Edit: Arisassan
Hà Hân là người đầu tiên hồi thần từ tin vui này, thấy thiếu gia vẫn còn lộ ra vẻ sững sờ hiếm thấy, vội vàng cười tiến lên hành lễ với Thẩm Tương Ngôn: “Nô tỳ xin chúc mừng thiếu gia, chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể có tiểu chủ nhân rồi.”
Hà Miêu cũng theo đó hồi thần lại, vô cùng vui vẻ nói: “Chúc mừng thiếu gia, chính quân tỉnh lại biết được tin này chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ vui sướng.” Cậu thật sự thấy vui thay chính quân, chính quân luôn luôn muốn giúp Thẩm gia kéo dài hương khói, lần này nếu biết mình mang thai thì không biết sẽ vui tới mức nào.
Hài tử vốn tưởng chỉ có thể xuất hiện trong mơ, hiện tại lại thật sự nằm trong bụng tiểu phu lang, Thẩm Tương Ngôn vẫn có cảm giác không chân thực. Mãi đến khi hạ nhân Thẩm gia ở xung quanh bắt đầu tiến lên chúc mừng hắn, hắn mới hiểu được, không phải hắn đang nằm mơ mà là phu lang thật sự đã mang thai.
“Tốt, tốt, thưởng, thưởng mỗi người hai tháng tiền tiêu.” Sau khi Thẩm Tương Ngôn hồi thần lại, mặt liền tươi cười vô cùng hớn hở, thưởng hạ nhân xong rồi mới thật lòng thi lễ một cái với Thậm Tịch đại sư: “Đa tạ Thậm Tịch đại sư đã đến một chuyến, thế nhưng hiện tại phu lang nhà ta làm sao vậy, bao giờ mới tỉnh lại đây?”
Thậm Tịch đại sư nói một tiếng “A di đà phật”, sau đó mới cười cười: “Bần tăng cùng thí chủ cũng coi như hữu duyên, lần giúp này chỉ là việc nhỏ thôi, thí chủ không cần khách khí. Chiếu theo mạch tượng thì lệnh phu nhân cũng không có gì đáng ngại, chủ yếu do tối hôm qua không nghỉ ngơi đầy đủ, cộng thêm phản ứng lúc hoài thai hơi lớn nên lúc này mới xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần nằm nghỉ đủ là sẽ tự tỉnh.” Thậm Tịch đại sư thấy nơi này cũng không có chuyện gì cần mình nữa, đành thông báo vài hạng mục cần chú ý, sau đó chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Thẩm Tương Ngôn thấy Thậm Tịch đại sư quyết định rời đi thì cũng không giữ lại thêm, chỉ trịnh trọng nói tạ ơn thêm một lần nữa, rồi dặn Phùng Cần đi theo đưa tiễn đại sư, thuận tiện lấy ra ngân phiếu một trăm lượng, toàn bộ quyên góp thành tiền nhang khói cho chùa.
“Bần tăng thay mặt người trong chùa cùng bách tính nghèo khó xung quanh tạ ơn thí chủ đã bố thí.” Tiền quyên góp thu được hàng năm của Phật Quang Tự đều sẽ được lấy ra để cứu trợ dân chạy nạn đến đây, nên Thậm Tịch đại sư cũng không từ chối, chỉ cười híp mắt cảm ơn Thẩm Tương Ngôn rồi đứng dậy cáo từ.
Đợi Phùng Cần cùng Thậm Tịch đại sư rời khỏi phòng, Thẩm Tương Ngôn lúc này mới thật sự đầy mắt đầy lòng đều là phu lang nhà hắn. Cẩn thật dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt theo nét mặt của Hạ Dung, ý cười trên khóe miệng của Thẩm Tương Ngôn vẫn mãi không bớt được.
Sau khi bảo những người khác lui xuống, Thẩm Tương Ngôn mới không chờ được mà cởi áo ngoài ra, vươn mình nằm lên giường, ôm chầm lấy Hạ Dung đang ngủ say, do không dám áp lên người y nên chỉ có thể ngây ngốc chống tay đỡ trọng lượng cả nửa người. Hạ Dung cảm nhận được khí tức quen thuộc, lập tức co người rúc vào trong lồng ngực của Thẩm Tương Ngôn như một con mèo nhỏ, ngủ cũng say hơn.
Thẩm Tương Ngôn cũng không ngại mệt, cứ nằm trong tư thế kỳ dị như vậy, vừa ôm hờ người trong ngực vừa liên tục cười ngây ngô, may là lúc này không có ai ở trong phòng, nếu không thì sẽ hoài nghi tâm trí người này có vấn đề mất.
————————
Lúc Hạ Dung vừa thức dậy còn nửa mê nửa tỉnh, điều đầu tiên y phát hiện là mặt giường dưới thân mình có gì đó không đúng lắm, hình như cứng hơn nhiều so với chiếc giường y vẫn quen ngủ thường ngày. Đến lúc nhận ra đó không phải là ảo giác của mình, Hạ Dung đột ngột mở mắt ra, trông thấy màn che màu xám trên đỉnh đầu, lúc này mới xác định bản thân thật sự không ở trong Thẩm trạch, sau khi cố gắng thanh tỉnh xong, y mới nhớ hôm qua mình đã đi đến Phật Quang Tự, nơi này là khách phòng dành cho người đến dâng hương ở Phật Quang Tự.
Hạ Dung nhìn sắc trời bên ngoài một chút, hiện tại trời đã không còn sớm, y cần phải về nhà, nếu không thì tướng công sẽ lo lắng cho y. Hạ Dung vội vàng vén chăn lên định xuống giường, nhưng lúc y đang mang giày thì nghe két một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Thẩm Tương Ngôn vừa tiến vào liền trông thấy tiểu phu lang vốn nên nằm nghỉ ở trên giường thật tốt lại đang định bước xuống đất, hắn lập tức bị dọa sợ, vội vàng đặt cái chén trong tay xuống, nhanh chóng đến dìu người: “Dung nhi lên giường nằm đi, nghe lời, ngươi muốn làm gì thì cứ nói, tướng công sẽ giúp ngươi.”
Hạ Dung không ngờ có thể trông thấy phu quân ở nơi này, cảm thấy hơi kinh ngạc. Nhớ đến việc mình sáng sớm chỉ mới ăn vài miếng điểm tâm đã nôn ra, rồi liên tưởng đến chuyện không biết tại sao lại nằm trên giường, chẳng lẽ thân thể mình có vấn đề nên mới kinh động đến phu quân? Niên quan sắp tới, phu quân hiện tại không biết phải bận tới mức nào, mình chẳng những không giúp được gì, mà còn gây thêm phiền phức cho hắn nữa, nghĩ đến đây Hạ Dung liền cúi đầu, trong lòng có hơi hổ thẹn.
Thẩm Tương Ngôn vừa trông thấy dáng vẻ đó của Hạ Dung thì biết ngay y đang suy nghĩ linh tinh, hắn nhẹ nhàng chọt chọt chóp mũi Hạ Dung, nói: “Đang nghĩ vớ vẩn gì thế, thân thể ngươi ngươi không được suy nghĩ bậy bạ đâu.”
Hạ Dung thấy mình lại bị nắm thóp, hơi ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi vừa mới bị chọt, mặc dù không hiểu tại sao y hiện tại không thể nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng vẫn nghe lời tướng công ngoan ngoãn nằm lại lên giường, sau đó mới nắm lấy ống tay áo của tướng công, ngữ khí sốt sắng hỏi: “Sao tướng công lại đến đây vậy?”
“Vốn ta không yên lòng muốn đến đón ngươi về, bất quá may là vi phu đã đến, ngươi nha, lớn rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc bản thân, cứ như con nít vậy, thân thể không thoải mái cũng không nói ra.”
Hạ Dung nghe thấy thế thì có chút chột dạ, chẳng lẽ mình thật sự bị bệnh gì đó, Hạ Dung cẩn thận nhìn thần sắc của tướng công, cũng không giống như vậy nha, hơn nữa y cũng không cảm thấy không thoải mái chỗ nào cả.
Thẩm Tương Ngôn sờ sờ bụng Hạ Dung cách một tầng áo gấm, biết tiểu phu lang đang hiểu lầm, sợ y suy nghĩ nhiều nên mới cười cười giải thích: “Bản thân cứ như con nít, không biết khi tiểu bảo bảo sinh ra thì phải làm sao đây.” Nhắc tới hài tử, khuôn mặt vốn chỉ có ba phần ý cười của Thẩm Tương Ngôn liền không kiềm được mà nhếch miệng.
“Tiểu bảo bảo gì cơ?” Hạ Dung nhìn nhìn cái bụng bằng phẳng như trước dưới áo gấm của mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi, chỉ sợ mình hiểu sai ý, có thật sự là ý đó không.
Thẩm Tương Ngôn cũng không tiếp tục vòng vo nữa, lập tức nói thẳng: “Đương nhiên là tiểu bảo bảo trong bụng ngươi, Dung nhi ngươi mang thai rồi, mang thai hài tử của ngươi với ta.” Lúc Thẩm Tương Ngôn nói ra lời này, hoàn toàn không thể kiềm chế được niềm vui sướng của mình, cả thanh âm cũng hơi run.
Hạ Dung sờ sờ bụng mình, mất nửa ngày mới tiêu hóa được lời của Thẩm Tương Ngôn, sau đó vừa khóc vừa cười nức nở nói: “Thật vậy sao? Qúa tốt rồi, quá tốt rồi.” Khối đá to vẫn luôn đè nặng trong lòng Hạ Dung rốt cuộc biến mất, y luôn cảm thấy một song nhân như mình chiếm mất vị trí chính thê của tướng công là đang khiến cho tướng công bị thua thiệt. Y biết nhiều đời Thẩm gia đã con nối dòng gian nan, tướng công cưới y chẳng những không chê y, còn đối xử tốt với y như vậy, bây giờ có hài tử rồi trong lòng y cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Tiểu tử ngốc, chuyện tốt như thế mà khóc cái gì, ngoan ngoan.” Thẩm Tương Ngôn giơ tay lau khóe mắt cho Hạ Dung, ôm người vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành cả nửa ngày, trong lòng than nhẹ một tiếng, đồ ngốc này sao lại vừa đáng yêu vừa đáng thương đến như vậy.
Hạ Dung dưới sự an ủi của tướng công, dần dần nín khóc rồi cười, lúc này mới phát giác mà cảm thấy ngượng: “Tướng công đừng cười ta nha, ta như vậy là đang vui vẻ lắm đó.”
“Được rồi, Dung nhi cả ngày không ăn gì, chắc chắn đang rất đói bụng, ta đã mượn nhà bếp ở chỗ này để nấu một chút cháo rau, không ăn nhanh sẽ nguội mất. Vốn ta định làm món khác, nhưng đáng tiếc nguyên liệu nấu ăn ở nơi này có hạn, Dung nhi ăn tạm một chút đi.” Nói xong liền đứng dậy cầm lấy cái chén đặt trên bàn, vừa nãy hắn bồi Hạ Dung ngủ một lúc lại đột nhiên nhớ tới việc sáng sớm y ăn gì cũng nôn ra, nói không chừng món ăn mình làm thì tiểu phu lang sẽ ăn được một chút, lúc này mới nổi hứng đi mượn nhà bếp ở chỗ này.
Nhìn cái muỗng được đưa đến trước mặt, tuy Hạ Dung cũng cảm thấy hơi đói bụng, nhưng y vẫn không có khẩu vị gì. Bất quá vừa nghĩ đến chén cháo trước mặt là do tướng công tự tay làm, Hạ Dung không muốn uổng phí tấm lòng của tướng công, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng ăn nom nửa bát, sau đó thật sự không ăn được nữa mới thôi.
Thẩm Tương Ngôn thấy tiểu phu lang thật sự ăn không vào nữa mới dừng, gọi Hà Hân vào thu dọn chén bát, xong xuôi mới sờ sờ bụng Hạ Dung, đầy mặt nghiêm túc nói với cái bụng: “Bé con bướng bỉnh này, chưa gì đã dằn vặt cha ngươi, hiện tại mà không thành thật thì để xem sau này ta đánh mông ngươi như thế nào.”
Hạ Dung nghe tướng công giả vờ giả vịt nói như vậy thì che miệng cười suýt nữa đau sốc hông, cười một hồi lại sợ động tác của mình lớn quá sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng, vất vả một hồi lâu mới miễn cưỡng ngừng cười: “Hiện tại nó vẫn chưa thành hình mà, không hiểu được lời nói của tướng công đâu.”
Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu Hạ Dung, bây giờ hắn đang vô cùng sầu, tính toán một chút thì lúc này Hạ Dung mới chỉ mang thai được một tháng, hiện tại đã ăn không vô rồi, vậy mà còn chín tháng nữa, không biết phải làm sao đây.
Sau khi Thẩm Tương Ngôn vất vả lắm mới dỗ được cho Hạ Dung chịu thành thật nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn mới ra khỏi phòng để nghe Phùng Cần báo cáo. Vừa nãy Phùng Cần đưa Thậm Tịch đại sư trở về xong liền nói có việc muốn bẩm báo với hắn, bất quá lúc đó hắn đang chuyên tâm nấu đồ ăn cho Hạ Dung, chỉ bảo cậu ta chờ một hồi.
Phùng Cần đến đây xong liền tỉ mỉ nói chuyện đã xảy ra ngày hôm qua ra một lần, hóa ra buổi sáng hôm qua từ khi phát hiện ánh mắt Đào Chi nhìn chính quân có gì đó không đúng thì cậu ta đã chú ý đến y hơn. Đến tối do cậu ta không yên lòng về sự an toàn của chính quân, đứng dậy đi tuần thì trông thấy một tiểu tư từ sân viện của Đào Chi đi ra, một đường lén lén lút lút đi tới hậu viện nơi những người ở lại chùa đặt xe ngựa.
Phùng Cần sợ người kia làm chuyện dại dột, liền cẩn thận đi theo sau hắn không xa, chỉ thấy tiểu tư kia vòng quanh xe ngựa nhà mình nửa ngày rồi mới rời khỏi, Phùng Cần hiện tại nhớ lại vẫn có chút nghĩ mà sợ: “Tiểu nhân chờ người kia rời đi mới kiểm tra xe ngựa, phát hiện chỗ gầm xe bị động tay động chân, lúc đó liền vô cùng kinh sợ, nếu tiểu nhân không phát hiện thì hôm nay có khi nhà ta đã xảy ra chuyện rồi.”
Thẩm Tương Ngôn nghe xong cũng thấy sợ hãi, vừa định mở miệng nói liền trông thấy Phùng Cần đột nhiên quỳ xuống đất. Thẩm Tương Ngôn thấy cậu ta làm thế thì không hiểu vì sao, phát hiện việc này thì đáng ra phải là có công chứ tại sao lại quỳ xuống, hắn vươn tay định đỡ cậu ta dậy, Phùng Cần lại cứ quỳ bất động nói: “Thiếu gia, tiểu nhân có tội, tiểu nhân nhất thời tức không chịu nổi, liền áp dụng những thứ tên kia làm với xe của chúng ta lên xe ngựa của bọn họ.”
Hết chương 39