Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 174: Chương 174




“Phanh!” Diệp Thạch rơixuống dưới đất thật mạnh, tuy rằng bị té có hơi đau, nhưng Diệp Thạch lại có loại cảm giác trần ai lạc định*.

*Trần ai lạc định: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.

Mộ Thần cũng rơixuống bên cạnh Diệp Thạch.

“Đây là nơi nào?” Diệp Thạch xoa xoa cái mông nãy bị té nên hơi đau, nhíu mày hỏi.

Mộ Thần mỉm cười nói: “Ta cũng không biết. Nhưng hình như chúng ta đã thoát khỏi mấy lão già kia rồi.”

Diệp Thạch thở ra một hơi, gật đầu nói: “Ánh mắt của tên Lâm lão đầu kia khi nhìn ta thật sự là ghê tởm.”

Đối phương tựa hồ coi y thành vật trong lòng bàn tay, ánh mắt kia như là muốn ăn tươi sống nuốt y vậy, Diệp Thạch mím môi, trong mắt hiện lên sự chán ghét.

Mộ Thần nheo mắt, ở thế giới này có thuật đoạt mắt, cái lão nhân họ Lâm kia hẳn là đã coi trọng linh mắt của Diệp Thạch. Thật là một tên chết tiệt!

Qua vài giây sau khi Mộ Thần và Diệp Thạch bị truyền tống đi, đám võ hoàng lập tức bùng nổ.

“Xảy ra chuyện gì?! Mộ Thần Diệp Thạch đi đâu rồi?” Cố Diệu Ngọc giận dữ hét lên.

“Hình như đã bị truyền tống đi rồi ạ.” Trang Du cắn môi, buồn bã thất vọng đáp lời. Trang Du vuốt ngực, cảm giác trong tâm thiếu một khối, cái loại cảm giác chí bảo đã bị người khác đoạt lại tới nữa rồi.

“Trên bức tranh vừa nãy có một truyền tống trận.” Lâm Mặc Uyên nói, khuôn mặt hắn trở nên âm trầm.

“Tranhđâu?!” Ninh Hoài nhíu chặt mày hỏi.

“Không thấyđâu nữa,chắc là đãbị truyền tốngchung luônrồi.”

“Maukiểm trathửxemtrên những bức tranhkhác có truyền tống trậnhay không, ta không tinlàchỉ có một bứctranhkia có.”

“Trên bứctranh kiavẽ cái gì,trongcác ngươi có ai thấy rõkhông?” Sắc mặt Lục Hành Phong lạnh như băng, hỏi.

“Hình nhưlà một nam tửcódiện mạo ôn nhuận.” Trang Du do dự một chút mới nói.

“Một nam tửcódiện mạo ôn nhuận?Vậyphiềnphức rồi!” Lục Hành Phong cắn răng.

“Phiềnphức?Sao lạiphiền?” Lâm Mặc Uyên không hiểu.

“Chủ nhâncủa cái bí cảnh nàyhẳntênlàGiangThành,tanghe nóiGiangThành có một ái nhânlàsong nhi, tình cảmcủahai ngườirấttốt,sau khi song nhi kia chết thì GiangThành liền ẩn cư, vừa ẩn cư chính là mấy ngàn năm.” Lục Hành Phong chậm rãi kể.

Nghe nói, Giang Thành đối với song nhi nọ tình sâu như biển, nếu người được vẽ trên bức tranh kia chính là ái nhân của Giang Thành, vậy nơi mà Mộ Thần và Diệp Thạch bị truyền tống qua chắc chắn sẽ là một nơi có bảo vật nhiều nhất.

“Lục Hành Phong, ngươi biếtchuyện GiangThànhvà ái nhân thì saokhông nói sớm?!” Cố Diệu Ngọc tức giận lên tiếng.

Lục Hành Phong híp mắt, tức giận đáp lại: “Ta khôngcó việc gì thì đikể chuyện tình yêu củangười ta làm gì?”

Cố Diệu Ngọc híp mắt, tên Lục Hành Phong này nhiều mưu nhiều kế, nếu không phải là bị hai tên nhóc Mộ Thần và Diệp Thạch nhanh chân tới trước, vậy bức tranh kia hơn phân nửa là phải dừng trong tay lão đầu đó rồi.

“Lâu Thanh, đềudochuyện tốtcủangươiđó,đang tốt lànhtự nhiênlạimang haitên nhóc đótới làm gì?” Ninh Hoài khó chịu nói.

Lâu Thanh cảm thấy có chút oan uổng, hắn mang theo Mộ Thần và Diệp Thạch tới đây bởi vì bản lĩnh của hai tên đó rất tốt, lại nghĩ thực lực hai tên nhóc đó chỉ là võ linh, có làm thế nào cũng không trốn thoát lòng bàn tay hắn, ai có thể nghĩ tới Mộ Thần và Diệp Thạch cư nhiên lại có gan ly khai trước mắt hắn như thế.

“Được rồi,mọi người đừng ồn nữa,mọi ngườikiểm tra một chútxem trênnhữngbức tranh kháccòn có truyền tống trận hay không,có thể làbọn họ cũng không truyền tống được tớinơi nàotốtđâu.” Lục Hành Phong lạnh lùng nói.

… …

Ở giữa mật thất, nơi mà Mộ Thần và Diệp Thạch truyền tống tới, có một quả cầu thủy tinh, quả cầu đó lóe ra bảy màu sắc, trên vách tường lại có hình chiếu của mọi chỗ, trên bức tường còn có sơ đồ của toàn bộ cung điện.

Trong đó Diệp Thạch dễ dàng phát hiện thân ảnh của đám người Lục Hành Phong, nhìn thấy cả đám người đó sắc mặt khó coi, Diệp Thạch trong nhất thời dâng lên một cỗ khoái ý.

“Chúng ta ở đây có an toàn không? Bọn họ có thể tìm được chúng ta không?” Tuy giờ Diệp Thạch đang rất vui vẻ nhưng cũng không khỏi có chút bất an.

Mộ Thần suy nghĩ rồi nói: “Tạm thời chắc là an toàn.”

Trong nguyên văn thì Trang Du ngẫu nhiên động tới truyền tống trận trên bức tranh, sau đó Lục Hành Phong, Lục Nghiêu và Trang Du cùng nhau bị truyền tống tới gian phòng này.

Căn phòng này là trung tâm của cả cung điện.

Cung điện chia làm ngoại điện và nội điện, gian phòng này tất nhiên là trong nội điện, nội điện có trận pháp bảo hộ, người ở bên ngoài rất khó tiến vào đây.

Nguyên văn thì đám người Trang Du chiếm cứ nơi có tài nguyên chất lượng tốt nhất trong cung điện, còn mấy tên hoàng cấp khác thì chỉ có thể buồn bực ăn cơm thừa canh cặn ở ngoại điện.

Diệp Thạch thấy đám người Trang Du động đến mấy bức tranh, bị truyền tống tới những địa phương khác nhau.

Diệp Thạch đưa ánh mắt tới sơ đồ cung điện trên vách tường, thấy mấy nơi được truyền tống tới đều là ngoại điện, nhất thời thở ra một hơi.

“Chúng ta đi ra ngoài xem thử để hiểu biết thêm một chút tình huống đi.” Diệp Thạch đề nghị.

Mộ Thần gật đầu.

Mộ Thần và Diệp Thạch đi dạo một vòng nội điện, sắc mặt hai người đều có chút ửng hồng.

Nội điện chia làm tổng điện, luyện đan thất, luyện khí thất, minh văn thất, trận pháp thất, phù thất, tu luyện thất, linh thú thất và vườn linh thảo.

Tổng điện chính là nơi có quả cầu thủy tinh, có thể chưởng khống mọi nơi trong cung điện.

Bên trong năm gian phòng: luyện đan thất, luyện khí thất, minh văn thất, trận pháp thất và phù thất đều có số lượng lớn sách vở và tài liệu liên quan.

Trong linh thú thất thì không có linh thú, nhưng ngược lại có một ít tài liệu cần có khi nuôi dưỡng linh thú, còn có một ít quyển sách về cách nuôi dưỡng linh thú, còn trong tu luyện thất thì có một nguyên tuyền.

Linh thảo viên trung tứ cấp linh thảo tùy ý nhưng thấy, ngũ cấp linh thảo cũng rất nhiều, lục cấp kính thảo có hơn mười gốc cây.

“Phát tài!Chúng ta phát tàirồi!” Diệp Thạch kích động nói thầm.

Mộ Thần cũng kích động gật đầu, đích thực là đã phát tài, đây là có bao nhiêu tài nguyên đây! Khó trách Trang Du được trở thành nhân vật chính, tài nguyên lớn như vậy đều thuộc về hắn và tình nhân của hắn, hắn có thể không trở thành nhân vật chính sao?

“Mộ Thần, gian phòngmàvừa rồi chúng taởhình như là trung tâm cung điện.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần gật đầu, “Không sai.”

Diệp Thạch có hơi bất an: “BọnTrang Duđãbị truyền tốngtới nhữngđịa phươngkhác nhau, những địa phươngđó hìnhnhư đềuởngoại điện.”

“Ngoại điện chưachắc sẽ có thứtốtnhư ở đây.” Mộ Thần nheo mắt mỉm cười.

Đồ vật trong nội điện và ngoại điện khác nhau như trời với đất, đây là đãi ngộ khác biệt giữa nhân vật chính và pháo hôi, nhưng hiện tại, đồ vật trong nội điện đều thuộc về hắn và Diệp Thạch.

“Không biết bọn họ có thể bị truyền tống vào nội điện không, nếu bọn họ không truyền tống vào, có cái trận pháp thất cấp này làm cái chắn, chúng ta tạm thời coi như đã an toàn.” Diệp Thạch châm chước nói.

“Ta nghĩ, bọn họchắc sẽ khôngtruyền tống vàođược.” Mộ Thần cười, vân đạm phong khinh nói.

Diệp Thạch nhíu mày lo lắng, y và Mộ Thần biến mất trước mặt đám người hoàng cấp, những người đó hiện tại nhất định đã hận chết y và Mộ Thần, nếu họ tiến vào, vậy y và Mộ Thần cơ bản sẽ không còn đường sống.

“Chúng ta làm sao bây giờ?” Diệp Thạch khẩn trương hỏi.

Mộ Thần cười, “Cònlàm thế nàonữa? Tu luyệnthôi!Đây chính là thánh địa tu luyệnkhóvàođượcđó, ngươi không cảm thấyvậysao?”

Diệp Thạch gật đầu, “Cảm thấy!” Nơi này cái gì cũng không thiếu đấy.

Nơi này nguyên bản chính là nơi võ tông tu luyện, cả tòa cung điện được bố trí Tụ Nguyên Trận với số lượng lớn, tu luyện thất trong nội điện còn có một nguyên tuyền nữa, cả Huyền Phong đế quốc cũng không có địa phương thích hợp tu luyện cỡ này đâu.••••••••••Diệp Thạch cùng Mộ Thần dịch quả cầu thủy tinh vào trong tu luyện thất, quả cầu thủy tinh có thể giám sát hướng đi bên ngoài, có quả cầu này ở đây, hai người có thể yên lòng một bên tu luyện, một bên giám sát hướng đi bên ngoài.

Diệp Thạch nhìn đám người Lâu Thanh bên ngoài loạn chuyển nơi nơi, trong lòng đột nhiên hơi nghi hoặc.

“Mộ Thần,ngươi làmthế nàolại chọnđượcbứctranh kia trong hơntrămbứctranhở đó vậy?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Mộ Thần mỉm cười trả lời: “Trong tất cả các bức thì bứctranhkiađược vẽsinh độngnhất.Trong tranh thìquan trọngnhấtlà sinh động, nếu không dùngnhiềutìnhcảm vào đó thìsẽ khôngvẽ ra được một bức tranhnhư vậy, nếu như là ta, đồ tốt nhất,tanhất định sẽ lưu cho người yêucủa ta.” Mộ Thần thâm tình nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch đỏ mặt, quẫn bách nói: “Ngươi thật hiểuvề tranh nha.Tathìkhông nhìn rađược cái gì cả.”

Mộ Thần cười khan trong lòng, hắn cũng không phải là cái gì cũng nhìn ra được, đây chỉ là nhờ vào nguyên văn, còn mấy câu về tranh ảnh mà hắn nói, bất quá chỉ là lấy tới có lệ với Diệp Thạch thôi.

Nhóm người Lâu Thanh ở bên ngoài vắt hết óc để tìm Mộ Thần và Diệp Thạch, còn Mộ Thần và Diệp Thạch thì lại tu luyện đâu vào đấy.

Diệp Thạch trước đó còn có chút không yên lòng, nhưng thấy đám người kia vẫn còn chưa vào đây được, từ từ liền yên tâm, cố gắng đề cao thực lực.

Hai người trong bí cảnh tu luyện hơn một tháng, vừa có đầy đủ nguyên khí, lại có thêm tài nguyên duy trì, tiến độ tu luyện của hai người lập tức bay nhanh, cả hai liền nhanh chóng trở thành lục cấp võ linh.

Mộ Thần bớt thời giờ ở linh thú thất bồi dưỡng Thôn Thiên Phong, dưới tác dụng của Khiếu Yêu Dịch, Thôn Thiên Phong cuối cùng cũng có động tĩnh.••••••••Đám người Lâu Thanh tìm tòi một vòng ngoại điện rồi nhanh chóng tụ hợp lại với nhau.

“Đã lục soát khắp ngoại điệnrồi, không có nhìn thấy Diệp Thạch và Mộ Thần, haitên nhóc kia chắclàđãbị truyền tốngtớinội điệnrồi.” Ninh Hoài vừa phẫn hận, vừa ghen tị nói.

Cố Diệu Ngọc cắn chặt răng, “Ở ngoại điện đều làmấy thứthông thường, thứ tốt đềuở trongnội điệnhết, nếu vào nội điện không được, chúng ta lần này liền tínhlàđến khôngcông.”

Ninh Hoài híp mắt, tu vi tới cái trình độ này như bọn họ, thứ có thể nhìn vừa mắt đã rất ít.

Vì để tiến được vào cái bí cảnh này, kỳ thật bọn họ đều trả giá rất nhiều.

Lâu Thanh cau mày, Mộ Thần và Diệp Thạch đều do hắn mang tới, về điểm ấy, mấy người này đều có chút bất mãn với hắn.

“Chúng ta phải nghĩ biện pháp tiến vào nội điện.” Lộ đi phong nói.

“Nội điện có thất cấp trận pháp bảo hộ!” Cố Diệu Ngọc nhăn mi nói, cái trận pháp lục cấp ở bên ngoài lúc trước đã tổn thất một người trong bọn họ, huống chi cái trận pháp thất cấp trong nội điện này.

“Khôngphảilà Thất Thải Huyết Cưu cũng đã tớiđây rồisao? Nghĩcách để bọn nódò đườnglà được!” Lục Hành Phong lạnh lùng đề nghị.

Cố Diệu Ngọc hơi suy nghĩ rồi nói: “Biện pháp nàycũngcó chút khả thi.”

“Nếu tiến vàođượcnội điện,vậycái thằng nhóc Diệp Thạchkianhất địnhphảilưu cho ta!” Lâm Mặc Uyên âm trầm nói.

Lâm Mặc Uyên từ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của Diệp Thạch thì đã nghĩ làm thế nào đoạt đôi mắt Diệp Thạch vào tay, Lâm Mặc Uyên vốn tưởng rằng người nọ đã là vật trong lòng bàn tay mình, nào biết, hắn cư nhiên mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Thạch biến mất trước mắt! Đúng là vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!

Trang Du cắn môi nghĩ thầm, rất nhiều thứ ở ngoại điện đối với hắn mà nói đều là vật vô giá, vậy trong nội điện sẽ có bao nhiêu thứ tốt đây?! Nhưng hiện tại những thứ tốt đó đều về tay Mộ Thần và Diệp Thạch.

“Nếu để ta tìm đượcMộ Thần, ta nhất địnhsẽnghiền xươnghắnthành tro!” Lâu Thanh âm ngoan lẩm bẩm.

Trong khoảng thời gian này, Lâu Thanh bị đám người kia xa lánh thảm, oán hận đối với Mộ Thần và Diệp Thạch cũng càng ngày càng sâu.

Diệp Thạch cắn môi, nhìn đám người Lâu Thanh trong quang ảnh, sắc mặt buộc chặt.

Thủy tinh cầu chỉ có thể chiếu hình ảnh, không nghe được thanh âm, nhưng Diệp Thạch hiểu ngôn ngữ môi, những câu nói của đám người kia, Diệp Thạch hiểu nhất thanh nhị sở.

Diệp Thạch nhìn Lâu Thanh, đôi mắt hiện lên nồng đậm sát khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.