CHƯƠNG 25
Trận tuyết này rơi rất dày nhưng thời gian cũng không dài, không đến giữa trưa liền dừng.
Nghiêm Thu vốn muốn chờ tuyết dừng để đi đến nhà Đại Thành a cha hỏi một chút tình hình Lý gia a cha bên kia, kết quả lại bị Thạch Hoài Sơn đặt trong chăn gây sức ép nửa ngày, liền không còn khí lực để làm gì nữa. Nói sau, hiện tại tuyết rơi khắp núi, cho dù có hỏi thăm ra thì để làm thuốc cũng phải đợi sang đầu xuân.
Thạch Hoài Sơn tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào xuống giường đun nước ấm, lau người Nghiêm Thu sạch sẽ, “Ngươi nằm tiếp đi, ta ra ngoài quét tuyết.”
Nghiêm Thu bị hắn gây sức ép không nhẹ, lườm hắn vài lần, vẫn là không nhịn được nói: “Lau mồ hôi đi, mặc nhiều áo vào.” Vừa rồi ra không ít mồ hôi, dễ dàng trúng gió.
Thạch Hoài Sơn cười hắc hắc, “Không sao, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.” Hắn mặc áo bông vào người liền đẩy cửa ra ngoài.
Cửa phòng hướng ra phía ngoài, vừa mở ra liền quét một vòng cung tuyết. Năm nay tuyết rơi sớm, nhiệt độ không khí chưa đủ thấp nên không giữ được lâu, vừa rơi xuống mặt đất liền bắt đầu tan chảy. Còn lại tuy cũng dầy nhưng lại lỏng loẹt đổ sụp, Thạch Hoài Sơn cầm cái chổi, vài cái phủi sạch sẽ.
Việc duy nhất cần vội trong mùa đông chính là quét tuyết. Trong sân, trước cổng, mọi người đều tự quản tốt nhà của mình.
Đối với nông dân mà nói, mùa đông là một trong những khoảng thời gian nhàn nhã nhất đầu năm, toàn bộ trông cậy vào ba tháng này để nghỉ ngơi chút. Chỉ là có điểm không tốt, chính là việc nước dùng hàng ngày. Trong thôn thường ra bờ sông giặt quần áo, mùa đông đến, nước sông kết băng nên không giặt được nữa. Toàn thôn đều trông cậy vào cái giếng sâu kia, mỗi ngày hán tử gánh hai gánh nước, đủ một nhà ăn uống. Nếu muốn lau người, giặt quần áo thì phải chạy tới chạy lui ra ngoài gánh thêm. Mùa đông như thế này, đó chính là tự tìm phiền phức.
Vì thế, có người liền giữ lại tuyết, đun lên cho tan ra để dùng giặt quần áo cũng rất tốt.
Có điều, trận tuyết đầu mùa này không ai trữ lại. Các lão nhân đều nói, tuyết đầu mùa không sạch sẽ, không dùng được.
Lại qua mấy ngày, Nghiêm Thu đã làm xong áo bông cho Thạch Chiêu Phúc, để Thạch Hoài Sơn mang qua cho hắn. Còn y thì đi tới nhà Đại Thành.
“Ta còn đang tính lát nữa qua nhà ngươi đó.” Đại Thành a cha nhiệt tình kéo Nghiêm Thu vào, “Mấy ngày nay Điền ca nhi có việc, sốt ruột muốn nói cho ngươi a.”
Điền ca nhi chính là tề quân của Đại Thành, cười nói: “Cũng không có chuyện gì. Ta theo lời ngươi nói hỏi được chút chuyện, nhưng chưa có thời gian sang nhà để nói, thành ra có chút nóng ruột.”
Nghiêm Thu cũng cười theo, qua vài lần tiếp xúcc, y phát hiện không phải người một nhà, không vào cùng một cửa, Đại Thành tề quân cũng là một người thành thật.
“Hỏi thăm thế nào rồi? A cha của Lý gia tiểu ca như thế nào?”
Tề quân Đại Thành nói: “Ta không dám đi đến Lý gia hỏi thẳng, đành phải hỏi láng giềng xung quanh. Đều này ngày thường chỉ thấy ông ấy ho khan, chưa đến nỗi không thở nổi. Ta xem phương thuốc kia của ngươi, tám phần là sẽ có hiệu quả.”
“Theo ta thì không quan tâm bệnh trạng gì, đến lúc đó cứ sắc cho Lý gia a cha uống, dù sao phương thuốc của ngươi cũng không có hại gì.” Đại Thành a cha nói.
Nghiêm Thu gật đầu, đúng là như vậy. Củ tỏi, đường đỏ gì đó, coi như ăn không ngon cũng không có hại cho sức khỏe gì.
Mùa đông ngày ngằn, trôi qua đặc biệt nhanh. Chỉ chớp mắt đã đến cuối năm.
Người trong thôn mộc mạc, cũng không có dư tiền mà giăng đèn kết hoa. Cổng thôn có treo câu đối, tiếp tục viết mấy chữ phúc treo ở cửa, cửa sổ, ngay cả thùng muối dưa cũng phải dán một tấm.
Câu đối, chữ phúc thì phải chuẩn bị giấy đỏ.
Người trong thôn không biết chữ nhiều, càng đừng nói là câu đối.
Trưởng thôn Thạch gia cũng là một số ít những người biết chữ. Trước cuối năm, mọi người đều cầm giấy đỏ đến nhà ông xin chữ, một cân bột ngô làm lễ là được.
Thạch Hoài Sơn đã lấy ra giấy hồng, “Nhìn hơi nhàu, không biết có thể viết chữ lên đây không.” Đây là giấy còn lại sau khi kết hôn cùng Nghiêm Thu. Trước kia thì hắn cũng chưa từng dán câu đối gì đó, hiện tại đã thành gia, tự nhiên muốn dán, cầu chút may mắn.
Nghiêm Thu nói: “Lấy giấy có tác dụng gì, chúng ta có bút và mực sao?”
“Trưởng thôn có, lát cầm ít thịt đi để nhờ trưởng thôn viết cho chúng ta mấy chữ.” Đây là năm đầu tiên sau khi hắn kết hôn cùng Nghiêm Thu, cần phải nghiêm túc mà làm.
“Vậy có thể để ta nói ra câu chữ để trưởng thôn viết hộ được không?”
“Cái đó không được, những chữ phúc này thì không nói, nhưng mấy câu đối tinh tế, ai biết a? Còn để cho trưởng thôn viết.” Thạch Hoài Sơn cười ha ha, lại nói: “Thực ra trưởng thôn cũng không biết nhiều chữ, các nhà quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó, toàn bị trùng nhau. Có điều cái này chỉ là cầu may mắn, có trùng hay không cũng không sao.”
Nghiêm Thu nghe vậy liền nói: “Hay lát nữa ta đi với ngươi, ở nhà rảnh rỗi quá, muốn đi xem náo nhiệt.”
Thạch Hoài Sơn đương nhiên là không có dị nghị gì.
Hai người chuẩn bị xong, muốn cầm chút thịt đi. Thịt này đã đông lạnh, giờ muốn chặt ra lấy một miếng cũng khó, cuối cùng đành phải xách nguyên một con thỏ mang đi, trước nay trưởng thôn giúp đỡ không ít, trước mắt cần ăn tết, lễ một con thỏ cũng không tính là nhiều.
Cách nhà trưởng thôn ba trượng đã thấy người ra ra vào vào. Đây chính là đến để xin chữ.
Thạch Hoài Sơn dẫn Nghiêm Thu vào phòng, tề quân của trưởng thôn rất quý hắn, đối với hắn nhiệt tình rất nhiều. Thấy hai người tiến vào liền ra đón, còn để Nghiêm Thu ngồi trên giường đợi.
Trưởng thôn không có con, trực hệ có hai đứa cháu, cũng may hai người này tuổi cũng không lớn, hơn bốn mươi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, công việc hằng ngày cũng là hai đứa cháu chăm sóc, chờ sau này già rồi, cũng là dựa vào cháu phụng dưỡng tuổi già.
Trưởng thôn không nhàn rỗi chút nào, viết rất nhiều câu đối, vội đến vã mồ hôi. Phía sau còn mấy nhà đang xếp hàng chờ kia.
Nghiêm Thu thấy bút mực liền có chút gần gũi, nhìn thấy trưởng thôn viết chữ phồn thể kia cũng không xa lạ. Cái này thật kỳ quái, giống như bản năng liền biết vậy. Y nghĩ, có thể là do trí nhớ của nguyên chủ thân thể này đi.
Nghiêm Thu cảm thấy nguyên chủ là người thích đọc sách, thế đạo này, ca nhi biết chữ cũng là không dễ dàng, có thể là do trưởng bối nhà y tiến bộ hoặc không có quá chú ý đến y. Nghiêm Thu rất tò mò với thân thế gia chủ, y chỉ biết Nghiêm lão gia là bị tra ra tham ô, tân hoàng vừa mới đăng cơ, muốn giết gà dọa khỉ để răn đe liền mượn lão mở đường, cho nên mới thảm như vậy. Nhưng sự việc tiếp theo thì lại không biết nữa.
Nghiêm Thu cố gắng muốn viết hộ trưởng thôn, nhưng lại thấy như vậy không nên. Người ta đến xin chữ đều cầm theo gạo và mì, thôn trưởng tuy rằng vừa mệt vừa vội nhưng một ngày này tích tiểu thành đại, thu không ít gạo và mì. Nếu mà y tiến liên viết chữ giúp người ta, gạo mì này liền đưa cho y hay cho trưởng thôn a?
Cho nên dù muốn, y vẫn là không lên tiếng. Người trong thôn này y không quen nhiều, tốt nhất là không nên tìm thêm phiền toái cho Thạch Hoài Sơn.