Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 190: Chương 190




Mộc Hạc dạo qua một vòng đại trận, trên mặt hiện lên một nụ cười cổ quái.

Lâu Thanh thấy nụ cười trên mặt Mộc Hạc, nhịn không được mà hỏi: “Mộc đạo hữu, chúng tacó còntiếp tục bố trí Đoạt Tinh Trậnkhông?”

Mộc Hạc khô khốc cười, trong mắt hiện ra sát khí, “Không cần.”

Nghe được câu trả lời của Mộc Hạc, Lâu Thanh lập tức thở ra một hơi.

Bố trí ba cái Đoạt Tinh Trận lục cấp cần không ít tài liệu, vậy mà cái vị kia lại tâm ngoan thủ lạt phá hủy hết bố trí lúc trước của họ, nếu như lại bố trí lần nữa, mọi người sẽ phải xuất huyết nhiều.

Lâu Thanh nhìn về phía trong đại trận, vì cái bí cảnh này, hắn đã trả giá không ít, cho dù có thể đi vào mò một bút, chỉ sợ cũng không lời bao nhiêu!

Cố Diệu Ngọc nhìn Mộc Hạc, hơi nghi hoặc hỏi: “Nếu không bố trí trậnpháp,vậychúng talàmthế nào phá trậnđược đây?”

Mộc Hạc cười lạnh một tiếng, “Hai tên nhóc Mộ Thần và Diệp Thạch ỷ vào tri thức về trận pháp nên làm xằng làm bậy, bày đặt dung nhập sát trận lục cấp vào trận pháp thất cấp, kết quả tụi nó trước sau phát động hai lần công kích, tạo thành trận pháp bị vỡ nát.”

Cố Diệu Ngọc hơi kinh ngạc nói: “Ý ngài nói là, cái trậnpháp nàydễ pháhơnlúctrước?”

Mộc Hạc gật đầu nói: “Không sai.”

Bởi vì biết Mộ Thần và Diệp Thạch có khả năng chưởng khống hết thảy bên ngoài, họ đều không có mở miệng, chỉ dùng phúc ngữ.

“VậyMộ Thần sẽ không phát động sát trậnthêm một lần nữachứ?” Cố Diệu Ngọc bất an hỏi.

Mộc Hạc chắp tay sau lưng, không cho là đúng: “Sẽ không.”

“Mộc tiên sinh có nắm chắc?” Cố Diệu Ngọc truy vấn.

Mộc Hạc thản nhiên nói: “Oanh thêm một lầnthìđại trậnsẽhỏng mất, nếu Mộ Thần đủ thông minh, hắn sẽ không động thủ.”

Cố Diệu Ngọc cúi đầu nghĩ, Mộ Thần đúng là thông minh, nhưng hắn không chỉ thông minh, còn rất điên…

Diệp Thạch nhìn hình ảnh Mộc Hạc trên tường, cắn răng, “Hình như lão đầukiaphát hiệnrồi.”

Mộ Thần cúi đầu, Diệp Thạch có được linh văn nhãn, được trời ưu ái, nhưng Mộc Hạc đã sống lâu như vậy, có kiến thức rộng rãi, tất nhiên cũng không phải dễ chọc.

“Ba ngày sauchúng tasẽđộng thủ.” Mộ thần nói.

“Gấpvậy? Đại trận còn có thể chốngđượcmột đoạn thời gianmà!” Diệp Thạch nhịn không được mà nói.

Mộ Thần mím môi, “Tavớingươiđều đãtu luyệntớibình cảnh,cho dù cótu luyệnthêmmấy thángthìchỉ sợ cũng uổng công, nếu chúng ta đột nhiên động thủ, bọn họ không có phòng bị, ngược lại mình càng dễ rời đi.”

Diệp Thạch gật đầu, hít thật sâu: “Được!”

… …

Trong căn phòng.

Hùng Uy vui vẻ hỏi Kinh Sí Diễm: “Sao ngươi lại tới đây?”

Kinh Sí Diễm cười trả lời: “Mộ ThầnvàDiệp Thạchgây ra chuyệnquá lớn, ta không thể khôngtới được.”

Hùng Uy bĩu môi, trước kia Hùng Uy hắn cũng là một người hay gây chuyện, chẳng qua so với Mộ Thần và Diệp Thạch thì vài chuyện hắn gây ra cũng không phải chuyện gì to tát.

Kinh Sí Diễm ngồi kế Hùng Uy, cùng Hùng Uy đàm luận về thế cục hiện nay.

“Ngươi nói, người kia là ông ngoạicủaDiệp Thạch?” Hùng Uy nhịn không được có chút kinh ngạc mà nói.

Kinh Sí Diễm gật đầu, “Đúng vậyđấy.”

Khúc Khôn vừa đến Thánh Tinh học viện, hiệu trưởng cũng rất hoảng hốt, thực lực Khúc Khôn quá mạnh mẽ, ai có thể nghĩ tới phía sau Diệp Thạch lại có một pho tượng đại phật như vậy.

Hùng Uy sửng sốt một chút rồi bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

Hắn nói mà, hai tên nhóc Diệp Thạch Mộ Thần đều không có bộ dáng có thể lấy lòng người ta, thì ra là ông ngoại! Có ông ngoại rồi, nếu hai thằng nhóc Diệp Thạch Mộ Thần này thoát ra được, cho dù có người tức giận thì cũng khó giữ được hai đứa kia.

“Thực lực Khúc tiền bối cao thâm như vậy, có ngài ấy ở đây, Mộ Thần và Diệp Thạch chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hùng Uy nói.

Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy Cơ Phi Diễm vội vội vàng vàng đi nhanh tới.

Hùng Uy nhìn thấy bộ dáng vội vội vàng vàng của Cơ Phi Diễm, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao vậy?”

“Mộ ThầnvàDiệp Thạch tínhmấy ngày nữa sẽđộng thủ rờikhỏi.” Thần sắc Cơ Phi Diễm có hơi khẩn trương, nàng nói.

“Cái gìcơ?” Hùng Uy kinh ngạc há miệng.

Cơ Phi Diễm nhún vai nói: “Mộ Thần cảm thấy động thủvàohai ngày sauthìcó thể thắng,bởivì đánh bất ngờ, hơn nữa Mộ Thầncònnói,ngày đólà ngày hoàngđạo, đại cát đại lợi.”

Hùng Uy nghiến răng nói: “Ngày hoàngđạo?Chẳng lẽhắnmuốn thừa dịp ngày hoàngđạomàvội vàng đi đầu thai?”

Cơ Phi Diễm bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy?”

“TathấyMộ Thần nóimuốnđánh bất ngờđể thắnglà giả, thời gian đã hơn một năm, không chừnglà do tên nhócMộ Thần nàyở trong đóbuồnrồi,muốnrangoàilắc lư.” Hùng Uy tức giận nói.

Cơ Phi Diễm cười khổ: “Sẽ khôngđâu, Diệp Thạch có ý tưởng nàythìmới có khả năng,nhưngMộ Thần khôngphảilà cái loạingườilỗ mãngnày đâu.”

“Hắn khôngphải, nhưngmà hắnlại là một tênnghe lời vợ!” Hùng Uy tức giận phản bác.

“Bất kể thế nào, chủ ýcủa hắnđã định, chúng tacũngnênchuẩn bị tốtđểtiếp ứng bọn họthôi.” Cơ Phi Diễm nhún vai nói.

… …

Không đợi đám người Mộc Hạc chuẩn bị xong biện pháp để phá trận, Mộ Thần và Diệp Thạch lại phát động Tuyệt Sát Trận một lần nữa.

Sát trận vừa được phát động, bên ngoài lập tức hỏng.

Lần đầu tiên sát trận được phát động, Cừu Phong, Hạ Thành Mặc và Lý Nhã chết, tạo thành ám ảnh thật lớn trong lòng mọi người, lần này sát trận vừa được phát động, người bên ngoài lập tức dọa chạy tán loạn.

“Tênđiên!!!” Ninh Hoài nhịn không được mà mắng.

Hắn đã sớm nghĩ tới việc có lẽ Mộ Thần và Diệp Thạch sẽ còn phát động sát trận, hẳn là trong lòng những người khác cũng nghĩ vậy, nhưng Mộc Hạc lại nói Mộ Thần sẽ không làm như vậy, mà mọi người cũng không muốn nghĩ Mộ Thần sẽ làm như vậy, họ cảm thấy Mộ Thần sẽ không có gan làm.

Trước đó Ninh Hoài tưởng rằng, Mộ Thần và Diệp Thạch chắc sẽ không điên cuồng như vậy đâu, nhưng không nghĩ tới…

Rõ ràng là đại trận còn chưa bị phá, hai tên kia vội vã như vậy là muốn tự tử sao?

Hay là bởi vì có vị cường giả thần bí kia ở đây, cho nên hai tên nhóc đó cảm thấy không còn sợ hãi.

Mộ Thần và Diệp Thạch liên tiếp phát động bốn phát, tiêu hao hết nguồn sinh lực còn lại của đại trận.

Trong đại trận, sắc mặt Mộ Thần âm trầm, Diệp Thạch thấy vậy thì lo lắng hỏi: “Mộ Thần, ngươi sao vậy?”

Mộ Thần lắc đầu nói: “Không có gì.” Chỉ là hắn vốn định xử lý Lục Hành Phong, chặt đứt một cánh tay của Lục Nghiêu, lại không nghĩ tới mệnh tên đó thật cứng, để tên đó tránh được một kiếp, đúng là có chút đáng tiếc.

“Ngừngrồi, trận pháp khôngcònphát độngnữa!”

Không biết là ai hô một tiếng, đông đảo cao thủ chen nhau tiến lên, phát động công kích đại trận.

Mộ Thần nhăn chặt mày nhìn đám tu luyện giả điên cuồng bên ngoài, bảo vật có hấp dẫn quá lớn đối với mọi người, đám người kia vì để tiến vào đây đoạt bảo, ngay cả tánh mạng cũng không để ý tới.

Mộ Thần và Diệp Thạch đã sớm bố trí xuống một số lượng lớn mê trận trong đây, có rất nhiều tu luyện giả vừa xâm nhập vào liền mất đi phương hướng.

Mộ Thần Diệp Thạch thừa dịp đang loạn lẫn vào đám người, được Hùng Uy và Khúc Khôn đã sớm chuẩn bị tốt thừa dịp loạn mang đi.

“Mộ Thầnkìa!” Ninh Hoài kinh hỉ hô lên một tiếng, đánh về phía hai người.

Nghe thấy tiếng la của Ninh Hoài, Mộ Thần không chút do dự thảy ra hơn mười tờ phù chú ngũ cấp.

Diệp Thạch cũng lấy ra hơn mười tờ phù chú ngũ cấp thảy tới.

Hơn hai mươi tờ phù chú ngũ cấp được thảy tới người Ninh Hoài, trong nháy mắt Ninh Hoài đã bị hai người làm trọng thương.

Mộ Thần vẫy tay một cái, một đoàn Thôn Thiên Phong từ trong túi linh thú bay ra, ngửi thấy mùi máu trên người Ninh Hoài, Thôn Thiên Phong liền ong ong ong bay về phía Ninh Hoài.

“Thôn Thiên Phong?!” Ninh Hoài nhìn đám Thôn Thiên Phong đang bay qua, xoay người bỏ chạy.

“Hắnđangchạy trốn,có nênđuổi theo không?” Diệp Thạch kinh hỉ nói.

“Đuổicái gìmà đuổi!Nhanh chạy thoát thân điđã!” Hùng Uy tức giận nói.

… …

Diệp Thạch được Khúc Khôn mang theo, trong lòng có một cỗ cảm giác thân quen.

Khúc Khôn mang Diệp Thạch đi, một đường không nói chuyện.

Nếu không phải năm đó hắn chấp nhất với tu luyện, liên tục lấy thân phạm hiểm, xâm nhập vào Thương Cấm để tìm kiếm cơ duyên, lại bị nhốt hơn mười năm, hẳn là con trai độc nhất của hắn cũng sẽ không buồn bực mà chết.

Từ trong miệng Trần Đạt biết được tất cả hành vi của Diệp Tầm đối với Khúc Tâm Dương và Diệp Thạch, Khúc Khôn sâu sắc cảm giác mình năm đó đúng là có mắt không tròng.

Chỉ là giờ Diệp Hách đã chết, còn Diệp Tầm thì sống như một con chó, Khúc Khôn cũng lười đi kết liễu tánh mạng Diệp Tầm.

Bọn họ một đường đi nhanh, thẳng đến hai ngày sau, sau khi cảm thấy đã triệt để thoát khỏi truy binh, họ mới dừng lại nghỉ.

“Sư phụ, cám ơn ngài!” Mộ Thần thi một lễ thật sâu với Hùng Uy.

Hùng Uy chắp tay sau lưng, cười hào phóng, “Giữasư đồchúng ta thìkhông cần phải nóithứ đó.”

“Sư phụ,những gì ngài làm cho đồ đệ, đồđệ sẽkhắcvàotrong tâm.” Mộ Thần nghiêm túc nói.

Hùng Uy ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có phong phạm cao nhân mà vỗ vỗ bả vai Mộ Thần, “Không tồi, không tồi, đồđệ, ngươi làm rất tốt,đúng là cóphong phạmcủa sư phụnăm đó.”

Tên nhóc Mộ Thần này rất biết gây chuyện, chuyện như vầy có một lần là đủ rồi, hy vọng lần sau đứa nhóc này không chọc thêm phiền toái nữa.

Mộ Thần cười nói: “Có sưnàotất có đồđó.”

Diệp Thạch bĩu môi nghĩ, Mộ Thần mạnh hơn Hùng Uy nhiều. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Diệp Thạch cũng không có bộ dáng châm chọc khiêu khích Hùng Uy như thường ngày, mà rất cung kính đi tới trước mặt Hùng Uy, cúi mình thi lễ và nói: “Cám ơn Hùng tiền bối.”

Hùng Uy nhìn thấy hành động này của Diệp Thạch thì trừng lớn mắt, thầm nghĩ hơn một năm không thấy, tựa hồ Diệp Thạch đã đổi tính.

Hùng Uy cười khan: “Kỳ thật ta cũng không giúp đỡ được cái gì, suýt nữa còn kéo chân sau, việc này đều là nhờ Khúc tiền bối ra tay, Thạch Đầu, vị này chính là ông ngoại ngươi.”

Diệp Thạch nhìn qua Khúc Khôn, đôi mắt không tự chủ mà hơi khẩn trương.

Khúc Khôn siết chặt tay, đối mặt với yêu thú hoàng cấp thì Khúc Khôn rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng ngay lúc Diệp Thạch nhìn qua Khúc Khôn, Khúc Khôn lại cảm thấy bản thân vô cùng khẩn trương.

Diệp Thạch xin giúp đỡ nhìn qua Mộ Thần đứng kế bên, Mộ Thần chỉ thản nhiên cười với Diệp Thạch.

Diệp Thạch cắn môi, mở miệng gọi một tiếng với Khúc Khôn, “…Ông ngoại.”

Khúc Khôn nhìn Diệp Thạch, trong lòng đồng thời nảy lên sự chua xót cùng vui mừng.

“Ông ngoại rất xin lỗi cháu và mẫu phụ.” Khúc Khôn ảm đạm nói xin lỗi.

Diệp Thạch nhấp môi lắc đầu: “Việc này không trách ông ngoại được.”

Khúc Khôn liếc mắt nhìn Mộ Thần, cầm bàn tay Diệp Thạch giao vào tay Mộ Thần, “Mộ Thần, kính nhờ cháu chiếu cố tốt Thạch Đầu.”

Mộ Thần gật mạnh đầu, nắm chặt bàn tay Diệp Thạch và nói: “Ông ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ tận tâm tận lực bảo vệ tốt Thạch Đầu.”

Khúc Khôn nhìn Diệp Thạch, hít một hơi thật sâu: “Thạch Đầu không hiểu chuyện, nếu y có chỗ nào không tốt, mong cháu thông cảm.”

Mộ Thần mỉm cười nói: “Ông ngoại nói đùa, Thạch Đầu trong mắt cháu chính là tốt nhất.”

Diệp Thạch cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ.

… …

Chuyện bí cảnh võ tông bị truyền đi nhanh chóng, Mộ Thần và Diệp Thạch lập tức trở thành nhân vật phong vân, cũng thành đối tượng đuổi giết của rất nhiều người.

“Nghe nóichưa? Cái đại trận trong bí cảnh võ tông bị phá rồi đó.”

“Có nghe. Nghe nói cả đám võ hoàng đã bày thiên la địa võng bên ngoài, nhưng kết quả vẫn là hai người kia chạy trốn được.”

“Nghe nói hai bọn họ là thiên binh thiên tướng chuyển thế, có ba đầu sáu tay, có mấy vị võ hoàng bị chết trong tay bọn họ đấy.”

“Nghe đồn hai người họ chiếm được rất nhiều bảo bối trong bí cảnh võ tông.”

“Nghe nói tâm hai bọn họ rất đen, cơ hồ nội điện đều bị hai người họ đào sâu ba thước, nhóm tu luyện giả vào sau đều không có bao nhiêu thu hoạch.”

“Lần này hai người họ phát đạt lớn rồi!”

“Còn không phải sao, bọn họ tuy vẫn là võ vương, nhưng cho dù là võ hoàng thì cũng không có gia tài như hai người họ đâu.”

“Bọn họ sẽ đi đâu tiếp? Quay về Thánh Tinh học viện sao?”

“Về Thánh Tinh học viện? Họ sao phải về Thánh Tinh học viện? Hai người họ đã là võ vương rồi, có về Thánh Tinh học viện thì ở đó cũng không dạy họ được cái gì. Huống chi bọn họ giết nhiều người trong bí cảnh võ tông như vậy, đang có không ít người chờ tìm họ tính sổ kia kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.