Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 67: Chương 67: Trở lại trấn Thanh Thạch




Qua mấy ngày sau, Tạ Uẩn dàn xếp tốt chuyện trong nhà, chuẩn bị trở về trấn Thanh Thạch.

" Phụ thân."

" Phụ thân....."

Hai tiểu gia hỏa trông mong nhìn hắn, mắt to tràn ngập luyến tiếc. Nhưng mà, Tạ Uẩn biết, bọn nó chỉ là đang chờ đợi....chờ đợi hắn nói tốt cho bọn nó.

Cảnh Nhiên từ trước đến giờ luôn là nói một không nói hai, đã nói ba mươi ngày không được ăn linh quả thì chắc chắn phải là ba mươi ngày. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ước ao thèm thuồng của hai đứa nhỏ, Tạ Uẩn cũng nhịn không được muốn phá vỡ qui tắc, cưng chiều bọn nó. Đương nhiên, kết quả là bị Cảnh Nhiên không chút lưu tình mạnh mẽ trấn áp.

Tạ Uẩn sờ đầu hai đứa nhỏ, tỏ vẻ mình thật sự không có biện pháp nào, cười nói: " Phụ thân không ở nhà, các con phải nghe lời cha, biết không?"

Tạ Thù vẻ mặt ngốc lăng, hình như nghe hiểu được chút ý tứ trong câu nói của hắn, hít hít mũi, " Oa.." Một tiếng khóc lên, vừa rồi nhóc còn lo không được ăn linh quả, hiện giờ thì thật sự thương tâm: " Phụ thân, phụ thân, Thù nhi sẽ nhớ người, con không muốn người đi ra ngoài..."

Tạ Bác nhìn ca ca khóc, như bị cảm nhiễm, nhóc không biết phụ thân đi ra ngoài là có ý tứ gì, phụ thân thường xuyên đi ra ngoài, buổi tối sẽ trở về. Nhưng vừa rồi, nghe thấy lời dặn dò của phụ thân, nhóc cũng loáng thoáng có cảm giác, rất lâu sẽ không được gặp phụ thân, " Oa...."

Tạ Bác vội gân cổ khóc lớn lên: " Phụ thân, Bác nhi thích người nhất, con cũng không muốn người đi ra ngoài..."

Tạ Uẩn dở khóc dở cười, vội trấn an hai hài tử: " Phụ thân rất nhanh sẽ về, các con ngoan ngoãn nghe lời, chờ phụ thân trở về, các con sẽ có linh quả ăn."

Tạ Thù chu miệng nhỏ, ủy khuất nói: " Con không ăn linh quả, oa....con muốn phụ thân...."

" Con...con cũng không ăn linh quả." Tạ Bác thút tha thút thít, như là đã hạ quyết tâm rất lớn.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút sung sướng, cuối cùng thì hài tử cũng biết thương mình, địa vị của mình ở trong lòng bọn nhỏ vẫn là quan trọng nhất. Ít nhất thì quan trọng hơn linh quả. Khoảng thời gian trước, linh quả trong lòng bọn nhỏ vẫn luôn đứng thứ nhất kìa.

Cảnh Nhiên do dự nói: " Nếu không...bọn ta cùng ngươi trở về?"

Tạ Uẩn lắc đầu nói: " Không cần đâu, ta không muốn cho bọn nhỏ thấy sắc mặt của mấy người đó quá sớm."

Cảnh Nhiên suy tư một chút, rất nhanh liền gật đầu, trong lòng y cũng rất tán đồng, hài tử còn nhỏ tuổi, đang là thời điểm thấy gì học đó. Một đám người Tạ gia giẫm thấp phủng cao, hài tử bị bọn họ hống nhiều, bất luận là thổi phồng hay là giẫm xuống, cũng khó tránh khỏi sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Tạ Uẩn ôm hai đứa nhỏ, thân mật nói: " Ngoan ngoãn nghe lời, phụ thân cũng nhớ các con, phụ thân sẽ về sớm thôi."

Tạ Thù vươn tay nhỏ, nước mắt lưng tròng nói: " Ngoắc nghéo đi, phụ thân mỗi ngày phải nhớ đến con, Thù nhi sẽ nghe lời cha nói, không bao giờ ăn vụng linh quả nữa."

Tạ Bác khóc lóc nói: " Con cũng không ăn linh quả, phụ thân mỗi ngày cũng phải nhớ Bác nhi nữa." Trong cảm nhận của nhóc, bởi vì nhóc không nghe lời, cho nên phụ thân mới muốn đi ra ngoài, nhóc hối hận rồi, sau này nhóc nhất định sẽ ngoan ngoãn.

Tạ Uẩn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của hai đứa, sau đó nghiêm túc ngoắc nghéo với bọn nhỏ, cười nói: " Phụ thân cũng thích hai con nhất. Nhưng mà, linh quả vẫn có thể ăn, chỉ là không được ăn nhiều biết không, các con đừng nghịch ngợm trộm linh quả, khiến Lý thúc thúc lo lắng, các con đã quên lần trước ăn vụng linh quả bị đau khắp người thế nào sao?"

Hai tiểu gia hỏa hổ thẹn cuối đầu xuống, Tạ Thù nói: " Phụ thân, chúng con sai rồi."

Tạ Bác nói: " Phụ thân, con sẽ đi xin lỗi Lý thúc thúc."

Trong lòng Tạ Uẩn vô cùng vui mừng, hài tử nhà hắn đúng là khiến người thích a, cho dù có làm sai, nhưng loại thái độ có sai biết sửa này thì đúng là khiến người ta mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Tạ Uẩn lại mùi mùi mẫn mẫn với bọn nhỏ trong chốc lát, thừa dịp bọn nhỏ không chú ý, trộm thơm lão bà một cái, lúc này mới lưu luyến không rời phất tay từ biệt người nhà, bước ra khỏi gia môn.

Tạ Uẩn trực tiếp đi vào xa hành ( một nơi giống như bến xe), hắn đã thay đổi y phục, còn có khí thế trên người, rõ ràng là cường giả Võ Sĩ, tiểu nhị vừa thấy bộ dáng của hắn, lập tức liền nhiệt tình tiếp đón.

" Đại nhân, xin hỏi ngài muốn đi đâu, thuê xe riêng hay là đi cùng người khác."

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Thuê xe riêng, đi trấn Thanh Thạch."

Tiểu nhị vội giới thiệu với hắn, cười nói: " Đại nhân, nếu đi một mình một người, tốt nhất nên thuê xe truy phong xích vân, không gian xe không lớn, tốc độ lại rất mau, bảo đảm ngài sẽ tới nơi trong vòng năm ngày. Còn nếu có thêm gia quyến thì xe thiết ngưu là thích hợp nhất, nếu muốn thoải mái hơn thì còn có xe tử tổng phi vân..."

Tạ Uẩn nói: " Truy phong xích vân đi." Hắn không muốn chậm trễ thời gian ở trên đường. Nhưng mà, chờ đến khi bọn họ rời khỏi Phạm huyện, có lẽ nên suy xét đi xe tử tổng phi vân.

Tiểu nhị nhanh chóng an bài xa phu. Ngày đó Tạ Uẩn rời khỏi Phạm huyện, tiểu nhị giới thiệu đúng là không sai, tuy xe truy phong xích vân không lớn lắm. Nhưng một mình Tạ Uẩn nghỉ ngơi thì vẫn rất rộng rãi.

Khoanh chân đả tọa chưa tới năm ngày, buổi chiều ngày thứ tư, hắn đã đến được trấn Thanh Thạch. Trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, lại lần nữa trở lại trấn Thanh Thạch, trong lòng Tạ Uẩn có chút cảm khái, nhớ tới trước đây, hắn cũng giống như đa số người đang đi trên đường này, đều có tu vi Võ Đồ.

Tạ Uẩn gọi xa phu tới, bảo hắn tìm khách điếm chờ, tiếp đó mới đi bộ đến hướng Tạ phủ.

" Ngươi...ngươi là Tạ thất thiếu, ngươi như thế nào còn sống..."

Chưa đến cửa Tạ phủ, Tạ Uẩn đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, nghiêng đầu nhìn qua, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một tiểu tử trong chi thứ của Lý gia. Lúc trước hắn phế tu vi ba thằng trưởng tử của tam gia Trương, Vu, Lý. Chỉ có Lý gia không biết đến tình huống ở huyện thành, Trương gia và Vu gia vì thể diện gia tộc, chắc chắn sẽ không tiết lộ ra nửa chữ.

Tạ Uẩn cũng lười phản ứng hắn, tiểu nhân vật như vậy, còn chẳng đáng để hắn đặt vào mắt.

Tiểu tử Lý gia kinh sợ chạy trốn, khí thế của Tạ Uẩn vừa rồi quá dọa người, không biết phát đạt ở đâu, ngay cả nhị tinh Võ Giả như hắn mà cũng nhìn không ra tu vi của Tạ Uẩn. Lý gia và Tạ Uẩn từ lâu đã kết thù, vừa rồi hắn còn nói năng lỗ mãng, làm sao còn dám ở lại lâu.

Tạ Uẩn liếc theo bóng dáng chạy trối chết của hắn, cười nhạo, Lý gia từ trước đến giờ hay nịnh nọt, không nghĩ tới đối với chuyện xu cát tị hung này thật đúng là lành nghề.

Tạ Uẩn không để ý tới nhạc đệm nho nhỏ này, rất nhanh liền tới cửa Tạ phủ, thái độ của hạ nhân thủ vệ vô cùng kiêu căng ngạo mạn: " Nha, ai thế này, mấy năm không gặp, thất thiếu gia đúng là giả trang cũng ra nhân mô nhân dạng, nhưng Tạ gia ta không có chỗ cho ngươi đâu."

Trong lòng Tạ Uẩn lại lần nữa xác định, không mang theo vợ con trở về đúng là một quyết định quá chính xác, Tạ gia từ gốc đến rễ đều đã hư thúi, ỷ vào cạp váy đàn bà, mỗi người đều không biết tiến thủ, ngay cả hạ nhân cũng...

Sắc mặt Tạ Uẩn vân đạm phong khinh, không nói hai lời, nhẹ đá qua một cước, thân thể của thủ vệ nháy mắt liền bay lên, " Phanh!" Một tiếng, rơi xuống đất thật mạnh.

" Ngươi..." Hạ nhân phun máu, vẻ mặt không thể tin tưởng trợn tròn đôi mắt, sắc mặt xám xịt chứng tỏ gã bị thương không nhẹ.

Tạ Uẩn xuống tay rất đúng mực, tuy không lấy mạng gã, nhưng cũng sẽ không để cho gã dễ chịu. Đây là khiển trách vì gã đã dám mạo phạm cường giả, đại lục Hằng Võ vốn có loại quy củ này, lại nói, lúc trước Thúy Cô phá viện tử của hắn, không phải cũng không nói hai lời liền ra tay đó sao. Chuyện như vậy, có lẽ người Tạ gia sẽ không để trong lòng.

Tạ Uẩn không chút để ý quay đầu, nhìn về phía một thủ vệ khác, nói: " Tam lão gia ở đâu, mang ta qua đó."

" Vâng, vâng, tiểu...tiểu nhân liền dẫn đường cho ngài..." Người này sợ tới nỗi choáng váng, sợ thất thiếu gia lại tức giận, vội vàng dẫn hắn đi về phía viện tử của tam lão gia.

Khó có khi, Tạ tam lão gia không ở trong phòng của mấy di nương vui vui vẻ vẻ, nghe thấy hạ nhân bẩm báo, Tạ tam lão gia đánh ngáp, còn buồn ngủ bước từ trong phòng ra. Nhưng mà, khi nhìn thấy Tạ Uẩn, tinh thần rõ ràng phấn chấn, mặt cũng cười tươi rói: " Tiểu thất đã trở lại a."

Đứa con trai này giống lão nhất, đi ra ngoài mấy năm còn nhớ trở về thăm lão, Tạ tam lão gia vô cùng cao hứng, chần chờ một lát, nói: " Đã gặp những trưởng bối khác chưa?"

Trong lòng Tạ Uẩn có chút buồn cười, nói: " Lần này trở về chỉ là để thăm cha."

Tạ tam lão gia vừa nghe, quả nhiên vô cùng vui vẻ, trong đám hài tử của lão, không có đứa nào được như tiểu thất, vừa trở về đã đến thăm lão trước, dừng một chút, Tạ tam lão gia vội nhắc nhở nói: " Vẫn nên đi gặp tổ phụ của ngươi trước đi, ngươi ở bên ngoài cũng không dễ dàng, nếu có thể được trong nhà giúp đỡ, cuộc sống sau này cũng đỡ vất vả hơn."

Tạ Uẩn nói: " Không cần, lần này ta trở về không lâu, bởi vì ta sắp phải đi xa, bởi vậy, mới đặc biệt đến đây để cáo từ cha."

" Là vậy a..." Tạ tam gia mất đi hứng thú, lập tức trở nên buồn bã ỉu xìu. Nhưng mà, nhi tử đã phân gia, trước khi đi còn nhớ đến chào từ biệt lão cũng coi như là có tâm, nhìn Tạ Uẩn một cái, nói: " Theo ta vào nhà đi." Quay đầu lại nhìn về phía hạ nhân dẫn đường, gân cổ mắng: " Còn ngốc ở đó làm gì, mau lăn cho ta."

Hạ nhân như được đại xá, kinh sợ chạy té lộn nhào. Nhưng mà, trong mắt Tạ tam lão gia thì, hạ nhân là gấp không chờ nổi mà muốn rời đi, ghét bỏ nơi này của lão.

Tạ tam lão gia chửi thề một tiếng, hùng hùng hổ hổ nói: " Cái thứ không có mắt."

Tạ Uẩn cười cười, không tiếp lời mà đi theo Tạ tam gia vào nhà. Lần này hắn không tính ở lâu, cũng không chuẩn bị đi gặp những người khác, chuyện ồn ào trước cửa có nháo lớn thì đã sao, hắn hiện giờ đã không còn là một Võ Đồ thấp kém bị Tạ lão gia tử dùng một câu đuổi ra khỏi cửa như trước kia nữa.

Tạ tam lão gia hỏi: " Mấy năm nay bên ngoài thế nào, tôn tử của ta thế nào?"

Tạ Uẩn có chút vừa lòng, lão cha tiện nghi còn nhớ rõ tôn tử, không uổng công hắn trở về một chuyến, nói: " Chúng ta cũng không tệ lắm, Cảnh Nhiên sinh được song thai, một nhi tử một song nhi."

" Tốt, tốt, tốt." Tạ tam lão gia hưng phấn, vội hỏi: " Thiên phú thế nào?"

Tạ Uẩn cười nói: " Thiên phú không tồi."

Tạ tam lão gia há há miệng nhưng không nói, chung quy lão cũng đâu thể hỏi hắn thiên phú của hài tử là gì, thở dài nói: " Ngươi ở bên ngoài cũng tốt, hài tử tự mình nuôi, về sau hãy cố gắng bồi dưỡng, đừng dưỡng bọn nó không coi ai ra gì."

Trong lòng Tạ Uẩn hiểu rõ, lão cha một lòng mong muốn sinh được hài tử thiên phú tốt, tam ca quả thật rất có tiền đồ, nhưng tam ca đã bị Tạ gia giáo dưỡng thành vô cùng ích kỷ, không đem cha nương để vào mắt, bằng không tam ca ở phủ thành tiêu xài xa xỉ, vậy sao còn muốn lừa gạt trong nhà.

Tạ tam lão gia xoay người trở về phòng, cầm theo một cái hộp ra, đưa cho hắn nói: " cho tôn tử của ta, ngươi cầm đi, dù sao ta giữ cũng vô dụng."

Tạ Uẩn mở ra nhìn, thấy có mười vạn lượng ngân phiếu và năm mươi viên linh châu, chắc là lão đã tích lũy được một thời gian, cười cười đẩy hộp trở về, nói: " Cha cầm đi, ta không dùng được."

Tạ tam lão gia thổi râu trừng mắt, cả giận nói:" Ngươi cũng chướng mắt."

Tạ Uẩn có chút buồn cười, tuy hắn quả thật chướng mắt, nhưng một phần tâm ý này hắn nhận, Tạ Uẩn mở túi trữ vật lấy ra một cái trận bàn phòng ngự, bố trí trong phòng.

Tạ tam lão gia trợn mắt há hốc mồm, túi trữ vật này lão đã từng thấy lão gia tử có, Tạ gia quá lắm cũng chỉ có đại ca và cha mới có món đồ vật này.

Tạ Uẩn cười nói: " Lần này ta trở về, trừ việc từ biệt ra, còn có một thứ khác muốn đưa cho cha, ta và Cảnh Nhiên trong lúc vô ý có được một lọ dịch dẫn dắt, nhưng chỉ có tỷ lệ năm thành kích phát được thiên phú, thời gian ta ở lại không lâu, cha cần phải sử dụng ngay bây giờ."

" Ngươi nói cái gì..." Tạ tam lão gia khiếp sợ trừng to mắt, kích động nói năng lộn xộn: " Ta, ta có thể kích phát thiên phú...Ta, ta đã lớn tuổi như vậy rồi, hay là...hay là ngươi cứ giữ lại đi."

Xem nhẹ biểu tình mất mát của Tạ tam lão gia, câu nói của lão cha nghe vào đúng là vô cùng cảm động, Tạ Uẩn cười nói: " Ta giữ cũng vô dụng, thừa dịp ta còn ở lại đây, cha..."

" Muốn, muốn, muốn..." Tạ tam lão gia vội vàng nói liên tục, trong lòng đã sớm kích động đến không kiềm chế được.

Tạ Uẩn gật đầu, lấy thuốc tắm hắn đã phối trí ra, dược tề, thùng tắm, tụ thủy phù, tụ hỏa phù, còn có thức ăn để cho bọn họ ăn mấy ngày, chuẩn bị kích phát thiên phú cho Tạ tam lão gia. Về phần mấy người Tạ gia, Tạ Uẩn cũng không tính toán muốn chạm mặt với bọn họ, trận bàn phòng ngự do Cảnh Nhiên luyện chế, trừ phi cửu tinh Võ Sĩ đến, nếu không, đừng ai mơ tưởng xông tới được đây, bao gồm cả Tạ lão gia tử.

Lại không biết, Tạ phủ lúc này đã nổ tung rồi, nghe nói thất thiếu gia hôm nay trở lại, còn đả thương hạ nhân thủ vệ, đúng là không coi ai ra gì, quá kiêu ngạo...

Sau khi đại phòng biết tin, bởi vì nhi tử nên cũng không thèm để ý tới.

Nhị phòng thì tỏ vẻ mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Tam phòng, Bạch Ngọc thực không cao hứng, cái thằng nhi tử không nên thân này, vừa trở về đã gây chuyện thị phi, tính tình thô bạo như vậy, quả nhiên bùn nhão không trét nổi tường, trở về còn không biết lấy lòng người nhà. Vẫn là Sóc nhi của bà ta có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã là lục tinh Võ Giả.

Bạch Ngọc nhớ tới Tạ Sóc, Rất nhanh liền ném tiểu nhi tử khiến người chán ghét ra sau đầu, mấy năm không thấy, Bạch Ngọc cũng không thèm quan tâm, cũng không muốn đi thăm, bà ta chính là đang yên tâm thoải mái chờ đợi, chờ tiểu nhi tử đến thỉnh an, bà ta chính là thân nương của hắn, Tạ Uẩn ngay cả cha còn đi thăm thì sao lại quên được bà ta.

Tạ lão gia tử cũng có chút sinh khí, dù sao, cửa chính của Tạ gia cũng tượng trưng cho thể diện, tôn tử trở về không nói hai lời đã đả thương hạ nhân trong nhà, cái này làm lão vô cùng không vui. Nhưng mà, đây chỉ là việc nhỏ, nghe nói tôn tử đã đến chỗ của lão tam, Tạ lão gia tử kiên nhẫn chờ, chờ tôn tử đến dập đầu hành lễ với lão, đến lúc đó lão sẽ giáo huấn vài câu. Tóm lại chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng mà, bọn họ ai cũng không nghĩ tới, lần chờ đợi này là cả nửa tháng.

Hạ nhân phát hiện viện tử của Tạ tam lão gia, làm thế nào cũng không xông vào được, vội đem tin tức báo lên, Tạ lão gia tử ngồi không yên, đặc biệt chạy tới tìm tòi một phen. Đáng tiếc, Tạ lão gia tử hùng hổ mà đến, nhưng lại dường như không có việc gì mà về. Đương nhiên, chắc chắn không phải là dường như không có việc gì, mà là do lão không muốn mất mặt mũi, chỉ có thể làm bộ không có việc gì, trong lòng lão thì đã sớm nổ tung, đồng thời còn có chút kinh nghi bất định, Tạ gia đâu có trận pháp cao thâm đến thế, chẳng lẽ tiểu thất đã đạt được cơ duyên gì rồi.

Trong lòng Tạ lão gia tử tính toán tạm thời không đề cập tới, trong vòng nửa tháng, Tạ Uẩn không chỉ kích phát thiên phú cho lão cha tiện nghi mà còn củng cố tu vi cho lão ở cảnh giới tam tinh Võ Đồ. Mặt khác, Tạ Uẩn cũng nghĩ biện pháp để tăng thiên phú của Tạ tam gia lên tới Hoàng cấp thượng phẩm.

" Ha ha ha..."

Tạ tam gia mừng rỡ như điên, cảm nhận được thân thể mình có nội tức, lão cao hứng muốn điên luôn rồi: " Lão tử có thể tu luyện, tiểu thất, tiểu thất, ngươi đúng là phúc tinh của lão tử."

Tạ Uẩn lại lấy ra một cái túi trữ vật cho lão, bên trong có mười vạn linh châu, còn có một ít dược tề để tu luyện, cùng với một lọ gien dịch sơ cấp để cải thiện thiên phú, Tạ Uẩn đưa là để ngừa vạn nhất. Dù sao, Tạ Sóc cũng là nhi tử của lão cha, Tạ Uẩn không thể không phòng, chỉ đưa một lọ gien dịch sơ cấp, lão hiện giờ đã có thể tu luyện, chắc chắn sẽ không đưa cho người khác.

" Tốt tốt tốt, ta còn trẻ." Tạ tam lão gia vui sướng soi gương, vội lấy chủy thủ ra cạo râu, hiện giờ lão như trẻ lại ít nhất hai mươi tuổi, sao có thể nuôi râu giống như mấy lão nam nhân năm mươi tuổi được chứ.

Tạ Uẩn cạn lời, hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới chính hắn cũng là một tên chú trọng nhan sắc như vậy, chỉ ở trong lòng thầm chửi lão cha tiện nghi đúng là không nên thân, một đống tuổi còn xú mĩ. ( yêu đẹp)

Tạ tam lão gia sửa soạn xong, thời gian đã không còn sớm, Tạ Uẩn dặn dò xong, tiếp theo liền thu trận bàn về.

Tạ lão gia tử nháy mắt đã cảm ứng được, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bay tới, hừ lạnh một tiếng, phát tiết ra khí thế.

Tạ tam lão gia sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên không chống đỡ nổi.

" Xì..." Tạ Uẩn cười khẽ, hóa giải uy áp không còn một mảnh, tu vi của hắn tuy kém hơn Tạ lão gia tử ba cấp bậc, nhưng hắn có hai cái đan điền, khí thế của Tạ lão gia tử, hắn quả thật không sợ, còn nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng không phải sẽ thua.

Sắc mặt Tạ lão gia tử biến đổi, chỉ cho rằng là hạ nhân truyền sai tin tức, tu vi người trong phòng rõ ràng không hề dưới lão, vội nói: " Trong phòng là vị cao thủ nào, Tạ gia ta đã không có từ xa tiếp đón."

Tạ Uẩn và tạ tam gia ra khỏi phòng, ngoài cửa trừ Tạ lão gia tử ra, còn có không ít người, dù sao, Tạ lão gia tử khó có khi xuất động, những người khác sao lại không coi trọng.

" Ngươi..." Vẻ mặt Tạ lão gia tử không thể tin: " Ngươi là tứ tinh Võ Sĩ."

Tạ Uẩn nhàn nhạt liếc lão một cái, rồi chắp tay với lão cha, nói: " Lần nay đi chỉ sợ không ngày gặp lại, cha bảo trọng, nếu có khó khăn, có thể đến huyện thành tìm kiếm tam tỷ phu, mặt khác, nhị ca cũng ở huyện thành..."

Tạ tam gia khó có khi thương cảm: " Là ta vô dụng, ta có lỗi với hắn." Lão không giữ được lão nhị, cũng không giữ được tiểu thất. Nhưng mà, biết bọn chúng đều có cuộc sống rất khá, trong lòng lão vẫn rất vui mừng.

Sắc mặt Tạ lão gia tử đen thui, nhưng mà, hiện giờ lão đối mặt không phải là tôn tử nữa mà chính là cường giả tứ tinh Võ Sĩ.

Tạ Uẩn rõ ràng không hề muốn đoái hoài gì tới mấy người đó, nhàn nhạt nói câu ta đi đây, thân ảnh chợt lóe liền bay đi rất xa.

Tạ lão gia tử lúc này mới rảnh chú ý đến lão tam, vẻ mặt khiếp sợ nói: " Ngươi có thể tu luyện?"

Tạ tam lão gia gật đầu, việc này có muốn giấu cũng chẳng được, nhàn nhạt nói: " Lão thất là một đứa hiếu thuận, nhớ thương thời điểm khi bị phân ra khỏi phủ ta có đến tiễn đưa, thấy không, vừa có thứ tốt đã lập tức đưa tới cho ta."

Tạ lão gia tử vội hỏi: " Còn có vật gì nữa không?" Dựa theo thiên phú của tiểu thất, căn bản không có khả năng tu luyện thành Võ Sĩ.

Tạ tam lão gia trào phúng nói: " Còn có một ít linh châu, thứ tốt như vậy rất khó có được, lúc ở trong phủ ta đối với hắn không tốt, thế nhưng lại nhớ thương một chút đồ vật ta đưa hắn lúc tiễn đưa." Lúc trước đuổi con lão ra khỏi phủ, cha thế mà không hề do dự.

Tạ lão gia tức khắc liền hối hận, lúc ấy lão cũng không để trong lòng. Bởi vậy, phân hắn ra khỏi phủ mà không thèm cho hắn cái gì.

" Các ngươi nói cái gì..." Bạch Ngọc lòng nóng như lửa đốt chạy tới, thahh âm bén nhọn cao vút: " Nhi tử của ta là tứ tinh Võ Sĩ, sao hắn lại không tới thăm ta, ta là thân nương của hắn a...."

Tạ tam lão gia châm chọc chề chề mỏ, lúc này bà ta mới nhớ mình là thân nương của hắn sao. Nhưng mà, trong lòng lão cũng có chút hổ thẹn, trước khi phát hiện ra đứa con trai này rất giống lão, lão chưa từng chú ý tới hắn, vẫn là đứa con trai này của lão có tâm nhất, đâu có giống cái đứa đang ở phủ thành kia...

Tạ lão gia tử vội phân phó: " Tra, mau đi tra cho ta, truy, mau đuổi theo cho ta. Tra xem mấy năm hắn ở đâu, bắt hắn về cho ta, hắn là con cháu Tạ gia, không thể để lưu lạc bên ngoài...."

Tạ tam lão gia nhướng mày, không sao cả trở về phòng, những lời nói và việc làm của nhi tử đã cho thấy hắn sẽ không bao giờ trở lại, nếu...

Nếu, lúc trước lão đối tốt với đứa con trai này một chút thì tốt rồi, Tạ tam lão gia có chút hối hận, lão cảm thấy nhi tử đối tốt với lão, hiếu thuận với lão như vậy khiến lão càng thêm hổ thẹn.

Bạch Ngọc cũng thực hối hận, sớm biết Tạ Uẩn tấn giai Võ Sĩ, trước đó bà ta nên đến đây nhìn xem, mà không phải chờ nhi tử đến thỉnh an.

Tạ lão gia tử càng hối hận, tuổi trẻ như vậy đã là tứ tinh Võ Sĩ, tiền đồ chắc chắn không thể hạn lượng, thế nhưng lão đã đuổi người ra khỏi cửa. Đương nhiên, cái quan trọng là, lão muốn biết Tạ Uẩn đến cùng đã đạt được cơ duyên gì, đạt được chỗ tốt gì, chỉ ngắn ngủi mấy năm đã có thể tấn giai lên Võ Sĩ, với thiên phú của Tạ Uẩn mà nói, căn bản là không có khả năng.

Trong lòng Tạ lão gia tử hận chết Thúy Cô, một hạ nhân hèn mọn mà dám giương oai trong phủ lão không nói, còn bức lão đuổi tôn nhi ra ngoài...

Tạ lão gia tử hối hận xanh cả ruột, hoàn toàn không nghĩ đến, lúc trước Thúy Cô đưa ra điều kiện, lão hoàn toàn không hề do dự đã đáp ứng luôn.

Nhưng mà, đối với cái suy nghĩ này Tạ Lão gia tử, Tạ Uẩn vẫn rất thích nghe ngóng. Bởi vì dựa theo hiểu biết của hắn về lão gia tử, Thúy Cô chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. tạ lão gia tử tuy không thể làm gì Thúy Cô, nhưng Tạ Tuyết thì có thể, Thúy Cô làm hại Tạ Tuyết mất đi một đệ đệ tiền đồ vô lượng, trong lòng Tạ Tuyết không giận mới là lạ.

Đương nhiên, những việc này đều không còn quan hệ gì với Tạ Uẩn nữa, hiện giờ hắn đang ngồi trong xe để trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.