Lúc cả đám người Mộc Hạc quay về ngoại điện, chỉ thấy một mảnh hỗn độn, ba cái Đoạt Tinh Trận bị phá nát bấy.
Lâu Thanh cả người chật vật xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy đồng bạn đã xuất hiện, tâm Lâu Thanh mới đặt xuống được.
“Lâu huynh,saongươilạibiến thành như vậy?” Ninh Hoài nhìn bộ dáng Lâu Thanh, nhíu mày hỏi.
Cố Diệu Ngọc nhìn, âm thầm nghĩ: lại xảy ra chuyện, quả nhiên là lại xảy ra chuyện, chỉ là hai nhân vật nhỏ, nhưng từ khi họ bắt đầu đối nghịch với hai tên nhóc kia, lập tức lúc nào cũng bị kinh ngạc, thậm chí còn có nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu như hai năm trước có người nói với nàng, là sẽ có một ngày, nàng sẽ bị hai tên nhóc võ vương bức tới nước này, nàng nhất định sẽ cười nhạt.
Cố Diệu Ngọc cúi đầu, không để người khác thấy được sự ảo não và bất đắc dĩ trong mắt nàng.
Lâu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Haitên nhóc kiacòn có đồng lõanữa, là một võ hoàng, thực lực thập phần cường thịnh, ít nhấtcũnglà võ hoàng lục tinh,màcũng có khả năngđãlà võ hoàng cửu tinh,Phó huynhđánhkhôngtớimấy chiêuđãchết trêntay đối phương, rất đáng sợ.”
“Ngươi nóilà,cómộttênvõ hoàngbỗng nhiênxuất hiện, giếtchếtPhó Công Danh, còn hủyđiĐoạt Tinh Trận?” Mộc Hạc nghiến răng hỏi.
Lâu Thanh chưa hết kinh hồn nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy! Chính là như thế.”
Xác thực là uy áp của tên nam tử hắc ykia đã làm cho Lâu Thanh thất kinh không nhẹ, Lâu Thanh cảm thấy nếu không phải do mình chạy nhanh, hơn phân nửa là khó trốn khỏi độc thủ của người nọ.
“Không có khả năng! Người nọ saolạiphảilàm thế?” Mộc Hạc khó hiểu hỏi.
Mộc Hạc biết ngoài ngoại điện có vài tên võ hoàng khác vẫn còn lưu lại. Nhưng trừ bỏ Hùng Uy, những tên võ hoàng khác đối với việc Mộc Hạc hắn phá trận để vào hẳn là đều vui như mở cờ mới đúng. Dù sao, phá trận không được, tất cả mọi người đều không mò ra cái gì.
“Ta biếtrồi!Là người kia!Tađãsớm nói qua, lần trướclúcta sắp bắtđượcHùng Uythìcó người chặn talại, Hùng Uy mới chạy trốnđược.” Ninh Hoài lớn tiếng nói, trong lòng nhịn không được có loại cảm giác được giải oan.
Cố Diệu Ngọc liếc mắt nhìn Ninh Hoài, không ngờ lần trước Ninh Hoài thật không phải là tìm cớ.
“Sao ngươi không sớm nói rõ?” Mộc Hạc lạnh lùng trừng Ninh Hoài.
Khuôn mặt Ninh Hoài xanh trắng một trận, lúc trước khi hắn nói, cả đám người này đều cho rằng hắn nói dối, còn châm chọc khiêu khích hắn, hiện tại lại ngại hắn chưa nói rõ, thế nào cũng nói hắn không đúng.
“Thực lựcngười nọ thật sựrất mạnh.” Lâu Thanh nhịn không được phải lên tiếng.
Giằng co với Mộ Thần Diệp Thạch đến bây giờ, Lâu Thanh thật sự có loại xúc động muốn rút lui.
Đầu tiên là Lâm Mặc Uyên, sao đó là Cừu Phong, Hạ Thành Mặc, Lý Nhã, hiện tại lại thêm Phó Công Danh, chỉ ngắn ngủn mấy tháng mà đã có năm vị võ hoàng bị giết chết, Lâu Thanh hắn chưa bao giờ biết, thì ra đối nghịch với hai con kiến võ vương lại là một chuyện khó như thế.
Cứ tiếp như vậy, hắn sẽ không bị sao ư? Lâu Thanh chưa bao giờ biết, thì ra cũng có một ngày, hắn lại lo mình sẽ chết trên tay hai tên võ vương.
Vì sao người chết lại cố tình là Phó Công Danh? Mộc Hạc âm thầm nghiến răng, đám người Lâu Thanh hoàn hảo không tổn hao gì, còn ba đạo hữu do hắn mời tới thì lại chết oan chết uổng cả đám.
“Đến tột cùng là ai? Aidámđối nghịchvớita?” Mộc Hạc nghiến răng nói.
Lục Hành Phong rũ mắt, đôi mắt hiện lên mấy phần chần chờ.
Ninh Hoài thấy thần sắc của Lục Hành Phong, sắc bén nói: “Lục huynh,ta thấysắc mặtcủangươi rất kém, có phảilà ngươibiết gìđó đúngkhông?”
Sắc mặt Lục Hành Phong tái nhợt, cười nói: “Chỉlà suy đoánmà thôi.”
Mộc Hạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Hành Phong, ánh mắt chứa đầy sát khí, “Nói.”
Lục Hành Phong liếc nhìn Mộc Hạc, chậm rãi nói: “Huyền Phong đế quốc đã từng xuấthiệnmột thiên tàitên làKhúc Khôn, cũng là tư chất bát cấp, hơnmười mấynăm trước hắnđãlà võ hoàngrồi,nhưngmười mấy năm trướchắn lạimất tích, có rất nhiều người nói hắn đã chết, nhưnglạichưa từngcóai thấythi thể của hắn.”
“Khúc Khôn? Người này tacónghe qua, ngheđồn đây cũnglà một nhân vậtrất ngoan*.” Cố Diệu Ngọc nói.
*ngoan trong ngoan độc
“Khúc Khôn?Nhưng saohắnlạiquảnchuyện củaMộ ThầnvàDiệp Thạch?” Ninh Hoài không hiểu. Chẳng lẽ bởi vì Mộ Thần, Diệp Thạch và hắn chung một quốc gia, nên hắn liền bảo vệ hai người, chắc không phải đâu nhỉ.
Lục Hành Phong híp mắt, hít nhẹ một hơi rồi nói: “Bởi vìrấtcó thể,Diệp Thạch là ngoại tôncủaKhúc Khôn!”
“Cái gì?!!!” Cố Diệu Ngọc che miệng, không dám tin mà la lên.
Võ hoàng cũng có mạnh có yếu, Hùng Uy ở trong đám võ hoàng chẳng qua chỉ được tính là tân thủ, kỳ thật tất cả mọi người đều có hơi chướng mắt bản lĩnh của Hùng Uy.
Nhưng Khúc Khôn lại không giống! Nghe nói người kia có tư chất nghịch thiên, lại tâm ngoan thủ lạt, hơn mười năm trước, hung danh người kia đã hiển hách khắp nơi, hiện giờ tái xuất giang hồ…
“Không thể nào.” Ninh Hoài khó chấp nhận nói.
Lúc trước hắn bị ám toán cũng đã nhờ người đi thăm dò Diệp Thạch, hắn tra ra đươc Diệp Thạch chỉ là một đứa bé của một gia tộc sa cơ thất thế, từ nhỏ đã bị di nương xa lánh, phụ thân cũng không thích y, một người như vậy, làm sao có thể là ngoại tôn của Khúc Khôn chứ.
“Chỉlà suy đoán.” Lục Hành Phong nói.
Năm đó cừu địch của Khúc Khôn quá đông, con trai độc nhất của hắn là Khúc Tâm Dương vẫn luôn mai danh ẩn tích, có rất ít người sẽ liên hệ mẫu phụ của Diệp Thạch với đứa con của Khúc Khôn, nếu không phải vì truy ra Bách Quyết Luyện Thể nên Lục Nghiêu phải cẩn thận điều tra Diệp Tầm, chắc hắn cũng không phát hiện được manh mối này.
“Sao ngươi lạikhông nói sớm?” Mộc Hạc phẫn nộ trừng Lục Hành Phong.
Lục Hành Phong cười xấu hổ, nói: “Việc này ta cũng không nắm chắc, huống chi Khúc Khôncũngđã mất tích mười mấy năm.”
Diệp Thạch bị giày xéo mười mấy năm trong tay Diệp Tầm cũng không thấy hắn lộ diện, ai mà biết Khúc Khôn lại xuất hiện ngay lúc này?
“Nếu Khúc Khôn thật sự xuất hiện,địch trong tối ta ngoài sáng,mọi ngườinên cẩn thận hơn.” Lâu Thanh nghiêm túc nói.
Mộc Hạc cắn chặt răng, đột nhiên có chút lý giải sự nghẹn khuất của đám người Lâu Thanh.
… …
“Phó Công Danh chếtrồi?” Hùng Uy xử lý đơn giản mấy vết thương trên người, giật mình hỏi.
Cơ Phi Diễm gật đầu, “Đúngthế! Nghe nóicũng may làLâu Thanh chạy nhanh, nếu khôngchắccũng khó thoát khỏi cái chết,còntrậnpháp thì bị phá nát bét cả rồi,người làm việc nàyhơn phân nửa làcái ngườilần trướcđãgiúp ngươi.”
“Tacũngnghĩthế.” Hùng Uy đồng ý.
“Có thể giếtđượcPhó Công Danh, vậy ít nhấtcũnglà võ hoàng thất tinhrồi.” Cơ Phi Diễm suy tư.
Hùng Uy xoa xoa trán, “Sao người kia lạiche chở Mộ ThầnvàDiệp Thạchvậy nhỉ,thậtkhónghĩ!”
“Có lẽ là có giao tìnhvớiMộ ThầnvàDiệp Thạch.” Cơ Phi Diễm nói.
Hùng Uy híp mắt, có giao tình với Mộ Thần và Diệp Thạch? Đúng là có hơi khó tưởng tượng.
Hùng Uy thở ra một hơi, “Bất kể thế nào, có người che chở bọn họcũng là chuyệntốt.” Có một người như vậy giúp đỡ, hắn cũng có thể yên tâm.
Cơ Phi Diễm gật đầu “ừ” một tiếng, một mình Hùng Uy mà muốn đối phó với nhiều cao thủ như vậy, quả thực là tự tìm đường chết! May mà có một vị cường giả từ một nơi bí mật gần đó giúp đỡ.
“Đối phương ra tayliền giết một tên, ta ra tay lại thiếu chút nữa bị quân địchgiết chết, ngẫm lạiđúnglà cóhơidọa người.” Hùng Uy có chút tự giễu nói.
Cơ Phi Diễm nhìn vẻ mặt Hùng Uy, lập tức trấn an: “Ngươi cũng đừng nói vậy, nếu khôngcóngươi dẫnđám ngườiMộc Hạc đi,người kiacũng không đắc thủnhanh vậy được đâu.”
Hùng Uy cười khổ: “Có lẽ đi.”
“BênMộc Hạc đãcónămngườichết.” Cơ Phi Diễm lành lạnh nói.
Hùng Uy cười, năm chết, còn dư lại năm người, băm rụng thêm vài tên là được.
… …
“Cuốicùngthì, ai là người phá trận?”
“Ai biết được, Phó Công Danhcũngbịhắn giết.”
“Chẳng lẽ là Hùng Uy?”
“Sao có thể là Hùng Uyđược? Hùng Uyđãsớm tè ra quần bịnhómtiền bối Mộc Hạcđuổi theo, nào có bản lĩnh kia?”
“Ai biết được? Phỏng chừng làvịcường giả lánh đờinào đó?”
“Cường giảlánh đờisao lạigiúp Hùng Uy?”
“Aimàbiếttrời!”
… …
Diệp Thạch lung lay bên ngoài một vòng, về tới nội điện, biểu tình trên mặt hỗn hợp vui sướng và lo lắng.
“Trở lạirồi?” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, cười nói: “Ừ,hiện giờđám ngườibên ngoài đều sợ tanha, ánh mắt nhìn ta giống như là nhìn mãnh thú vậy, trước kia bọn họ đều coi ta là con chuột, mà bọn họ lại là mèo.”
Mộ Thần cười: “Vậy à? Vậy ngươi uy phong rồi còn gì.”
“Còn không phải sao! Nhưng, ta phát hiện một tin xấu.” Diệp Thạch do dự một chút mới nói.
“Sao?” Mộ Thần hỏi.
“Có vẻ như đại trậnđãxảy ravấn đề.” Diệp Thạch nhíu mày, hơi bất an nhìn Mộ Thần.
“Nói rõ xem?” Mộ Thần nhướng mày nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch thấy ánh mắt nghiêm túc của Mộ Thần, nhất thời có chút bất an, “Tavừadùng linh văn nhãnnhìn, cảm thấyhình nhưđại trận có rất nhiều vết rạn.”
Tay Mộ Thần run lên, đụng phải chén trà bên cạnh, “Ngươi nói cái gì?”
Diệp Thạch rụt cổ, nói: “Hìnhnhưđại trậncó rất nhiềuvết rạn,nhưnghiệngiờ thìhẳn không phải là vấn đề rất lớn.”
Mộ Thần hít một hơi thật sâu, “Ta biếtrồi, hơn phân nửa làdo lúcphát độngTuyệtSátTrận lần trước đã tạo thành tổn hại đốivớiđại trận.”
Diệp Thạch nhấp môi nói: “Kỳ thật, chỉ cần Mộc Hạc khôngđể ý tới,thìcũng không cóviệc gì.”
Mộ Thần cười khổ: “Ánh mắtlão giàkiarấtđộc, làm sao có thểkhông đểýtới được, chúng ta sợ làphảichuẩn bịtrước để làm sao thoátra.”
Diệp Thạch gật đầu, “Được.”
… …
Từ khi chuyện di tích võ tông bị truyền ra, ở bí cảnh trở nên khó sống, Lục Nghiêu và Trang Du đều bị Lục Hành Phong đưa ra ngoài, an bài ở một cái biệt viện trong Thiên Tâm thành.
“Lục Nghiêu, ngươi trở lạirồi?” Trang Du nhìn thấy Lục Nghiêu vào cửa, lập tức đứng lên.
Lục Nghiêu gật đầu: “Ừ.”
“Tình huốngở chỗ ông nội ngươi thế nàorồi?” Trang Du hơi vội vàng hỏi.
Sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống, tin tức mà bên bí cảnh truyền lại, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Đầu tiên là, Mộ Thần và Diệp Thạch phát động trận pháp công kích, giết chết ba vị võ hoàng, sau đó, hai người được một vị cường giả thần bí tương trợ, ba cái Đoạt Tinh Trận mà Mộc Hạc bố trí đều bị người kia phá hủy trong một đêm, Phó Công Danh cũng bị giết chết.
Lục Nghiêu tưởng rằng, nếu Mộc Hạc đã ra tay, chỉ cần không qua bao lâu, Mộ Thần và Diệp Thạch lập tức sẽ xong đời, nhưng không ngờ hai người này càng ngày càng nhảy nhót vui vẻ, thời gian đã dài như vậy mà vẫn còn sinh long hoạt hổ.
“ANghiêu.” Một tiếng kêu thản nhiên truyền đến.
Lục Nghiêu vừa thấy người tới, nhất thời lắp bắp kinh hãi, “Sư phụ,saongàilạiđếnđây vậy?”
Không Sát thản nhiên liếc nhìn hai người, “Tới đón các ngươi.”
“Sư phụ,chuyệnbí cảnh, ngàicóbiết không?” Lục Nghiêu hỏi.
Không Sát gật đầu, “Biết,nhưng có nhiều ngườinhìn chằm chằmchỗ đó quá, ta khôngtớixemnáo nhiệtnổi.”
“Sư phụ, ngàicứnhư vậymàbuông thasao?” Lục Nghiêu nhíu mày hỏi.
Không Sát cười cười không để ý, nói: “ANghiêu, ánh mắt của ngươiphảirộngthêmmộttí, kỳ ngộtrongthiên hạ cònrấtnhiều,đừngchấpnhất quá sâu.”
Nghe thấy lời Không Sát nói, Lục Nghiêu nhất thời sửng sốt.
“Đa tạ sư phụ,làđồ nhinhậpma chướng.” Lục Nghiêu lập tức chắp tay nói.