Sáng sớm Giang Tiều tỉnh lại, mấy cái thương cảm phiền muộn gì gì đó
toàn bộ đều không còn, đương nhiên cuối cùng làm ra chuyện gì cũng không nhớ. Rời giường rửa mặt, cực kì may mắn là không có chứng khó chịu sau
khi say rượu, tinh thần sảng khoái đi nấu cơm.
Giang Tiều nỗ lực
băm băm đập đập cả buổi trong bếp, sau lại giúp Y Ân lấy nhóm lửa, ngẫu
nhiên chạm phải ánh mắt của Y Ân, lúc này mới phát hiện ánh mắt có chút
kỳ quái của hắn.
“Làm sao vậy……?”
Vô thức sờ mặt, chẳng lẽ là dính dơ bẩn gì sao? Không đúng, hắn mới vừa rửa mặt mà.
“Không có.”
Y Ân thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nghĩ đến lời
Giang Tiều tối hôm qua, ngực lại nóng lên, tỏa nhiệt, sau đó chậm rãi
theo tứ chi bách hài tán đi, thoải mái đến nói không nên lời .
“Ta vừa nướng xong một giỏ bánh, để lại trong ngăn tủ. Canh thịt đựng trong hũ, lúc ngươi muốn uống, chỉ cần hâm lại một lần nữa là được rồi. Với
thời tiết bây giờ thì để đó ba bốn ngày cũng sẽ không có vấn đề.”
Đợi Giang Tiều cằn nhằn liên miên một đống lớn xong, mới phát giác Y Ân một câu cũng không nói, chỉ khó hiểu mà nhìn hắn.
“Quên nói với ngươi, ta muốn mở một cửa tiệm ở chợ, trong mấy ngày này chắc sẽ không về nhà.”
Giang Tiều mới nhớ, hắn chưa có nói cho Y Ân chuyện này.
Y Ân gật đầu, đi thì đi thôi, chỉ có vài ngày, sẽ rất nhanh đi qua. Trước kia hắn cũng không tốt.
“Ngươi đừng chỉ có ăn thịt, trái cây lần trước Cát Nhĩ đưa tới, ngươi ăn chẳng được bao nhiêu.”
Ngược lại, Giang Tiều vẫn đang lo lắng, lại cằn nhằn rất nhiều. Bình thường
có hắn ép buộc, Y Ân mới ăn một ít, nếu mình không có ở bên, cái này……
“Rồi rồi, Y Ân không phải con nít.”
Cát Nhĩ không biết đến đây từ lúc nào, dựa lên khung cửa cười trêu ghẹo
Giang Tiều. Hai người đã bàn trước, hắn cũng đến chợ để hỗ trợ.
“Ách……”
Giang Tiều bị nói như vậy, mặt liền nóng lên, hiểu được mình có chút làm quá, lúc này mới chịu im lặng.
“……”
Thấy Giang Tiều bị “khi dễ”, Y Ân liếc nhìn Cát Nhĩ, lấy một cái bánh nướng mới áp chảo đánh qua.
Giang Tiều vội vàng bới thêm một chén canh thịt nữa, hắn dám cá, Cát Nhĩ đến
đúng lúc này tuyệt đối là chưa ăn cơm. Rõ ràng muốn ăn chực nên tính
đúng giờ dọn cơm mới đến.
“Hồi nãy trên đường đi, ta nghe mọi
người nói, tối qua Y Ân chở ngươi về?” Xé một miếng bánh thảy vào trong
canh thịt, Cát Nhĩ làm bộ vô ý nhắc tới. “Bọn họ còn nói ngươi sống chết không chịu tự đi, đòi Y Ân hóa thú chở ngươi về……”
Cát Nhĩ vẻ mặt nghiêm trang, nhưng trong lòng lại cười như điên không ngớt, bóp bóp cổ tay, chính mình sao nỡ bỏ lỡ dịp này đây?
“Ngươi, ngươi còn không phải như vậy!”
Giang Tiều lúc này mới nghĩ tới, sáng nay hắn tỉnh lại trên giường, chắc
không làm ra chuyện gì khác người chứ! Bất quá, sáng nay phản ứng của Y
Ân đúng là có chút kỳ quái…
Nhưng mà, cho hắn mượn cái lá gan, hắn cũng không dám mở miệng hỏi người trong cuộc.
“Nếu như ngươi mà là giống cái trưởng thành, thì chỉ có muốn Y Ân làm bạn lữ thôi nha!”
Cát Nhĩ tiếp tục trêu chọc, coi như là ngầm trợ giúp, muốn Y Ân sớm minh
bạch tâm tư Giang Tiều. Từ sau khi bàn với Kết, hai người hạ quyết tâm
muốn ghép hai người này thành một cặp.
“Tối qua Giang Tiều chỉ nói, lần trước trong tương hoa quả hắn cố ý bỏ thêm đèn lồng quả (*).”
(*) đèn lồng quả: quả giống ớt í
Y Ân nói mà không thay đổi sắc mặt, sau đó thật tự nhiên mà húp một ngụm súp.
“Tốt! Tiều, ta nói ngươi làm sao có thể tính sai được chứ!”
Cát Nhĩ cười mờ ám, quát to một tiếng, nhào lên người Giang Tiều… bắt đầu
chọt lét hắn. Lần đó làm hắn cay hết sức, nước mắt nước mũi đều đi ra.
Còn về chuyện tối ngày hôm qua, đã bị người nào đó đơn giản cho qua. Bất
quá xem thần sắc Giang Tiều, đúng là hắn cố ý bỏ thêm đèn lồng quả thật
sao? vốn chỉ là suy đoán thôi mà……
Tên gia hỏa nhìn thành thật như vậy, ai mà hoài nghi hắn chứ, hầy, rõ ràng cũng có lúc dám trêu chọc người khác.
Giang Tiều đi được ba ngày. Sáng sớm Y Ân vẫn ra ngoài săn bắn, khuya về nhà
ăn cơm ngủ, tựa hồ cứ như ngày thường, cuộc sống cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Có điều, đến buổi tối ngày thứ năm, sau khi săn bắn
trở về. Trong phòng vẫn trống rỗng như cũ, không người cười nói, “ngươi
đã về rồi”. Y Ân tiện tay đem con mồi ném vào phòng tàng trữ, lại ra
ngoài rửa tay… theo thói quen mà ngồi vào bàn đợi ăn cơm. Lúc này hắn
mới nhớ, Giang Tiều không có ở nhà.
Nhóm lửa, để cái nồi ở trên,
trong chốc lát mùi thơm của canh thịt bắt đầu tỏa ra bốn phía. Mở tủ
bát, lấy bánh đã nướng tốt ở bên trong. Bánh để vài ngày, đã mất hương
vị vốn có. Thịt nướng xì xì dầu ra, cho dù Giang Tiều đã cố tình chuẩn
bị tốt gia vị, nhưng hiện tại ăn trong miệng vẫn cảm thấy thiếu đi cái
gì đó.
Buổi tối, Y Ân nằm trên giường, trợn tròn mắt không có lấy một chút buồn ngủ nào. Hồi tưởng lại trước kia khi Giang Tiều còn chưa
đến, trừ ăn cơm ra, sinh hoạt của hắn vẫn như trước không khác cái gì…
không phải cũng săn bắn rồi ngã đầu đi ngủ sao!
Hiện tại không biết tên kia đang làm gì.
Ngày thứ bảy săn bắn trở về, trong phòng như cũ không có ai, trong nội tâm Y Ân không hiểu vì sao nổi lên cảm giác bực bội.
Cơm tối vẫn như cũ là canh thịt ngâm bánh. Y Ân phát hiện mình đối với
món thịt nướng khoái khẩu này đột nhiên không thấy ngon nữa, ngược lại
nhìn chằm chằm vào trong rổ hoa quả đến phát ngốc.
Sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào hắn bóc đại lấy một quả, cau mày bắt đầu ăn. Cho tới
giờ, mỗi lần Giang Tiều ăn đều thấy vị rất ngon, nhưng hắn vẫn không
hiểu được, loại trái cây chua chua ngọt ngọt này có cái gì mà ngon chứ.
Như vô ý, hắn nhìn khắp bốn phía, phiến đá bên trên để thêm tấm ván gỗ làm
bản án, trên vách tường đao xương thú được giắt từ lớn đến nhỏ, đó là đồ nấu cơm chuyên dụng của Giang Tiều. Tủ bát có giá đỡ, tỏa ra mùi gỗ mới nhàn nhạt, bên trên khắc hoa văn đơn giản, Giang Tiều đã tự mình làm
cách đây không lâu.
Còn có ghế trong đại sảnh, phía trên lót đệm
thêu hoa, mềm mại mà thoải mái. Bên cửa sổ đặt hai băng ghế nằm, trên
bàn nhỏ có một vật hình dạng quái dị gọi là ấm trà gì đó. Những khi nhàn rỗi, Giang Tiều thích nấu một ấm trà hoa cỏ, nằm trên ghế, nhắm mắt
dưỡng thần.
Còn rất nhiều rất nhiều vật bình thường khác mình luôn xem nhẹ, giờ đây đều nghĩ tới. Mà mỗi một thứ đều gợi nhớ đến Giang Tiều.
Hắn không thể không thừa nhận, sự tồn tại của Giang Tiều trong vài ngày
ngắn ngủi này, lại làm cuộc sống của hắn thay đổi rất nhiều… càng trở
nên thoải mái dễ chịu hơn, có cảm giác gia đình hơn.
“Be be… be be…”
Bên trong cái chuồng nhỏ ngoài nhà, Tạp Lỗ Lỗ lại bắt đầu kêu to, giống như thiếu đi Giang Tiều, nó cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Đừng thấy bình
thường nó luôn lạnh nhạt với Giang Tiều, dù là súc sinh đi chăng nữa,
nhưng nó vẫn minh bạch ai thiệt tình đối tốt với nó.
Y Ân nhìn
cái bụng càng ngày càng lớn của nó. Mấy ngày nữa nó hạ tể (sinh con)
rồi, cảm xúc càng thêm nôn nóng, không ngừng đi tới đi lui.
“Thiếu đi Giang Tiều, cả ngươi cũng không quen a!”
Không còn giọng điệu lạnh nhạt như bình thường nữa, Y Ân nhu hòa khó mà thấy
được, vuốt ve đám lông dày đặc, thậm chí hắn còn thở dài trong vô thức.
“Lo lắng như vậy, sao không về nhà đi? Dù sao ở đây cũng chỉ cần sửa sang lại một ít thôi.”
Cát Nhĩ vứt cái khăn lau trong tay đi, khó hiểu nhìn Giang Tiều mất hồn mất vía mà hỏi.
“Chưa tới lúc.”
Giang Tiều đột nhiên lại đè cái giá đỡ căn bản không hề có chút bụi nào mà
chà chà lau lau. Hắn sao lại không muốn trở về? Thậm chí hắn còn hận
không thể lập tức trở về nữa là. Chỉ là, hắn không xác định được kế
hoạch của mình rốt cuộc có hữu hiệu quả hay không.
Mấy ngày nay, Y Ân hẳn đã quen với sự hiện hữu của hắn. bây giờ là lúc kiểm nghiệm hiệu quả.
Nhưng mà kế hoạch có thành công hay không, ngay cả Giang Tiều cũng không nắm chắc.
Kì thực cũng không cần gấp như vậy, nhưng hành động của Kiều lại làm cho
hắn sâu sắc cảm giác được mối đe dọa này. Cho dù không phải Kiều, thì
vẫn còn rất nhiều giống cái thích Y Ân, nếu như hắn không nhanh tay hơn, vạn nhất Y Ân bị một giống cái nhỏ nhắn đáng yêu nào đó cướp đi…
“Còn nữa, Lôi đi rèn luyện sắp trở về rồi.”
Để Giang Tiều phân tâm, Cát Nhĩ cố tình nói chuyện bát quái khác. (nói chuyện bát quái: tám chuyện trên trời dưới đất)
“ Lôi?”
Không muốn làm phật lòng ý tốt của Cát Nhĩ, Giang Tiều đành phối hợp hỏi thăm, chỉ là bộ dạng vẫn thiếu chút hứng thú.
“Lôi so với Y Ân thì nhỏ hơn một tuổi, tướng mạo một chút cũng không thua Y
Ân, năng lực cũng không chênh lệch. Bất quá, Lôi luôn cảm giác, hắn lợi
hại hơn Y Ân, nên luôn quấn lấy Y Ân đòi quyết đấu, nhất định phải phân
ra thắng thua!”
Còn mấy thứ Cát Nhĩ chưa nói, như những thứ chỉ
cần là Y Ân quan tâm , hắn đều tìm kiếm cách loại bỏ. Hắn đã từng cho
rằng Y Ân thích Kiều, còn thổ lộ với Kiều!
Bất quá, tới lúc hắn phát hiện chuyện hoàn toàn không phải như vậy, lập tức liền đá tên “mỹ nhân giả dối” kia.
Chỉ bằng điểm này, Cát Nhĩ liền có hảo cảm với hắn.
“Y Ân lợi hại nhất !”
Giang Tiều lập tức vô cùng tự tin tiếp lời, trong lòng hắn ai cũng không sánh bằng Y Ân.
Cát Nhĩ cười trộm, quả nhiên chỉ cần nhắc tới Y Ân, lực chú ý của Giang Tiều lập tức bị hấp dẫn.
“Cũng không nhất định là vậy, để đánh bại được Y Ân, Lôi đã rèn luyện chuyên
biệt ở bên ngoài ba năm, không chừng hắn thật sự đã tìm ra phương pháp
gì đó!”
“Không thể nào.”
Cái gọi là sùng bái đến mù quáng chắc không gì hơn cái này.
“Đợi tới lúc ngươi tận mắt thấy Lôi có lẽ sẽ thay đổi chủ kiến thôi, tên kia thực là một tay chuyên trêu ghẹo làm người khác vui vẻ.”
Tuy rất nhiều giống cái cảm thấy Y Ân là lựa chọn bầu bạn đáng tin cậy hơn,
nhưng vẫn thấy ở chung một chỗ với Lôi vui vẻ hơn. Chẳng qua, thái độ
của hắn đối với bất kỳ ai cũng như nhau, nên để lại cho phần lớn giống
cái cảm giác không an toàn.
Giang Tiều bĩu môi, với cách nói của
Cát Nhĩ, cái tên Lôi này chẳng phải như Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) ở thế giới hiện đại sao… cái loại này hắn ghét nhất.
Hai người đang
nói chuyện, thì thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc xuất hiện ngoài
cửa. Hai mắt Giang Tiều sáng ngời, tâm hồn đang bay lơ lửng lập tức quay về chỗ cũ.
“Y Ân? Sao ngươi lại tới đây?”
Cát Nhĩ nhìn Giang Tiều một cái, “Yên tâm rồi nha!”
“Con Tạp Lỗ Lỗ trong nhà phải sinh.”
Y Ân dừng một chút, nhìn Giang Tiều rồi chậm rãi nói.
“Ah, vậy ta trở về thôi.”
Chỉ với cái nhìn này, Giang Tiều phản xạ có điều kiện lập tức thuận theo
đáp lời, căn bản không kịp suy nghĩ, hắn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi
chính mình…
Kế hoạch nhọc lòng nghĩ ra như vậy, chỉ mới đạt một
chút hiệu quả, lại đi đáp ứng sảng khoái như vậy. Có phải sự nôn nóng
của mình lộ liễu quá rồi không?
Aiii, không còn cách nào khác, ai bảo chỉ cần vừa gặp Y Ân, chính mình cốt khí cái gì cũng không có.
He he, Y Ân tới đây, nói lên hắn đã có một chút quan tâm đến mình! Nghĩ tới đây, Giang Tiều có chút lâng lâng.