nơi nào có cơ duyên, người Bạch gia tựa hồ biết rất rõ, sau khi ai đạt được cơ duyên, bọn họ liền chờ ở cửa để giết người đoạt của. Thế gia đại tộc quả nhiên gian xảo tàn nhẫn độc ác. Ngày thường thoạt nhìn thì thanh cao, có ai ngờ bên trong lại âm hiểm xảo trá như vậy.

Có điều, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, Tạ Uẩn vẫn luôn có kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi thời điểm Vân Hải lạc đàn một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.