" Phụ thân, sao hắn còn chưa tỉnh lại vậy." Tạ Bác nhàm chán ngồi xổm trên mặt đất, chọt chọt cái người toàn thân đầy máu, bẩn thỉu, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng.
Khóe môi Tạ Uẩn khẽ nhếch, làm sao hắn biết được. Có điều, sinh mệnh lực của người nọ thật ngoan cường, từ khi cứu về đã qua hai ngày, tuy vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng thương thế trên người đã khôi phục lại với tốc độ cực nhanh.
Tạ Bác lấy một trái linh quả ra đút cho hắn, thở dài nói: " Haizz, đã lãng phí hết hai trái linh quả rồi, nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ không cho ngươi ăn nữa."
Tư Dật cười trêu nói: " Bác nhi hào phóng dữ vậy, cho cô phụ ( dượng) mấy trái ăn chơi coi."
Tạ Bác chu miệng nhỏ, chẳng hề để ý nói: " Cô phụ, người cũng đừng có chọc con, chúng ta có rất nhiều linh quả mà, ăn còn không hết, nếu cô phụ thích thì con đưa cho, con mới không phải người keo kiệt đâu."
Tư Dật nói: " Chậc, nhãi con trưởng thành rồi, trước đây hộ thực* ( bảo vệ đồ ăn) quá chừng chứ đâu có như bây giờ."
Tạ Bác không hài lòng, đang muốn phản bác...
" Ân..." Người nằm trên mặt đất thống khổ rên nhẹ, tiếp đó, trên người bộc phát ra khí tức lạnh lẽo, cảnh giác mở to hai mắt.
" Ngươi tỉnh rồi." Tạ Bác vui vẻ nói: " Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó."
Tần Tùy sửng sốt, liếc mắt đánh giá khắp nơi, nhìn hài tử trước mắt, môi khẽ mấp máy, nói: " Cảm ơn." Hẳn là hắn đã được người cứu, bên trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, ngoại trừ người mang theo hài tử, có tâm địa thiện lương, sẽ không có ai xen vào việc của người khác.
Tạ Bác móc một trái linh quả ra cho hắn, cười tủm tỉm nói: " Cho ngươi ăn nè, vừa rồi nhờ ăn linh quả nên ngươi mới tỉnh."
Tần Tùy kinh ngạc, đây là Hồng Nguyên Quả cấp bảy, đứa nhỏ này cho mình, người lớn không nói gì sao. Nhưng hắn phát hiện ra, mấy người lớn hình như không thật sự để bụng.
Tư Dật tò mò, người này rốt cuộc cũng tỉnh.
Tạ Phong đề phòng, trước khi chưa xác định được người này là tốt hay xấu, hắn không dám thả lỏng cảnh giác. Hắn khoanh chân ngồi bên cạnh Tạ Bác, chỉ cần người này có chút ý xấu, hắn tuyệt đối sẽ không tha.
Tư Cần lộ ra vẻ mặt thương hại, người này quá đáng thương, cả người đã bị hút khô hơn phân nửa máu, làn da không có một tấc hoàn hảo, y sam cũng rách tung tóe, thật là thảm!
Mộ Tề, Lương Vũ Quang đều tận chức, cảnh giác đứng cách đó không xa.
Tạ Thù khoanh chân tu luyện, căn bản không biết nơi này phát sinh chuyện gì.
Tạ Uẩn lâm vào suy nghĩ sâu xa, tinh thần lực đã sớm đi xa thám thính, nào có nhàn rỗi chú ý đến người khác.
Tần Tùy thoáng buông lỏng, những người này đề phòng mới bình thường, trong bí cảnh tùy tiện cứu người. Nếu không có bất cứ đề phòng nào, thì người nên cảnh giác mới là hắn. Sau đó, hắn cũng không khách khí, cầm lấy linh quả bắt đầu ăn. Dù sao, đám người lớn cũng chưa nói gì.
Mùi vị của Hồng Nguyên Quả sau khi vào miệng, giống hệt với mùi vị ngọt thanh trước đó trong cổ họng. Tần Tùy liền hiểu, trước đó hẳn cũng là tiểu hài tử này giúp mình. Không thì hắn sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy được.
Trong mắt Tần Tùy lóe lên tia tàn khốc, lần này đại nạn không chết, kẻ hại hắn thì đừng hòng sống khá giả. Ánh mắt hắn ôn hòa nhìn Tạ Bác, nói: " Tại Hạ là Tần Tùy, đa tạ vị tiểu hữu này."
Tạ Bác lập tức cười híp mắt, khẳng khái vỗ ngực nói: " Chút lòng thành, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, ngươi phải nhớ báo ân biết không? Ta là Tạ Bác, phụ thân của ta rất lợi hại, cha ta cũng rất lợi hại, ca ca ta cũng rất lợi hại. Ngươi đã hôn mê hai ngày, là ta cứu tỉnh ngươi biết không, ân cứu mạng dũng tuyền tương báo, về sau ngươi chính là tiểu đệ của ta."
Tần Tùy ngu cả người, nhóc con này đang nói cái gì vậy, sau đó hắn chợt cảnh giác, hoài nghi lời hài tử này nói là do người lớn cố tình dạy dỗ.
" Phốc~" Tư Dật cười phun mưa: " Ha ha ha, ân cứu mạng không chỉ dũng tuyền tương báo, mà còn phải lấy thân báo đáp, nếu vậy con cứ dứt khoát cưới người ta đi. Cười chết ta, khó trách vừa rồi con thời thời khắc khắc quan tâm người ta vì sao không tỉnh, hóa ra là muốn nhận tiểu đệ, ngay cả Hồng Nguyên Quả cũng bỏ được. ta nói mà, nhãi con lớn lên sao lại không còn hộ thực nữa, hóa ra là có mục đích riêng."
" Phụt..." Đường Tĩnh Hiên cũng cười không thở nổi, hài tử nhà thất đệ thật là cưng, không biết hài tử nhà mình sau này lớn lên có đáng yêu thế này không.
Tư Cần bừng tỉnh đại ngộ, lập tức che mặt, nói: " Hắn không phải nhị biểu đệ của ta." Loại cảm giác này thật đáng xấu hổ.
Mộ Tề, Lương Vũ Quang cũng khẽ cười, hiển nhiên đã quen nhìn Tạ Bác làm chuyện con bò, không để bụng chút nào.
Tạ Bác lập tức hoảng sợ nói: " Con không cần cưới hắn, con không cần báo ân nữa, quá dọa người..." Tạ Bác lòng còn sợ hãi, huỵch huỵch bỏ chạy, nhóc cho rằng thu được cường giả làm tiểu đệ là một chuyện rất có lời. Nhưng cưới một tên người toàn máu làm thê tử, đúng là không rét mà run. Mà dáng vẻ của Tần Tùy lúc này đúng là xấu đến dọa người.
Tần Tùy nhẹ thở phào, hóa ra lời đùa giỡn của hài tử.
Tư Dật ném một bộ xiêm y và một tờ Tụ Thủy Phù qua cho hắn, nói: " Ngươi hãy tìm một chỗ tẩy rửa sạch sẽ trước đi." Bộ dáng hiện giờ của hắn quả thật rất cay mắt.
Tần Tùy cảm kích, nói: " Đa tạ."
Tư Dật nhịn không được cảm thán, người này đúng là thảm. Bị người làm cho sống dở chết dở, túi trữ vật trên người còn không thấy đâu, đúng là thảm không nỡ nhìn.
Có điều, Tư Dật nghĩ mãi vẫn không hiểu, người này tốt xấu gì cũng là cửu tinh Võ Sư, sao lại để chính mình biến thành như vậy.
Tạ Uẩn thu tinh thần lực về, trong lòng có chút bực mình, người Bạch gia thật sự rất cảnh giác, hành sự cũng không đi một mình, cho dù tu vi Vân Hải Rất cao, nhưng bên người hắn lúc nào cũng có hai người đi theo, rất khó tìm cơ hội để âm thầm xuống tay.
Hắn nhất định phải lấy cho bằng được kiếm chủng kia.
Nghĩ vậy Tạ Uẩn chợt nhớ đến tên cửu tinh Võ Sư mà hắn đã cứu, tuy vừa rồi hắn chú ý bên ngoài nhưng vẫn phân ra một tia tinh thần lực để quan sát. Tần Tùy thoạt nhìn không giống người xấu, hợp tác một chút có lẽ được.
" Ầm..."
Nóc nhà đột nhiên sụp xuống, trận pháp ẩn nấp ngoài cửa đột nhiên phát sinh biến hóa, tỏa ra quang mang lóng lánh cực kỳ lóa mắt.
Tạ Uẩn thầm chửi một tiếng đáng chết, vội nói: " Nhanh chuẩn bị, chúng ta rút."
Tạ Uẩn không lo nghĩ gì nhiều, vội bế Cảnh Nhiên lên lao ra khỏi phòng, Tạ Phong, Lương Vũ Quang, mỗi người bế một đứa nhỏ. Tư Dật chạy nhanh qua giữ chặt Tư Cần, quay đầu nhìn về phía Tần Tùy vừa trở lại, hỏi: " Có thể đi không?"
Tần Tùy gật đầu, tuy hắn bị trọng thương chưa lành, nhưng cố gắng chút vẫn có thể.
Tạ Uẩn nói: " Theo sát ta."
Suốt một đường theo Tạ Uẩn tháo chạy, Tần Tùy cảm thấy kinh hãi không thôi. Hắn đã từng tới tiên phủ trong bí cảnh, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra, tòa viện lạc này còn có cửa sau.
Thân ảnh của đoàn người chớp động, nhanh chóng rời khỏi nơi rắc rối này.
Ngay sau khoảnh khắc họ vừa rời đi, mấy chục đạo nhân ảnh liền xuất hiện trong sân: " Nơi này vừa rồi chắc chắn có người."
" Chẳng lẽ có bí bảo xuất thế."
" Chúng ta đuổi theo..."
Còn không đợi nhóm người này bước ra cửa, ngay sau đó lại là một trận đất rung núi chuyển, toàn bộ di chỉ đều chấn động.
Tạ Uẩn tương đối may mắn, tinh thần lực giúp hắn có nhiều ưu thế hơn người khác. Tuy không thể nhìn đến mấy nơi xa, nhưng trong vòng trăm trượng thì hắn có thể thuận lợi tránh khỏi truy tung.
Chẳng qua, cho dù có tránh được truy tung đi chăng nữa, lúc này bọn họ cũng không tốt đẹp gì
" Ầm ầm ầm..."
Chủ phong của di chỉ sụp xuống, núi đá chung quanh rơi loạn xạ, mái ngói bay tán loạn, linh khí dật tán khắp nơi, đại trận hộ sơn của di chỉ như bị phá ra một cái lỗ lớn, linh khí nhanh chóng bị xói mòn.
" Đây là có chuyện gì?" Tạ Uẩn bị dọa cho kinh hãi. Lúc trước hắn chỉ tưởng là do trận pháp của Cảnh Nhiên xảy ra vấn đề, nhìn tình hình này xem ra là không phải.
"A..."
" Trốn, chạy mau, bí cảnh sắp sụp rồi."
" Không tốt, mãnh thú thoát ra khỏi lồng rồi."
" Ngao....." Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, hung khí khổng lồ tứ tán ra, linh hồn mọi người tựa hồ đều bị chấn động.
Đại não Tạ Uẩn truyền đến một trận đau đớn, hắn vội vàng thu tinh thần lực lại, không dám tiếp tục quan sát nữa, linh khí trong di chỉ xói mòn càng ngày càng nhanh.
Tần Tùy đột nhiên nói: " Đến sau núi, sau núi là nơi quan trọng của di chỉ, phòng hộ càng thêm nghiêm mật, nơi này có sụp xuống cũng không ảnh hưởng đến sau núi."
Tạ Uẩn hơi suy tư, quyết định tin tưởng lời hắn nói. Dù sao, hiện giờ bọn họ cũng là châu chấu trên một sợi dây, Tần Tùy cho dù có là cửu tinh Võ Sư, giờ phút này cũng chỉ là một con gà luộc.
" Đi cấm địa." Cảnh Nhiên đột nhiên nói, lập tức mở hai mắt ra, tu vi của y tuy đã tấn liền hai giai, nhưng sắc mặt vẫn rất tái nhợt, màu hồng hào thật vất vả mới dưỡng ra được đã biến mất vô tung vô ảnh, hiển nhiên là đã bị dị động vừa rồi gây thương tích.
Cảnh Nhiên nói: " Trở lại bậc thang vừa rồi khoảng trăm bước, đi thẳng vào con đường nhỏ bên phải, đến ngã ba thì rẽ phải, đi thẳng về phía trước khoảng mười bước."
Tạ Uẩn không chút do dự tin tưởng lão bà, lập tức xoay người quay trở lại.
Tần Tùy có chút sốt ruột, cũng có chút sửng sốt, nhóm người này thế mà không có chút chần chờ, toàn bộ đều tin tưởng vào lời nói của một người. Hắn đã vào bí cảnh hai lần, tìm hiểu được không ít tin tức về bí cảnh, chưa bao giờ nghe nói đến nơi này còn có cấm địa.
Tạ Uẩn ôm Cảnh Nhiên chạy thật nhanh, thỉnh thoảng còn đút vào miệng y một viên đan dược.
Di chỉ chấn động càng thêm lợi hại, mọi người một đường tháo chạy, trên không lúc nào cũng có vật nặng rơi rớt xuống, cuốn bụi mù tung bay đầy trời.
" Qua phải ba bước thì rẽ trái." Cảnh Nhiên bình tĩnh chỉ huy.
Tần Tùy lúc ban đầu còn sốt ruột, đến giờ đã trở nên trấn định, thậm chí còn có chút vui sướng. Bởi vì con đường mà Tạ Uẩn đi, có đôi khi là đường cụt, hoặc thậm chí là không có đường, vậy mà sau khi nghe người nọ chỉ huy, từng con đường hẹp quanh co rất nhanh liền xuất hiện ngay trước mắt.
Trong lòng Tần Tùy chỉ có một ý niệm, người này nhất định là cao thủ trận pháp.
" Ngao ngao...." Mãnh thú gào rống.
Tạ Uẩn nói: " Không còn kịp rồi, trước tiên tìm một nơi trốn tạm đã."
Cảnh Nhiên lập tức nói: " Quẹo trái rồi đi khoảng năm mươi bước, vòng qua cái đình nghỉ chân, quẹo phải rồi trèo lên thiên thê* ( thang trời), kiến trúc nơi đó rất vững chắc, sẽ không sụp xuống, nhưng không phòng được địch nhân và mãnh thú."
Tạ Uẩn không kịp suy xét nhiều, lúc này mà không đi lên thiên thê, tình cảnh của bọn họ mới là càng nguy. Nếu di chỉ sụp xuống thì sao có thể dễ dàng đào tẩu như vầy nữa, cho dù chỉ là một cục đá trong di chỉ nện xuống, uy lực cũng có thể bằng một kích của cường giả Võ Sư. Tiên phủ này chắc chắn đã từng vinh hiển một thời. nếu không thì tài liệu của kiến trúc sao lại bất phàm như vậy được.
Tạ Uẩn ôm lão bà, cấp tốc chạy như bay lên thiên thê.
Đất rung núi chuyển, sắc trời dần trở tối, chỉ trong thời gian mười lăm phút, thế mà bốn phía đã tối đen đến độ giơ tay không thấy năm ngón. Không trung như là bị thứ gì đó che chắn, chỉ nghe thấy được mỗi tiếng mãnh thú rít gào.
Mãi khi mọi người chạy tới thiên thê, cảm giác chấn động mới dừng lại. Tạ Uẩn nhanh chóng ném ra một cái trận bàn, Cảnh Nhiên nói: " Thả ta xuống đi."
Tạ Uẩn nhíu mày: " Thân thể của ngươi...."
Cảnh Nhiên lấy một trái linh quả ra, cắn một ngụm, đè ép cảm giác khó chịu trong ngực xuống, nói: " Không sao, di chỉ tiên phủ trải đầy trận pháp, trận bàn này của ta không dùng được."
Tạ Uẩn không hiểu tri thức trận pháp, trong lòng đang có chút do dự. Đột nhiên, hắn thử bước ra khỏi trận bàn vừa rồi, nó bỗng lấp lóe bạch quang oánh oánh, mắt thấy quang mang đang càng lúc càng lớn.
Cảnh Nhiên liền lấy tài liệu ra bày trận, nhanh chóng phóng tới mấy phương hướng kia.
Quang mang dần biến yếu đi, Cảnh Nhiên lại lấy ra không ít linh thạch, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, nói: " Ngươi yên tâm, ta không sao, giờ phút này nên đặt an toàn lên hàng đầu. Mãnh thú còn không biết đang ở nơi nào."
Tạ Uẩn thầm rùng mình, không ngăn cản nữa. Cảnh Nhiên gọi Tạ Thù tới, nói: " Con tới giúp ta."
Tốn suốt một canh giờ, Cảnh Nhiên mới bố trí xong trận pháp, mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, sợi tóc cũng có chút ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Quả thật, đại năng của tiên phủ này quá mức lợi hại, mỗi một trận pháp một vòng nối tiếp một vòng, khi tiên phủ sụp xuống, linh khí tràn ra ngoài, trận pháp trở nên hỗn độn. Mà trận bàn y luyện chế, giống như một bữa tiệc lớn. Khi bố trí ra, lập tức sẽ bị trận pháp tiên phủ ảnh hưởng, thậm chí là đồng hóa.
Cảnh Nhiên có chút may mắn, nếu không nhờ thiên phú thần thông của y tấn giai, lại trong quá trình hấp thu tri thức trận pháp biết được không ít sự tích tiên phủ, sợ là y cũng không có biện pháp.
Hoàn trận quả nhiên lợi hại, vào thời kỳ thượng cổ, không biết nó còn vĩ đại tới cỡ nào.
Cảnh Nhiên nhịn không được sinh lòng hướng tới. Nhưng thân thể y lại không cho phép, mệt mỏi nháy mắt thổi quét khắp toàn thân, ngực từng đợt khó chịu, bụng dưới truyền đến cảm giác trướng đau.
Tạ Uẩn vội điều động dị năng đưa vào cơ thể Cảnh Nhiên. Sau đó, lại lấy ra một viên đan dược đút cho y.
Biểu tình Cảnh Nhiên hòa hoãn bớt, nặng nề dựa vào ngực hắn ngủ.
Đôi mắt của Tạ Uẩn càng trừng càng lớn, theo dị năng tiến vào trong cơ thể Cảnh Nhiên, từng chút từng chút uẩn dưỡng thân thể y, Tạ Uẩn đột nhiên phát hiện, trong bụng lão bà nhiều thêm một thứ.
" Ha ha ha ha..." Tạ Uẩn như mở cờ trong bụng, hắn đã từng uẩn dưỡng thân thể Cảnh Nhiên như thế này, uẩn dưỡng vật nhỏ trong bụng y.
" Thất đệ..." Tư Dật cả kinh, thất đệ sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
" Tỷ phu, Cảnh Nhiên lại có." Tạ Uẩn thoải mái cười to, ngay sau đó lại lo lắng, sớm biết Cảnh Nhiên mang thai, nói cái gì hắn cũng sẽ không tiến vào bí cảnh. Nhìn gương mặt tái nhợt của lão bà, Tạ Uẩn không kìm được đau lòng.
" Con sắp có đệ đệ?" Tạ Thù tò mò.
" Con sắp làm ca ca." Tạ Bác hoan hô.
Tạ Uẩn hưng phấn không thôi, vui mừng khôn xiết, mấy năm trước hắn nỗ lực như vậy, thế mà bụng Cảnh Nhiên trước sau gì vẫn không có động tĩnh. Mấy năm nay dứt khoát để thuận theo tự nhiên, ai ngờ đúng là có thật. Nếu không phải thời gian và địa điểm bây giờ không đúng lúc, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng cho đã.