CHƯƠNG 26
Chờ đến phiên Thạch Hoài Sơn, thôn trưởng theo thói quen nâng bút lên hỏi trước: “Có câu mình muốn hay không?” Mỗi nhà ông đều sẽ hỏi một câu như vậy, hỏi rõ rồi mới tiếp tục viết. Có điều, vẫn chưa có nhà nào có được câu đối do mình tự nghĩ ra.
Thạch Hoài Sơn cũng giống nhà người khác, đang muốn nói để thôn trưởng xem thử rồi viết ni. Nghiêm Thu vội vàng nói: “Có câu có câu.” Y vừa mới xem câu đối thôn trưởng viết cho nhà người khác, vẫn chỉ có vài câu đối như thế viết tới viết lui, cũng không hợp ý y lắm. Tốt xấu gì y cũng từng là sinh viên đại học, chỉ soạn hai câu đối để treo vẫn là có thể.
Lẽ ra, ca nhi ở bên ngoài, không nên xen vào nói như vậy. Có điều, thôn trưởng nhưng thật ra đối với việc y nói mình có câu đối rất bất ngờ, cũng không tính toán, chỉ hỏi: “Câu gì a? Ngươi nói thử xem.”
Lúc Nghiêm Thu xem náo nhiệt vừa rồi đã nghĩ ra không ít câu, cho nên lập tức mở miệng đọc: “Vế trên: Nghênh hỉ nghênh xuân nghênh phú quý. Vế dưới: Tiếp (đón) tài tiếp phúc tiếp bình an. Bức hoành phi[1]: Cát tường như ý.” Y cùng Thạch Hoài Sơn kết hôn, chính là nghênh hỉ. Ăn tết chính là nghênh xuân. Năm sau muốn làm chút việc buôn bán, tự nhiên phải nghênh Phú quý. Có tài lại bình an, câu này đối với câu trên rất hợp với nhà của y.
Người cả phòng ngẩn ngơ nhìn Nghiêm Thu.
Nghiêm Thu bị nhìn đến sợ hãi, nghĩ có phải đã thể hiện quá nổi bật rồi hay không? Thôn trưởng từng nói qua, đa số mọi người không thích ca nhi xuất đầu lộ diện phô trương như vậy. Nghiêm Thu có hơi chút hối hận.
Thôn trưởng cũng sửng sốt, sau một lúc lâu hỏi: “Câu đối này là ai dạy cho ngươi sao?” Nghĩ được câu đối như thế phải là người đi thi tú tài mới có thể làm được, vài câu này của ông, chính là học lõm bõm từ người trong thành.
Nghiêm Thu nghĩ sơ một chút nói: “Không ai dạy.” Y có nghĩ qua có nên bịa vài câu để nói hay không, tỷ như trước kia trong nhà mời người dạy a linh tinh. Nhưng lại sợ thôn trưởng hỏi quá nhiều, nói dối sẽ không thể nào kín kẽ hết được.
“Ngươi biết chữ?” Thôn trưởng lại hỏi.
Nghiêm Thu gật gật đầu, “Ân.”
“Có thể viết chữ?”
Nghiêm Thu lại gật đầu, “Biết viết.”
“Vậy ngươi viết vài chữ ta xem xem.” Thôn trưởng nói.
Nghiêm Thu đáp một tiếng, xuống kháng, tiếp nhận bút lông thôn trưởng chuyển qua, chấm mực, lặp đi lặp lại động tác cầm bút vài lần để tìm lại cảm giác. Sau đó tay trái vuốt nhẹ giấy đỏ, nâng bút viết xuống.
Khi viết vế trên, còn có chút trúc trắc. Theo thói quen của cơ thể này ngày càng hiện rõ, viết cũng càng ngày càng thuận tay.
Lúc Nghiêm Thu buông bút, khắp phòng cũng không có một âm thanh.
Chữ viết kiểu chữ Khải nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như con người Nghiêm Thu, thanh tú tao nhã.
Thạch Hoài Sơn ngây ngốc líu lưỡi nhìn tề quân của mình, hắn biết không nhiều chữ lắm, còn là do sư phó dạy cho hắn lúc ở trên núi. Nghiêm Thu viết chữ, có nhiều từ hắn cũng không biết. Nhưng hắn phân biệt được đẹp xấu, chữ viết này của tề quân hắn, nhưng đẹp hơn nhiều so với thôn trưởng!
Thôn trưởng cầm giấy đỏ nhìn tới nhìn lui, lẩm bẩm nói: “Chữ này thật sự là tốt, câu cũng tốt. Tốt, tốt, tốt.” Thôn trưởng rất kích động, nói liên tục ba chữ tốt. Ông khi còn trẻ cũng thích đọc sách, chẳng qua trong nhà thật sự nghèo, không cách nào có điều kiện cho ông học. Hiện giờ, cuộc sống dễ chịu chút, tuổi cũng lớn. Vào trong thành cùng người ta học được một chút, chung quy vẫn không sánh bằng đầu óc người trẻ tuổi. Nghiêm Thu không hổ là ca nhi xuất thân từ nhà quan, ông ở trong thành cũng chưa từng gặp qua người có chữ viết (thủ tự) tốt như vậy.
Nghiêm Thu được khen ngợi rất mắc cỡ, còn có chút chột dạ, y đây cũng là mượn ánh sáng của nguyên chủ.
Những người khác trong phòng thấy thế, cũng có chút muốn để Nghiêm Thu viết giúp câu đối, nhưng lại ngại mặt mũi thôn trưởng, không tiện nói thẳng. Trái ngó ngó phải nhìn nhìn đong đưa không ngừng.
Kỳ thật chữ của mấy câu đối này cũng đều là để mang lại may mắn, đẹp hay không thì có sao đâu? Nhưng hiện tại có lựa chọn, liền tự nhiên muốn cái đẹp mắt hơn.
Thôn trưởng cũng nhìn ra được, chút tính toán nhỏ đó trong lòng người trong thôn, ông hiểu rất rõ. Nhưng mà, ông cũng không thèm để ý, đối Nghiêm Thu nói: “Câu đối này của ngươi rất hay, chữ cũng đẹp, vậy ngươi viết một chút cho người trong thôn đi.”
Nghiêm Thu do dự nói: “Như vậy thích hợp sao?”
“Không có gì không thích hợp, ta đây viết cũng hơn nửa ngày trời, tay cũng đã mỏi nhừ rồi.” Thôn trưởng vừa nói vừa xoa bóp cánh tay.
Thấy thôn trưởng cũng đã nói như vậy, Nghiêm Thu cũng không chối từ, như vậy sẽ lại khiến y có vẻ hẹp hòi. Bèn nhận lấy bút, viết câu đối cho người trong thôn.
Người trong thôn cũng đều cao hứng, bởi vì Nghiêm Thu là tiểu ca nhi, vây quanh như vậy cũng không tốt, nhưng vẫn đứng cách một khoảng mà khen ngợi. Còn có người khen Thạch Hoài Sơn thật may mắn.
Ở trong mắt người nông dân kiếm ăn từ mặt đất, người có thể biết chữ, sẽ không là người tầm thường, nhà ai cũng sẽ được xem trọng hơn.
Thạch Hoài Sơn ở một bên, vừa cao hứng lại lo lắng, tề quân của hắn nguyên lai có bản lĩnh như vậy, càng cảm thấy bản thân không xứng với người ta.
Buổi chiều, người trong thôn đã ra về không sai biệt lắm. Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn cũng cáo từ muốn đi, thôn trưởng để bọn họ mang chút bột ngô đi, hai người bọn hắn khẳng định sẽ không lấy. Cuối cùng, thôn trưởng bèn đưa Nghiêm Thu một bộ bút lông cùng nghiên mực cũ, “Chữ ngươi viết rất đẹp, cũng đừng bỏ phí a, có rảnh liền viết một chút.”
Nghiêm Thu vui vẻ ra mặt nói cám ơn, thứ này so với bột ngô tốt hơn nhiều.
Ngày hôm sau, trong thôn liền truyền ra. Đều nói tề quân Thạch Hoài Sơn mua về thì ra là người có học vấn, viết câu đối rất có vần điệu, chữ cũng rất đẹp. Truyền đến truyền đi, liền thay đổi. Cuối cùng phóng đại thành Nghiêm Thu có học vấn cực kỳ giỏi, nếu không phải bởi vì y là tiểu ca nhi, vậy có thể thi đậu cử nhân rồi!
Nghiêm Thu cũng không biết mấy chuyện đó, y vừa có được bút lông cùng nghiên mực, tràn đày tinh thần hăng hái cùng mới mẻ. Trong nhà không có giấy, chấm nước viết lên trên mặt đất ở ngay trong phòng.
Thạch Hoài Sơn cũng ngồi bên cạnh cùng y, nhân dịp theo học một chút. Tề quân có học vấn như vậy, hắn càng không yên lòng. Như thế nào cũng phải học cho ngang bằng mới được a.
Nghiêm Thu cũng vui vẻ dạy hắn, về sau có dùng được hay không, không nói trước được, có thể học thêm vài thứ luôn tốt a.
Ngày hôm nay lại đổ tuyết, rơi lất phất mênh mông không thấy điểm cuối.
Hai người đang ở trong phòng vừa buồn chán vừa viết chữ, lại nghe có người gõ cửa. Trời tuyết như vậy, lẽ ra sẽ không có người ra ngoài mới phải, Thạch Hoài Sơn vô cùng buồn bực đạp tuyết đi mở cửa cho người tới.
“Hoài Sơn huynh đệ ở nhà ni.” Người tới lên tiếng hỏi thăm.
Là tề quân Trương Hữu Bảo, còn mang theo hài tử. Tiểu hài tử không lớn lắm, lội trong tuyết đi, nửa bắp chân đều ở trong tuyết. “Trời tuyết lớn như vậy, chuyện gì a? Vào nhà hãy nói đi.” Thạch Hoài Sơn nhìn nhìn hài tử nói.
Tề quân Trương Hữu Bảo ai ai đáp ứng hai tiếng, dẫn hài tử đi theo Thạch Hoài Sơn vào phòng.
Nghiêm Thu thấy khách đến, rót hai chén nước nóng. Lại phủi đi tuyết rơi trên người Thạch Hoài Sơn.
Thạch Hoài Sơn cùng nhà Trương Hữu Bảo cũng không quen thân. Trương Hữu Bảo cũng là một trong số ít những nhà khác họ ở trong thôn, bình thường qua lại cũng không nhiều.
“Trời tuyết lớn như vậy, sao lại dẫn hài tử ra ngoài? Có chuyện gì?” Nghiêm Thu hỏi. Y cùng tề quân Trương Hữu Bảo cũng không quen biết, nhiều nhất chỉ từng gặp qua một lần. Nhưng đối phương dù sao cũng là ca nhi, nói chuyện vẫn là y đi nói sẽ thích hợp hơn.
Tề quân Trương Hữu Bảo đắn đo một chút, nhìn Nghiêm Thu nói: “Chuyện là như vậy. Đây không phải là nghe nói học vấn của ngươi tốt, tiểu tử này của nhà ta, qua năm cũng 6 tuổi. Có thể mời ngươi dạy nó biết chữ hay không a?” Hắn đem nhi tử đẩy tới trước mặt Nghiêm Thu, cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất lanh lợi, cúi chào đáp lại Nghiêm Thu. Tề quân Trương Hữu Bảo lại nói: “Nhà chúng ta hiện tại chỉ có một hài tử như vậy, ta cùng a phụ nó đã nghĩ rồi a, cũng không thể để nhi tử cũng giống chúng ta, hàng ngày trông cậy vào mấy mẫu đất để sống. Muốn để nó học nhiều thêm chút kiến thức, sau này a, cũng có thể nhiều thêm một con đường đúng không?”
Đạo lý là đạo lý như vậy, Nghiêm Thu cũng hiểu được như vậy là đúng. Tiểu hài tử mà, nhất định phải học một chút tri thức. Nhưng y đối với việc dạy người đọc sách này không có chút ý niệm nào trong lòng, chưa từng làm qua a. Lại nói, cũng không có tài liệu để dạy, như thế nào dạy đây? Tam Tự kinh, bách gia tính mấy thứ đó, y cũng không thuộc a.
Nghiêm Thu nói: “Này, có lẽ để thôn trưởng dạy sẽ tốt hơn đi? Ta đây thật sợ dạy không được tốt.”
Tề quân Trương Hữu Bảo thở dài nói: “Không phải đã cùng thôn trưởng nói qua rồi sao. Nhưng thôn trưởng nói ông ấy chỉ học sơ qua một chút, sợ dạy sai cho con cháu? Là nói một câu như vậy đi? Dù sao cũng là nói sợ chậm trễ hài tử. Ai nha, ta cũng không cầu đứa nhỏ này có thể thi cái gì cử tử, làm quan lão gia. Chỉ cần hài tử có thể biết cái chữ là được, ngươi tốn công lo lắng làm chi? Mỗi ngày cũng không cần dạy nhiều, một, hai canh giờ, tùy ngươi quyết định. Đương nhiên, ta khẳng định không để ngươi dạy không công. Trong nhà không có cái gì tốt, nhưng bột ngô bảo đảm có đủ, được không?”
[1] Bức thư họa viết ngang từ trái sang phải hay phải sang trái. Câu đối thì viết dọc dán ở trên cột ha. Mọi người xem phim sẽ thấy, người Hoa hay dán hai bên dọc xuống hai câu, ở giữa là một câu nằm ngang.