Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 31: Chương 31: Ta Không Nỡ




Giang Tiều thấy Kiều ngồi lặng lẽ bên cạnh thùng rượu, tay cầm một cái chén gỗ, rượu bên trong rất nhanh đã thấy đáy. Theo mùi rượu nồng đậm trên người hắn tỏa ra, có lẽ đã uống không ít.

Cũng khó trách, người trong tộc không biết cách ủ rượu. Đến bây giờ chưa từng có ai thấy qua loại đồ uống như thế. Rượu trái cây này là ngẫu nhiên có được. Vì vậy mà, Kiều dù thông minh, cũng không hề biết uống nhiều rượu là sẽ say. Mặc dù chỉ là rượu trái cây, lúc đầu uống vào sẽ thấy ngọt như nước trái cây, nhưng uống nhiều quá vẫn sẽ say.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Kiều đối với Giang Tiều mà nói đã biến thành mỹ nhân rắn rết. Vốn nghĩ trực tiếp đi qua, nào ngờ bị túm trở lại.

“Tại ngươi…… Đều tại ngươi……”

Có người tửu lượng kém rất dễ uống say, thế nhưng phẩm rượu rất tốt. Dù cho hiện tại Kiều đã say, thần thái giọng điệu đều giống như bình thường như không có gì xảy ra.

“……”

Giang Tiều im lặng, muốn giãy giụa, lại phát hiện Kiều giống như cây mây, sống chết quấn chặt hắn. Hắn khẽ nhíu mày.

“Tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này hả? Chỉ cần ngươi biến mất thì tốt rồi, chuyện gì cũng được giải quyết……”

Kiều nhẹ giọng nỉ non, trên mặt phút chốc lộ ra nửa bộ dáng điên cuồng tươi cười mà bình thường chôn sâu ở đáy lòng, nay bị cảm giác say thúc giục đi ra.

Giang Tiều nhíu mày, định dùng sức kéo hắn ra, thì phát hiện một bóng người ở phía sau, bèn thay đổi chủ ý.

“Nói như vậy, lúc trước đều là do ngươi bày mưu nên mới phát sinh sự tình kia?”

Bóng người ở phía sau cây lập tức ngừng hô hấp vội che dấu bản thân. Thân thể cứng ngắc, tim đập nhanh hơn.

“Coi như ngươi mạng lớn. Cái tên Kiệt Kiệt ngu ngốc kia cả hai lần đều làm không xong thật sự là quá vô dụng.”

Từ đôi môi mỏng ưu mỹ tràn ra những lời nói mang theo vẻ xem thường, làm người trốn sau cây lui xuống một bước dài, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

“Ngươi là người biết rõ nhất, Tháp Tháp đối với hắn quan trọng đến cỡ nào, vậy mà còn sắp đặt mưu kế hãm hại…tiếc cho hắn một lòng tin tưởng ngươi như vậy.”

Thời điểm nói lên những lời này, cho dù là vì bộ đồ hay không mà nói, Giang Tiều vẫn là nhịn không được thấy tiếc cho Kiệt Kiệt hy sinh không đáng.

“Người đần độn như vậy, bị lợi dụng âu cũng đáng đời. Những năm nay nếu không phải vì hắn còn lợi dụng được một ít, ta cũng chẳng buồn liếc hắn một cái.”

Đối với cái đề tài này Kiều đã không còn kiên nhẫn, dứt khoát nói minh bạch, một cái đồ đần hai cái đồ đần. Vậy mà lúc trước Kiệt Kiệt bị hãm hại còn biện hộ cho.

“Đại Lỗ còn tưởng rằng ngươi ôn nhu thiện lương…… Ngươi nên từ bỏ ngụy trang đi, sớm muộn cũng lòi đuôi ra.”

Giang Tiều ý hữu sở chỉ (*), ánh mắt quét về phía người trốn sau cây, đến nước này, tên kia cũng nên hiểu triệt để đi nha!

(*)ý hữu sở chỉ: lời ít ý nhiều

“Hừ, có trách thì trách bọn họ có mắt như mù. Cho dù ngươi có chạy đi nói ở trước mặt Kiệt Kiệt, hắn cũng sẽ không tin ngươi đâu…”

Kiều tràn đầy tự tin mà nói, sâu trong tâm càng cảm thấy đắc ý chính mình. Hắn khổ tâm kinh doanh hình tượng tốt nhiều năm như vậy, không thể bị nhìn thấu dễ dàng như vậy được.

“Là thật sao? Nguyên lai qua nhiều năm như vậy, trong mắt của ngươi ta chỉ là một tên ngốc.”

Kiệt Kiệt rốt cục nhịn không được, từ phía sau cây đi ra. Trên mặt ngoại trừ thương tâm, còn có càng nhiều phẫn nộ. Không thể tưởng tượng được, hắn mang tim mang phổi ra đối với người kia, chỉ đổi lấy một kết cục như vậy.

Hắn luôn cảm thấy, Kiều so với chính mình xinh đẹp hơn, so với chính mình thông minh hơn, còn vô cùng cảm kích hắn chịu làm bạn với mình……

Hắn quả thực hận thấu xương, chính mình ngu xuẩn. Kiều nói cái gì mình cũng y lệnh mà làm, bất luận cái gì cũng không hoài nghi.

“Kiệt Kiệt…”

Đang thảo luận, đột nhiên có người xuất hiện, Kiều thoáng một cái không phản ứng kịp, có chút luống cuống kêu lên.

“BỐP~!”

Một tiếng giòn giã vang lên, lần này rất là dùng sức, trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều lập tức xuất hiện năm dấu tay hồng hồng . Cảm giác nóng rát sâu sắc trên mặt làm hơi men trong người hắn giảm đi vài phần.

“Từ nay về sau, ta coi như chưa bao giờ quen biết ngươi.”

Kiệt Kiệt nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay bởi vì một cái tát kia có chút ê ẩm. Tính tình hắn nóng nảy, dám yêu dám hận, nén giận cũng không phải tính tình của hắn.

Một tát này, là Kiều thiếu nợ hắn !

“Ngươi cho là ta thèm sao?”

Kiều vuốt gò má sưng lên ở nửa bên mặt, có chút thẹn quá hoá giận. Hắn đã lớn như vậy, chưa từng có ai dám đánh hắn bao giờ, cho dù trong nội tâm vì những lời nói kia có một chút áy náy, cũng bị một tát này đánh tan thành mây khói.

Trong lòng ảo não vô cùng, Giang Tiều vừa nãy rõ ràng là cố ý dẫn dụ mình nói mấy lời kia, bình thường hắn cũng không đại ý như thế, hôm nay bị làm sao vậy? Kiệt Kiệt tuy đần, thế nhưng lại rất nghe lời, đột nhiên vứt bỏ thật đúng là có chút bất tiện.

“Ngươi cũng không cần đắc ý quá sớm, thời gian còn dài mà!”

Vịn thùng rượu đứng lên, Kiều nhìn Giang Tiều từ trên xuống dưới mấy lần, giống như muốn một lần nữa nhận thức hắn. Cuối cùng nói một câu như vậy rồi bước chân bất ổn rời đi.

“……”

Giang Tiều nhìn theo hình dáng của hắn đi xa dần, có chút bất đắc dĩ, chống đối lại một người như vậy, đoán chừng không chết cũng hấp hối.

“Ta thật không biết nên nói như thế nào mới tốt… Hôm nay may mắn là ngươi giúp ta biện hộ, ta đối với ngươi như vậy…”

Kiệt Kiệt nhìn Giang Tiều mà nói năng lộn xộn lung ta lung tung. Do Kiều xúi giục, hắn mới hại y. Chuyện Tháp Tháp lần trước đến hôm nay hắn mới sáng tỏ chân tướng, đều là do Kiều giở trò quỷ!

“Ngươi cũng không phải cố ý, biết rõ ràng sự tình là tốt rồi.”

Khó mà được Kiệt Kiệt nói chuyện khách khí như vậy, Giang Tiều ngược lại càng thêm lúng túng.

“Ha ha, về sau có chuyện gì cần ta giúp thì cứ tới tìm ta, chỉ là không biết có giúp được chút gì không……”

Nghe Giang Tiều nói như vậy, Kiệt Kiệt PHỐC một tiếng bật cười, thật đúng là một cái tên đại ngốc!

“Ờ, tốt.”

Bị cười như vậy, Giang Tiều càng không biết tay chân nên để vào đâu, ngây ngốc mà đáp lời, cơ hồ không thích ứng kịp với chuyển biến của Kiệt Kiệt.Ánh trăng màu tím treo ở bầu trời, như mảnh ngọc thạch thượng hạng được tỉ mỉ gọt dũa, tỏa ra ánh hào quang bậc nhất. Ở quảng trường, từng tốp năm tốp ba thú nhân giống đực nhảy những vũ đạo kỳ dị, hướng giống cái mà mình ái mộ biểu đạt tâm ý.

Giang Tiều tay bưng một cái chén gỗ, ngửi ngửi mùi rượu nhàn nhạt quen thuộc, nhất thời có chút mê say, ngơ ngác mà dừng mắt tại chén trăng đến xuất thần… Lưu lại tại Dị Giới lâu như vậy, có khi nào tới một lúc nào đó hắn sẽ quên đi sự khác biệt giữa hai thế giới, hiện tại trừ một số thời điểm đặc biệt, vẫn sẽ không tự chủ được mà nhớ tới.

“Ta cho ngươi thêm chén nữa.”

Tiếng nói bên tai mang theo cảm giác tươi mát nhàn nhạt, kéo tinh thần Giang Tiều trở về.

“……?”

Hắn vô thức nhận lấy ly rượu xuất hiện trước mắt.

“Vị nhạt quá.”

Loại đồ uống ngọt ngào như nước trái cây này, vốn được giống cái vô cùng hoan nghênh, nhưng với giống đực thích ăn thịt miếng bự, thì lại là thứ có cũng được mà không có cũng không sao.

Bất quá, cũng không phải là uống không trôi. Nguyên nhân chủ yếu, vẫn là Y Ân thấy Giang Tiều nhìn chằm chằm vào trong ly rượu, vẻ mặt xem nó như bảo bối …

Giang Tiều ngẫm nghĩ, cũng hiểu được tâm tư của Y Ân, chỉ là không muốn giải thích cặn kẽ cho hắn.

Hai ly rượu trái cây, chứa ít cồn, số độ vẫn thấp hơn so với bia, Giang Tiều căn bản không để nó vào mắt, lanh lẹ uống hết… dầu gì trước đây hắn có thể nốc cạn một lần bảy tám lon bia.

Chỉ là hắn đã quên, cỗ thân thể này không phải của hắn. Dù thân thể Tạp Lỗ lúc trước là giống đực, nhưng chỉ với điều này thì khó có thể nói tửu lượng hắn cũng tốt nha.

Giang Tiều rất bi kịch, vừa nãy lúc Kiều uống say thì bày kế, bây giờ chính hắn cũng uống say, bộ dạng say khướt nói mê sảng.

“Về nhà, ta phải về nhà……”

Giang Tiều ngồi dưới đất, cười ngây ngô với Y Ân trong miệng không ngừng nhắc.

“……”

Y Ân nhíu mày, mơ hồ minh bạch nguyên nhân là do hai ly rượu kia, chỉ là không xác định được Giang Tiều như vậy có sao hay không.

“Yên tâm đi, y sư A Mạc nói, một số người uống nó trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thanh tỉnh, còn có thể mất đi khống chế, nhưng tối đa một hai ngày sau sẽ khỏe lại.”

Kết đỡ lấy Cát Nhĩ bước chân bất ổn đi tới, nhún nhún vai bất đắc dĩ nói. Vừa nãy cũng có mấy giống cái xuất hiện tình trạng này, phần lớn đều là do uống nhiều quá……

“Hắc hắc, ta phải về nhà!”

Giang Tiều bất mãn ôm lấy cánh tay Y Ân, cường điệu lại một lần nữa.

Y Ân đứng lên, thò tay đỡ con ma men nào đó, không ngờ lại bị nặng nề gạt ra.

“Hắc Báo, ta muốn Hắc Báo……”

Giang Tiều liều chết không đứng dậy, ngửa đầu, mắt lờ đờ say nhìn Y Ân đến mê ly mà đưa ra yêu cầu.

Mặt Y Ân biến thành màu đen, thẳng thắn hối hận mình đã để cho hắn uống cái thứ kia. Hắn căn bản không biết nên làm gì với tên Giang Tiều say xỉn này.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhanh chóng hóa thú rồi cúi xuống bên người Giang Tiều.

Giang Tiều cười vui vẻ leo lên, thỏa mãn vuốt ve bộ lông bóng loáng, còn lớn mật mà dùng hai má cọ qua cọ lại, hắn muốn làm như vậy lâu lắm rồi.

Hai người kì thật không biết cử động của bọn họ, lại lần nữa khiến trong tộc nổi sóng…

Thật vất vả mới mang Giang Tiều không an phận về thẳng đến nhà, Y Ân cứ tưởng vậy là có thể thở phào nhẹ nhõm, nào biết được hắn nháo còn lợi hại hơn.

“Đây không phải nhà của ta, ta phải về nhà cơ…”

Lúc này trong ý thức của Giang Tiều, nhà chính là cái ổ nhỏ ở thế giới hiện đại.

Y Ân nhìn chằm chằm vào Giang Tiều như cũ không thuận theo không buông tha, thì ra là hắn muốn trở lại bộ lạc của hắn sao? Không hiểu vì sao cái suy nghĩ này lại làm cho hắn không thoải mái.

“Lão tỷ, ta rất nhớ ngươi……”

Giang Tiều thì thào, thanh âm dần thấp xuống, cơn buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt càng ngày càng nặng.

“Nếu như có thể, ngươi vẫn muốn trở về sao? Là vì người ngươi vừa nhắc đến sao?”

Đem người ném lên trên giường lớn, trước khi hắn chìm sâu vào giấc ngủ, Y Ân lạnh nhạt mở miệng, cũng không kì vọng hắn sẽ trả lời.

“Lão tỷ, thực xin lỗi, ta không muốn trở về……”

Dưới ánh trăng, Giang Tiều trở mình quay mặt ra ngoài cửa sổ, khóe mắt thậm chí còn chảy ra một giọt nước mắt. Hắn biết rõ lão tỷ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chỉ là vẫn không khỏi có chút lo lắng.

Y Ân đang chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe Giang Tiều nói “Không muốn trở về”, hắn không phải một mực la hét phải về nhà sao? Nội tâm đang phiền muộn như kỳ tích được hóa giải không ít, đang muốn hỏi vì sao vậy, thì lại nghe hắn nói… “Ta không nỡ……”

Lời này làm Y Ân không khỏi nổi lên hiếu kỳ, hắn luôn cho rằng Giang Tiều bất đắc dĩ mới ở lại chỗ này. Trước kia không phải hắn nói ngoại trừ chỗ này ra không còn chỗ nào có thể đi hay sao? Nếu có thể quay về bộ lạc của mình, nên vui mới phải chứ?

“Y Ân…”

Trong lúc hắn đang suy tư, đột nhiên nghe Giang Tiều thốt ra tên mình, hai chữ này trong đêm khuya càng đặc biệt rõ ràng, chấn lấy màng tai tựa hồ có âm vang lượn lờ.

Mới đầu Y Ân cũng không hiểu lắm, trong chốc lát mới nghĩ đến, tim không khống chế được mà đột nhiên “đông” một cái, tiếp theo là “thình thịch thình thịch”, một tiếng so với một tiếng càng dồn dập.

Nếu như đem cả câu Giang Tiều nói ra ghép lại, không phải chính là… “Ta không nỡ Y Ân?”

Hắn đoán có rất nhiều loại lý do cho “không nỡ”, nhưng thế nào cũng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ là cái “lý do” kia.

Chẳng lẽ ý của Giang Tiều là trong lòng hắn mình quan trọng nhất, thậm chí so với hắn người trong tâm kia còn quan trọng hơn?

Nội tâm phiền muộn tiêu tán triệt để, trong lòng dần dần chuyển biến thành ngập tràn sung sướng.

Cái “lý do” này không có gì là không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.