Edit: Arisassan
Lúc Thẩm Tương Ngôn một đường cưỡi ngựa chạy tới chân núi Phật Quang Tự, hắn liền trông thấy một đám người đang tụ tập với nhau để thảo luận cái gì đó. Thẩm Tương Ngôn đi ngang qua còn nghe được vài câu, đại loại như có xe ngựa bị rơi xuống núi.
Thẩm Tương Ngôn vội ghìm lại dây cương, ra hiệu một người tên là Tần Việt ở bên cạnh đi hỏi thăm một chút. Tần Việt này vốn là một tiểu tư phụ trách việc vặt bên trong Hương Tự Lai, do hắn thường xuyên đến Hương Tự Lai để kiểm tra sổ sách, đi qua đi lại vài lần liền phát hiện Tần Việt này là một người lanh lợi hiếm thấy. Hơn nữa Trần Tài cùng Phùng Cần sau một thời gian ngắn được Thẩm An rèn luyện, trong tay cũng bắt đầu có một vài việc riêng cần phải xử lý, cứ thế bên cạnh hắn bắt đầu ít đi vài người để dẫn theo sai sử, vừa phát hiện Tần Việt là người đáng để bồi dưỡng thì lập tức điều hắn đến bên cạnh mình, ngày thường ở bên giúp hắn làm việc.
Tần Việt lĩnh mệnh mà đi, trong chốc lát liền đầu đầy mồ hôi chạy về bẩm báo: “Thiếu gia, tiểu nhân vừa hỏi thăm được vừa nãy, nghe bảo là do trời tuyết đường trượt, có một xe ngựa không cẩn thận bị rớt xuống từ trên núi, xe ngựa kia bể nát ngay tại chỗ. Trên xe là một song nhân đã gả đi, đang được báo mất tích, hạ nhân nhà bọn họ hiện vẫn đang gấp rút tìm người khắp nơi.”
Tần Việt biết lần này thiếu gia gấp gáp lên đường như vậy là để đến đón chính quân, nên hồi nãy khi hắn hỏi thăm được người gặp chuyện là một song nhân đã gả chồng, tâm trạng cũng vô cùng căng thẳng, chỉ sợ vạn nhất đó có thể là chính quân nhà bọn họ. Hiện tại bẩm báo lại việc này cho thiếu gia, tâm trạng của hắn cũng thật sự bồn chồn, trông thấy khuôn mặt thiếu gia nháy mắt lạnh xuống, Tần Việt liền lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nói: “Thiếu gia, tiểu nhân vừa hỏi thăm nơi xảy ra tai nạn, xe ngựa bị rơi xuống kia ở phía trước cách chỗ này không xa, chúng ta nên đến đó xem thử một chút.”
Thẩm Tương Ngôn vừa nghe là một song nhân đã gả đi xảy ra chuyện thì tâm trạng hồi hộp hẳn lên, cũng không quan tâm gì nữa, vội vàng bảo Tần Việt đi trước dẫn đường. Chuyện xảy ra ngay đây, hắn không đến nhìn rõ thì sẽ cảm thấy bất an thật sự, ngồi trên lưng ngựa một đoạn đường ngắn như vậy tâm trí hắn không biết đã suy nghĩ bao nhiêu thứ rồi, mỗi lần nghĩ đến chuyện không tốt thì lập tức tự nhủ với bản thân, người gặp chuyện nọ chắc chắn sẽ không phải là Dung nhi nhà hắn.
Xe ngựa nhà hắn nhằm để cho người ngồi trong xe thoải mái nên đã được cải tạo qua, cho nên dù xe ngựa bị vỡ đến chia năm xẻ bảy, hắn cũng có thể nhìn ra manh mối, phân biệt được đó có phải là xe ngựa nhà bọn họ hay không, hơn nữa mặc dù thật sự xảy ra chuyện, Hạ Dung vẫn cần hắn chăm sóc, cho nên tâm trạng hắn cũng không hoảng hốt tiếp mà lại trấn định lên.
Cưỡi ngựa trong chốc lát đã đến nơi, Thẩm Tương Ngôn híp mắt trông thấy cách họ không xa là tàn dư của một cỗ xe ngựa, hắn vội vàng thúc vào bụng ngựa tăng tốc chạy vài bước về phía trước, sau đó mới lưu loát xoay người xuống ngựa đi lên kiểm tra, chỉ thấy xe ngựa kia thật sự trông như những gì Tần Việt đã miêu tả, toàn bộ thùng xe đều vỡ nát không còn hình thù gì.
Thẩm Tương Ngôn ngồi xổm xuống trước một khối gỗ văng ra từ thùng xe, sờ sờ mặt gỗ một chút, phát hiện chỉ là loại gỗ phổ thông thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn đã cố ý cải tạo xe ngựa một lần, dù bề ngoài thoạt nhìn chẳng khác gì xe ngựa phổ thông, nhưng bốn phía bên trong vách của thùng xe lại có khảm một tầng thép mỏng. Sau khi nỗi lo lắng chìm xuống, Thẩm Tương Ngôn mới phát giác lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đúng lúc đó dưới chân núi cũng vang lên tiếng gọi ầm ĩ, lắng nghe một chút thì đại loại là “Tìm được rồi, tìm được rồi“. Do Thẩm Tương Ngôn phát hiện không phải phu lang nhà mình gặp chuyện nên tâm trạng tốt hơn hẳn, nghe thấy người nhà của người gặp chuyện đã tìm được người thì cũng thấy may mắn thay cho bọn họ.
Sau khi Thẩm Tương Ngôn an tâm lại, liền phất tay ra dấu cho hai người theo sau hắn đuổi kịp, hắn cần phải tiếp tục đi lên núi, chừng nào gặp được phu lang nhà mình thì hắn mới thật sự yên tâm. Do đó hắn cũng không phát hiện Đào Chi bị gãy chân không thể đi lại, chỉ có thể nhờ hai nhũ mẫu khí lực lớn dùng cán trúc nâng đi.
Đào Chi nhìn chằm chằm bóng người đang dần đi xa, cảm thấy vô cùng lo lắng, vốn là thứ dùng để tính kế Hạ Dung, không hiểu sao lại ứng nghiệm lên người y, dựa vào cái gì mà vận khí của Hạ Dung lại tốt như vậy, được gả cho người như Thẩm công tử. Vừa rồi y từ xa đã trông thấy thần sắc lo âu của Thẩm công tử, nhìn là biết đang lo rằng phu lang nhà mình gặp tai nạn, khi biết người rơi xuống núi không phải Hạ Dung thì hắn nhất định đã cảm thấy vô cùng cao hứng nhỉ.
Đào Chi cúi đầu nhìn đôi chân vẫn đang đau của mình, tại sao Thẩm công tử không thể quay đầu nhìn y một chút chứ, thật không biết Hạ Dung đó cho Thẩm công tử uống thuốc gì, mê hoặc đến đầy mắt đầy lòng hắn đều chỉ có con tiện nhân kia. Đào Chi y tự nhận dung mạo bản thân cũng thuộc dạng xinh đẹp hiếm có, đâu kém hơn Hạ Dung chỗ nào.
“Ta thấy công tử vẫn nên yên lặng một chút đi, con người quý ở chỗ tự biết thân biết phận.” Đào Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đột nhiên nghe thấy lời như thế, lập tức giương mắt oán hận nhìn Hạ ma ma đang lên tiếng nói chuyện.
Hạ ma ma là người do tri huyện phu nhân xếp vào trong viện y, nói là xếp chứ thật ra là đang minh mục trương đảm phái người đến canh chừng, lấy cớ y vừa mới tới quý phủ không quen chỗ nên phái người tới chiếu cố y, kỳ thật là giám sát y cả ngày lẫn đêm thì đúng hơn. Cơ mà một người không có bối cảnh như y, lúc mới tới biết rõ chuyện này có vấn đề nhưng muốn đẩy đi cũng không được, chẳng những phải giả bộ như không biết gì, mà còn phải tỏ vẻ biết ơn đối với phu nhân.
Từ khi có một ma ma như vậy ở bên cạnh, y làm gì cũng không thoát khỏi tầm mắt của phu nhân, không chỉ thế, y vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải nơi nơi nhường nhịn, đối xử thật tốt với Hạ ma ma, nếu không thì sẽ bị coi là cô phụ “ý tốt” của phu nhân.
Hạ ma ma không quan tâm Đào Chi nghĩ gì, bà vốn là người dưới trướng phu nhân, được phái lại đây chẳng qua là để canh chừng những thứ đồ không thể lên được mặt bàn này. Cái đứa gọi là Đào Chi kia, không hổ là một con hát, không có một chút giáo dưỡng nào, đã vào phủ tri huyện, trở thành người của lão gia rồi mà vẫn không hiểu rõ quy củ, trước mặt các bà hầu hạ ngay bên cạnh còn dám ngóng trông nhìn nam nhân khác rõ ràng như vậy, tưởng các bà bị mù hay sao.
Đào Chi bị thái độ tự cao tự đại của Hạ ma ma chọc tức, mỗi tội chân y hiện giờ đau nhức vô cùng, không dám động đậy dù chỉ một chút, để bớt chịu tội y đành phải tạm thời kiềm nén cơn tức lại. Đào Chi rũ mi xuống, tránh cho người khác nhìn thấy ánh mắt của mình, y cũng không ngốc, xuất thân không tốt khiến y từ sớm đã biết xem thời biết thế, hiện tại tình cảnh của y cực kỳ không tốt, chỉ có thể phụ thuộc vào sự sủng ái của lão gia. Đào Chi nắm chặt tay, lũ nô tài này, đợi đến khi y đoạt được tâm lão gia, bọn họ chắc chắn sẽ phải nhìn sắc mặt của y mà làm việc.
Tạm thời không đề cập tới Đào Chi có tâm tư cùng quyết tâm như thế nào, Thẩm Tương Ngôn sợ một đường này sẽ xảy ra tai nạn thêm một lần nữa, vội ra roi thúc ngựa chạy nhanh tới Phật Quang Tự, sau khi hỏi thăm tiểu hòa thượng trong chùa, biết Hạ Dung vẫn tạm trú ở khách phòng liền nhanh chóng vội vàng bước sang.
Đến khi tìm được nơi ở của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn đẩy cửa vào phòng thì trông thấy Hạ Dung đang nằm trên giường, sắc mặt vô cùng không tốt, sớm mất đi vẻ hồng nhuận thường ngày, thay vào đó là nét xanh xao tái nhợt. Thẩm Tương Ngôn hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngồi xuống bên giường, nắm chặt một bàn tay của Hạ Dung rồi sờ sờ, lại cúi đầu áp trán mình lên trán Hạ Dung, nhiệt độ vẫn bình thường, không quá cao.
Nếu không phát sốt thì sao lại nằm lả ở đây được, Thẩm Tương Ngôn trầm giọng hỏi Hà Hân: “Chính quân làm sao thế này, đây là cái các ngươi gọi là hầu hạ tốt đấy ư?”
Hà Hân bị câu hỏi của chủ tử dọa sợ, vội vã quỳ xuống nhanh chóng trình bày hết mọi chuyện: “Sáng sớm hôm nay chính quân từ lúc tỉnh dậy đã cảm thấy thân thể vô cùng khó chịu, lúc ăn điểm tâm còn nôn một lần. Vốn hôm nay sau khi ăn sáng xong sẽ lên đường trở về, nhóm nô tỳ thấy chính quân khó chịu nên mới khuyên bảo vài câu. Chính quân không chịu, khăng khăng muốn đi, ai ngờ vừa đứng dậy đã ngất xỉu. Nhóm nô tỳ không còn cách nào khác, nghe tiểu hòa thượng trong chùa nói Thậm Tịch đại sư biết một chút y thuật, đành nhờ Phùng Cần đi mời đại sư, một lúc sau đại sư sẽ đến.”
Thẩm Tương Ngôn biết Thậm Tịch đại sư hiểu chút y thuật, hiện tại đang trong núi không thể mời đại phu được, chỉ có thể chấp nhận như thế. Tình huống này cũng không phải là lúc để phạt bọn họ, Thẩm Tương Ngôn bảo Hà Hân đứng lên trước, bản thân thì nắm chặt bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay của mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn thật sự cảm thấy đau lòng, tại sao chỉ rời hắn một đêm thôi mà đã trở nên như vậy chứ, hắn hận không thể từ nay về sau giắt tiểu phu lang bên lưng quần mình, hoặc bỏ vào trong hà bao, luôn luôn mang theo mới có thể yên tâm được.
Không lâu sau, Phùng Cần dẫn Thậm Tịch đại sư bước vào. Thẩm Tương Ngôn từng trò chuyện với Thậm Tịch đại sư một lần, nên không dài dòng thêm, hai tay chắp trước ngực, khom lưng nghiêng mình niệm một câu “A di đà phật” coi như hành lễ. Sau đó hắn vội vàng kéo Thậm Tịch đại sư vào trong, miệng không quên lải nhải: “Đại sư, ngươi xem cho phu lang nhà ta một chút đi, y thế này là thế nào, sáng sớm nay chưa ăn gì đã nôn một lần, hơn nữa nằm hơn nửa ngày rồi vẫn chưa tỉnh.”
Thậm Tịch bị Thẩm Tương Ngôn kéo đột ngột không kịp ứng phó, suýt chút nữa vấp ngã, may là Thẩm Tương Ngôn tay mắt nhanh nhẹn, kịp thời đỡ ông một cái. Thậm Tịch nhìn ra được vẻ chột dạ của hắn, cũng biết hắn sốt ruột lo lắng cho phu nhân của mình, không chỉ không trách cứ mà trái lại còn rất thông cảm.
Sau khi Thậm Tịch ra hiệu cho Thẩm Tương Ngôn dời cổ tay Hạ Dung ra khỏi chăn, liền duỗi ba ngón tay ra đặt trên cổ tay của Hạ Dung, một chốc sau thì ra hiệu cho Thẩm Tương Ngôn đổi tay, Thẩm Tương Ngôn vội vàng đặt tay này của Hạ Dung lại vào bên trong áo gấm, rồi lấy một cái tay khác từ trong chăn ra ngoài. Thậm Tịch tiếp tục chẩn mạch trong chốc lát, cuối cùng mới cười híp mắt nói: “Chúc mừng Thẩm thí chủ, tôn phu nhân đã có tin vui, cơ mà do hơi ít tháng, mạch tượng vẫn chưa hiện rõ, bần tăng cũng chỉ nắm chắc bảy phần mười.” Thẩm Tương Ngôn ngẩn người nửa ngày, mới hiểu ra hàm nghĩa bên trong lời nói của Thậm Tịch đại sư. Nói là chỉ nắm chắc bảy phần mười, nhưng nếu Thậm Tịch đại sư không chắc chắn cái gì thì sẽ không nói ra, Dung nhi cư nhiên lại mang thai, cư nhiên thật sự mang thai, Thẩm Tương Ngôn nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào nữa.
Ở kiếp trước, lúc hắn trưởng thành, phát hiện mình chỉ có hứng thú với đồng tính thì đã chấp nhận sự thật rằng mình sẽ không thể có hài tử cùng huyết thống. Có thể do ở kiếp trước nhận thức như vậy nhiều năm rồi, cho nên dù đến nơi này, biết nam nhân có thể mang thai thì hắn cũng xem như đó là chuyện thường thôi, chứ không nghĩ đến chuyện Dung nhi thật sự có thể mang thai. Đừng thấy hắn mỗi lần an ủi Hạ Dung đều lưu loát rõ ràng như vậy, cái gì mà hài tử đều do duyên phận, khi nào nên đến thì sẽ đến.
Hắn có thể trấn định như thế, không phải hắn chưa từng suy xét đến trường hợp mình sẽ có hài tử, mà là mỗi khi nghĩ đến điều này thì hắn chỉ cảm thấy như mình đang mơ.
Hết chương 38
Editor: Có bảo bảo rồi ( “ Q “) /