“Mộ Thần, bọn họ tính xông tớiđây.” Diệp Thạch nhăn mày nhìn chằm chằm hình ảnh trên tường, nói với Mộ Thần.
Mộ Thần khoanh tay quan sát, “Tađãbiết.”
Trong truyện, đám võ hoàng bên ngoài cho dù hao hết tâm cơ cũng không có thể bước vào nội điện, ngược lại còn bồi mệnh vào. Nhưng lúc này, người ở trong nội điện chính là mình và Diệp Thạch, mà Lục lão đầu và Trang Du có ánh sáng nhân vật chính thì đều đứng bên ngoài, tình huống sẽ không lạc quan được như thế nữa.
“A! Trang DuvàLâm Mặc Uyên đi rarồi, bọn họđangnghiên cứu trận pháp.” Diệp Thạch mở to mắt hô lên.
Mộ Thần cắn răng nói: “Trang Dugiốngngươi, hắncó thể nhìn rachỗbạc nhượctrongtrận pháp, nếubọn họ xuống tay nhằm vào nhược điểm trận pháp thất cấp, chúng ta thậtsự sẽcó khả năng nguy hiểm!”
Trang Du có ánh sáng nhân vật chính, nếu hắn ở bên trong nội điện thì chắc chắn sẽ không sao, nhưng nếu Trang Du ở bên ngoài, vậy thì khó nói.
Diệp Thạch mím môi, “Chúng taphảilàmgì?”
Tuy rằng trận pháp thất cấp trong nội điện rất lợi hại, nhưng bởi vì lâu năm ít tu sửa, hẳn là rất nhiều nơi đã xuất hiện vấn đề.
Mộ Thần suy nghĩ rồi cười, “Làmgì à? Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn,họpháthì chúngta tu bổ!”
Diệp Thạch cúi đầu nghĩ, trận pháp thuật của y và Mộ Thần đều không kém, còn tên Lâm lão đầu kia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chỉ là một ngũ cấp trận pháp sư, y không tin y và Mộ Thần liên thủ còn kém hơn đối phương và Trang Du.
“Yên tâm đi, có trận pháp thất cấpở đây, bây giờ chúng tavẫnchiếm thượng phong.” Mộ Thần nhẹ nhàng an ủi.
Diệp Thạch gật đầu, mỉm cười với Mộ Thần, “Ta không sợ, có ngươiở đây,ta không sợcái gì hết!”
Mộ Thần xoa xoa đầu Diệp Thạch, “Cho dùxảy rachuyện, bất quáthìchúng tachết chung một chỗ.”
Diệp Thạch gật đầu, tựa vào người Mộ Thần, thầm nghĩ: nếu thật có thể cùng Mộ Thần chết chung với nhau, vậy coi như cũng không uổng cuộc đời này.
Trang Du và Lâm Mặc Uyên ở chung quanh bên ngoài tuần tra một phen, Trang Du ghi chép lại những nhược điểm trên trận pháp, chuẩn bị mạnh mẽ đột phá.
Mộ Thần và Diệp Thạch cũng tuần tra một vòng, cũng ghi chép những nhược điểm trong trận pháp, chuẩn bị tu bổ.
Bốn người tuần tra, tuần tra, tuần tra, sau đó bốn người liền tuần tra tới chung chỗ.
Cách một tầng ánh sáng của trận pháp, bốn người bốn mặt giáp nhau.
“Ngươi****thằng nhóc, ngươicứchờta đi!” Lâm Mặc Uyên vừa nhìn thấy Diệp Thạch, nhất thời tức giận chửi ầm lên.
Diệp Thạch nhìn thấy Lâm Mặc Uyên thì ác ý khiêu khích một phen: “Lão bất tử,lãotới đánh tanày! Đến! Đếnđây!Lãokhông đếnđược sao?” Nghĩ tới việc người nọ mơ ước hai mắt mình, trong lòng Diệp Thạch liền ác hàn một trận.
Lâm Mặc Uyên nện một quyền lên quồng sáng trận pháp, lại bị quầng sáng trận pháp bắn ngược ra ngoài.
Diệp Thạch thấy Lâm Mặc Uyên bị thương, đắc ý cười ha ha.
“Ngườiratayvới tađều sẽgặpbáo ứng.” Diệp Thạch chống nạnh, đắc ý dào dạt nói.
Trang Du nhìn Diệp Thạch trong quầng sáng không ai bì nổi, tư vị trong lòng nói không nên lời.
“Diệp Thạch, làm ngườithì đừng quáđắc ý vênh váo.” Trang Du sâu sắc nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch bĩu môi, y có chỗ nào mà đắc ý vênh váo, y chỉ là đang trút giận thôi mà.
Dù sao, cho dù bây giờ y điệu thấp khúm núm, đám lão già kia cũng sẽ không bỏ qua cho y, một khi đã như vậy, giờ y làm càn một chút thì thế nào?
“Hừ!Không cần ngươi quan tâm.” Diệp Thạch nhếch miệng nói với Trang Du.
Động tĩnh của Lâm Mặc Uyên hấp dẫn đám người Lâu Thanh tới đây.
Cách quầng sáng, Diệp Thạch làm mặt khỉ với một đám võ hoàng, làm cho đám võ hoàng giận sôi lên.
“Thằng nhóc ngươi,ngươi cẩn thậnvớitađi, chờ ta đi vàođược, tasẽlột da xẻo thịtngươi!” Cố Diệu Ngọc hung dữ hét lên.
Diệp Thạch trên mặt hiện lên vài phần sắc lạnh, “Mụ giàthối, mẫu dạ xoa,mụtớiđây! Đến! Tiểu gia không sợmụ!”
“Ngươi… ngươi…ngươi!” Cố Diệu Ngọc bị Diệp Thạch chọc tức không thở nổi.
Diệp Thạch nhìn vẻ mặt Cố Diệu Ngọc tràn đầy phẫn nộ, trong lòng sảng khoái một trận, nữ nhân xấu xa này nguyên bản tính vẩy độc dược vào người y và Mộ Thần để dẫn Thất Thải Huyết Cưu cho bọn họ đi, đúng là tâm địa rắn rết.
Lục Nghiêu nhìn Diệp Thạch đứng trong đại trận, tuy trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy hâm mộ.
Đối với đám cường giả nổi danh này, cho dù có ông nội làm hậu thuẫn, hắn cũng chỉ có thể tất cung tất kính đối với họ, nhưng Diệp Thạch lại có thể kiêu ngạo như vậy, còn không cần phải gánh vác hậu quả nữa.
… …
Diệp Thạch mở ra sách trận pháp trong nội điện, nói: “Bên ngoài trận pháp bảo hộ chúng tacó TinhTúTrận,trận pháphấp thusức mạnh trong các vì sao đểduy trì vận chuyển,trong nhómtrận pháp thất cấpthìcũng coi nhưlàlợi hại, chúng ta tránhđượcrồi.”
Mộ Thần cười nói: “Đúng vậy.”
Diệp Thạch cười cười, lật tới một trang tư liệu về trận pháp, “Tuy rằng trận pháp kia rất lợi hại, nhưng cũng có vài nơi đã có chút vấn đề.”
Mộ Thần cũng bước tới nhìn, “Không sai, kết quả ngươi quan sát được không khác lắm với kết quả tính toán của ta, ta cũng tính được mấy nơi này có chút vấn đề.”
Diệp Thạch mở ra quyển sách trận pháp kim sắc thu hồi từ tay Diệp Tầm.
“Trong sách này có một loại thuật dung trận, có thể dung hợp những trận pháp bất đồng vào chung với nhau.”
“Ta đã xem qua, nếu nhập Nhiếp Tinh Trận ngũ cấp vào trận pháp thất cấp nàythìcó thể bù lại một vàichỗ thiếu hụt của Tinh Tú Trận.” Diệp Thạch tràn đầy tự tin nói.
Mộ Thần cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, kỳ thật thêm Tiệt Tinh Trận lục cấp vào thì hiệu quả càng tốt.”
“Đáng tiếc là chúng ta không phải lục cấp trận pháp sư.” Diệp Thạch ủ rũ nói.
Mộ Thần nói: “Đúng vậy. Hiện giờ không phải, nhưng sớm muộn gì cũng là, nhưng giờ nói cái này thì còn quá sớm, việc cấp bách bây giờ là sống tiếp thế nào.”
… …
“Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Chẳng lẽ cho rằng chúng ta không có biện pháp với bọn nó sao?” Cố Diệu Ngọc siết chặt tay, thần tình dữ tợn.
Cố Diệu Ngọc cắn răng, sau khi ả trở thành võ hoàng thì vẫn luôn được mọi người lấy lòng, giờ lại bị một tên tiểu bối chỉ vào mũi mắng. Cố Diệu Ngọc sắp điên lên rồi!
Lục Hành Phong bình tĩnh nhìn Cố Diệu Ngọc, lên tiếng: “Bình tĩnh, chớ nóng nảy.”
Cố Diệu Ngọc cắn răng, căm giận ngồi xuống.
Lâu Thanh nhìn Cố Diệu Ngọc đang nổi trận, trong lòng ngập tràn đầy hối hận, lúc trước hắn đã nghĩ thế nào mà lại mang hai vị Mộ Thần Diệp Thạch tới đây vậy trời.
Lâm Mặc Uyên lấy ra một quyển sách trận pháp, nói: “Ta đã cẩn thận quan sát trận pháp rồi, cái trận pháp thất cấp này đã vận chuyển nhiều năm, đã có nhiều chỗ đã bắt đầu biến chất, chứ nó không phải luôn vô địch, chúng ta sẽ có cơ hội đánh vỡ nó.”
Cố Diệu Ngọc vui sướng nói: “Thật không? Tốt quá, sau khi đánh vỡ trận pháp, ta muốn cho tên nhóc kia biết tay!”
Lâm Mặc Uyên nhăn mày nói: “Mộ Thần thì tùy các ngươi xử lí, nhưng Diệp Thạch là của ta.”
Cố Diệu Ngọc không cho là đúng: “Không phải là ngươi chỉ muốn một đôi mắt của tiểu tử kia thôi sao? Mắtthìtặng cho ngươi, ngườithìcho ta!”
Ý đồ của Lâm Mặc Uyên bị nói ra, hắn cũng không để bụng, chỉ gật đầu.
“Lâm lão đầu, đổi mắtcũngcó phiêu lưu, ngươi đừngtự làm mìnhmù.” Ninh Hoài lạnh nhạt nói.
Lâm Mặc Uyên không để bụng: “Không cần các ngươi quan tâm.”
Hắn đã sớm nghĩ tốt, trước tiên đổi một con mắt rồi xem tình huống, nếu thất bại, thì hắn vẫn còn một con mắt, cũng đủ dùng, còn nếu thành công, vậy hắn có thể có được Linh Văn Nhãn, hắn lập tức sẽ có cơ hội nhanh chóng trở thành trận pháp đại sư.
Mấy người nghe thấy lời của Lâm Mặc Uyên, lúc này cũng không nói thêm cái gì nữa.
Lâu Thanh siết tay ngồi một bên, không nói một lời, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
“Có ba nơi xem như yếu ớt nhất trong trận pháp, phân biệt là…” Lâm Mặc Uyên bắt đầu lên kế hoạch.
Trong nội điện, Mộ Thần và Diệp Thạch gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trên tường.
“Kết quảbọn họcóđượcgiốngchúng ta!” Diệp Thạch xem rồi nói.
Mộ Thần không tiếng động gật đầu.
“Trong tay ta còn cónửabình độc, chúng tavẩyđộctớibanơi đó,haylàchỉ chọnmộtnơi?” Lâm Mặc Uyên đạm mạc trưng cầu ý kiến.
“Đương nhiên là chỉ nên chọn một nơi!” Cố Diệu Ngọc nói. “Loại thời điểm nàytấtnhiên lànêntập trung công kích,nóđáng tinhơn.”
Cố Diệu Ngọc vừa nói lời này ra, đám người Lục Hành Phong liền sôi nổi gật đầu.
“Uy lựccủa TinhTúTrậnvàobuổi tốilớn hơn vàoban ngày, buổi sáng ngày mai chúng tasẽđộng thủ!” Lâm Mặc Uyên nghĩ nghĩ rồi nói.
… …
Diệp Thạch nghiến răng: “Đám người kia tính dẫn Thất Thải Huyết Cưu đếnphátrận.”
Mộ Thần cau mày, sau khi đàn Thất Thải Huyết Cưu đi vào thì cứ đâm trái đâm phải ngay ngoại điện, đám người Lâu Thanh vẫn luôn trốn tránh đám súc sinh lắm lông kia, nên vẫn tường an vô sự.
Mộ Thần trầm tư một chút mới nói: “Xem ra, tốc độ chúng taphảinhanh hơnnữa, trướctiên phảichế tạoNhiếpTinhTrận ra đã.”
Diệp Thạch gật đầu.
Mộ Thần liền làm không ngừng nghỉ cả đêm, gấp gáp chế tạo ra một đám ngũ cấp Nhiếp Tinh Trận Kỳ.
“Sau khixác địnhđượcbọn họ động thủsẽở đâu, chúng tasẽ ra taybổ trận!” Mộ Thần lên tiếng.
Diệp Thạch gật mạnh, “Được!”
Diệp Thạch gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trên tường, thấy một con vẹt mỏ đỏ bay về hướng đông nam, Diệp Thạch dễ dàng nhận ra, con vẹt kia chính là sủng vật của Cố Diệu Ngọc.
“Xác địnhđược rồi,là vị trí hướngđông nam!” Diệp Thạch nói.
“Đi!” Mộ Thần lập tức đứng lên cầm tay Diệp Thạch, chạy vội qua hướng đông nam.
Diệp Thạch chạy theo Mộ Thần, rất nhanh liền xuất hiện ở vị trí đông nam, xa xa liền thấy trên cổ con vẹt kia có treo một cái bình ngọc.
Con vẹt bay thẳng tới một cái tiết điểm trên trận pháp, nổ thành một mảnh huyết vụ.
Diệp Thạch mím môi, trên bình ngọc được dán Phá Phù, bay tới đúng nơi thì sẽ tự động nổ, bình ngọc có độc cũng chính xác hất vào trận pháp.
Vốn thấy Cố Diệu Ngọc hay đối xử với con vẹt đó như bảo bối, cao cấp linh đan thế mà cũng để cho nó ăn, Diệp Thạch còn tưởng rằng Cố Diệu Ngọc rất có tình cảm với con vẹt này chứ.
“Động thủ!” Mộ Thần quát nhỏ.
Diệp Thạch gật đầu, dung hợp Nhiếp Tinh Trận vào trong trận pháp.
Hai người vừa mới hoàn thành xong một bước này, một đám Huyết Cưu liền gầm rú bay phần phật tới.
Lực hấp dẫn của Khổ Độc đối với Thất Thải Huyết Cưu là trí mạng, một đám Huyết Cưu bưu hãn không sợ chết xông lên tới quầng sáng.
Nhìn thấy một đám Thất Thải Huyết Cưu chạy hướng về mình, sắc mặt Diệp Thạch nhịn không được mà hơi tái nhợt lại.
Trận pháp sáng lên một trận, một con Huyết Cưu thất cấp xông lên đầu tiên đã bị trận pháp bộc phát ra quang mang trực tiếp đánh chết.
Con Huyết Cưu này vừa chết, những con Huyết Cưu khác lập tức có vẻ hơi bất an.
… …
Đám người Cố Diệu Ngọc đứng ở chỗ xa, dùng linh hồn lực giám sát động tĩnh bên này.
“Sao có thể như vậy? Không phải nóichỗ đó là nơiyếu nhất sao?Trận phápthất cấpđáng sợ như vậysao? Ngay cả địa phương yếu ớt nhất cũng có thể bộc phát ra uy lực cỡ đó?” Cố Diệu Ngọc thất vọng thì thào.
Lâm Mặc Uyên cắn răng, “Khôngđúng, haitêntiểu vương bát đảnkia hình như đangtubổ một cái trận pháp vàonơi yếu ớt kia,làm cho nơinguyên bảnyếu ớtlạitrở nênkiên cố.”
“Tu bổ một cái trận pháp? Trận pháp còn có thểtubổsao?” Cố Diệu Ngọc kinh ngạc hỏi.
“Hình như haiđứa nósử dụngDungTrậnThuật.” Loại Dung Trận Thuật này tương đối hiếm, hắn cũng chỉ mới nghe nói qua, vẫn chưa được có nhìn thấy lần nào, kết quả lần đầu tiên gặp được lại là trong loại tình huống này.
“Trên tay haitên nhóc kianhất định có truyền thừa trận pháp cao cấp.” Lâm Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không thể nào!Truyền thừa trận pháp thuậtcủa ThánhTinh không ra làm saohết mà?!” Ninh Hoài nói thầm.