Chuyện phát sinh ở Tạ gia, không tới mấy ngày đã lan truyền ra ngoài, biết được Tạ Uẩn trở thành tứ tinh Võ Sĩ, không chỉ người Tạ gia hối hận không thôi mà ngay cả Lý gia cũng hối hận không kịp. Lý Nguyệt Liên tuy được tới phủ thành, nhưng mà, là thị thiếp thì không có bao nhiêu địa vị cả, huống hồ vị Vương thiếu gia kia cũng chỉ là một đứa con thứ, ở nhà cũng không được sủng ái. Lý gia gả được một nữ nhi cũng lấy được một chút tên tuổi.
Tuy rằng, tên tuổi này có thể khiến cho bọn họ cáo mượn oai hùm ở trấn Thanh Thạch, nhưng lại không có bất cứ chỗ tốt nào khác cả. Những cái đó so với một người trẻ tuổi đã là tứ tinh Võ Sĩ thì có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Đương nhiên, cái càng quan trọng hơn, Lý gia và Tạ lão gia tử có cùng một tâm tư, nghe nói Tạ tam lão gia có thể tu luyện, loại chuyện này đúng là nghe rợn cả người. Tạ Uẩn có thiên phú thế nào, không chỉ người Tạ gia đều biết mà Lý gia cũng biết rõ ràng. Bởi vậy, người Lý gia suy đoán, Tạ Uẩn trong thời gian ngắn ngủi tấn giai đến tứ tinh Võ Sĩ, lại còn có thể đắp nặn thiên phú cho Tạ tam lão gia, chắn chắn là đã đạt được đại cơ duyên khó lường gì đó rồi, đối mặt với loại cơ duyên này, ai mà không đỏ mắt.
Lý gia vội vàng phái người khắp nơi, bắt đầu tìm hiểu tung tích của Tạ Uẩn.
Lý Diễm là trưởng tử của chi thứ lý gia, sau khi biết được tin tức này, suýt chút nữa đã sợ tới hôn mê bất tỉnh, ngày đó hắn thế mà dám đứng trước mặt tứ tinh Võ Sĩ chửi bới. May mắn hắn chạy nhanh, nhớ tới Tạ Uẩn tàn nhẫn độc ác, phế tu vi người ta không chút nương tay, hắn hoảng hốt sợ hãi đến độ cả quãng đời còn lại cũng không dám nhắc tới tên Tạ Uẩn.
Tạ tam lão gia bên này, biểu hiện vô cùng thông minh, người khác hỏi một lão đã ba câu không biết, trong phòng chỉ có thế, cứ tùy tiện người nào thích thì đến tra, dù sao lão cũng không sợ, thoải mái hào phóng lấy ra hai ngàn linh châu, mặc kệ những người khác tìm tòi điều tra khắp nơi trong phòng lão, tóm lại lão vốn là một người rất lạc quan.
Đương nhiên, trong bụng Tạ tam lão gia cũng rất cẩn thận, túi trữ vật lão thời thời khắc khắc đều luôn mang bên mình, ngay cả sủng thiếp cũng không đi, sợ lộ ra đồ vật không phải của mình. Phải biết, mười vạn linh châu, có nằm mơ lão cũng không nghĩ tới, túi trữ vật mà ngay cả nhị ca cũng không có, càng miễn bàn tới đống dược tề mà nhi tử đã cho lão, còn một loại có thể cải thiện thiên phú nữa, đồ vật trân quý như vậy, lão nhất định phải giấu kín, không thể chuốc họa cho nhi tử. Dù sao hiện giờ lão đã có thể tu luyện, không đi sủng ái thị thiếp nữa, không phải cũng là chuyện đương nhiên sao?
Lần này Tạ Uẩn trở lại trấn Thanh Thạch, khiến cho cả trấn xôn xao chấn động. Nhưng mà, Tạ Uẩn cũng không để ý, trước khi rời khỏi Phạm huyện, hắn cũng tính sẽ tiết lộ ra một ít đồ vật, theo hắn thấy dịch dẫn dắt căn bản không thể tính là cái gì, dù sao nó chỉ có thể kích phát ra thiên phú kém nhất mà thôi, sẽ không có quá nhiều người để mắt tới, gien dịch mới là bí mật quan trọng nhất.
Lại qua năm ngày, Tạ Uẩn rốt cuộc về đến nhà, hai tiểu bảo bối đã sớm trông mòn con mắt, mỗi ngày không phải đuổi theo cha để hỏi thì là ngồi trong viện chờ đợi, thấy thân ảnh của phụ thân, Tạ Bác chạy huỳnh huỵch tới, một bên vừa chạy vừa ồn ào: " Phụ thân, phụ thân, người không biết tính toán gì hết, người nói rất nhanh sẽ về, một hai ba bốn năm..."
Tạ Bác nghi hoặc dừng bước, đếm đếm đầu ngón tay, càng đếm càng hồ đồ.
Trong lòng Tạ Uẩn ấm dào dạt, còn có chút buồn cười, hai đứa nhỏ tuy rằng thông minh, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, biết đếm đã rất ghê gớm rồi, đếm tới mười trở lên thì có hơi chút khó khăn.
Tạ Thù vội chạy tới: " Phụ thân, phụ thân, mỗi ngày người có nhớ con không?"
Tạ Uẩn ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, mỗi tay ôm một đứa, nói: " Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, nhớ đến nỗi lòng ta cũng sắp nát."
Tạ Thù mi mắt cong cong, cao hứng nói: " Con cũng nhớ phụ thân, con đã ba ngày không ăn linh quả."
Tạ Bác vội nói: " Con cũng không ăn, con cũng không ăn, con cũng nhớ phụ thân." . ngôn tình tổng tài
Tạ Uẩn khó hiểu, kỳ hạn một tháng không phải là ba ngày trước sao? Hai tiểu gia hỏa nói gì vậy, như thế nào vẫn là ba ngày không ăn linh quả.
Cảnh Nhiên cười nhạt đi tới, nhìn thấy bộ dáng khó hiểu của Tạ Uẩn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: " Bọn nó nói phụ thân là bởi mình làm sai, cho nên mới xa nhà, phụ thân một ngày chưa trở lại, bọn nó sẽ một ngày không ăn linh quả, ta cũng không có biện pháp."
Tạ Uẩn vừa nghe, trong lòng cảm động cực kỳ, loại cảm giác vui sướng khi làm cha đột nhiên bùng phát, hung hăng thơm hai tiểu bảo bối một cái, nói: " Hôm nay có thể ăn linh quả, đợi đến khi các con bắt đầu tu luyện, phụ thân sẽ cho các con ăn hai quả mỗi ngày."
" Tốt quá..." Tạ Bác vỗ tay nhỏ, cao hứng vô cùng.
Tạ Thù ngiêng đầu hỏi: " Phụ thân, khi nào bọn con có thể bắt đầu tu luyện."
Tạ Uẩn cười nói: " Còn một tháng nữa."
Tạ Thù nhíu mày, nghi hoặc khó hiểu suy tư, một tháng là bao lâu.
Cảnh Nhiên cười tiến lên, tiếp nhận hai đứa nhỏ, bảo tụi nhỏ tự mình đi chơi, liếc nhìn Tạ Uẩn một cái: " Ngươi vừa trở về, mau đi tắm rửa, ta đã bảo Lý Kỳ chuẩn bị đồ ăn, ta và hài tử sẽ đợi ngươi ở nhà ăn."
Tạ Uẩn nhếch miệng cười, có lão bà và hài tử quan tâm, cảm giác này đúng là rất tốt. Quả thật đã lâu hắn cũng chưa tắm rửa đoàng hoàng, thanh khiết phù tuy sử dụng rất thuận tiện, nhưng cảm giác có chút không được tự nhiên, toàn thân cũng không cảm thấy thoải mái.
Tạ Uẩn trở về phòng tắm gội rửa mặt, Cảnh Nhiên thì mang bọn nhỏ đến nhà ăn trước, trước khi đi, Tạ Thù lưu luyến không rời, thơm Tạ Uẩn một cái mới chịu đi, Tạ Bác cũng không cam lòng lạc hậu, tất nhiên cũng thơm phụ thân một cái, miệng nhỏ ngọt ngào gọi: " Phụ thân, người nhanh lên nha, Bác nhi rất rất nhớ người đó."
Tâm của Tạ Uẩn quả thực đã sắp tan chảy, chạy nhanh về phòng tắm rửa chải đầu, vừa mới đi vào nhà ăn, hắn liền nghe thấy Cảnh Nhiên đang dạy bọn nhỏ học đếm.
Tạ Thù thấy Tạ Uẩn, trưng ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ nói: " Phụ thân, phụ thân, con biết một tháng là ba mươi ngày."
Tạ Bác vội nói: " Phụ thân, người không tính toán gì hết, người nói rất nhanh sẽ trở về, Bác nhi hai mươi lăm ngày rồi không được nhìn thấy phụ thân."
Tạ Uẩn buồn cười, tên tiểu tử thúi này, thế mà còn nhớ rõ, cười nói: " Phụ thân sai rồi được không, phụ thân cũng rất nhớ Bác nhi mà, phụ thân cũng hai mươi lăm ngày không được nhìn thấy Bác nhi."
Tạ Bác rối rắm nhăn mày, do dự một chút, rất rộng lượng tỏ vẻ tha thứ: " Phụ thân cũng là hai mươi lăm ngày, vậy phụ thân nhất định rất nhớ Bác nhi, con tha thứ cho người đó."
Tạ Uẩn cảm thán trong lòng, tiểu tử nhà mình thật dễ dỗ, nhưng mà vậy không được, về sau phải dạy dỗ lại thật kỹ. Cho nên mới nói, Tạ Uẩn thường xuyên vác đá tự nện vào chân mình, nhi tử học đến đâu dùng đến đó, thì lại biểu hiện chúng không cần phải học quá nhanh.
Dùng cơm xong, Tạ Uẩn vẫn luôn chơi cùng với bọn nhỏ, thẳng đến khi chiều tối, lúc này mới đưa bọn nó trở về phòng ngủ.
Dàn xếp hai đứa nhỏ xong, Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên cùng nắm tay nhau trở về phòng ngủ, vào phòng.
" Tiểu Nhiên, ta nhớ ngươi." Tạ Uẩn kích động ôm lão bà, hơn hai mươi ngày không gặp, trong lòng hắn vô cùng tưởng niệm.
Cảnh Nhiên mỉm cười, nhẹ ôm lại hắn, gật đầu nói: " Ta cũng nhớ ngươi." Trừ việc tu luyện ra, y chưa từng cùng Tạ Uẩn tách ra trong thời gian dài như vậy. Trong khoảng thời gian đó thực sự cảm thấy không quen, người nam nhân này đã sớm dung nhập vào trong sinh hoạt của y.
Trong lòng Tạ Uẩn kích động, cầm lòng không đậu cúi người hôn lão bà, nâng đầu lão bà, vong tình ôm hôm, sau đó....
Không có sau đó.
Đang trong thời khắc động tình, Tạ Uẩn đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt cạn lời nhìn ra ngoài cửa: " Ra đây...."
Ngoài cửa vươn ra hai cái đầu nhỏ.
" Phụ thân đang chơi thân thân sao?" Tạ Bác hỏi.
" Con cũng muốn chơi thân thân." Tạ Thù nói
Cảnh Nhiên bị gián đoạn mặt đỏ thẫm, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, Tạ Uẩn không biết xấu hổ giải thích: " Miệng chỉ có ái nhân mới có thể thân, các con không được."
Tạ Thù tò mò: " Ái nhân là cái gì?"
Tạ Uẩn nói: " Ái nhân chính là phu thê."
Tạ Bác khó hiểu: " Phu thê lại là cái gì, con cũng muốn cùng phụ thân làm phu thê."
Cảnh Nhiên choáng váng muốn xỉu, hắn thế mà lại dạy cho hài tử những thứ này, vội nhéo mạnh vào eo Tạ Uẩn. Tạ Uẩn ăn đau, bĩu môi nói: " Không được, phu thê chỉ có ái nhân mới có thể làm, sau này các con lớn sẽ biết, hiện giờ nói cho ta biết, vì sao các con lại ở chỗ này."
Hai tiểu quỷ lập tức chột dạ gục đầu xuống, sau đó liếc mắt nhìn nhau, ngẩng đầu cười ngọt ngào, Tạ Thù ôm Tạ Uẩn làm nũng nói: " Phụ thân, phụ thân, con nhớ người, người đã lâu không trở về, con muốn cùng ngủ với hai người."
Tạ Bác ôm Cảnh Nhiên làm nũng: " Cha, người đã lâu chưa ngủ cùng Bác nhi, con cũng nhớ người."
Tạ Uẩn bất đắc dĩ nhìn trời, nhìn vẻ mặt trông mong của hai tiểu gia hỏa, trừ bỏ thỏa hiệp ra thì còn có thể làm thế nào, đúng là gánh nặng ngọt ngào a....
Cảnh Nhiên cúi đầu buồn cười, liếc Tạ Uẩn một cái, khóe môi hơi giương lên, đặc biệt thích xem bộ dáng Tạ Uẩn chịu thiệt, ai bảo hắn cứ thích dạy hài tử mấy thứ lung tung rối loạn làm chi.
Một nhà bốn người, cùng giường mà ngủ, trừ chút oán niệm nho nhỏ trong lòng Tạ Uẩn, thì bọn họ vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì Tạ Uẩn lần đầu tiên rời đi lâu như vậy, hai đứa nhỏ biểu hiện vô cùng không muốn rời xa, quấn hắn suốt ba ngày, sau đó mới chịu an tâm, cũng không còn thời thời khắc khắc đi tìm phụ thân nữa.
Tạ Uẩn nhờ vậy mà nhàn rỗi, kế tiếp hắn liền dọn dẹp dược điền của mình, mang hết toàn bộ hạt giống đi, kể cả thực vật biến dị, một vài cây thì mang đi, một vài cây thì luyện chế thành dược tề, tóm lại là không để lại một chút dấu vết nào.
Mặt khác, tiền hoa hồng của trang viên này và Phàm Linh Thảo, hắn tính đưa cho Triển đại thiếu. Mấy năm nay, Triển đại thiếu quả thật đã trợ giúp hắn rất nhiều, ngay từ đầu có lẽ là vì Phàm Linh Thảo. Nhưng, sinh ý của Phàm Linh Thảo hắn cũng cầm tiền hoa hồng. Triển đại thiếu không hề oán giận câu nào, trợ giúp hắn mấy năm nay, ân tình này rất lớn. Bởi vậy, hắn mới tính đem tiền hoa hồng này để lại cho Triển đại thiếu. Hơn nữa, cái sân này khắp nơi đều bố trí trận pháp, đưa cho Triển đại thiếu gia, có lẽ cũng sẽ hữu dụng với hắn.
Về phần nhị ca và tỷ phu, hắn sẽ đưa cho bọn họ một lọ gien dịch trung cấp, nhiều thì không được, hắn không dám lấy ra. Chờ khi tu vi hắn cao hơn, thời điểm đó không cần sợ gì cả, hắn mới dám không kiêng nể gì mà sử dụng mấy thứ này.
Trong khoảng thời gian bận rộn, tựa hồ thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng nháy mắt liền đi qua.
Hai đứa nhỏ không cần ngâm thuốc tắm nữa, kết quả kiểm tra cũng khiến Tạ Uẩn cảm thấy tạm vừa lòng, thần sắc Cảnh Nhiên thì vô cùng vui vẻ, buổi tối khao Tạ Uẩn một phen, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau Tạ Uẩn còn cười đến không thể khép miệng được.
Thiên phú của Tạ Thù đã tăng tới Địa cấp hạ phẩm, tuy khoảng cách tới Thiên cấp còn rất xa, nhưng đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Chờ sau này nhóc lớn hơn một chút, thân thể có thể thừa nhận được, Tạ Uẩn sẽ tiếp tục tăng thiên phú của nhóc lên.
Thiên phú của Tạ Bác thì tăng đến Thiên cấp trung phẩm, cho dù trong lòng đã sớm có dự kiến, nhưng Cảnh Nhiên vẫn sợ ngây người, thiên phú Thiên cấp trung phẩm, tuyệt đối là một thiên tài, cái tên kia của Tần gia cũng là thiên tài có thiên phú Thiên cấp trung phẩm. Bởi vậy nên Tần Thịnh mới dưỡng ra cái bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ nhỏ yếu, cái tính tình ngu ngốc chán ghét hết thảy những thủ đoạn xấu xa. ( bạn này là hôn phu hờ của Cảnh Nhiên)
Cảnh Nhiên quyết định, y nhất định phải dạy dỗ tiểu bảo bối nhà mình thật đàng hoàng.
Tạ Thù tuy ngây thơ mờ mịt, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được thiên phú của mình không bằng đệ đệ, " Oa..." Tạ Thù gào khóc lớn, nhóc biết thiên phú là một chuyện vô cùng quan trọng.
Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên hoảng thần, vội ôm Tạ Thù dỗ ngọt.
Tạ Bác cũng kinh hoảng, oa oa khóc lớn, thút tha thút thít nói với ca ca: " Đệ..đệ nhường thiên phú cho ca, ca ca, ca đừng khóc."
Tạ Thù trừng mắt nhìn Tạ Bác, xuẩn đệ đệ, thiên phú sao có thể nói cho là cho.
Tạ Uẩn vội nói: " Thù nhi làm ta thật thương tâm, phụ thân cũng là thiên phú Địa cấp hạ phẩm, Thù nhi không thích sao?"
Tạ Thù đỏ mắt, nước mắt còn vương trên mặt, chờ mong nhìn Tạ Uẩn, mềm mại nói: " PHụ thân cũng giống con sao?"
Tạ Uẩn gật đầu thật mạnh: " Ừ, phụ thân và Thù nhi giống nhau."
Tạ Thù cuối cùng cũng nở nụ cười, tuy cảm xúc vẫn xuy xụp ba ngày, nhưng tiểu hài tử mà, phụ thân và cha vẫn rất thương yêu nhóc, không có gì thay đổi hết. Rất nhanh Tạ Thù liền quên bén đi chuyện đó, trái lại còn cảm thấy thực tự hào vì nhóc cũng giống với phụ thân.